Editor: Bee
Ba ngày sau, hôn lễ bắt đầu.
Đám cưới ở đây có tập tục cổ của ba quốc gia là Thái Lan, Lào, Myanmar nên có rất nhiều thủ tục, những công đoạn rườm rà, rối loạn đều do chính tay Tống Sơ sắp xếp, dồn hết tâm ý vào đó.
Có sáu bảy người của đội chống ma túy đến để ngụy trang thành bạn bè từ Trung Quốc đến.
Nhiệm vụ của Tiêu Nham là người điều khiển hôn lễ, anh ta mặc một bộ vest, trước ngực có thắt cà vạt, đang đau khổ đọc thuộc lòng lời thoại của người dẫn chương trình.
Đại Minh phụ trách việc quay phim, đương nhiên là vì nhân cơ hội này để lấy tin tức của Già Tô.
Sầm Hàm chịu trách nhiệm kiểm soát và sắp xếp bộ quy trình của hôn lễ.
Quý Diệc An đứng trước gương mặc âu phục màu đen, quần áo được cắt may tinh xảo, đường vai mượt mà và gọn gàng. Áo sơ mi trắng bên tỏng mở hai cúc, nút thắt cà vạt bị anh kéo xuống, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên cổ.
Ngoại trừ có hoạt động ở trong cục của đội phòng chống ma túy thì bình thường rất ít khi mặc cảnh phục vì che giấu thân phận, đa số là mặc quần áo rộng rãi hằng ngày, tất cả quần áo trong tủ của Quý Diệc An đều là quần áo tay dài tay ngắn có màu tối đơn giản nên thật sự rất khó chịu khi đeo cái thứ gò bó như vậy.
“Được rồi, được rồi, lát nữa tôi ra.” Anh tùy ý khoát tay.
Quý Diệc An kéo băng gạc trên mặt xuống vứt vào thùng rác, vừa kết vảy nên không đáng sợ như lúc mới lau, chỉ có một vòng màu đỏ xung quanh.
Mày kiếm, gò má rắn chắt, đôi mắt sâu và đen, kết hợp với vết thương này thì lại tạo ra một hương vị khác.
“Tống Sơ còn chưa xong sao?”
Lần này còn mời tới một chuyên gia trang điểm cho cô dâu, người đó không biết hôn lễ lần này là một nhiệm vụ nên lúc đi lấy hoa nghe anh nói thì trả lời: “Cô dâu trang điểm lâu cũng là chuyện đương nhiên! Lát nữa là gả cho anh rồi mà còn gấp cái gì chứ!”
truyện được đăng tại wattpad @iamabeille những trang khác đều là ăn cắp.
Sầm Hàm chẹp miệng một cái, chờ chuyện gia trang điểm đi mới nhẹ giọng than thở: “Đúng là xem bản thân mình là cô dâu thật mà.”
Quý Diệc An nghe được lời cô ấy nói nhưng anh giả vờ không biết tình cảm của Sầm Hàm đối với mình, nghe vậy lạnh lùng liếc cô ấy một cái: “Được rồi.”
“Vốn dĩ chính là vậy.” Sầm Hàm vô cùng bực bội, “Hơn nữa ngay cả tình hình chi tiết ở trong cô ấy vẫn còn chưa biết được, nói không chừng là sau này sẽ phản bội đó....”
•••
Cửa phòng thay quần áo bị mở ra.
Giọng nói ở bên ngoài truyền vào: “Đúng vậy, ngay cả tình hình chi tiết ở trong vẫn chưa muốn nói rõ nhưng đội trưởng của các người không phải là vẫn muốn kết hôn với tôi sao.”
truyện được đăng tại wattpad @iamabeille những trang khác đều là ăn cắp.
Váy cưới của Tống Sơ ôm sát eo, xương quai xanh sâu, trắng đến mức chói mắt, phía sau lưng hở nhưng không làm lộ miệng vết thương kia, có thể nhìn thấy làn da căng mỏng và vòng cung tuyệt đẹp.
