Bậc Thầy Phản Diện

Chương 57: Q.1 - Chương 57: Nhạc Bất Quần giá lâm




Đỗ Dự chưa từng quên, Sử Quốc Lương từng cười gằn nói giết kẻ mạo hiểm có thể giúp khí tượng thăng cấp. Giết chết Nhu Nhu có thể tăng 1 điểm giết chóc. Mà lại, chính mình giết chết Sử Quốc Lương, đắc tội bang phái kia, giết chết Nhu Nhu sẽ thêm một phần đảm bảo không bị lộ bí mật! Bang phái kia nghe nói là bang phái đệ nhất ngoại thành! Có thể ngày nào đó làm chính mình phơi thây đầu phố!

Ánh mắt Đỗ Dự dần trở nên phức tạp! Một bên là an toàn và điểm giết chóc, một bên là mặc cảm tội lỗi giết nữ hài.

Nhu Nhu phảng phất biết chuyện điểm giết chóc, oa một tiếng đột nhiên khóc nói: "Đừng giết ta! Ta muốn về nhà! Ta chưa từng vây công ngươi, xin ngươi bỏ qua cho ta. Ta nhớ ba mẹ, nhớ bạn học."

Đỗ Dự cuối cùng thở dài một tiếng, hắn tuy là phản diện nhưng không phải người cùng hung cực ác. Loại chuyện giết người diệt khẩu hắn không làm được. Nhưng Nhu Nhu thật sự có khả năng tiết lộ bí mật hắn giết chết Sử Quốc Lương, mang đến nguy hiểm cho hắn nên làm như nào đây?

Nữ nhân quả thật là thiêu sinh thấu hiểu nhân tâm, Nhu Nhu thấy sắc mặt hắn biến đổi, dũng cảm nói: "Ta có thể thề vời không gian?"

"Thề?" Đỗ Dự lần đầu nghe thấy chuyện này.

"Ừm." Nhu Nhu gật đầu nói: "Ta dùng điểm sinh tồn để thề. Một khi vi phạm thời thề phải chịu trừng phạt, ta thề tuyệt không tiết lộ bất cứ tin tức gì của ngươi, nếu không sẽ lập tức tử vong. Được chưa?"

Đỗ Dự nghe được thông báo của không gian: "Số 197613 làm ra lời thề một phía với ngươi, nội dung là trong bất cứ trường hợp nào, nếu nàng tiết lộ tin tức của ngươi hoặc công kích ngươi thì sẽ bị không gian giết, ngươi đồng ý không?"

Đỗ Dự khẽ cười, Nhu Nhu này quả thật không minh. Nàng chỉ hạn chế bản thân chứ không đưa ra điều kiện gì cho Đỗ Dự, tuy vẫn phải gánh chịu nguy hiểm nhất định nhưng đổi lấy Đỗ Dự an tâm. Lời thề không phải bảo hiểm nhất nhưng quả thật giúp Đỗ Dự an tâm hơn.

Đỗ Dự lựa chọn đồng ý, đột nhiên nói: "Ngươi rất có thiên phú luyện dược."

Nhu Nhu có thể trong 50 ngày luyện hái thuốc lên cấp 3, luyện dược lên cấp 2, đương nhiên có thể nói là rất có thiên phú.

Nhu Nhu gật đầu: "Nhà ta là thế gia trung y, nên ta rất quen thảo dược, luyện dược."

Đỗ Dự gật đầu nói: "Ta có thể cho ngươi một khoản giao dịch. Trong vòng 40 ngày còn lại, ngươi tiếp tục luyện dược giúp ta, đổi lại ta bảo vệ ngươi. Ngươi còn có thể thu được độ thuần thục luyện dược, đương nhiên còn có dược phương nữa, như nào?"

Đây là mượn thế mượn lực, hắn muốn biến Nhu Nhu thành luyện dược sư của mình. Đem nàng đặt trong Huyền Không tự đã là bảo vệ nàng vượt qua 40 ngày rồi, mà cũng là biến tướng cầm tù.

Nhu Nhu hưng phấn gật đầu: "Hiện tại ta chỉ học được một loại dược tề chữa thương, nếu có thêm mấy dược phương nữa, ta cũng có thêm lực tự bảo."

