Buổi chiều hôm đó, Lâm Trạch đi mua túi đeo hông cho Tư Đồ Diệp trước. Chiếc túi năm trăm tệ làm Tư Đồ Diệp ngay lập tức hớn hở, chẳng hề giống như mới chia tay tẹo nào. Ngược lại, Triệu Vũ Hàng nhìn thật sự đau khổ tê tái, hắn ta ngồi trong Haagen-Dazs kể lại quá trình chia tay của hai người bọn họ.
Lần này cũng chẳng khác biệt gì mấy với hồi trước, đa phần đều đã kể hết với Lâm Trạch từ xưa rồi. Tóm lại là hết tình cảm, hết yêu. Hôm nay là tết Nguyên tiêu, Tiểu Bạch đã hứa với Triệu Vũ Hàng rằng sẽ đón lễ cùng hắn. Sau đó gần tới lúc đi thì mẹ cậu ta lại gọi điện khóc lóc mắng mỏ, cuối cùng cậu ta quyết định đưa vợ “hờ” về với mẹ. Triệu Vũ Hàng từ chối hết các cuộc xã giao, chỉ mong cùng Tiểu Bạch đón lễ, cuối cùng bị cho leo cây.
Thế là hai người cãi nhau. Họ cãi vã rất lâu, Triệu Vũ Hàng có hơi động tay động chân, hắn ta rất thương Tiểu Bạch nên chỉ đẩy nhẹ cậu, nhưng Tiểu Bạch thật sự đấm hắn một cú nặng.
Lâm Trạch vừa lấy voucher của Haagen-Dazs cho nhân viên, vừa không ngừng gật đầu ừ ừ, tỏ ý đã nghe thấy. Tư Đồ Diệp lại nghe cực hào hứng, Triệu Vũ Hàng nói: “Cậu biết không? Thực sự tôi chẳng dám đánh cậu ấy, còn cậu ấy thì sao? Cậu ấy đánh tôi tàn nhẫn như thế…”
Triệu Vũ Hàng bị thụi một cú thì bỗng nhiên lòng hóa băng giá, hắn ta không bao giờ ngờ Tiểu Bạch lại đánh hắn dữ dội như vậy. Cú đấm ấy như thể đang cười nhạo hết thảy tình yêu trước đây của bọn họ chỉ là trò hề mà thôi, một khi người yêu trở mặt thì thậm chí còn ác liệt hơn cả kẻ thù.
“Thôi cũng đành…” Tư Đồ Diệp chỉ có thể nói như vậy.
“Thôi cũng đành…” Lâm Trạch không dám bình luận gì hơn, trước đây anh còn đánh Tạ Thần Phong kinh khủng hơn – quăng xẻng vào mặt gã, Triệu Vũ Hàng bị đáp lại bằng một “cú đấm” thì đã là gì?
Tư Đồ Diệp: “Anh hãy nghĩ tới những điều tốt đẹp mà đối phương dành cho anh. Mỗi lần tôi muốn buông tay, tôi đều nghĩ người ấy đã đối xử với mình tốt như thế, đừng từ bỏ…”
Lâm Trạch: “?”
Lâm Trạch nhìn Tư Đồ Diệp với ánh mắt kỳ quái, Tư Đồ Diệp cười cười nháy mắt với anh, bấy giờ Lâm Trạch mới hiểu ra chắc anh ta đang bịa chuyện để an ủi Triệu Vũ Hàng.
Triệu Vũ Hàng lại thở dài bảo: “Nhớ lại tình cảm của chúng tôi trong ngần ấy năm, đều là những khoảnh khắc rất đau lòng và những giây phút cãi vã cay nghiệt. Hết thảy toàn là nỗi đau đớn giày xéo tâm can, sự ấm áp rơi rớt lại chẳng còn bao nhiêu. Thật đấy, chỉ rặt những chuyện mệt mỏi nặng lòng. Tôi đã từ bỏ nhiều thứ đến vậy vì cậu ấy, chỉ muốn tìm được một chút dấu vết nào đó có thể chứng minh rằng cậu ấy yêu tôi, nhưng tìm mãi chẳng thấy.”
Khi nói câu đó ra, Lâm Trạch hiểu tình yêu của Triệu Vũ Hàng đã chết thật rồi.
Lâm Trạch cũng đã từng như thế, đó là tâm trạng vừa bã bời kiệt quệ vừa luẩn quẩn bế tắc, lúc nhớ lại những khoảnh khắc bên nhau thì chỉ còn đọng lại sự đau lòng, được mấy lúc đáng giá chờ mong? Nếu như chẳng có câu nói này, thì anh vẫn còn nghĩ Triệu Vũ Hàng chỉ xúc động nhất thời mà thôi, nhưng Triệu Vũ Hàng đã nói thế, Lâm Trạch đã tường tỏ, rằng hắn ta thật sự không muốn chịu đựng nữa, thôi thì ai nấy tự giải thoát đi thôi.
“Không sao.” Tư Đồ Diệp nói: “Anh tới Trùng Khánh phát triển đi, tôi giới thiệu cho anh mối ngon.”
Triệu Vũ Hàng đốp lại: “Cậu cũng vừa mới chia tay cơ mà?”
Tư Đồ Diệp ngay lập tức cứng họng, Triệu Vũ Hàng nói: “Mệt, không muốn yêu đương gì nữa, cứ vậy thôi.”
Ba người ăn xong voucher kem miễn phí, Lâm Trạch nói: “Đi thôi, đến đường Nam Tân ăn tối đi.”
Triệu Vũ Hàng vừa ra khỏi cửa đã hỏi: “Trùng Khánh có gay bar không?”
Lâm Trạch: “Gay bar to nhất Như Ý bị sờ gáy nên giờ đã đổi thành hộp đêm bình thường rồi, gay bar nhỏ thì tôi không rõ. Này, cao phú soái, anh vừa bảo không muốn yêu đương gì nữa cơ mà?”
Triệu Vũ Hàng đứng giữa Bắc Thành Thiên Nhai, quay đầu bảo: “Không muốn yêu đương nữa thì vẫn có thể kiếm gay bar ngồi chơi chớ!”
Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp đồng thời biến sắc, ra sức tỏ ý anh ta bé bé cái mồm vào. Hai người – người trước kẻ sau tống anh ta lên xe, vội vàng lái xe chạy biến.
Đêm đến, Lâm Trạch cũng không biết làm gì bây giờ, hay theo ý của Triệu Vũ Hàng đi tìm gay bar nhỉ, xem trong tết Nguyên tiêu có tiệc xem mắt cho gay nào không, rồi tìm một người ưng mắt, và lại yêu xa, để rồi quyết tâm sau khi chia tay sẽ không bao giờ quay lại với nhau nữa. Nhưng có vết xe đổ của Tạ Thần Phong, Lâm Trạch thật sự ăn no rửng mỡ mới dẫn hắn ta đi gay bar câu trai, tuyệt đối không thể!
Ba người ngồi trên đường Nam Tân ăn lẩu xong, lúc quay lại Lâm Trạch đề nghị đi xem phim.
Sau đó ba người đàn ông chen chúc giữa những đôi tình nhân, trong khung cảnh “trăng treo đầu ngọn liễu tơ, hoàng hôn tàn người hẹn ước” (*), dắt díu nhau đi xem phim. Triệu Vũ Hàng chẳng có tâm trạng, mặc kệ để mọi người muốn sao thì sao, chỉ đành đi theo.
(*) Câu thơ: 月上柳梢头, 人约黄昏后, trong bài thơ Sinh tra tử – Nguyên tiêu (生查子-元夕) của Âu Dương Tu (Đời Bắc Tống). Nội dung bài thơ kể lại cuộc hẹn ước trong Nguyên tiêu năm ngoái, mà năm nay chẳng còn gặp được người, chỉ còn nỗi xót xa đau buồn. Mình chỉ dịch hai câu thơ này, về cả bài thơ các bạn tìm đọc trên mạng nhé.
“Tôi muốn chỗ nào có không khí cơ.” Triệu Vũ Hàng xem xong phim, nhai hết hai hộp bắp rang bơ to thì cuối cùng cũng không kìm nổi nữa nói: “Đừng có xem phim nữa!”
“Muốn không khí hở? Đơn giản.” Lâm Trạch nghĩ bụng ngắm cảnh đêm xong về nhà ngủ là vừa, nếu hắn ta đã nói vậy thì ra đòn sát thủ thôi, bèn ra lệnh: “Lái xe Tư Đồ, đến Lâm Giang Môn đi!”
Tư Đồ Diệp cười quành tay lái. Lâm Trạch nghe điện thoại, Trịnh Kiệt gọi qua báo lần xem mắt đầu tiên trong năm nay đã thất bại.
Lâm Trạch: “Chúng tôi đang ngồi bên bờ sông ở Lâm Giang Môn đây, ông qua đi.”
Tư Đồ Diệp đi mua bia, không định lái xe nữa, mua một thùng bia về, ba người ngồi uống bên bờ sông, đập đập gõ gõ chai bia loảng xoảng.
Bờ sông Gia Lăng, sông ngàn dặm lóng lánh sóng nước biêng biếc, một mảnh trăng tròn vời vợi, sánh quện không khí đêm trăng hoa trên sông xuân.
Trời sông trong vắt một màu
Vằng vặc trên cao mảnh trăng côi
Hỡi ai ven sông lần đầu trông trăng ấy?
Hỡi trăng trên sông thuở nào rọi xuống người? (*)
(*) Bốn câu thơ này nằm trong bài thơ 春江花月夜 (Xuân giang hoa nguyệt dạ – Trương Nhược Hư), thông tin của bài thơ mọi người có thể đọc ở đây.
Bản dịch thơ của mình dựa theo dịch nghĩa của bài thơ.
Trong bầu không khí này, Triệu Vũ Hàng uống liền năm chai bia. Sau đó, hắn bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào cố nén vang vọng trong đêm trăng. Lâm Trạch biết ngay sẽ thế này mà, thứ tình cảm những hơn năm năm cứ chết rục xong đời như thế, nỗi đau khổ sẽ thê thiết khắc cốt, rúng động tâm can hơn bất kỳ ai.
Trịnh Kiệt tới rồi, y nhìn Triệu Vũ Hàng với ánh mắt quái dị. Triệu Vũ Hàng khóc lóc nhìn y, quay người nắm lấy tay Trịnh Kiệt với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Tư Đồ Diệp bật bia đưa cho Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt uống hết nửa chai, hắng giọng, Lâm Trạch vội nói: “Một người khóc là đủ rồi, chốc nữa anh ta khóc xong thì ông lại tiếp sức.”
Tư Đồ Diệp: “Khóc không chỉ là hoạt động tình cảm, mà còn là hoạt động thể lực nữa đó. Mọi người nghỉ ngơi lát đi.”
Lâm Trạch vỗ vai Triệu Vũ Hàng: “Anh Triệu đừng khóc nữa, quay người qua nào.”
Nỗi bi thương của Trịnh Kiệt hoàn toàn biến mất tăm hơi, Triệu Vũ Hàng dựa trên bả vai Trịnh Kiệt, cũng chẳng hỏi y là ai mà chỉ hỏi: “Cậu sao thế?”
Trịnh Kiệt rầu rĩ đáp: “Xem mắt hỏng rồi.”
Triệu Vũ Hàng vỗ vai Trịnh Kiệt, nói giọng Trùng Khánh: “Không có gì, đời người khi bại khi thắng, tiếp tục!”
Lâm Trạch giới thiệu với Triệu Vũ Hàng Trịnh Kiệt là bạn nối khố của anh, lại hỏi Trịnh Kiệt: “Sao lần này hỏng vậy?”
Trịnh Kiệt: “Nợ.”
Lâm Trạch không nói gì nữa, anh đã dặn y không biết bao nhiêu lần, lúc mới gặp thì đừng có nhắc tới chuyện đó, đợi tới khi nào hai bên xác định tình cảm, muốn bên nhau đã, lần hai lần ba hẵng nói tới. Mà nói số tiền ít chút, tốt nhất là nói với đối phương mình đang giúp mẹ trả nợ, trả xong thì mới kết hôn.