Mặt được được trang điểm tinh xảo cùng đôi môi màu hồng nhạt làm bới đi ngũ quan sắc bén thường ngày của cô, eyeliner kéo dài đến đuôi mắt, nhấc tay để lên giữa hai mắt, vô cùng quyến rũ.
Cô đứng ở đó, cười như không cười giống như là đang khiêu khích.
đọc tại wattpad @iamabeille để ủng hộ editor hoàn truyện nhanh hơn nha mọi người.
Sầm Hàm nghẹn một cục, nói ra: “Là tại sao thì trong lòng cô hiểu rõ.”
Đầu ngón tay của Tống Sơ nhẹ nhàng vuốt bó hoa trong tay, sau đó đưa cho chuyên gia trang điểm phía sau, hai tay nhấc làn váy, bổ nhào vào ngực của Quý Diệc An.
Bóng lưng của cô vô cùng sắc sảo, bị ánh sáng mờ chiếu vào nên không rõ là đang lao về hy vọng hay là bóng tối sâu hơn.
Quý Diệc An bị sự nhào vào của cô làm lùi về sau hai bước, hai tay theo bản năng ôm chặt thắt lưng cô.
Cúi đầu thì thấy đôi mắt của cô gái mở to nhìn anh, cầm đặt trong ngực Quý Diệc An, ngọt ngào gọi: “Chồng.”
Anh biết là cô đang cố ý chọc giận Sầm Hàm nhưng nghe giọng nói trong trẻo lại ngọt ngào đó thì ngực không khỏi run một chút.
truyện được đăng tại wattpad @iamabeille những trang khác đều là ăn cắp.
Mặt Sầm Hàm đã đen hoàn toàn.
Cô ấy lên dưới sự giáo dục của gia đình cảnh sát nên hoàn toàn không thể đấu lại Tống Sơ quyến rũ như thế này.
Quý Diệc An buông tay đặt ở bên hông cô ra, đứng thẳng lệ, ho nhẹ một tiếng: “Khăn voan đâu?”
“Tôi xinh đẹp như vậy cần mang cái đó làm gì.” Tống Sơ nhín vai, ngửa đầu ngượng ngùng nhìn anh.
Sau đó lên tiếng: “Vết thương này của anh xử lý một chút.” Lại ghé sát vào bên tai anh, đè giọng xuống chỉ cho hai người nghe, “Cẩn thận nếu không để bọn buôn ma túy phát hiện vết thương của súng thì khó mà giải thích được.”
Quý Diệc An quay đầu, nhìn vào gương, Tống Sơ nói đúng, lần này phải chuẩn bị chu đáo.
“Dán băng gạc cho tôi đi.”
Tống Sơ cười khẽ: “Được.”
•••
Quý Diệc An bị Tống Sơ kéo vào phòng trang điểm.
“Ngồi xuống đó.” Tống Sơ nâng cầm hướng vài cái ghế.
đọc tại wattpad @iamabeille để ủng hộ editor hoàn truyện nhanh hơn nha mọi người.
“Em muốn làm gì vậy?” Quý Diệc An nhíu mày nhìn cô, Tống Sơ cầm một cây cọ trang điểm, tay kia là một bảng mà Quý Diệc An vô cùng xa lạ.
Tống Sơ lấy cọ chấm hai cái, cúi người tới gần, ngón trỏ ngón cái giữ cầm Quý Diệc An, kéo gương mặt đang chống cự của anh qua: “Đừng nhúc nhích.”
Đó là kem che khuyết điểm, Tống Sơ thành thục quét cọ trên sườn mặt của Quý Diêc An.
Tuy không thể che hết vảy nhưng ít nhất cũng che được vết đỏ xung quanh, thoạt nhìn cũng không dữ tợn nhưng lúc trước.
“Được rồi, đừng làm nữa.” Lần thứ ba Tống Sơ quét cọ lên mặt anh cũng không thể nhịn nữa mà quay mặt đi.
