Editor: Bee
Chỉ có một chuyến bay mỗi ngày từ Tam Giác Vàng đến Vân Nam nên Quý Diệc An không cần hỏi cũng biết cô đến lúc mấy giờ.
Thời gian vẫn còn sớm, mà anh cũng không có nhiệm vụ gì nên không vội khởi hành, đi một vòng quanh đại đội phòng chống ma túy rồi ghé một cửa hàng nhỏ để mua thuốc lá Ngọc Khê.
Dựa vào cây ven đường, ngậm một điếu, lấy một tay châm lửa.
Loại thuốc này càng về sau càng có mùi vị, thường thường có thể cảm nhận được mùi vị này ở tầng cuối cùng, Quý Diệc An yêu thích hương vị này, cũng yêu thích loại phụ nữ này.
Anh là người Tây Bắc, bản tính thô lỗ, gương mặt có nét hoang dã và đường hoàng đặc trưng ở đó, sau này thi đậu học viện cảnh sát Bắc Kinh nên rời Tây Bắc, sau khi tốt nghiệp thì đi nhiều nơi, lập công nhiều lần, thì anh được đưa đến khu Vân Nam nguy hiểm nhất, phụ trách quản lý ma túy từ Tam Giác Vàng đưa vào Trung Quốc.
Anh không thích phụ nữ mềm mại yếu ớt, chỉ cảm thấy hương vị rất kém.
Tống Sơ là người phụ nữ đầu tiên anh gặp mà có thể kết hợp sự mềm mại và quyến rũ của cơ thể với sự cứng rắn trong xương cốt một cách triệt để như vậy.
Anh hút thật sâu mấy điếu thuốc, ánh lửa của tàn thuốc vài lần chợt lóe rồi tắt đi, thuốc này chỉ có một khuyết điểm duy nhất là đầu thuốc quá trơn nhẵn, khói ít.
Trước kia thì cảm thấy không quan trọng nhưng chẳng hiểu sao hôm nay dường như không đã ghiền.
Không biết tại sao.
Anh thở ra một ngụm khói, trong làn khói màu xanh trắng lại nhớ đôi mắt của người phụ nữ kia.
Khi thì tối đen lạnh lùng, khi thì sáng lấp lánh, khi tức giận thì giống như một con báo gầm lên nhìn về phía con mồi của mình nhưng khi thì lại vui vẻ kiêu ngạo giống như một con mèo sang chảnh.
Anh còn chưa kịp hút đến đoạn cuối để cảm nhận mùi vị thơm nhất thì Sầm Hàm liền vội vã chạy đến.
“Lão Đại, đã xảy ra chuyện ——“
•••
Trên máy bay từ Tam Giác Vàng đến Vân Nam chỉ có mấy người, máy bay cũng rất nhỏ, phần lớn là tiểu thương đi buôn ở trên thuyền và bán đồ dùng.
Người đàn ông ngồi cạnh Tống Sơ là một nghệ thuật gia có gu thẩm mỹ độc đáo, là nhiếp ảnh Hoa kiều, đi đến đó để chụp một đề tài.
“Tôi có thể chụp cô một tấm được không?” Người đàn ông hỏi.
Tống Sơ tháo tai nghe, im lặng nhìn qua, ánh mắt người đàn ông độc đáo, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy câu chuyện bên trong cô.
Anh ta nhắc lại: “Tôi rất thích cảm giác trên người cô nên có thể cho tôi chụp một tấm không?”
“Không thể.” Tống Sơ nói.
Người đàn ông sửng sốt, lập tức cười ha hả, không hề tức giận mà ngược lại vô cùng sung sướng, ảnh là chết, người là sống, gặp được một người thú vị như vậy, so với chụp ảnh, anh ta càng hy vọng có thể trò chuyện với cô hơn.
“Cô rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
“Là người Trung Quốc hả?”
“Ừm.”
“Tại sao lại đến Tam Giác Vàng du lịch?”
“Tôi sống ở đó.”
Nhiếp ảnh gia sửng sốt, hoàn toàn bất ngờ, rồi sau đó hiểu được tại sao trên người cô có khí chất độc đáo như vậy, đó là một phong cách kỳ lạ và vô cùng bí ẩn, xen lẫn sự đau khổ và trầm uất ở đó.