Nếu đối phương thật sự nói không sao, trả thì trả thôi, rồi lên kế hoạch trả nợ thì nói số nợ lớn hơn chút, cứ như thế dần dần. Dù sao Trịnh Kiệt cũng không thể trả hết nợ cho mẹ được, chỉ cần tạm ứng trước cho bọn xã hội đen là ok rồi. Sau này mà xảy ra vấn đề gì quá lắm là báo công an, thua keo này bày keo khác.
Nhưng Trịnh Kiệt cứ khăng khăng không muốn, y luôn cảm thấy nếu không nói trước với đối phương thì đồng nghĩa với việc mình đang lừa người ta. Bởi vậy mỗi lần hỏi tới chuyện gia đình y đều thành thật khai sạch sành sanh… Mà nói, Lâm Trạch đột nhiên nhớ ra đã mấy tháng rồi, sao bọn đòi nợ không tới ta?
Tháng 7, tháng 8, tháng 9, 10, … sắp được nửa năm rồi còn gì. Lâm Trạch đang nghi ngờ, lại nghe thấy Trịnh Kiệt than khổ với Triệu Vũ Hàng, Triệu Vũ Hàng uống say rồi, nói: “Không sao, trả xong là cưới được ngay! Tôi giúp cậu trả!”
Lâm Trạch: “…”
Tư Đồ Diệp: “…”
Trịnh Kiệt: “Cảm ơn…”
Lâm Trạch nghĩ thầm lời này mà cũng tin được hở? Lời nói khi say là không đáng tin nhất, anh vội bảo: “Bọn anh đừng…”
Trịnh Kiệt chặn lại Lâm Trạch, y cũng hơi chếnh choáng rồi, nói với Triệu Vũ Hàng: “Tôi không quen anh, nhưng tôi cảm ơn anh!”
Lâm Trạch: “…”
“Nhưng mà! Tôi tin tôi có thể tự trả được!” Trịnh Kiệt nói: “A Trạch cũng giúp tôi, có câu này của anh, lúc nào cũng hoan nghênh anh tới nhà chúng tôi chơi!”
Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp tức khắc câm nín.
“Được rồi.” Lâm Trạch cười vỗ vai Trịnh Kiệt, Tư Đồ Diệp lại giơ ngón cái với y. Triệu Vũ Hàng nói: “Nào, bạn của Lâm Trạch đều là bạn tôi hết! Mọi người đều là anh em nhau, đừng câu nệ khách sáo làm gì! Dô, uống!”
Bốn người cụng chai, điên cuồng uống, uống đến mức đầu óc quay cuồng. Lâm Trạch nôn ra bên bờ sông, Tư Đồ Diệp vội vàng lấy nước suối vừa mua cho anh súc miệng.
Triệu Vũ Hàng hỏi: “A Trạch, sao cậu lại chia tay, kể đê~”
Lâm Trạch: “Người ấy chết rồi!”
Triệu Vũ Hàng im lặng, Trịnh Kiệt say khướt nói: “Các anh đều là, đều là,… ấy ha.”
Tư Đồ Diệp gật đầu, đưa nước cho y, Trịnh Kiệt đẩy về ý bảo không uống, Triệu Vũ Hàng nói: “Cậu… cậu không phải hở?”
Trịnh Kiệt đáp: “Tôi… biết các anh đều là… đều là, có 0, có 1. Còn hiểu 419 là gì… bóng… bóng…”
Mấy người bỗng nhiên phì cười, Trịnh Kiệt chơi với Lâm Trạch lâu vậy, nên lời nói hành động y biết rất nhiều, đến từ lóng “bóng” (*) này mà cũng biết nữa, nhất thời ba người đều cười tới mức quên hết cả muộn sầu. Triệu Vũ Hàng vỗ vai Trịnh Kiệt: “Được đấy! Sao A Trạch không bẻ cong cậu chớ, hay là nhập hội với bọn tôi…”
(*) Nguyên gốc: 飘飘, trong tiếng Tứ Xuyên có thể hiểu là gay. Trịnh Kiệt dùng chữ này để nói gay.
“Anh…” Trịnh Kiệt say bí tỉ nói, kéo Tư Đồ Diệp qua, đẩy Tư Đồ Diệp và Lâm Trạch vào nhau, nói: “Hai người này bên nhau được này!”
Triệu Vũ Hàng nói: “Ừ, được được!”
Tư Đồ Diệp đột nhiên nói: “Tôi và A Trạch quen nhau trước khi cậu ấy quen Tạ Lỗi đó.”
Lâm Trạch liếc anh ta nói: “Gì cơ? Mỗi hai ngày thôi chứ mấy.”
Tư Đồ Diệp: “Hồi đó tôi ở Starbucks, hỏi cậu có thêm nước đá không…”
Lâm Trạch: “Nhưng lúc đó anh chẳng có ý gì với tôi, nếu không tôi cũng không yêu Tạ Lỗi trước rồi. Điều kiện anh tốt như vậy, anh mà không nói anh là 1 hay muốn câu mấy em 0 gì đó thì tôi đã yêu anh từ lâu rồi…”
Câu nói này cực kỳ xấu hổ ngại ngùng, Tư Đồ Diệp và Lâm Trạch đều đỏ bừng cả mặt, gào ầm lên nghiêm túc bình luận vì sao lúc đầu mình không cua đối phương. Nói tới cuối Tư Đồ Diệp nằm vật xuống đất, bất lực kêu lên: “Lúc nào tôi cũng không nói lại được cậu~~!”
Lâm Trạch cười ầm lên, cười tới mức không ngừng ho, anh cầm theo chai bia gõ liên tục, lên đường đứng dậy đi. Triệu Vũ Hàng ở đằng sau bọn họ toang toáng kêu lên: “Này! A Trạch! Cậu thật sự không hề nghĩ tới cậu em tôi hả?”
Tư Đồ Diệp sợ Lâm Trạch nhảy xuống sông chết đuối, vội đuổi theo anh. Lâm Trạch đứng cô đơn bên bờ sông, mái tóc ngắn như lông nhím, áo khoác dính toàn vết nôn của bản thân, gió lạnh ào ạt thổi tới.