Đôi bên lần nữa ký hiệp nghị, Nhu Nhu miễn phí luyện dược cho Đỗ Dự, Đỗ Dự bảo vệ đối phương. Nhưng là Đỗ Dự cũng chú ý đến một chi tiết. Nhu Nhu sử dụng điểm sinh tồn, theo nàng nói thì đây là phần thưởng không gian đưa khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đối với Đỗ Dự thì lại là điểm phản diện! Hai loại tiền tệ này khác nhau như nào? Nhu Nhu căn bản chưa từng nghe nói đến điểm phản diện.

Sau khi hai người đạt thành hiệp nghị, Đỗ Dự lựa chọn hai dược phương trên ngũ độc thần kinh đưa cho Nhu Nhu.

Nhu Nhu bắt đầu chăm chú luyện dược, Đỗ Dự vừa quan sát đã phát hiện chênh lệch giữa hai người. Trước ngực Nhu Nhu có khí tượng bạch thỏ duẫn hào. Mỗi khi nàng ta luyện dược sẽ có một con thỏ ngọc đáng yêu xuất hiện trên đầu, ôm chặt tử hà tiên xử không ngừng đảo dược, như vậy sẽ gia tăng sác xuất luyện dược thành công. Thậm chí sau khi luyện thành, thời gian kéo dài, độ ưu tiên, tỷ lệ tê liệt đều tốt hơn nhiều Đỗ Dự luyện.

Thảo nào Nhạc Bất Quần dẫn tiến nàng đến phái Hằng Sơn, môn phái nữ tử này lấy luyện dược nổi danh, quả thật là đất lành chim đậu.

Một ngày sau, Nhu Nhu liền giao cho Đỗ Dự hai bình dược.

Ma phí thiên: đạo cụ cấp D. Giang hồ gọi là thuốc tê, sau khi tôi độc, mỗi giây tạo 1 điểm thương tổn, kéo dài 10 giây, có 50% tỷ lệ xuất hiện trạng thái tê liệt, tốc độ giảm nửa. Độ ưu tiên: 8 điểm.

Độc dược đặc chế: độc tố thương tổn mỗi giây 3 điểm, kéo dài 6 giây. Độ ưu tiên: 9 điểm, nhiều nhất chồng thêm 2.

Đỗ Dự hớn hở như điên. Hắn tuy có độc dược Lam Phượng Hoàng đặc chế nhưng đối phó với Nhạc Bất Quần thì chuẩn bị càng nhiều càng tốt.

Nhu Nhu cũng rất hữu dụng, trong mấy ngày liên tục có độc dược luyện thành. Không gian không hạn chế Đỗ Dự thu được độc dược và thuốc bổ từ kẻ mạo hiểm khác. Đỗ Dự khẽ cười, thật là người tốt được trời thương, nếu lúc ấy cố chấp giết Nhu Nhu thì sao có lắm độc dược như này được.

Nhu Nhu cũng thu được không ít chỗ tốt, miễn phí nắm giữ hai dược phương, còn được thoải mái luyện dược tăng kỹ năng.

Mấy ngày này, Đỗ Dự cũng không chút nhàn rỗi, vội vã làm ba việc.

Một là phái ra Bất Giới hòa thượng và đào cốc lục tiên đi khắp rừng núi bắt rắn độc. Đào cốc lục tiên vốn không them quan tâm đến chuyện khô khan như bắt rắn nhưng dưới một phen chập chờn của Đỗ Dự thì cả sáu hăng hái tìm bắt khắp nơi.

Hai là ngầm bố trí đủ loại cơ quan cạm bẫy còn có rất nhiều thùng dầu ở Huyền Không tự.

Ba là đốc thúc Nhu Nhu nhanh chóng luyện dược đồng thời tôi dược cho toàn bộ 81 cây hắc huyết ngân châm, đồng thời khổ luyện niêm hoa phi diệp.

Bảy ngày nháy mắt trôi qua. Đỗ Dự không khỏi cười khổ trong lòng. Vốn định lợi dụng 7 ngày tự do thăm dò khắp nơi, nào ngờ lại gặp phải sát tinh Nhạc Bất Quần này! Cũng may có mọi người toàn lực ủng hộ, các hàng mục chuẩn bị của Đỗ Dự lần lượt được hoàn thành.

