Bắc Thành Thiên Nhai

Chương 48: Chương 48: Chương 47




Buổi chiều hôm ấy, Tư Đồ Diệp về chỗ trọ thu dọn đồ đạc, cùng Lâm Trạch về nhà.

Lâm Trạch cứ nhìn Tư Đồ Diệp là lại đau lòng, một người đàn ông cao 1m76 mà gầy còn mỗi 55kg. Anh đưa Tư Đồ Diệp đi ăn đồ gì đó ngon ngon, rồi bảo Tư Đồ Diệp nghỉ việc đi, nói ngày mai đưa anh ta đến khám ở bệnh viện Đông y, suốt đường đi cứ như bà mẹ già càm ràm mãi không thôi. Tư Đồ Diệp nghe đến đoạn sau thì bật cười.

“Ngày mai anh xin nghỉ việc đi, gọi điện thoại thôi cũng được.” Lâm Trạch dặn đi dặn lại trong thang máy.

Tư Đồ Diệp: “Nghỉ việc làm gì?”

Lâm Trạch: “Nghỉ việc ở nhà ngủ cho béo lên, em nuôi anh.”

Tư Đồ Diệp: “Anh sẽ tưởng thật đấy.”

Lâm Trạch: “Thì em nói thật mà!”

Lâm Trạch vừa mở cửa vào nhà đã gấp gáp ôm lấy Tư Đồ Diệp, ép anh ta lên cửa, hôn môi anh. Tư Đồ Diệp rất gầy rất tiều tụy, tóc rối bù như tổ quạ. Lúc mới đầu Tư Đồ Diệp rất căng thẳng, muốn đẩy anh ra, nhưng Lâm Trạch lại giữ chặt lấy tay anh ta vòng qua cổ mình, tỏ ý Tư Đồ Diệp hãy ôm lấy cổ anh.

Hai người đứng ở bên cửa hôn một lúc, cảm thấy hết thảy đã khôi phục lại như xưa. Bờ môi Lâm Trạch hơi run lên, lúc tách ra lại không kìm được hôn tiếp, Tư Đồ Diệp cứ ôm lấy anh để cho anh thỏa thuê hôn, Lâm Trạch cảm thấy bản thân và Tư Đồ Diệp đều có phản ứng.

Anh thả đồ xuống, bảo Tư Đồ Diệp qua ngồi xuống, lấy khăn cho anh ta rồi nói: “Anh đi tắm trước đi.”

“Hứa Huy!” Lâm Trạch gõ cửa nhưng chẳng thấy đáp lời, Lâm Trạch cũng không đẩy cửa.

Tư Đồ Diệp ở bên ngoài nói: “Lần trước em cũng bảo anh nghỉ việc, anh đã muốn đi theo em. Cuối cùng thì sao chứ? Chính em phũ phàng, khiến anh thảm không thể tả.”

Lâm Trạch đi vào trong phòng mình nói: “Nhưng em cũng chưa nhìn thấy anh ‘xuống được phòng bếp lên được phòng khách’ mà, làm ấm giường thì lề mề chậm chạp… anh chạy gì chứ hả, chẳng phải tất cả đều do anh gây ra à, làm em cũng thảm không thể tả luôn.”

Tư Đồ Diệp không đáp trả, cầm iPad của Lâm Trạch xem. Lâm Trạch đi ra nói: “Cho anh cái này.”

Lâm Trạch gộp mấy tấm thẻ lại, nói: “Sau này để anh quản tiền hết, mật khẩu đây, anh cứ thoải mái đổi. Anh có thể đưa tiền tiêu vặt cho em, để anh nắm chuyện tài chính hết.”

Tư Đồ Diệp cong miệng cười, Lâm Trạch nằm rạp lên bàn, nhìn mặt anh nói: “Chúng mình mua nhà nhé, vợ ơi, ba trăm ngàn tệ lần trước anh đưa em vẫn còn nguyên, giờ không mua thì giá nhà còn tăng nữa đấy.”

Tư Đồ Diệp nghĩ một lúc rồi bảo: “Được, em quyết đi.”

Lâm Trạch cầm ngón tay của Tư Đồ Diệp nói: “Anh không được đi nữa đâu đấy, em không thể mất anh.”

Tư Đồ Diệp: “Em đừng có sến súa vậy được không? Còn nói mấy lời nhão nhoẹt đó anh sẽ thật sự đi đấy.”

Lâm Trạch bật cười bảo: “Em ngu lắm, chẳng biết phải nói gì.”

Tư Đồ Diệp nhìn Lâm Trạch một lúc, hình như vỡ ra gì đó.

“Trong thẻ này có tiền không?” Tư Đồ Diệp hỏi.

Lâm Trạch: “Có, đây là thẻ anh gửi tiền qua đó, đủ để đặt cọc và trang hoàng nhà cửa. Còn tiền vay mua nhà thì em trả dần. Dù sao thì em đã đưa thẻ anh rồi, sau này nghe anh hết, đừng đi làm nữa.”

