Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Chương 3: Chương 3




Lúc Thẩm Thiển nhìn mỹ nam sơmi trắng kia, trong đôi con ngươi thâm thúy không hề có chút ánh sáng, Thẩm Thiển thầm kinh ngạc. Cô đưa mắt nhìn chú trung niên, muốn chứng thực suy đoán của mình. Chú trung niên kia chỉ hơi lắc lắc đầu với cô, lông mày cũng cau lại. Thẩm Thiển lập tức hiểu ra, ánh mắt thăm dò nhìn về phía mỹ nam trước mặt.

Mỹ nam sơmi trắng vẫn chưa mở miệng, trong đôi mắt rõ ràng không có tiêu cự lại có chút thâm ý, anh hơi hơi vươn tay đến, mặt mày rạng rỡ, "Xin chào, tôi tên là Vưu Nhiên."

Thẩm Thiển ngẩn người, nhìn chằm chằm bàn tay anh vươn đến, xương ngón tay dài nhỏ, hình dáng tay rất đẹp. Thẩm Thiển vội vàng cuống quýt vươn tay bắt lấy tay anh, tự giới thiệu, "Xin chào, tôi tên là Thẩm Thiển."

Bàn tay Vưu Nhiên nhất thời siết chặt, Thẩm Thiển bị anh đột nhiên siết chặt tay thì hơi kinh ngạc, theo phản xạ có điều kiện lại muốn rút ra. Vưu Nhiên lại buông ra trước, mỉm cười: "Tên rất dễ nghe."

Thẩm Thiển cười ha ha, cụp mắt xuống, nhìn Thiển Thiển đang cọ dưới chân Vưu Nhiên, "À... Về chuyện Thiển Thiển nhà anh có bầu..." Thẩm Thiển vốn định nói, Lông Xù nhà cô không cùng giống, chó con sinh ra cũng không giá trị gì… Nào ngờ Vưu Nhiên lại tự chêm vào một câu: "Vậy sau này tôi và Thiển Thiển sẽ nhờ cô vậy."

"Hả?" Thẩm Thiển cứ tưởng cô nghe lầm, chớp chớp mắt, mũi môi gì cũng đều run lẩy bẩy, "Anh vừa rồi nói cái gì vậy?"

Vưu Nhiên chỉ cười nhẹ, "Thiển Thiển lần đầu tiên mang thai mà mấy chuyện này tôi lại không biết gì hết. Vừa khéo có cô đây nên tất nhiên phải nhờ cô chiếu cố rồi."

Thẩm Thiển cũng cảm thấy việc này rất hợp lý. Hắng giọng ho khan một tiếng, cô nuốt nuốt nước miếng, "Vậy..."

"Mắt tôi có tật, Thiển Thiển là chó dẫn đường chuyên dụng của tôi, chắc cô biết chó dẫn đường đối với người mù mà nói quan trọng đến dường nào đúng không." Vưu Nhiên tiếp tục mỉm cười, rất thản nhiên, nhìn khá là bình tĩnh. Nhưng đối với Thẩm Thiển mà nói, lời này không thể nghi ngờ là đã làm cho cô không thể tiêu hóa.

Chú trung niên ở bên cạnh vẻ mặt cũng ngớ cả ra. Ông khá hiểu thiếu gia Vưu Nhiên. Từ lúc anh bắt đầu mù, ông đã đi theo anh. Vưu Nhiên rất thích sạch sẽ, anh không thích có người đụng vào anh, trừ một số trường hợp cần thiết còn bình thường anh đều cố gắng không tiếp xúc với ai. Còn hành vi vừa rồi, không những là Vưu Nhiên chủ động, mà còn cả nụ cười rất ít khi nhìn thấy kia cũng đủ khiến chú trung niên nghẹn họng nhìn trân trối, bây giờ lại còn bày ra cái lý do miễn cưỡng như vậy, không thể không khiến ông đần ra.