Tống Sơ cười khẽ, nắm chặt cằm cứng rắn của anh xoay lại, rồi sau đó nhìn quanh một vòng.
Cô ngồi trên bàn trang điểm, thân trên hơi cúi xuống, lễ phục cổ thấp nên Quý Diệc An có thể nhìn thấy một mảnh tuyết trắng trước ngực, anh dời tầm mắt, hướng lên trên nhìn mặt Tống Sơ.
Tống Sơ chớp mắt một cái, trong đó hiện ý cười, cô liếm môi, cười như không cười nói: “Đội trưởng Quý giả đứng đắn nha.”
Quý Diệc An cười chế nhạo, dứt khoát không thu tầm mắt, nhìn thẳng vào ngực cô: “Thì sao?”
“Đã thấy cái nào tốt hơn chưa?” Tống Sơ hỏi.
“Chưa.” Quý Diệc An thành thật trả lời.
Tống Sơ nhướng mày: “Là chưa từng nhìn thấy của cô gái khác hay là chưa thấy có người tốt hơn tôi?”
“Cái trước.” Quý Diệc An nhìn thẳng vào cô, “Trong trường cảnh sát không có.”
“Hả?” Tống Sơ vô cùng kinh ngạc với đáp án này, “Ra trường thì sao, cũng chưa từng thấy? Không phải có lúc các người đi tới quán bar bắt bọn buôn ma túy sao, chỗ đó không có hả?”
“Tôi không thấy.”
“À, thì ra là chỉ nhìn của tôi.” Tống Sơ cười sung sướng.
Quý Diệc An không quan tâm, trực tiếp đẩy cô đi ra ngoài.
đọc tại wattpad @iamabeille để ủng hộ editor hoàn truyện nhanh hơn nha mọi người.
Vừa rồi câu “Không có” là thật nhưng lựa chọn “Cái trước” là nói dối.
Lúc lên đại học đi theo đội phòng chống ma túy để thực tập nên thường xuyên tới quán bar, KTV và những nơi tương tự vậy. Quý Diệc An đi đứng ngay thẳng, cũng không cố gắng thu tầm mắt vì thu cũng vô dụng, vừa mới đi vào ghế lô là đã thấy toàn thân không mặc quần áo.
Tống Sơ, là người có dáng tốt nhất mà anh gặp.
Quý Diệc An vừa đi ra ngoài thì Sầm Hàm liền tới gần, nhìn vết thương trên mặt anh, bất mãn nói: “Tại sao lại dùng cái mỹ phẩm hóa học lên đó chứ...”
“Đã kết vảy rồi nên không bị nhiễm trùng đâu.” Tống Sơ đi ra theo, “Nếu cô đau lòng thì tự mình nghĩ cách đi.”
Người gây sự là Tống Sơ, giống như tà môn công phu của cô, không thể chịu nổi ủy khuất, trực tiếp đưa họng súng ra, nói dăm ba câu đả thương người ta một cách vô hình.
Mẹ nó. Quý Diệc An ở giữa thầm mắng một câu.
Tống Sơ thả lửa vô hình rồi vỗ vỗ mông bước đi, để lại cục diện rối rắm cho Quý Diệc An.
Sầm Hàm: “Tính tình của cô ta như thế nào vậy, cái gì cũng có thể nói!”
Quý Diệc An xoa xoa mi tâm, buồn bực lườm cô ấy một cái: “Người không thể nói, cô nói ít chút đi, một cảnh sát mà lại đi so đo với cô gái sao.”
•••
“Sầm Hàm, cô cũng bớt giận đi!” Đại Minh cầm camera chụp khắp nơi, “Dù sao hôm nay cũng là ngày vui!”
“Vui cái gì mà vui!” Sầm Hàm tức giận, nhìn thấy hai người cách đó không xa đi trên thảm đỏ, đôi mắt đỏ lên.
Cô được điều đến đội của Quý Diệc An, thích anh suốt hai năm, biết tính tình anh thô lỗ, rất nhiều lần suy đoán hình mẫu lý tưởng của anh.