Tư Đồ Diệp: “Không được…”

Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông xa lạ bước ra từ trong phòng Hứa Huy, Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp đồng loạt nhìn gã ta, Lâm Trạch nói với gã: “Chào anh.”

Người nọ chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, mặc một chiếc quần lót chữ T nghênh ngang đi tắm. Tư Đồ Diệp hơi sốc, dò hỏi nhìn Lâm Trạch. Lâm Trạch mê mang lắc đầu, tỏ ý anh cũng không quen người này.

“Hứa Huy!”

Lâm Trạch muốn cảm ơn cậu ta, nghe thấy tiếng đáp lại của Hứa Huy vọng ra từ trong phòng. Một lát sau, lại có một người nữa ra ngoài, tay này để trần mông, vừa nhìn thấy Tư Đồ Diệp và Lâm Trạch thì vội vàng đóng cửa lại, lúc mở cửa ra thì đã quấn một chiếc khăn tắm.

Lâm Trạch: “…”

Tư Đồ Diệp: “…”

“Cậu ta làm gì vậy?” Tư Đồ Diệp hỏi.

Lâm Trạch: “Em cũng không biết… Mấy ngày trước cậu ta không dắt ai về nhà…”

Người đầu tiên đang tắm trong phòng tắm của bọn họ, người thứ hai quấn khăn tắm, đếm tiền đưa Hứa Huy.

“Bạn cậu bao nhiêu tiền một đêm?” Tay đó hút thuốc, ra ngoài nhìn Lâm Trạch.

Hứa Huy vội nói: “Bọn họ không làm chuyện đó! Anh đừng có nói vớ vẩn!”

Lâm Trạch ngay lập tức nổi điên, Tư Đồ Diệp đứng dậy muốn đi, Lâm Trạch vội kêu lên: “Đợi đã!”

Tư Đồ Diệp đứng ở bên ngoài cửa, thật sự đúng là muốn phát rồ, Lâm Trạch gầm lên: “Hứa Huy!”

Hứa Huy đi ra, hai người kia vẫn còn thay nhau đi tắm, ăn dầm ở dề trong nhà anh. Lâm Trạch ôm một cục tức, chỉ muốn tẩn cho tay kia một trận. Hứa Huy thấy mặt của hai người đen như đít nồi, thậm chí Tư Đồ Diệp còn chẳng buồn nói gì.

“Anh quay lại chỗ trọ của mình trước vậy.” Tư Đồ Diệp nói.

“Từ đã.” Lâm Trạch: “Em muốn nói với cậu ta một xíu.”

Bọn họ đứng ở hành lang đợi Hứa Huy, mãi tới lúc tay kia phắn rồi. Ban đầu Lâm Trạch định làm ầm lên đuổi họ biến luôn, nhưng bọn họ có những ba người, nhỡ đánh nhau làm Tư Đồ Diệp bị thương thì hỏng. Hơn nữa hôm Tư Đồ Diệp đến đây, Hứa Huy cũng giúp anh chạy lên chạy xuống giữ anh ta lại. Lâm Trạch nhớ tới điều tốt ấy nên không muốn trở mặt ngay tại trận với cậu ta.

“Tư Đồ, anh đợi em ở đây một lúc.” Lâm Trạch nói, xuống lầu đi rút tiền, lấy tiền cọc và tiền thuê phòng của Hứa Huy ra. Lúc đi lên thì hai người kia đã đi rồi, Lâm Trạch đạp cửa nói với Hứa Huy: “Cậu tiếp khách trong nhà tôi? Lại còn chơi 3P?”

Hứa Huy nói: “Xin lỗi, sau này sẽ không có chuyện này nữa…”

Lâm Trạch: “Xin lỗi, tôi không muốn gặp phiền phức, cũng không muốn bị lây nhiễm bệnh gì. Tôi trả tiền cọc và tiền thuê nhà cho cậu, ngày mai cậu chuyển đi!”

Hứa Huy: “Sau này tôi sẽ không thế nữa mà!”

Lâm Trạch: “Khỏi cần nói nữa, tôi không muốn đôi co thêm với cậu, nói nữa sẽ tổn thương cậu, chẳng có nghĩa lý gì. Cậu chuyển nhà đi, cho cậu một ngày đấy, khỏi cần nói nữa.”

Tư Đồ Diệp vào trong cầm lấy túi, Lâm Trạch cầm chìa khóa đi theo sau anh ta, hai người đi xuống lầu.

Lâm Trạch: “Thật sự không liên quan gì tới em hết, Tư Đồ, em chỉ tìm đại một người thuê cùng thôi, chúng em còn chẳng nói với nhau được mấy câu… Em bảo đảm em không thân thiết với cậu ta…”

Tư Đồ Diệp khóc dở mếu dở hỏi: “Anh nhỏ nhen vậy hả?”

Lâm Trạch nhận ra mình quá nhạy cảm rồi, cũng bất lực bật cười.

Tư Đồ Diệp quay người đi, hai người đứng ở giữa Bắc Thành Thiên Nhai, Lâm Trạch đi qua nắm tay anh đi vào trong bóng đêm.

*

“Sau đó thì sao?” Tôi chỉ quan tâm tới một vấn đề.