“Anh nhận Triệu Vũ Hàng làm anh từ khi nào vậy?” Lâm Trạch hỏi.
Tư Đồ Diệp: “Lúc quen nhau ở Bắc Kinh đó.”
Hai người trầm lặng rất lâu, Tư Đồ Diệp nói: “Về thôi.”
“Tư Đồ Diệp.” Lâm Trạch cầm chai lên gõ gõ, đứng thẳng người, nhìn khuôn mặt Tư Đồ Diệp dưới ánh trăng đêm, chống đáy chai bia lên ngực anh ta, đẩy đẩy rồi nói: “Anh…”
Tư Đồ Diệp nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì, sếp. Tôi chỉ muốn hỏi cậu.”
Lâm Trạch ừ tiếng, lông mày nhướng lên, dò hỏi nhìn Tư Đồ Diệp.
Tư Đồ Diệp cười hỏi: “Nếu như giờ tôi đi, cậu có luyến tiếc tôi không?”
Lâm Trạch: “Tất nhiên, tôi cảm thấy tôi sắp yêu anh mất rồi.”
Tư Đồ Diệp: “Sao tôi luôn cảm thấy trong lòng cậu, vị trí của tôi mãi mãi không vượt qua được một người đã chết.”
Lâm Trạch mỉm cười: “Vị trí của tôi trong lòng anh vĩnh viễn không vượt qua được giấc mơ của anh, tám lạng nửa cân.”
Giây phút ấy, Lâm Trạch đã uống say rồi, ngỡ như có một thứ cảm xúc kỳ lạ đang bừng lên trong lòng anh. Lúc anh với Tư Đồ Diệp cãi nhau rằng “tại sao bọn họ lại không bên nhau”, Lâm Trạch đã cảm thấy được. Anh biết Tư Đồ Diệp luôn có cảm tình với anh, không thì đã không luôn bên anh hết lần này tới lần khác như thế, còn anh thì sao? Anh có cảm xúc gì với Tư Đồ Diệp không? Anh cũng chẳng rõ, nhưng anh có thể cảm thấy chỉ cần mối quan hệ của họ “thăng hoa” hơn một chút nữa thôi, thì họ nhất định sẽ yêu đối phương.
Từ trước tới nay, Lâm Trạch chỉ tin rằng thứ tình cảm tuyệt đối “yêu” hoặc “không yêu”, chứ rất ít rơi vào tình huống như nước đang ở 99°C này, chỉ cần thêm 1°C nữa thôi sẽ sôi sùng sục. Anh biết tình cảm của Tư Đồ Diệp cũng rối như tơ vò, mà với thái độ của Tư Đồ Diệp thì dù đi đâu cũng sẽ “gây họa” cả. Hai kẻ có cuộc đời rối beng đến bên nhau sẽ chỉ tạo thành một cuộn tơ rối to hơn mà thôi.
Tối hôm đó bọn họ quay về, tiếp tục uống rượu, uống tới mức say như chết. Chỉ có Tư Đồ Diệp uống khá ít, anh ta lái xe đưa ba người về nhà Lâm Trạch và Trịnh Kiệt, rồi khiêng từng người lên.
Ngày hôm sau, trong giây phút Lâm Trạch mở mắt ra thì đầu đau như búa bổ, lúc anh đứng lên phát hiện bản thân chỉ còn sót lại mỗi chiếc quần lót, nhìn thấy Tư Đồ Diệp đang ngủ bên cạnh thì như muốn ngừng thở.
Lâm Trạch choàng tỉnh, nhìn Tư Đồ Diệp đắp chung một tấm chăn với mình, nhớ lại những lời nói tối hôm qua. Anh kéo quần lót của mình, nhận ra hình như tối qua anh không mặc chiếc quần lót này!
Lâm Trạch như bị sét đánh, xấu hổ tới không nói nên lời, đã xảy ra chuyện quái gì thế này?! Anh luôn luôn không tin vào mấy cái tình tiết kinh điển lên giường sau khi say trong phim truyền hình, trò hề gì đang diễn ra vậy trời? Chuyện người khác như nào anh không biết, nhưng bản thân Lâm Trạch tin chắc rằng mình sẽ không say tới mức làm tình trong khi mơ hồ.
Lâm Trạch xuống giường, nhìn một chiếc quần lót dính chất lỏng trắng đục dưới giường, đây chính là chiếc quần lót hôm qua anh mặc, ngay tức khắc cả người như sắp nổ tung.
“Đừng có vờ ngủ nữa!” Lâm Trạch nói: “Chuyện quái gì đây?”
Tư Đồ Diệp mở mắt nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, A Trạch.”
Lâm Trạch: “…”
Lâm Trạch chỉ cảm thấy cuộc đời bản thân thật sự rối tung hết lên, trần đời anh chưa từng gặp chuyện nào mất mặt lúng túng tới mức như này! Trời ơi! Chuyện gì thế này?! Mặt Lâm Trạch đỏ ké, hoàn toàn không biết nói gì, cuống cuồng tay chân mặc vội lại chiếc quần thu và áo sơ mi dài tay, nhanh như chớp biến mất.
Đi ra phòng khách, đập vào mắt anh là chuyện còn kinh hãi khủng khiếp hơn – Trịnh Kiệt nằm trên sô pha nôn đầy ra sàn, thảm họa để lại tối qua vẫn còn nguyên. Lâm Trạch sắp điên rồi, cửa phòng Trịnh Kiệt mở ra một khe nhỏ, Triệu Vũ Hàng đang nằm trên giường Trịnh Kiệt ngủ.
Vẫn còn may… Lâm Trạch nhanh chóng đi rửa mặt, Tư Đồ Diệp ngáp một cái, đứng sau Lâm Trạch, nhìn anh trong gương. Đầu óc Lâm Trạch hỗn loạn, anh lấy tay so so đỉnh đầu, rồi lại so với Tư Đồ Diệp, cảm thấy hình như anh ta không cao hơn mình, đột nhiên hỏi: “Anh cao bao nhiêu?”