Thẩm Thiển khẽ cắn môi, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Gương mặt Vưu Nhiên lại bình tĩnh, khóe môi nhếch lên một hình cung thật đẹp, tuy rằng ánh mắt không tiêu cự, nhưng dù sao cũng làm cho người ta có ảo giác là anh đang nhìn cô...

"Nhất định, nhất định." Thẩm Thiển gật gật đầu, nét mặt có chút xấu hổ, hiếm khi có cảm giác miễn cưỡng. Vưu Nhiên dường như cũng cảm nhận được, chỉ nhẹ nhàng cười tiếp ứng, "Vậy cô Thẩm Thiển cho xin số điện thoại, để tiện sau này liên lạc."

Thẩm Thiển sợ hãi rụt cổ, mím môi thì thầm, "Tôi không có danh thiếp."

Vưu Nhiên vươn tay ra, "Viết lên đây đi."

"Không có bút." Thẩm Thiển nhìn chằm chằm bàn tay ngón dài nhỏ có chút gầy yếu đặc biệt thích hợp chơi đàn dương cầm trước mắt này mà ngây ngẩn.

"Không sao, cô cứ vẽ ra dấu trên đó là tôi biết rồi." Vưu Nhiên mỉm cười đáp.

Thẩm Thiển bực mình, khinh bỉ anh, sau đó lại ý thức được tuy rằng anh là người mù, nhưng bên cạnh anh còn có vệ sĩ. Thẩm Thiển nhịn không được lén liếc nhìn chú trung niên bên cạnh một cái, quả nhiên... Ông đang trợn mắt trừng trừng. Thẩm Thiển run run, đưa ngón trỏ lên, vẽ lên trên bàn tay Vưu Nhiên số di động của mình.

"Đã biết, lần sau lại liên lạc." Dứt lời, Vưu Nhiên đã bị Thiển Thiển dắt lên xe. Thẩm Thiển nhìn qua, lại có cảm giác như trời đổ sụp xuống, cô luôn cảm thấy bản thân đối với thiếu niên xinh đẹp luôn có một loại kháng thể bẩm sinh, vậy mà khi ngón tay cô vừa chạm vào bàn tay anh, trái tim cô lại đập bình bịch không ngừng.

Dưới chân Thẩm Thiển, Lông Xù bắt đầu cọ cô, coi như là đang nhắc nhở còn có nó ở đấy không được phép nghĩ đến người đàn ông khác. Thẩm Thiển theo tầm mắt nhìn về phía Lông Xù, thở phì phì chỉ vào nó nói: "Đều là tại mày, phát xuân cưỡng gian ai không được lại đi cưỡng gian chó của mỹ nam làm gì hả? Làm hại lão nương cũng phát xuân theo."

Lông Xù vẻ mặt vô tội ngẩng đầu, cặp mắt to ngập nước kia nhìn thật vô tội đáng thương.

Thẩm Thiển giương nanh múa vuốt, thời tiết khô nóng lại càng làm cho cô giận dữ vỗ lên đầu mỹ nam cẩu. Lý Mỹ Lệ nhón chân từ trong toilet đi ra, khom người lẻn vào phòng Thẩm Thiển, kêu lên: "Thiển Thiển..."

Thẩm Thiển vừa ngồi xuống, lúc này nhìn thấy Lý Mỹ Lệ lại có dự cảm chẳng lành, cô nheo mắt lại nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng."

"Bủm..." Lý Mỹ Lệ lúc này lại phóng ra một cái rắm thật to.

Thẩm Thiển nhíu chặt mày, "Nói phóng là phóng à."

"Cũng hết cách, mới từ trong toilet đi ra, bị tiêu chảy." Lý Mỹ Lệ có chút thẹn thùng, mới vừa đi vào được vài bước lại liên tục thả tiếp mấy cái rắm nữa. Thẩm Thiển chống trán nói: "Hay là lát nữa cậu lại đến đi. Cậu cứ thả tiếng liên hoàn thế này nghe chả khác nào nhạc chuông điện thoại đâu."

Lý Mỹ Lệ lúc này cả người run rẩy đứng lên, Thẩm Thiển vô cùng sợ hãi, "A, cậu tính làm gì?"