Lâm Trạch cầm máy ảnh chụp rồi nó: “Sau đó chúng tôi về chỗ trọ của anh ấy ngủ một giấc, rồi người nọ chuyển đi.”

Tôi hỏi: “Bọn anh làm chưa?”

Lâm Trạch nhìn tôi cười xấu xa.

Tôi biết chắc chắn là đã quất nhau xong rồi, tôi lại hỏi: “Anh làm 1 hay 0? Ý tôi là đa số ấy.”

Lâm Trạch: “Tất nhiên là 1 rồi, vốn dĩ tôi là 1 mà, có gì lạ sao? Thỉnh thoảng tôi sẽ làm 0.5.”

Tôi nghĩ thầm Tư Đồ Diệp chưa từng quan hệ lần nào, nếu mà cứ xông vào thẳng như thế thì sẽ không bị sang chấn tâm lý chứ? Nghĩ vậy tôi hỏi: “Anh đè được anh ta thật hả?”

Lâm Trạch nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái “Tất nhiên rồi, tôi hơi bị có kỹ thuật đó, anh nghi ngờ gì chứ? Hở?”

Tôi định thần lại, một lát sau mới nhận ra mình bị trêu.

“Vậy tối hôm đó…” Tôi lại truy hỏi.

Lâm Trạch: “Đây không phải nội dung mà anh nên viết, anh bạn ạ.”

Tôi đáp: “Tôi chỉ muốn biết một chút thôi mà, tất nhiên tôi không viết vào đâu.”

Lâm Trạch: “Anh ấy thuê phòng ở sau chỗ đó… Cẩn thận đừng để bị đẩy.”

Có rất đông người ở Từ Khí Khẩu, thế mà chúng tôi chẳng coi ai ra gì nói chuyện này. Dù sao thì nơi đây rất ồn ã, chẳng mấy người chú ý tới chúng tôi. Lâm Trạch chỉ chỉ ngón tay ra đằng sau, nói: “Ở chỗ đó, vừa ngột ngạt vừa nóng nực, lại có mỗi một cái giường, cứ như cái nhà giam ấy. Chúng tôi làm một lần ở đó, ôm nhau ngủ cả buổi tối, nửa đêm tôi bị nóng tỉnh lại bèn đi ra bên sông ngồi gật gù, cũng xem như là cái cậu trai bao đó đã giúp tôi một chuyện lớn…”

Tôi hỏi: “Anh đúng là chẳng biết thương xót thụ gì hết, gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, còn chưa chuẩn bị gì đã xồng xộc xông vào vậy, chẳng thèm dùng bôi trơn gì hết.

Lâm Trạch nở nụ cười gian xảo, cúi đầu nhìn điện thoại nói: “Đại Bảo.”

Tôi gật đầu, Đại Bảo là dung dịch bôi trơn nổi tiếng thời đó, Lâm Trạch lại nói: “Tôi cũng hơi điên cuồng, nhưng tôi đã kiềm chế quá lâu rồi, thật sự quá nhớ anh ấy.”

Tôi lại hỏi: “Sau đó thì sao? Kể tiếp coi.”

Lâm Trạch dắt tôi tới một cửa hiệu kỳ quái, vào lấy ráy tai massage chân. Bên trong có một cậu trai chuyên lấy ráy tai, nhìn hơi giống Vương Lực Hoành. Lâm Trạch vừa lấy ráy tai vừa kể: “Hôm sau thì cái cậu kia đã chuyển đi rồi, anh đặt bừa cho cậu ta một cái tên nhé, không cần viết kỹ về cậu ta quá đâu. Tôi thấy đúng là kỳ thật đấy, người như vậy mà tôi cũng gặp được, cậu ta lại còn tiếp khách trong nhà tôi, rồi còn chơi 3P…”

Tôi hỏi: “Có hàng là tốt rồi, chắc hẳn đằng sau cậu ta cũng có rất nhiều câu chuyện, tôi chưa từng phỏng vấn người nào như vậy.”

Lâm Trạch: “Tôi không nói cho thuê phòng để… để làm cái đó… Nhưng lỡ mà cậu ta dắt khách về, rồi người ta lại nhỡ dùng dao cạo râu của chúng tôi…”

“Ừ.” Tôi vừa lấy ráy tai vừa nghĩ sao lại chọn cho Lâm Trạch một anh chàng đẹp trai để lấy ráy tai, còn tôi thì lại là một ông chú… Tôi hỏi tiếp: “Anh có liên lạc được với cậu ta không?”

Lâm Trạch: “Anh chi tiền gọi người ta đến ấy, đắp chung chăn nói chuyện, bảo cậu ta kể chuyện cho anh nghe.”

Tôi: “Thôi… nhỡ mà cậu ta đè tôi rồi lại không đưa tiền cho tôi, mà tôi còn phải trả tiền cho cậu ta thì đúng là mất cả chì lẫn chài, lợi bất cập hại. Thế sau đó thì sao?”

Lâm Trạch: “Sau đó tôi về nhà vứt hết những đồ dùng chung trong nhà tắm, ga giường của cậu ta còn chảy ra cái đó, có lẽ bị ‘song long’ thật?”