Anh ta vì chụp hình mà ở đó một tháng nên biết rõ cuộc sống ở đó như dầu sôi lửa bỏng, thống khổ như địa ngục trần gian, và hoang đường như một thành phố ảo.
“Cô mang những đau xót ở đó trên người mình.” Anh ta nói với giọng dứt khoát.
Vốn dĩ Tống Sơ híp mắt một chút nhưng cuối cùng cũng mở ra, liếc nhìn anh ta, không nói chuyện cũng không phủ nhận.
“Tôi thấy trạng thái của cô không tốt lắm, có lẽ lời nói của tôi hơi đường đột nhưng tôi cho rằng chỉ cần thay đổi nơi ở là cuộc sống của cô sẽ tốt hơn rất nhiều. Một người đẹp như cô mà bị đặt ở nơi như vậy, thật sự là phung phí của trời.”
Tống Sờ cười khẽ ra tiếng: “Rốt cuộc anh là bác sĩ hay là nhiếp ảnh gia vậy?”
“Bây giờ tôi chỉ là người ngưỡng mộ tất cả những vẻ đẹp trên thế giới.”
Tống Sơ phớt lờ lời nói của anh ta: “Vì anh là một nhiếp ảnh gia nên làm sao anh có thể hiểu được cuộc sống của người khác chỉ bằng góc độ của chính mình? Thế giới như Tam Giác Vàng không phải là nơi mà anh có thể cảm nhận được bằng sự chủ quan của mình.”
“Trước kia tinh thần của tôi không tốt, là Tam Giác Vàng giúp tôi giảm bớt.”
Tam Giác Vàng là vực sâu trong ác mộng của cô nhưng nó cũng cứu rỗi bản thân cô.
Hai câu nói ngắn ngủi như thế mà lại làm cho nhiếp ảnh gia thức tỉnh trong nháy mắt, anh ta mở camera xem lại ảnh chụp của mình, đột nhiên cảm thấy mỗi một tấm đều chỉ là bề nổi.
Những gì anh ta chụp chỉ là những thứ mà anh ta muốn thể hiện, không phải là Tam Giác Vàng thực sự.
“Tôi sẽ quay lại một lần nữa.” Anh ta nói.
Tống Sơ đã xoay đầu nhìn ra bên ngoài cabin, máy bay vừa cất cánh không lâu, bây giờ vẫm còn có thể nhìn thấy núi non xanh um tươi tốt cùng với những dòng sông lớn nhỏ.
“Nếu cô sống tại Tam Giác Vàng thì bây giờ đi Vân Nam làm gì?”
“Tôi tìm một người.” Ánh mắt của Tống Sơ chăm chú vào nơi xa xa mờ mịt.
“Đàn ông?”
“Ừ.”
“Chồng?”
“Không phải.”
“Tôi có thể xin số điện thoại của cô không?” Nhiếp ảnh gia đột nhiên hỏi.
Tống Sơ quay đầu nhìn anh ta.
Nhiếp ảnh gia nhún vai: “Lúc mà cô nói là đàn ông thì tôi rất căng thẳng nhưng khi cô nói không phải chồng thì tôi lại nhẹ nhàng thở ra, nói vừa gặp đã yêu thì hơi lố nhưng mà tôi thật sự muốn làm bạn với cô.”
“Anh không phải mẫu người đàn ông của tôi.” Tống Sơ nói thẳng.
“Có thể làm bạn với cô tôi cũng cảm thấy thỏa mãn.” Nhiếp ảnh gia nói.
Tống Sơ mím môi, không từ chối, lấy giấy bút ghi số điện thoại của mình.
“Đó là người đàn ông như thế nào?” Nhiếp ảnh gia tò mò hỏi.
Quý Diệc An lại xuất hiện trước mắt Tống Sơ: “Một người đàn ông...có thể làm cho tôi run rẩy.”
Lời này rất rõ ràng, ý tứ của Tống Sơ rất đơn giản.
Bởi vì ngang nhau, bởi vì kích thích, bởi vì kiên cường, khi truyền vào tai sẽ mang màu sắc rất đẹp.
Cũng may nhiếp ảnh gia từ nhỏ được giáo dục theo phương Tây nên tư tưởng rất thoáng, cười cười, không đánh giá cô.