“1m76.” Tư Đồ Diệp nhàm chán đáp.
Lâm Trạch cao 1m77, anh lại hỏi: “Anh… anh bị tôi ấy à? Ai là 1?”
Tư Đồ Diệp không nói gì, quay người muốn đi ra ngoài. Lâm Trạch vội vàng đóng cửa nhà vệ sinh lại, nhốt Tư Đồ Diệp bên trong, hỏi: “Tối hôm qua… xảy ra chuyện gì?”
Tư Đồ Diệp bật cười, nhìn Lâm Trạch, sờ sờ cằm anh rồi nói: “Em trai A Trạch, cậu thấy sao?”
“Này này này…” Lâm Trạch nói: “Đây không phải trò đùa, anh… anh thay quần lót cho tôi hả?”
Tư Đồ Diệp cười đi lấy chổi, Lâm Trạch lại kiên quyết giữ cửa, chặn anh ta lại nói: “Nói tôi biết chuyện gì xảy ra.”
Tư Đồ Diệp: “Chẳng có chuyện gì, cậu chỉ vừa khóc vừa ôm chặt anh đây thôi…”
Dây thần kinh chịu đựng của Lâm Trạch đứt phựt, anh gầm lên: “Đi chết đi!!!”
Tư Đồ Diệp vội té chạy, lúc chạy ra ngoài suýt nữa đụng đổ bàn. Trịnh Kiệt bị giật mình tỉnh dậy, choáng váng đi vào nhà vệ sinh, Triệu Vũ Hàng ở trong phòng cũng tỉnh dậy. Tất cả hỗn loạn, Trịnh Kiệt ra ngoài quét dọn, Triệu Vũ Hàng ở bên trong kêu lên: “A Trạch, nhà cậu có bàn chải đánh răng không?”
Trịnh Kiệt: “Có! Tôi có! Anh đợi tôi tí!” Sau đó vứt nền nhà đang quét dở đó đi tìm bàn chải đánh răng cho Triệu Vũ Hàng.
Lâm Trạch cầm lấy cây lau nhà đổ trên đất lau dọn bãi chiến trường của Trịnh Kiệt. Tư Đồ Diệp cầm quần lót của anh ra ngoài, Lâm Trạch cướp lại trong tích tắc, quăng vào máy giặt ở ban công, lại quăng quần áo bẩn của Trịnh Kiệt và bản thân vào đó.
“Chỉ cọ súng tóe lửa thôi mà.” Tư Đồ Diệp cười bảo: “Đừng căng thẳng thế.”
Lâm Trạch gật đầu, liếc Tư Đồ Diệp một cái. Thế là anh có thể hiểu đại khái tình hình rồi, đã gần nửa tháng anh chưa có sinh hoạt tình dục, cũng chưa tuốt súng lần nào, chắc chắn là mộng tinh rồi.
“Tôi…” Lâm Trạch nghĩ nghĩ, nhớ tới những lời bày tỏ tối hôm qua, rồi đột nhiên lại sự nhớ tới chuyện gì đó rồi hỏi: “Mấy giờ rồi? Chết rồi, tôi sắp muộn!”
“Tôi đã xin nghỉ rồi.” Tư Đồ Diệp nói.
Lâm Trạch thở phào, mới sớm ra đã giật mình hoảng hồn thế này, anh sắp điên thật rồi.
Máy giặt kêu ong ong, Tư Đồ Diệp lấy nước giặt và nước tẩy đổ vào, Lâm Trạch đóng nắp lại hỏi: “Tối qua tôi có nói gì kỳ quái không?”
Tư Đồ Diệp: “Tôi còn muốn hỏi cậu kìa, cậu không biết mình nói gì kỳ quái hở?”
Lâm Trạch nghiêng người đi qua Tư Đồ Diệp vào phòng khách. Tư Đồ Diệp vội đuổi theo sau hỏi: “Này, lời cậu nói hôm qua có thật không? Đừng đi chứ!”
“Tôi chẳng nói gì hết, tôi nói gì cơ?” Cuối cùng Lâm Trạch cũng giành lại quyền chủ động. Trịnh Kiệt đang uống sữa, suýt nữa bị hai người tông cho đổ hết sữa ra ngoài, Triệu Vũ Hàng lại hỏi: “Hành lý của tôi đâu?”
Hành lý vẫn ở trên xe, Tư Đồ Diệp đành phải đi lấy chìa khóa xe, ra ngoài cửa đi lái xe. Trước khi xuống, anh ta nói: “A Trạch, đợi tôi quay lại, tôi vẫn còn lời muốn nói.”
Tình trạng này thật sự quá gượng gạo lúng túng, nhưng không biết vì sao, Lâm Trạch lại có cảm giác cuối cùng cũng đã cập bờ sau mấy tháng trời lênh đênh phiêu dạt trên biển. Tư Đồ Diệp vừa đi khỏi thì Lâm Trạch đã gọi ngay: “Trịnh Kiệt.”
Trịnh Kiệt đang ở chỗ lò vi sóng làm nóng bánh mì và sữa, đi qua ngồi xuống. Triệu Vũ Hàng mặc đồ của Trịnh Kiệt, tắm xong đi ra, quần áo hơi bị chật. Lâm Trạch nhìn thấy Triệu Vũ Hàng thì phát hiện ra hình như trong mắt hắn đang lấp lánh ánh cười đắc chí.
“Hôm qua tôi uống say, hình như nói đùa hơi quá trớn rồi.” Lâm Trạch nói với Trịnh Kiệt lời mình nói với Tư Đồ Diệp, Trịnh Kiệt nghe xong thì trợn tròn hai mắt như zombie vậy.
Trịnh Kiệt: “Ok.”
Vẻ mặt Lâm Trạch thảm không thể đỡ, Triệu Vũ Hàng nói: “A Trạch, thằng em tôi thích cậu rồi.”
Lâm Trạch: “Thôi anh đừng có đổ dầu vào lửa nữa! Triệu Vũ Hàng, anh đừng có nói lung tung nữa đi.”