Tôi: “Thôi được rồi không cần kể tiếp.”

Lâm Trạch: “Gu anh nặng lắm cơ mà? Anh mà cũng có lúc không chịu được hả?”

Tôi: “Ok, thế trên ga giường của cậu ta có giun đũa hả? Hay rau muống chưa tiêu hóa hết, nấm kim châm? Miêu tả coi nào.”

Lâm Trạch quyết đoán dừng: “Tôi sai rồi.”

Tôi hỏi: “Tôi hỏi anh, thế sau khi Tư Đồ Diệp trở về thì sao?”

Lâm Trạch: “À, sau khi Tư Đồ Diệp trở về thì nghỉ việc, ở nhà bồi bổ một thời gian, dần dần cũng khỏe khoắn hồng hào hơn, dạ dày cũng được tôi sắc thuốc Bắc chữa khỏi. Qua mùa xuân, tôi nhờ Trịnh Kiệt giúp Tư Đồ Diệp tìm việc, dạy cho lũ nhỏ.”

Tôi: “Các anh có bao giờ cãi nhau không?”

Lâm Trạch: “Trước đây cãi nhau suốt ngày, toàn những chuyện bé tí gì đâu. Buổi tối lúc tan làm về nhà cãi nhau, dạy tôi lái xe cũng cãi nhau, nấu ăn mà mặn một tí ăn không hết cũng cãi nhau, mùa đông mãi không vào chăn cũng cãi nhau, quên lấy đồ chuyển phát taobao cũng cãi nhau. Mỗi lần cãi nhau xong tôi đều đi xin lỗi, đệch mẹ, tôi đúng là bị anh ấy rèn cho thành nghe lời răm rắp rồi, đúng là khắc tinh mà… Anh đừng có viết mấy câu này vào đó, bị anh ấy nhìn thấy thì thể nào tôi cũng bị mắng.”

Tôi cũng không định viết vào truyện mấy chuyện cãi nhau này, nhưng cảnh Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp ở chung lại rất giống với tình trạng của tôi và anh nhà, mỗi lần nổi điên cãi nhau xong, gã to con nhà tôi đều ngoan ngoãn xin lỗi.

Anh chàng lấy ráy tai cho Lâm Trạch nói: “Vợ chồng nào chẳng cãi nhau, cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường.”

Lâm Trạch được anh chàng lấy ráy tai rất phê pha, nói: “Đúng vậy.”

Tôi lại hỏi: “Thế anh yêu anh ấy ở điểm gì?”

Lâm Trạch: “Tôi cũng không biết nữa, chỉ là tôi cảm thấy rất hạnh phúc, giống như có một gia đình vậy, ngày ngày về cãi nhau. Tôi đã bị anh ấy nuốt chửng cả linh hồn lẫn thể xác rồi, nếu không vì ‘yêu nhau’ cũng sẽ chẳng cãi nhau đâu. Cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng có những chuyện rất nhỏ bé, ví dụ như lúc tan làm về nhà nhìn thấy hoa quả mình thích ở trên mặt bàn… Sau đó cuối tháng lĩnh lương, ngồi bàn bạc với nhau tiêu tiền vào việc gì, hay đi đâu chơi, xem lộ trình, làm tình từ Đôn Hoàng tới Tây Tạng… Anh cũng đừng viết câu này vào nhé! Dù sao đi chăng nữa, được ở bên anh ấy cả đời tôi cũng rất vui vẻ mãn nguyện.”

Chàng trai lấy ráy tai bật cười, nói: “Thú vị thật, vợ anh ngoan thật đó.”

Tôi hỏi: “Thế đã đi Madrid chưa?”

Lâm Trạch: “Chưa, còn chưa trả xong tiền vay mua nhà, mà có đống thứ phải tiêu nên không dám chi tiêu bừa bãi. Đi một lần cũng tiêu tùng ít nhất hai ba mươi ngàn tệ.”

Tôi bảo: “Thì tìm mẹ anh ta than nghèo kể khổ, bảo mẹ anh ta đỡ cho một tí.”

Lâm Trạch: “Haizz, chồng kém cỏi đã đành, sao bắt mẹ vợ giúp cho được? Sau này có tiền rồi đi.”

Tôi hỏi: “Các anh không tính sau này kết hôn hả? Có giấy kết hôn thì cũng sẽ vững dạ hơn chút.”

Hình như anh chàng lấy ráy tai đã hiểu ra.

Lâm Trạch: “Thôi khỏi, anh thấy chúng tôi đấy, chia tay được nữa chắc? Cả hai đều đã bị đối phương cho vào tròng hết rồi! Chúng tôi đã mua nhà, lấy tiền của anh ấy trả tiền cọc, vẫn còn chưa trang hoàng xong, khi nào xong bọn anh qua chơi nhé.”

Tôi: “Thế nhà để tên ai?”

Lâm Trạch: “Chuyện này quan trọng lắm hở?”