Tống Sơ biết anh ta hiểu sai nhưng cũng lười giải thích.
Máy bay dừng ở đường băng, lắc lư hai cái, Tống Sơ xuống máu bay, vượt qua kiểm tra an ninh nghiêm ngặt rồi đi về phía cửa ra.
Người đàn ông kia vẫn chưa đến.
•••
Huyện Mãng Lạp, cực Nam của tỉnh Vân Nam, gần với ranh giới của Tam Giác Vàng nhất.
Ở đây nông nghiệp là việc chính, ngành du lịch cũng bắt đầu phát triển, và quản lý an ninh vẫn tốt, nhưng vừa rồi nhận được tin một tên trùm ma túy bắt dân làng ở đây, giết chết mười hai người.
Tám người thì bị bọn buôn ma túy bắt làm con tin, muốn đàm phán với Trung Quốc.
Vài tháng qua, Trung Quốc, Myanmar và Lào đã hợp tác để chấn chỉnh vấn nạn ma túy phổ biến ở Tam Giác Vàng.
Vốn dĩ Tam Giác Vàng thuộc giao giới của ba quốc gia Thái Lan, Lào, Myanmar, chính trị phức tạp, từ thế kỷ trước đến nay không có ai quản lý, ba quốc gia đối với nơi trùm buôn ma túy này không có cách nào giải quyết mà Trung Quốc ở bên ngoài lại hợp tác giúp đỡ khiến cho trùm buôn ma túy rất bất mãn.
Nhiều vũ khí ở thị trường chợ đen ngầm đã lọt vào tay bọn buôn ma túy.
Dám trực tiếp giết dân Trung Quốc, để chọc tức quân đội và cảnh sát Trung Quốc.
Bộ cảnh sát truyền mệnh lệnh xuống, bất kể như thế nào thì cũng phải lấy lại công đạo cho mười hai người Trung Quốc chết thảm kia, cứu ra tám con tin, tình huống đặc thù thì cho phép sử dụng vũ khí hạng nặng.
Đụng chạm tới người Trung Quốc dù xa nhưng chắc chắn phải trừng trị.
Máy bay trực tiếp hạ xuống các huyện lâm cận Mãnh Lạp, Quý Diệc An dẫn đầu, được trang bị súng tự động loại 95.
“Tiêu Nham, báo cáo tình hình!”
Tiêu Nham ngồi ở xe bên cạnh, thao tác máy tính, đánh máy, cầm bộ đàm lên: “Đội trưởng Quý, bọn buôn ma túy tập trung tại khu chợ ở góc Đông Nam huyện Mãng Lạp. Máy bay không người lái phát hiện được rằng tám con tin đang bị giam giữ ở đây. Có mười hai lính canh xung quanh và cuộc tán công cực kỳ khó khăn.”
“Chờ một chút—— ” Tiêu Nham ngừng lại, đột nhiên hô lên, “Hình xăm trên cổ của lính canh đã được chụp lại! Nó giống với hình xăm trên cổ của Già Tô! Nghi ngờ Già Tô là người đứng đầu của sự kiện lần này!”
Quý Diệc An mắng một câu, “Đại Minh! Cậu đem sáu anh em đến gặp mặt đàm phán! Cố gắng đưa Già Tô ra khỏi hang, Sầm Hàm mai phục ngôi nhà bằng tre ở góc Tây Bắc tìm cơ hội tấn công!”
“Đội trưởng, anh muốn làm gì?” Tiêu Nham cả kinh.
“Tôi cùng một tổ quân đội để giải cứu con tin.” Quý Diệc An điều chỉnh kênh, liên hệ với lực lượng cứu hộ quân đội, nhanh chóng triển khai nhiệm vụ tiếp theo.
Quý Diệc An lấy súng từ thắt lưng đạt lên bậc thang, lấy đạn rồi móc ra tấm vải đen từ trong túi đeo lên mặt, thắt nút sau đầu để lộ đôi mắt.
Là đội trưởng đội phòng chống ma túy, anh là người hiểu rõ nhất về tình hình hiện tại của Tam Giác Vàng và Vân Nam, anh muốn đích thân dẫn đầu nhưng sự kiện lần này có liên quan đến Già Tô nên không thể làm tổn hại đến thân phân nằm vùng của mình vì vậy chỉ có thể che mặt.