Triệu Vũ Hàng tỏ ý yên tâm đi, tôi tuyệt đối không nói gì. Lâm Trạch nằm bò ra bàn, Trịnh Kiệt bảo: “Tư Đồ Diệp cũng ok mà, hợp với ông.”
Lâm Trạch liếc Trịnh Kiệt một cái, Triệu Vũ Hàng xem ti vi không chớp mắt bảo: “Cậu đối xử với cậu ta tốt quá, đó là lỗi của cậu.”
“Tôi đối xử tốt với anh ta lúc nào?” Lâm Trạch vặn hỏi.
Triệu Vũ Hàng và Trịnh Kiệt cười nhưng chẳng nói gì. Lâm Trạch luôn cảm thấy dù anh có bên ai đi nữa, thì bản thân vẫn luôn bị biến thành kẻ nhỏ hơn, tất nhiên thì thực ra xét trên khía cạnh tuổi tác, anh nhỏ tuổi nhất thật.
Điện thoại reo lên, chủ biên gọi tới giục bảo Lâm Trạch quay về cơ quan ngay. Bài viết có vấn đề, không hiểu sao mà dạo này hồn vía anh như trên mây, xao nhãng lười biếng quá rồi. Lâm Trạch đành phải gấp rút thay đồ, ra ngoài gọi xe đến chỗ làm.
Một tiếng sau, Tư Đồ Diệp lái xe về thì Lâm Trạch đã đi rồi, Trịnh Kiệt nói: “Ăn cái đã rồi đến cơ quan.”
Tư Đồ Diệp ôm nỗi lòng nặng trĩu đồng ý, Trịnh Kiệt và Triệu Vũ Hàng vui đến nỗi cười mãi chẳng dứt, Tư Đồ Diệp nhíu mày nhìn bọn họ hỏi: “Sao vậy?”
Triệu Vũ Hàng cười đẩy Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt phun cả sữa ra ngoài, hai người không kìm được cười ngả nghiêng, Tư Đồ Diệp tức giận gầm lên: “Bị điên à?!”
Sau đó ý nghĩ nào đó thoáng qua, Tư Đồ Diệp sực như hiểu ra, vội truy hỏi: “A Trạch nói gì?”
Điện thoại Trịnh Kiệt reo lên, ngay lập tức y như bị điện giật nhảy lên, gào ầm lên: “Đệch! Mợ! Thôi xong con ong rồi, tàn đời rồi.” Sau đó y thu dọn đồ đạc cấp tốc, lao ra cửa đi làm. Tư Đồ Diệp vội bảo: “Đợi đã! Trịnh Kiệt! Tôi chở cậu qua.”
Triệu Vũ Hàng kêu lên: “Thế còn tôi thì sao?! Này!”
Tư Đồ Diệp đi rồi, Trịnh Kiệt và Lâm Trạch đều đi làm, hoàn toàn không có người chơi cùng Triệu Vũ Hàng, Triệu Vũ Hàng đau khổ vô cùng.
10 giờ sáng, Lâm Trạch lên tàu trên không, nhìn thấy hai gay chắc là một đôi đang ngồi lướt điện thoại. Người bên trái chắc là công, mặc sơ mi và quần Tây màu xám cùng giày da trông cứ bẩn bẩn, ngoại hình nhìn rất bình thường, mặt toàn những nốt mụn lồi lõm, hơi gầy, bét cũng phải 35 – 36 tuổi, không đẹp trai cũng chẳng cao, vẻ ngoài tầm tầm, mệt mỏi rã rời chen chúc trong tàu điện ngầm đi làm, thậm chí còn có mấy sợi tóc bạc phất phơ, cao khoảng trên 1m7, đúng kiểu gay Trùng Khánh. Người bên phải trắng trẻo sạch sẽ, gầy bé, nhìn như sinh viên, chắc hẳn là thụ. Thụ cầm điện thoại công qua chơi game, công đang dựa trên vai cậu ta, thân thiết nhìn màn hình điện thoại.
“Sau khi ở với nhau rồi thì đừng có cãi nhau với người ở chung.” Công nói: “Không ai chiều em đâu.”
Thụ gật đầu, hỏi: “Anh thì sao?”
Công lại nói: “Về rồi anh gọi điện cho em.”
Lâm Trạch bám lấy tay nắm, cúi đầu nhìn điện thoại. Họ đang chơi Angry Bird, công dạy thụ chơi như thế nào, bắn trúng con heo rồi, hai người cùng bật cười, Lâm Trạch cũng cười theo.
Tàu đến trạm nào đó, cả toa bỗng trống gần nửa. Lâm Trạch đến chỗ đối diện ngồi xuống, những thứ ứ đầy trong đầu giờ đã biến mất hết sạch, anh chỉ chăm chú nhìn đôi gay trước mặt.
Thụ có vẻ ngoài cũng không đẹp trai lắm, đeo kính mắt, nhưng trai trẻ luôn có hương vị sạch sẽ. Cậu ta là sinh viên rất bình thường, bên chân để túi hành lý bẩn thỉu, Lâm Trạch đoán có lẽ hôm nay cậu ta đến Sa Bình Bá đăng ký học, chuẩn bị khai giảng, nhưng có vẻ thụ rất nghèo, chắc không phải mới từ sân bay Giang Bắc qua đây.
Công ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch một ái, mỉm cười, tiếp tục chơi điện thoại với thụ, hỏi: “Em đã nhắn tin cho cha mẹ chưa?”
“Nhắn rồi.” Thụ chẳng ngẩng đầu lên cười, công lại hỏi: “Giải thích sao rồi? Tối hôm qua bọn họ gọi điện thoại đến phòng em hả?”
“Ừ.” Thụ bảo: “Em nói với họ rằng em ở nhà anh, anh nhận.”
Công gật đầu, trong toa tàu chỉ còn Lâm Trạch với đôi gay đó, Lâm Trạch cúi đầu xem tin vắn trong điện thoại, công bèn nghiêng đầu qua hôn lên trán thụ.