Tôi nghĩ cũng phải, cả hai đã có quan hệ như thế, thực ra viết tên ai cũng đều được. Tôi lại hỏi: “Thế bị ‘vào tròng’ rồi có hối hận không?”

Lâm Trạch bật cười nói: “Sướng khổ ra sao chỉ người trong cuộc mới biết. Cuộc sống đâu phải màu hồng, có một mái ấm nho nhỏ cảm thấy thật tuyệt vời. Có lúc tôi đã nghĩ, mỗi ngày tan làm về nhà, nhìn thấy anh ấy ở nhà đợi tôi, dù cho anh ấy chẳng làm gì hết, chỉ cần ở nhà thôi, thế cũng đủ để tôi cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Anh cũng đừng làm việc bận rộn quá, tôi thấy anh suốt ngày chạy đôn chạy đáo, ở nhà nhiều với người yêu nhiều vào.”

“Ừ.” Tôi nói: “Cảm ơn A Trạch.”

Anh chàng lấy ráy tai xong cho Lâm Trạch, chúng tôi lại nằm trên ghế dựa massage chân. Hiếm mới có một ngày chẳng phải nghĩ ngợi, chẳng phải làm gì hết, chỉ cần nằm ngẩn người một chỗ.

Điện thoại Lâm Trạch reo lên, người yêu anh ta tỉnh ngủ rồi, qua đây ăn tối với chúng tôi. Tôi lại gọi anh nhà to con của tôi qua, lúc hoàng hôn ánh mặt trời ngả dần về phía Tây, trời vẫn còn rất nóng, chúng tôi ăn lòng gà Kiềm Giang ở cửa hàng bên bờ sông. Bạn trai anh ta đỗ xe sau Bắc Thành Thiên Nhai, suốt quãng đường chúng tôi nói chuyện với người yêu anh ta, rồi anh ấy đưa chúng tôi đi ăn đồ ngọt.

Thế là chúng tôi đã trải qua một ngày tuyệt đẹp như thế.

Buổi tối sau khi về nhà, tôi bắt đầu chỉnh sửa lại phần ba của câu chuyện. Tôi xem đi xem lại, vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó, định nói chuyện với Tư Đồ Diệp rồi chỉnh lý hoàn tất bộ truyện. Đến giờ Lâm Trạch vẫn chưa xem xong hết các phần của câu chuyện này, chỉ xem lướt qua một phần rồi cổ vũ ngợi khen nhiệt liệt bảo tôi viết tiếp, đừng bỏ dở.

Tôi lợi dụng điều này uy hiếp anh ta, bảo giờ tôi không viết biết kết truyện như thế nào, bắt anh ta nộp bạn trai ra, nếu không thì đành bỏ dở thôi.

Nhưng sầu nỗi trời không chiều người, trong bảy ngày liên tiếp 42°C tôi phải đi công tác lần cuối cùng của mùa hè, cũng là lần công tác thê thảm nhất. Lần này tôi đi phải tới gần hai mươi ngày lận, lúc về nhìn thấy nhà cửa đã bị anh nhà to con biến thành một đống hỗn độn, chỉ biết trừng mắt cạn lời nấc nghẹn.

Có hôm, tôi ở nhà chỉnh lý bản thảo vào buổi trưa, bạn trai Lâm Trạch gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi đã ăn cơm chưa, đến Bắc Thành Thiên Nhai không. Tôi bèn nhanh chóng dứt ra khỏi đống việc vặt, đến Starbucks gặp anh ta.

Anh ta vừa nhắn wechat, nói: “Ăn cơm rồi, ăn cơm rồi mà, nhớ phải ăn cơm đấy”, vừa chào hỏi tôi.

Tôi đã ăn cơm trưa rồi, kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “Lâm Trạch đi công tác rồi à?”

Alaska lười biếng nằm rạp dưới chân anh ta, đuôi như chiếc chổi đung đa đung đưa.

Anh ta gật đầu nói: “Đi Tấn Vân Sơn phỏng vấn rồi, tối nay sẽ quay lại.”

Tôi hỏi: “Giờ anh làm công việc gì?”

Anh ta ngáp một cái, nói: “Dạy trẻ con tiếng Anh, sao anh bận thế hở? Người yêu anh quanh năm suốt tháng về nhà mà chẳng có cơm anh, cứ thấy anh ta ăn một mình ở bên ngoài suốt, đáng thương ghê.”

Tôi nói: “Mấy tháng này phải chạy đôn chạy đáo, vào đông sẽ đỡ hơn.”

Tôi đưa cho anh ta bốn thẻ tích điểm đổi lấy nhạc cụ gồm bốn con hổ nhỏ. Được lấy hai bộ, bỏ pin vào, ấn một trong số các chân, bốn con hổ sẽ cùng lắc lư một lúc, một con đánh ghi ta, một con đánh trống, hai con còn lại biểu diễn nhạc cụ khác, bốn con đồng thời biểu diễn. Trong tích tắc ánh mắt anh ta sáng rực lên, nói: “Cảm ơn.”

“Nào.” Tôi chuẩn bị sẵn sàng bút giấy, nói: “Bắt đầu thôi, anh có chuyện gì có thể kể tôi nghe không?”