"Khí vận đan điền, cải vi chấn động." (Khí tụ đan điền, chuyển thành chấn động) Lý Mỹ Lệ hít sâu một hơi. Mặt Thẩm Thiển đầy hắc tuyến, "Thua."

Lý Mỹ Lệ trợn mắt liếc cô một cái, "Ai bảo cậu ghét bỏ mình?" Sau đó lại phát hiện mình mãi đùa mà quên mất chuyện chính, cô nhanh chóng lủi lại hỏi: "Chủ nhân chiếc Rolls-Royce Phantom lúc nãy là ai vậy?"

"Hỏi làm gì?" Thẩm Thiển ngồi trên ghế của mình, tiện tay thả mấy cuốn sách về vắc-xin phòng bệnh trong tay xuống.

"Muốn biết kẻ có tiền thôi, người có thể lái được loại xe này, không phú cũng quý."

"Phải không? Ờ mà chiếc xe đó đúng là tốt dã man." Thẩm Thiển thuận miệng nói: "Mình cũng không biết là nhân vật số má thế nào, chỉ biết tên là Vưu Nhiên."

"Bủm..." Lý Mỹ Lệ lại thả một cái rắm lớn, rồi đứng lên, vô cùng kích động nói: "Gì, Vưu... Vưu Nhiên? Đội trưởng đội Phi Long?"

Thẩm Thiển cũng theo đó mà mở to mắt, có chút tỉnh tỉnh mê mê.

"Đồ chết tiệt, vậy mà cũng không bảo cho mình đến gặp người tình trong mộng." Mặt Lý Mỹ Lệ vậy mà lại đỏ ửng, sau đó chạy tán loạn ra ngoài, chỉ kịp bỏ lại một câu, "Mình đi toilet cái đã."

Thẩm Thiển lại dở khóc dở cười. Trong đầu lập tức lại nghĩ đến câu Lý Mỹ Lệ nói "Đội trưởng đội Phi Long"? Vưu Nhiên khí chất nhợt nhạt lại làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu, thể trạng anh cũng không to đến mức có cảm giác cao lớn vĩ đại, tuy rằng mắt không nhìn thấy, nhưng dù sao vẫn làm cho người ta có cảm giác an toàn. Thẩm Thiển cứ nghĩ anh là một công tử nhà giàu, ai ngờ người đàn ông như vậy lại là người con trai đã làm cho biệt danh Báo hoang của Vưu tư lệnh vang danh lẫy lừng, chỉ nghĩ đến là kinh người trong truyền thuyết đó?

Có lẽ phụ nữ đều là những con mèo tò mò. Mọi người đều biết, con trai Vưu tư lệnh ba năm trước bị tai nạn xe cộ bị thương ở mắt, bác sĩ điều trị nói có thể chữa khỏi nhưng anh lại cố tình không muốn điều trị. Đó là một câu đố mà không ai có lời giải. Mà đã có câu đố thì ắt có người muốn giải đáp, Thẩm Thiển chính là một trong số đó. Một người đàn ông tiền đồ rực rỡ như vậy, vì sao không đi chữa hai mắt của mình? Có điều Thẩm Thiển cũng không tự ti, cô có thể có khả năng biết được đáp án này. Cô cũng đã nghĩ như vậy, nhưng qua chiều hôm đó Thẩm Thiển lại quên béng.

Đến tối, Lý Mỹ Lệ dẫn Thẩm Thiển đi xem phòng. Thẩm Thiển yêu cầu không cao, chỉ cần có thể sinh hoạt cơ bản là được, ai ngờ giá phòng ở thành phố này lại cao dữ vậy, Thẩm Thiển nhẩm tính tiền thuê như vậy thì cô có thể thuê được phòng thế nào.

Chỗ này là một cái gác xép, ở trong khu dân cư ở một khu vực cũ, đi từ đây đến chỗ cô làm phải chuyển ba lần xe bus, đi đến nơi cũng phải mất nửa tiếng. Đi tàu điện ngầm cũng chẳng thể nhanh hơn được bao nhiêu.