Họ nhanh chóng tiến lên, di chuyển qua nửa thôn và phục kích ở phía sau chợ góc Đông Nam.
Quý Diệc An nghiêng người trốn vào bụi cây xung quanh, chỉ thấy có hai người đang canh giữ ở cửa sau, cùng lúc đó Tiêu Nham báo cáo: “Hai người ở phía sau nhà, sau khi giải quyết thì đi vào bằng cửa nhỏ bên cạnh phía Tây.”
Anh liếc mắt với người bên cạnh một cái, lên đạn, tiếng súng ẩn □□.
Hai viên đạn từ súng bay nhanh ra, làm cho trái tim của hai tên buôn ma túy nở một đóa hoa đỏ rực.
Quý Diệc An ấn tai nghe: “Đã giải quyết cửa sau, ba người theo tôi tiến vào, còn những người còn lại chờ thời cơ để hành động!”
Vài người cúi xuống nhanh chóng chạy tới khu chợ phía Tây, nấp bên tường, giương súng áp vào tai, Tiêu Nham la lên: “Có người tới! Mau trốn ở sườn phía Nam!”
Đã không còn kịp rồi.
Quý Diệc An nắm lấy thời cơ, đi lên che miệng người đó, súng đặt ở gáy anh ta, không chút lưu tình bóp cò.
Chết ngay tại chỗ, không phát ra tiếng động nào, máu tươi bắn lên người Quý Diệc An.
Mấy tên buôn ma túy canh giữ thôn dân không có gác mà là tụ thành một nhóm, đem bột phấn màu trắng đặt ở mũi, hít sâu, gương mặt lập tức trở nên mê ly.
Muốn cứu tám người đó ra, trước tiên phải hạ gục mấy tên này, nhưng bọn họ tụ thành một nhóm nên không có khả năng đánh gục trong một lần, nếu họ la lên, quấy nhiễu cuộc đàm phán phía trước thì kế hoạch sẽ bại lộ hoàn toàn, đến lúc đó không chỉ không thể giữ tính mạng cho con tin mà còn xảy ra một cuộc hỗn chiến.
Quý Diệc An nhíu mày, nhìn qua hướng của con tin, phát hiện mỗi người bọn họ đều bị thương nghiêm trọng, da thịt bong tróc, đã bị đánh đập rất tàn bạo.
“Mẹ nó.” Anh thấp giọng mắng, “Tiêu Nham có cách khác không?”
“Không thể cứu con tin mà không kinh động đến bọn họ, hay là đội trưởng Quý chờ một chút!”
“Càng chờ đợi hy vọng càng mong manh.” Quý Diệc An vẫy tay với đám người ngoài sau, “Tôi đi cứu người, các người ở đây chờ mệnh lệnh, khi tôi bị phát hiện thì lập tức bắn.”
“Nếu hỗn chiến không thế tránh thì trước tiên phải đảm bảo con tin an toàn.”
Anh lăn trên mặt đất, không phát ra một tiếng động nài, đi đến nhà giam con tin, nâng tay “suỵt” một tiếng.
“Lát nữa có bắn nhau thì nằm úp sấp trên mặt đất chạy ra cửa nhỏ sườn phía Tây, sẽ có người đến giúp.”
Quý Diệc An lấy ra một dây kẽm, mở khóa, nhưng mà nó đã bị gỉ, mở không ra, anh cắn răng, hàm dưới căng chặt.
Đến lúc thay đổi chiến lược: “Chuẩn bị bắn.”
Anh giơ súng lên, nhắm ngay ổ khóa, liên tục nổ súng, viên đạn bắn vào kim loại phát ra âm thanh chói tai, một đám hít ma túy bên kia chạy đến đây.
Đội quân phục kích ở sườn phía Tây lập tức nổ súng, băng đạn rơi xuống đất, lực giật lùi trúng vai.
Cuối cùng Quý Diệc An cũng phá khóa thành công, lấy thân mình che trước mặt con tin, vừa chỉ huy vừa bắn mấy tên buôn ma túy.
Súng trong tay buôn ma túy không ổn định □□, “Ầm” một tiếng nổ, kinh động người đằng trước.
Hành động hoàn toàn bị bại lộ.