Anh ta: “…”

Tôi cười xấu xa nhìn anh ta, anh ta hào hứng nói: “Những nơi tôi đi qua, những người tôi quen biết, mỗi người lại có thể viết được một quyển sách đấy, anh muốn nghe về ai nào?”

“Ờ”, tôi đáp: “Muốn nghe về anh, anh đã trở về như thế nào?”

Anh ta nghĩ một lát nói: “Dù sao cũng đã là quá khứ rồi, kể với anh cũng không sao.”

Anh ta nói với giọng cực kỳ bình thản, kể lại cho tôi một câu chuyện thực giản đơn.

Ngày hôm đó, anh ta quay về thì bị nhốt lại. Bởi muốn ly hôn cùng với vợ, mà sau đó Tư Đồ Diệp lại bị đánh. Cha Tư Đồ Diệp nhốt anh ta trong phòng, anh ta muốn nói chuyện đàng hoàng với vợ mình. Qua nửa tháng, anh ta thẳng thắn nói ra tất cả mọi chuyện, đề nghị ly hôn.

Vợ anh ta chỉ ôm anh ta khóc, bảo anh ta đừng lo, tất cả sẽ ổn dần thôi.

Lần thứ hai Tư Đồ Diệp trốn khỏi nhà, trèo xuống từ tầng thứ ba, không cẩn thận bị thương ở chân, may mà không nặng lắm. Tư Đồ Diệp đi nhờ xe tới Ürümchi. Đi được nửa đường thì bị xe bỏ lại, người nhà lại tìm được anh ta. Tư Đồ Diệp ở trong sa mạc gọi điện thoại cho Lâm Trạch, theo bọn họ về nhà.

Lần này về nhà, cha Tư Đồ Diệp bảo vợ anh ta đi trông chừng anh ta. Tư Đồ Diệp nằm trên giường, chẳng ăn chẳng ngủ được, càng ngày càng gầy yếu, sắp chết.

Tôi không biết Tư Đồ Diệp đã nghĩ gì khi dùng giọng điệu nhẹ tênh dửng dưng nói câu “sắp chết rồi”. Với vốn hiểu biết hạn hẹp của mình, tôi không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng cùng tâm trạng của một người khi nói chung chung rằng mình đã từng “sắp chết” như thế nào. Anh ta nằm trên giường, cơ thể suy nhược cùng cực. Đứng trước ranh giới cái chết, anh ta cầu xin vợ mình ly hôn, để tránh cho cô vì mình mà phải ở góa. Và cũng van cầu cô hãy thứ tha, nói bản thân mình là một kẻ có tội, chỉ có thể đợi tới kiếp sau đền tội mà thôi.

Có lẽ lúc đó mọi người đều cảm thấy anh ta không thể nào cứu được nữa rồi, cũng may mà cha anh ta không đưa anh ta đến bệnh viện truyền glucose. Thế là hai bên gia đình đều cử ra một bậc bề trên, nghe lời khẩn cầu của Tư Đồ Diệp, để hai vợ chồng gỡ bỏ hôn ước.

Tư Đồ Diệp không muốn nói quá nhiều về chuyện này, chỉ đại khái giải thích sơ qua rằng, ly hôn cần một lý do hợp lý, mà hoàn cảnh của anh ta chính là một lý do xác đáng. Anh ta không nói với người khác chuyện anh ta là đồng tính luyến ái, vợ anh ta cũng chưa từng nhắc tới, thế là họ đã thuận lợi ly hôn.

Sau đó Tư Đồ Diệp đơn độc nằm đó, cha anh ta cũng sống chết mặc bay, mãi cho tới khi một người bạn đại học nghe tin anh ta bị bệnh, lái xe qua thăm anh ta. Anh ta cố gắng gượng dậy, nói muốn ngồi xe ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh.

Tiếp theo, bạn học Tư Đồ Diệp đưa anh ta tới Ürümchi, anh ta bắt đầu ăn được một xíu. Bởi vì nhịn đói trường kỳ nên anh ta thiếu vitamin và dinh dưỡng, vết thương ở chân cũng mãi chẳng lành. Anh ta ở nhà bạn một tháng, được vợ bạn chăm sóc, hồi phục được một xíu, bèn vay một ngàn tệ, lại mượn chiếc điện thoại iPhone 3GS mà bạn bỏ đi dùng, ngồi tàu lửa về Trùng Khánh.

Tư Đồ Diệp đợi ở Bắc Thành Thiên Nhai rất lâu nhưng không nhìn thấy Lâm Trạch. Anh ta vừa muốn gặp Lâm Trạch một lần, nhưng cũng vừa sợ hãi. Khi ấy anh ta đã thốt ra những lời tuyệt tình như thế, cuối cùng vẫn quay lại nơi đây, càng chứng tỏ rằng bản thân không thể không có Lâm Trạch được. Mà Lâm Trạch chưa chắc đã thích anh ta, lúc đó tất cả đã chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi, thì giờ có lẽ sẽ càng chẳng muốn ở bên anh ta nữa, gượng ép cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Tôi: “Đây gọi là ‘sống sĩ diện đời chịu khổ’ đó ha?”