Qua khóe mắt Lâm Trạch nhìn thấy cảnh đó, từ đoạn đối thoại của hai người thể đoán ra bé thụ chắc là chơi Nguyên tiêu rồi qua nhà công ngủ một đêm. Ngày hôm sau công xin nghỉ đưa cậu ta đi báo danh khai giảng. Bọn họ có thể bên nhau dài lâu không? Có thể nhận ra đúng là người già hơn muốn nghiêm túc yêu đương, nhưng có một số người khi mới vào giới, họ có tuổi trẻ, nhan sắc, sức sống thanh xuân, nên có thể ở trong giới tán tỉnh khắp chốn, người nào mà đẹp trai thì chẳng lo thiếu bạn giường. Một thời gian dài sau, họ sẽ cảm thấy mệt mỏi, chán ngán, muốn yên ổn, nhưng lại chẳng biết phải làm sao để dừng lại.
Gay ở độ tuổi 30 đều muốn tìm một người đồng ý vun đắp cuộc sống yên ấm bình dị với mình. Mà sinh viên đại học – người chưa từng bước vào cái giới này, trừ khi được bảo vệ cẩn thận, không để bị tiếp xúc với những thứ bên ngoài, và cầu cho cậu ta đừng bị mê hoặc sa ngã bởi những thứ đó thì thật sự không còn cách nào khác để giữ được trái tim cậu ta. Sau rốt, tình cảm rồi cũng sẽ đổi thay, trở thành “thất niên chi dương.”
(*) Thất niên chi dương, một cột mốc/ cái dớp 7 năm của những cặp đôi yêu nhau. Thông thường mọi người có quan niệm là nếu đôi nào vượt qua được cột mốc 7 năm thì sẽ bên nhau mãi mãi, còn không thì sẽ vĩnh viễn xa nhau, chia lìa đôi ngả.
Lâm Trạch xem điện thoại một lúc, tàu đến trạm các hành khách lũ lượt xuống tàu. Anh vẫn ngồi trong tàu trên không, muốn gọi điện cho Tư Đồ Diệp, nhưng Tư Đồ Diệp lại gọi qua cho anh trước.
“Cậu đang ở đâu? Đã bảo là ở nhà đợi tôi cơ mà?” Tư Đồ Diệp nói.
Lâm Trạch ra khỏi tàu điện ngầm, cười bảo: “Anh vừa mới đi lấy xe thì chủ biên gọi tôi qua gấp, anh mau đến làm đi.”
“Ok.” Giọng nói Tư Đồ Diệp nhuốm sự buồn bực rõ ràng. Anh ta cúp điện thoại, Lâm Trạch đứng trong ga tàu điện ngầm mãi lâu mà chẳng biết nên làm gì. Cuối cùng anh đành ổn định lại tâm trạng rồi đi làm.
Khi đi lên bậc thang, ra khỏi ga tàu, ánh sáng rực rỡ xán lạn chiếu rọi mặt đất, bầu trời xanh thẳm. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng Lâm Trạch sáng sủa hơn hẳn, anh nghĩ đến nỗi buồn bã ủ dột trong lần chia tay đầu tiên, nỗi mê mang khi rất lâu rồi chưa gặp được một người muốn thật lòng, nghiêm túc sống cùng anh, nghĩ tới sự ra đi của Tạ Thần Phong, nghĩ tới hồi mới quen Tư Đồ Diệp. Dẫu chẳng phải người yêu, nhưng cái duyên để quen và có thể ở bên một người như vậy thật sự rất khó rất khó gặp được. Có một người bầu bạn ở bên, cùng nhau tận hưởng niềm vui là chuyện hạnh phúc vô ngần.
Lâm Trạch vào trong McDonald’s mua hai suất ăn sáng, đi lên thang cuốn đến tòa soạn.
Nhưng vừa vào tòa soạn Lâm Trạch đã muốn khùng. Một phóng viên đang đưa tin xã hội hôm qua, nội dung liên quan tới cặp vợ chồng ly hôn, trong cơn tức giận đó đã tuyên bố phải chém đứa trẻ thành hai mảnh, người bị bổ làm đôi. Cuối cùng đối phương tìm tới tận nơi, làm ầm tòa soạn lên, nói rằng người viết tin phải bồi thường phí tổn hại danh dự. Lâm Trạch đã xem qua tin này trong kỳ nghỉ, bảo anh ta đừng có đăng lên, bởi thứ nhất con nhà người ta đang trong bệnh viện không được đi thăm, vẫn còn chưa rõ tình hình như nào, phóng viên chỉ nhìn thấy sàn nhà đầy máu, hàng xóm nói người nhà chém đứa trẻ bị thương, đó chỉ là nói mồm, sự việc không đủ khách quan; Thứ hai, đây là cái chuyện quái gì? Những tin Lâm Trạch muốn làm không phải tin kiểu này, không tận mắt chứng kiến thì không dám quyết định, anh giao cho anh ta viết tin khác trước rồi lấp vào chỗ trống.
Tay phóng viên nọ chắc hẳn do lười hoặc cũng có thể do phẫn nộ nên đăng tin mình viết lên, sau đó cha mẹ đứa trẻ nhìn thấy có phóng viên tới thì bắt đầu nghi ngờ, rồi nhìn thấy tin trên báo thì kéo tới tận nơi, làm ầm ĩ om sòm cả tòa soạn lên, ảnh hưởng tới cả chủ tòa soạn, chủ biên, đến cả chủ mục cũng bị lôi vào.
Lâm Trạch rơi vào cảnh “quýt làm cam chịu”, nhưng trang báo này do anh phụ trách, hôm đó anh xem xong rồi thông qua, chỉ nhắc nhở tay phóng viên đó đổi một tin khác, sau đó vội ra ngoài đón Triệu Vũ Hàng. Lần này thì hay rồi, anh đành đến văn phòng chủ nhiệm bàn bạc, làm sao để giải quyết cho xong việc tòa soạn trong hôm nay.
“Cứt ỉa ra rồi còn có thể ăn được hả?! Còn có thể nhét vào lại hả?!” Chủ tòa soạn gầm lên: “Tôi hỏi cậu, Lâm Trạch! Đây là cái giống gì?! Hôm nay đăng báo, ngày mai thanh minh?! Đây là cách mà cậu giải quyết đó hả?!”