Sáng sớm ngày thứ 7, Đỗ Dự đang khổ luyện võ công thì nghe thấy tiếng kêu thảm của ni cô canh sơn môn! Mọi người vội vàng xông tới sơn môn.

Nhạc Bất Quần tóc dài xõa vai, gương mặt tiều tụy, miệng môi đỏ hồng, thanh âm cao vút y như nữ quỷ bò ra từ phần mộ nào đó, nào còn chút phong phạm nho nhã của quân tử kiếm chứ. Trong tay hắn còn xách theo một nữ tử. Một bên nước mắt lã chã, không ngừng khóc xin chính là Nhạc Linh San, người đẫm máu trong tay hắn chính là Ninh Trung Tắc!

Dưới chân hắn, nữ ni canh sơn môn đã đầu thân chia lìa, chết thảm tại chỗ.

Định Nhàn chưởng môn, Định Tĩnh sư thái thấy Nhạc Bất Quần xông vào Bạch Vân am giết người thì thật như cừu nhân gặp nhau đỏ mắt! Huyết hải thâm thù của Định Dật còn chưa báo, kẻ này còn dám tìm tới tận cửa!

Nhạc Bất Quần khẽ cười: "Ta bắt được dâm phụ, đi tìm gian phu kia. Một nửa kiếm phổ trong tay ngươi, ta tới đòi kiếm phổ."

Sóng mắt hắn đảo quanh, thoạt nhìn còn mang theo chút vũ mị.

Đỗ Dự không khỏi chán ghét trong lòng, chẳng lẽ trừ Đông Phương cô nương, lại sinh ra Nhạc cô nương sao? Hắn nhàn nhạt nói: "Một nửa kia đã rơi vào tay Tả Lãnh Thiền, ngươi tìm hắn mà đòi!"

Nhạc Bất Quần nhìn chằm chằm Đỗ Dự cho đến khi Đỗ Dự sinh sợ hãi trong lòng mới khẽ cười nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"

Đỗ Dự cũng biết đối phương chắc chắn không tin. Việc hôm nay, chỉ có một trận chiến mới giải quyết được. Hắn nhìn đến trên người Ninh Trung Tắc, khắp ngươi là kiếm thương thậm chí còn thương nặng hơn khi trong rừng trúc nhiều.

Nhìn thấy Nhạc Bất Quần, sư nương và sư muội, Lệnh Hồ Xung lệ chảy đầy mặt, đi tới trước mặt Nhạc Bất Quần quỳ nói: "Sư phụ, đồ nhi cầu khẩn người, mau trở về trước kia đi! Đừng chấp ý đi trên con đường nữa, Hoa Sơn kiếm pháp chúng ta tuy kém tà kiếm…"

Nhạc Bất Quần lúc này phảng phất như biến về trước kia, gương mặt từ ái bỗng hiện lên mặt, sờ đầu Lệnh Hồ Xung nói: "Xung nhi, con có điều không biết. Nếu như không thấy tịch tà kiếm phổ, sư phụ như là ếch ngồi đáy giếng, cho rằng kiếm pháp Hoa Sơn là đệ nhất đương thế. Sau khi luyện được tịch tà kiếm phổ, sư phụ mới biết trước kia tầm nhìn bản thân hạn hẹp quá…"

Lệnh Hồ Xung nước mắt giàn giụa nói: "Mặc dù sư phụ muốn luyện cũng không nên tuyệt tình với sư nương, sư muội thế…"

Nhạc Bất Quần sắc mặt trắng bệch, thanh âm bén nhọn nói: "Sư nương ngươi? Hay cho một nữ tử ôn uyển thục trinh! Hừ, nếu không phải nàng và…"

Cũng may là hắn cố kỵ mặt mũi bản thân, ngay trước mặt nhiều nữ ni phái Hằng Sơn như vậy không nói tiếp, chỉ căm hận nhìn Đỗ Dự.

Lệnh Hồ Xung khóc nói: "Nếu sư nương có sai lầm, đồ nhi nguyện lấy thân mình thay thế, mặc sư phụ đánh giết, xin sư phụ…"

Nhạc Bất Quần chỉ khẽ cười, việc cũ làm lại rút kiếm đâm hướng áo lót Ninh Trung Tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.