Anh ta đáp: “Sao gọi đó là sống sĩ diện được? Tôi cũng không biết tình hình Lâm Trạch như thế nào, nếu tới chỗ em ấy ở, nhỡ em ấy có ai khác rồi thì tôi biết làm sao?”

Tôi nhanh chóng ấn một con hổ khác, bốn con hổ lại bắt đầu biểu diễn tùng tùng cắc cắc, anh ta lại nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

Sau khi bốn con hổ biểu diễn xong, tôi cười bảo: “Nào kể tiếp đi…”

Tôi có thể thấu hiểu được sự lo lắng của Tư Đồ Diệp, bởi vì với những gì tôi biết về Lâm Trạch, thì cũng cảm thấy có lẽ sau khi hồi phục vết thương lòng, Lâm Trạch sẽ quên đi quá khứ mà lật giở cuộc đời sang một trang mới.

Anh ta nói: “Chính thế, tất cả đều đã là quá khứ rồi, nói với em ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì. Đừng có viết câu này vào trong đó.”

Sau khi quay về, anh ta tìm việc ở Từ Khí Khẩu vì muốn mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng nhạc ocarina, cuối tuần thì đến Bắc Thành Thiên Nhai chờ Lâm Trạch, cuối cùng cũng có một ngày nhìn thấy anh.

Ngày hôm sau, Lâm Trạch lại online trên Jack’d.

Lúc ấy Tư Đồ Diệp cũng chẳng biết tâm trạng mình như thế nào, anh ta lại đăng ký một nick khác, làm quen lại từ đầu với Lâm Trạch. Trong khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy bọn họ như “bắt đầu lại từ đầu” với nhau. Hoặc có thể bởi vì anh ta dùng nick Hoằng, lần nữa từ từ tiến vào cuộc sống của Lâm Trạch, tiếp tục mối tình dang dở chưa kịp bắt đầu đã kết thúc trước đây của bọn họ.

Lần trước, tình yêu của anh ta đã tan nát tồi tệ như thế, giống như một món đồ gốm bị làm hỏng, không thể nào sửa lại được nữa.

Nếu như có thể, anh ta mong rằng bọn họ sẽ hoàn toàn quên đi đối phương, xóa sạch ký ức, bắt đầu lại từ đầu.

Ngày hôm đó, anh ta nói rất nhiều, nhưng phần lớn lại không thể viết vào, tôi nghe một lúc rồi nghĩ, lỗ nặng rồi, biết thế này thì đã để anh ta làm nhân vật chính, đi theo góc nhìn của anh ta, đắp nặn một thanh niên lưu lạc lang bạt với tâm hồn đầy nhạy cảm nghệ thuật như Triệu Diêu Viễn… Tiếc là tôi đã viết gần xong ba trăm ngàn chữ rồi, lại sửa lượt nữa chắc tôi chết mất, đành bỏ vậy.

Anh ta là một người không biết hoặc không thích thẳng thắn bộc lộ nội tâm của mình. Những gì anh ta kể phần lớn chỉ là những chuyện vụn vặt. Bọn tôi cứ nói chuyện, mãi tới khi Bắc Thành Thiên Nhai lên đèn, rạng rỡ đèn hoa xán lạn.

Anh nhà tan làm tới đây, tôi bảo anh ấy mua phiếu mua chung, đợi Lâm Trạch về rồi cùng đi ăn. Anh nhà to con nghe thấy những chuyện chúng tôi nói với nhau, bèn đeo tai nghe mới mua vào, chơi với bốn con hổ đánh chống khua chiêng, nghe tiết mục kỳ quái gì đó.

“Ngày hôm ấy, lúc tôi gọi điện cho em ấy, tôi đã khóc.” Anh ta kể.

“Anh ta cũng khóc.”

Tư Đồ Diệp chỉ vào túi áo trên lồng ngực, nói: “Tôi để điện thoại ở vị trí này… vừa khóc vừa cảm thấy em ấy đang nhớ mình, em ấy cứ gọi điện thoại cho tôi mãi. Tôi đứng ở bên sông khóc, cảm thấy Trùng Khánh thật tuyệt, đây là quê hương thứ hai của tôi, phong cảnh mỹ lệ, là… tôi cũng không biết phải hình dung như thế nào, là một loại…”

Tôi: “Là thành phố mà anh yêu, là nơi có người anh yêu, là nơi anh muốn trở về.”

Anh ta đáp: “Đúng thế, chính là như vậy đấy.”

Tôi: “Thành phố vĩ đại của tôi ơi!”

Lần đầu tiên anh ta gặp một người thỉnh thoảng đột ngột lên cơn như tôi, ngay tức khắc bị tôi làm cho chết khiếp.

“Anh hay như vậy hả?” Vẻ mặt của anh ta sống động y chang icon (=_=) này.

Tôi chân thành nói: “Anh nói tiếp đi, mới rồi tôi lên cơn cứ kệ tôi.”