Lâm Trạch bị chủ tòa soạn mắng đến mức buồn cười, nhưng lại không dám cười. Đáng lẽ đây là một chuyện phiền hà vô cùng, song qua lời mắng của chủ tòa soạn thì cơn tức lại tan biến hết. Nhưng nếu không làm vậy thì phải giải quyết kiểu gì? Người này rõ ràng muốn ăn đẫy tiền, yêu cầu nào là tiền tổn hại tâm lý, tiền tổn hại danh dự… chỉ cần nôn tiền cho lão ta một lần thì lão sẽ lên mãi lên nữa đòi tiền, lúc đó làm sao?
Chủ mục vội vàng xin lỗi chủ tòa soạn, chủ tòa soạn lại tự mình đi giải quyết. Lâm Trạch đi bên cạnh, đến xin lỗi lão ta, đối phương mở mồm là đòi tiền, Lâm Trạch bắt đầu thấy phiền.
Chủ tòa soạn là kiểu người “ưa nhẹ không ưa nặng”, xin lỗi thì còn được chứ bồi thường tiền thì đừng có hòng, ông ta nói với Lâm Trạch: “Cậu tự đi mà giải quyết đi.”
Bản thân Lâm Trạch cũng rất căm ghét chuyện bạo lực gia đình, dù sao thì từ nhỏ tới lớn anh đã phải chịu cảnh đó, nhưng người Trung Quốc có một câu nói quen thuộc, đó là “quan thanh liêm khó quản việc nhà, dù nhà người khác có xảy ra chuyện gì đi nữa thì người ngoài không có quyền can thiệp.” Nhớ tới năm đó, anh bị cha đánh suýt chết, hàng xóm cũng chỉ khuyên đãi bôi, tượng trưng vài câu. Người Trung Quốc tin rằng thương cho roi cho vọt, có đánh thì mới thành người và chớ có lo chuyện bao đồng.
Anh đứng một lúc, quyết định mặc kệ lão ta, vào văn phòng uống cà phê.
Bên ngoài cửa vẫn kêu gào khóc lóc vang trời dậy đất. Bảo vệ đến ngăn, phóng viên phạm lỗi chẳng dám ló đầu, trốn chui nhủi sau màn hình máy tính, Lâm Trạch uống ngụm cà phê hỏi: “Chủ tòa soạn hỏi cậu, cứt ỉa ra rồi thì nhét vào kiểu gì?”
Cả văn phòng cười ầm lên. Lâm Trạch nhìn đồng hồ, Tư Đồ Diệp vẫn chưa tới, bên ngoài vọng tới tiếng khóc tiếng chửi, đến biên tập nữ cùng văn phòng ở tầng một cũng đi lên, tò mò ngó nhìn.
Lúc 11 giờ, bên ngoài gào thét mệt rồi, tiếng nhỏ đi chút, lão cầm cốc trà lạnh Gia Đa Bảo, không ngừng quăng những lời chửi như hát hay vào tường. Lâm Trạch bị tiếng ồn làm bực bội cáu kỉnh, chủ biên đi qua nói: “Lâm Trạch! Cậu không nghĩ cách giải quyết đi à? Năng lực làm việc của cậu quá kém đấy!”
Lâm Trạch biết tháng này chắc chắn bị trừ tiền thưởng rồi, dù sao cũng đã bị mắng, tiền cũng bị trừ, mặc kệ để mọi người cùng chịu trận hết đi. Tới lúc này anh biết nên tém tém lại rồi, nói với chủ biên: “Trước buổi ăn trưa nhất định sẽ giải quyết xong.”
Chủ biên gật đầu quay về, người trong văn phòng đều nhìn Lâm Trạch, xem rốt cục anh có cách gì để tống cổ người kia. Lâm Trạch lật sổ ghi chép, lấy số cá nhân gọi cho đội trưởng cảnh sát hình sự.
Vị đội trưởng cảnh sát này chính là nhân vật chính trong tin tức giết người liên hoàn lần trước, Lâm Trạch đã từng phỏng vấn ông ta, sau đó chỉnh sửa bài viết theo ý đối phương. Lâm Trạch kể tỉ mỉ lại mọi chuyện, đội trưởng kia nghe xong thì thoải mái nói: “Để tôi phái hai người qua đó.”
11 giờ 15 phút, người trong đội cảnh sát hình sự đến, ở bên ngoài bắt người đàn ông kia đi theo họ đến bệnh viện xem xét, điều tra rõ ràng sự việc rồi đến lấy phí bồi thường danh dự cũng không muộn. Người bắt đền ngay lập tức căng thẳng, Lâm Trạch chạy ra ngoài muốn nói gì đó, hai vị cảnh sát hình sự kia đã đưa người xuống thang máy, đi mất.
Chuyện này giải quyết còn nhanh hơn quét rác, Lâm Trạch đi gõ cửa, nói: “Người kia đi rồi.”
Chủ tòa soạn về nhà, chủ biên lại ngồi đó như thờ ơ như không, tựa như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, nói: “Cậu đi làm chuyên đề đi.”
Lâm Trạch quay lại văn phòng, nói với đám nhân viên: “Không cần nhét cứt lại rồi.”
Cảm tạ trời đất, cả văn phòng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Lâm Trạch mới ngó tới thứ nãy giờ do bận rộn mà bỏ quên. Anh cầm điện thoại vứt đó lên xem, bên trên hiển thị sáu cuộc gọi nhỡ, đều của Tư Đồ Diệp.
Lâm Trạch gọi lại cho anh ta, Tư Đồ Diệp nhận điện kêu lên: “A Trạch, cậu ở đâu, sao cậu không nghe máy?”
Lâm Trạch: “Ở cơ quan chứ ở đâu nữa? Mau đến ăn cơm trưa.”
Giọng Tư Đồ Diệp hơi run lên, anh ta nói: “Tôi lái xe không vững bị đâm rồi, gãy tay, bọn họ bảo tôi gọi điện cho tòa soạn, bắt tôi bồi thường tiền xe, anh có thể qua đây không, tôi đang ở bệnh viện…”