Nhưng dần dần cô cảm thấy thật sự là Quý Diệc An không biết sao, chẳng qua là anh chỉ dùng thái độ im lặng để ép cô từ bỏ thôi.
Vừa rồi câu nói của anh “Một cảnh sát mà lại đi so với một cô gái sao.”
Trong mắt anh, Sầm Hàm cô chính là cảnh sát còn Tống Sơ mới là cô gái nhỏ.
Tống Sơ đã gửi thư mời đến hầu hết tất cả mọi người, ai biết hay không biết cũng đến, khách mời ngồi đầy một khoảng ở ngoài sân.
Tiêu Nham cẩn thận mà đeo kính, anh ta có một cái tật xấu là vô cùng run rẩy hồi hộp khi đứng trước đám đông.
“Tống, Tống, Tống, Tống Sơ, cô có nguyện ý lấy người đàn ông bên cạnh làm làm vợ, à không, làm chồng, vĩnh viễn tôn trọng anh ấy, yêu thương anh ấy...”
Trong lòng Tống Sơ tức giân trực tiếp đánh gãy lời nói của anh ta, ngửa đầu, ánh mặt trời chiếu vào mặt cô: “Tôi nguyện ý!”
Tiêu Nham lấy khăn nhỉ ra lau mồ hôi, trạng thái sau khi bị Tống Sơ ngắt lời càng kém hơn, lại giương mắt nhìn những người ngồi ở dưới, trong nháy mắt chân càng mềm hơn.
đọc tại wattpad @iamabeille để ủng hộ editor hoàn truyện nhanh hơn nha mọi người.
“Quý Diệc An tiên sinh, anh, anh có nguyện ý lấy người phụ nữ bên cạnh làm vợ của anh, vĩnh viễn tôn trọng và yêu thương cô ấy, haha, bảo vệ cô ấy cả một đời không?”
Quý Diệc An chờ anh ta lắp bắp nói xong.
Từ đầu đến cuối đều nhìn Tống Sơ, anh đứng ngược sáng làm cho đường nét vốn đã rõ ràng lại càng sâu và dứt khoát hơn, độ cong của yết hầu dường như có thể giết người mà không thấy máu
“Tôi nguyện ý.”
Giọng nói bình tĩnh, nghiêm túc mà trang trọng.
Âm thanh kia chen vào bóng tối vô hạn, đồng thời xua tan lo lắng trong lòng Tống Sơ.
•••
“Hôn đi!”, “Hôn đi!”, “Hôn đi!”
Âm thanh ồn ào nổi lên vô cùng bất ngờ, không tồn tại trong hoạch định trước của họ.
Khóe miệng của Tống Sơ nâng lên một chút, ánh mắt có chút trêu đùa nhìn Quý Diệc An.
Người đàn ông này mặc vest thật con mẹ nó đẹp, trái tim cô run lên, suy nghĩ này xuất hiện trong đầu.
Tống Sơ nhanh nhẹn kiễng chân lên, hai tay vòng qua cổ Quý Diệc An, dùng búi tóc ngăn cản tầm mắt của khách mời ngồi dưới, gần gũi nhướng mày nhìn anh.
“Phối hợp môt chút?”
“Ừm.”
Tống Sơ trực tiếp hôn vào môi của anh.
Cái hôn kia cũng vô cùng lưu loát, không có chút dây dưa nào, răng sắc nhọn của Tống Sơ trực tiếp cắn môi của anh, vừa lòng liếm máu ở môi dưới của Quý Diệc An.
Cô cười giống như một con mèo ăn trộm thịt thành công, vẫn còn ôm cổ anh làm cho người ở dưới vẫn tưởng là còn hôn nhau.
Tống Sơ cười, rõ ràng là không có ý tốt.
“Đội trưởng Quý, đắc tội rồi.”
- ----------------
Huhu truyện mình flop ói mà cũng bị bê đi là sao z trùi