Lý Mỹ Lệ nhấn mạnh, với cái giá mà Thẩm Thiển đã đưa ra thì chỉ có thể tìm phòng ở trong phạm vi khu vực cũ, mà cũng chỉ có gác xép là có tỷ lệ lớn nhất. Thẩm Thiển lúc này mới cảm thấy áp lực cuộc sống lớn đến vậy. Tiền cô tích lũy trong hai năm đi làm, cũng chỉ đủ để thuê phòng một năm, lại còn là ở cái khu ổ chuột thế này. Đúng như lời Thẩm mẹ đã nói, tiền lương cô có thể kiếm được từ bằng cấp và kinh nghiệm của mình mà sống ở thành thị thì thế nào cũng túng thiếu.

Cô biết vậy nên bất lực nhìn Lông Xù ngồi ngoan ngoãn dưới chân. Cô đành ở ký túc vậy, có thể tiết kiệm được tiền. Nhưng con chó này thì phải làm sao? Lúc cô đang rối rắm thì điện thoại trong túi lại reo lên. Cô cầm lấy di động nhấc máy, "Alo?"

"Alo, là cô Thẩm Thiển đúng không?" Đầu bên kia điện thoại là một chất giọng hơi thâm trầm. Thẩm Thiển nghe là nhận ra ngay, Vưu Nhiên?

"À vâng, chào anh Vưu Nhiên."

"Bây giờ cô có thời gian không?"

"Ờm." Thẩm Thiển ngẩng đầu nhìn về phía Lý Mỹ Lệ, chỉ thấy Lý Mỹ Lệ đang híp nửa mắt nhìn cô thăm dò, cô đành phải uyển chuyển nói: "Ngại quá, hiện tại tôi đang đi xem phòng."

"Phòng?"

"Ha ha, tìm phòng ở." Thẩm Thiển cười gượng vài cái.

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, mới nói: "Tìm được chưa?"

Thẩm Thiển trầm ngâm một chút, "Chưa."

"Vậy cô đến tiểu khu Giang Hạ ở khu Tân Hồ đi."

"Hở? Làm gì?" Thẩm Thiển có chút mơ hồ, cô không biết gã này đang tính làm gì.

"Cô tới xem phòng ở chỗ này đi, cam đoan là cô sẽ thích." Đầu dây bên kia là một chất giọng đàn ông thực dịu dàng, dịu dàng đến mức chọc cho lòng Thẩm Thiển cũng nóng sốt, vì thế đầu óc cũng tăng nhiệt, lại còn nói: "Uhm, tôi sẽ qua xem."

Thẩm Thiển cúp máy, nói với tài xế Lý Mỹ Lệ: "Đến tiểu khu Giang Hạ ở khu Tân Hồ xem thử đi."

"Gì?" Lý Mỹ Lệ chớp chớp đôi mắt to, không thể tin nói: "Cậu tới chỗ đó xem cái khỉ gì, ở đó là khu cao cấp chỉ cho người không giàu thì cũng có địa vị ở, không cho người ngoài thuê, nếu có thể thuê thì cũng là giá trên trời."

Thẩm Thiển nghe Lý Mỹ Lệ nói như vậy thì lại dao động, nhất thời cũng không biết có muốn đi hay không, nhưng nếu đã nói vậy, nhìn một chút cũng chả sao.

"Đi xem đi." Thẩm Thiển lại nói.

Lý Mỹ Lệ nhún vai, "Tùy thôi, coi như đi hóng gió cũng được." Ở trong nhận thức của Lý Mỹ Lệ, tiểu khu Giang Hạ là một chỗ không dám tưởng tượng đến.

Thẩm Thiển tùy ý cười, cô cũng mang cái thái độ không sao cả đó mà đi, mà nói đúng hơn là trong lòng mang may mắn đến đó xem rốt cuộc là như thế nào. Cái gã tên Vưu Nhiên kia muốn cô đến chỗ đó rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì? Cái bản tính tò mò của cô lại ùn ùn kéo tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.