Anh ta nghĩ một lúc rồi bảo: “Tôi biết em ấy rất lo lắng, cực kỳ muốn liên lạc với tôi, nhưng tôi không nhận điện thoại… muốn biết em ấy quan tâm tới tôi tới chừng nào…”

Tôi quyết định sẽ thêm chi tiết này vào, lại nói: “Nhưng sau đó anh đã tắt máy, anh đã xây dựng sự hạnh phúc của mình dựa trên sự đau khổ của anh ta.”

Anh ta nói: “Vì tôi không chú ý đó, sau đó điện thoại hết pin.”

Tôi: “…”

Anh ta: “…”

Tôi: “Sao anh lại không sạc?”

Anh ta: “Tối hôm đó mất điện nên không sạc được pin. Ngày hôm sau tôi đến nhà em ấy, chính là chỗ mà chúng tôi ở hiện tại đó, nhưng không thấy em ấy đâu, rồi tôi cũng quên mang sạc pin. Tôi ở Bắc Thành Thiên Nhai đợi rất lâu, em ấy không tới, tới buổi chiều tôi quay về nhà thì trong nhà không có điện, tôi như phát điên, lại thức trắng cả đêm, mệt mỏi khôn cùng… Vẻ mặt của anh thế là sao hả, cái người suốt ngày giả vờ giả vịt thành người vô hại nhưng trong lòng lại dâm dê kia, đừng có nhìn tôi với vẻ mặt đó, tôi không nói chuyện với anh nữa!”

Tôi nghĩ thầm tốt nhất là không viết cái câu “người vô hại” gì gì đó kia vào trong, cảm thán nói: “Tiếng Trùng Khánh của anh cũng chuẩn phết nhỉ.”

Anh ta nhai kẹo dẻo với vẻ nhàm chán, đáp: “Em ấy dạy tôi đó, tôi chỉ biết mỗi câu này.”

Trong nháy mắt tôi đã hiểu ra, cười như sắp chết, nhất định là mỗi lần Lâm Trạch cãi nhau với Tư Đồ Diệp, đều sẽ điên tiết bất lực gầm lên: “Ông đây không nói chuyện với anh nữa!”

Tôi: “Tôi muốn hỏi một vấn đề, Lâm Trạch là 1 hả?”

Anh ta suýt nữa bị cách đặt câu hỏi của tôi cho vào tròng, lúc gật đầu thì cũng bật thốt: “Từ chối trả lời.”

Tôi nói: “Chắc thỉnh thoảng anh ấy cũng dạy anh làm 1 như thế nào ha. Yên tâm đi, tôi không viết cái này vào đâu.”

“Đang nói gì thế?” Lâm Trạch đeo cái túi một vai đi qua ngồi xuống, Tư Đồ Diệp ngay lập tức mất tự nhiên, nói: “Chỉ là chuyện yêu đương linh tinh ấy mà.”

Lâm Trạch cười nhìn tôi, lại vươn tay ra lấy tai nghe của anh nhà to con, chúng tôi cùng đứng lên đi ăn, anh nhà xem phiếu mua chung rất lâu, cuối cùng mua một suất lẩu 8 người 109 tệ của Cửu Cách Tử, chúng tôi suýt nữa ăn tới no chết.

Trong hơn một tháng sau, câu chuyện đã kết thúc rồi, mùa hè cũng qua nhường chỗ cho mùa thu.

Những cơn mưa to khiến ban đêm Trùng Khánh lạnh hơn hẳn. Từ khi bắt đầu viết, tôi cứ dây dưa cù nhây, chây lười chẳng vực dậy tinh thần viết cho xong, dường như chỉ cần chưa viết đoạn kết thì câu chuyện này cũng sẽ còn mãi.

Có những lúc, không chỉ người nghe mà còn tới cả người kể cũng luyến tiếc không nỡ chấm dứt câu chuyện này, cảm thấy hơi lo lắng sợ hãi. Mãi cho tới ngày Lâm Trạch gọi điện tới hỏi, tôi mới đăng lên phần đầu của câu chuyện. Đây là lần đầu tôi viết thể loại này, Châu Quốc Bình nhắc tới câu nói “Ngày nay trên thế giới có quá nhiều sách, dù viết sách gì đi nữa cũng chẳng thể thay đổi được thế giới” của Lev Nikolayevich Tolstoy, rồi lại nói rằng vốn dĩ, mục đích của viết văn cũng chẳng phải để thay đổi thế giới, mà chỉ bởi để vỗ về mang tới sự yên bình cho bản thân.

Tất nhiên, vẫn còn phần kết – mắt xích quan trọng nhất, câu chuyện vẫn chưa viết xong, tôi muốn giữ nó lại tới ngày đăng tới kết, mới viết bổ sung vào.

Buổi chiều, sau khi về nhà, tôi gọi Lâm Trạch qua, đưa hết tất cả bản thảo cho anh ta xem, nói với anh ta trong hai ngày hôm nay và ngày mai, câu chuyện đang “tiếp diễn” sắp kết thúc rồi.

– 22/10/2012, Bắc Thành Thiên Nhai, Trùng Khánh. –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.