Editor: Bee
Ngày hôm sau Tống Sơ thức dậy, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó khoác một chiếc áo mỏng rồi đi ra ngoài.
Quý Diệc An đứng trước cửa sổ phòng khách với điếu thuốc trên tay, tàn thuốc rơi trên mép cửa sổ, một cơn gió thổi qua cuốn lại làm nó rơi xuống đất.
Tống Sơ đứng ở cửa nhìn anh, một lúc lâu sau mới cất tiếng gọi: “Quý Diệc An.”
Anh nhìn lại, rồi lầm bầm “Ừm”.
Âm cuối cao lên, đó là một câu hỏi.
Tống Sơ hiểu rõ trong nháy mắt, nếu đây chỉ là một tiếng “Ừm” cho có lệ thì xem ra anh vẫn chưa quên nụ hôn khó giải thích tối hôm qua, nhưng nếu là câu hỏi, chính là Quý Diệc An muốn quên đi chuyện đêm qua.
Tống Sơ thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là anh cho cô mặt mũi hay là quá lạnh lùng.
Nhưng điều này rất tốt.
Tống Sơ cô chỉ muốn đóng vai một tên lưu manh không chịu trách nhiệm.
Trước đây cô ấy đã nói với Sầm Hàm rằng cô sẽ không ở bên Quý Diệc An, cho dù tính cách hay trạng thái tinh thần của cô thì đều không phù hợp với một mối quan hệ như một người bình thường.
Hơn nữa, Quý Diệc An không làm điều gì xấu xa đáng để bị cô gài bẫy.
“Hôm nay không định hẹn đám người Sầm Hàm sao?” Hai tay Tống Sơ ôm chặt lấy áo dệt kim hở cổ.
“Lát nữa mới đi.” Bên trên cho bọn họ nửa tháng để bắt Già Tô, bây giờ đã đi được nửa chặng đường. Nếu không tăng tốc thì toàn đội của bọn họ sẽ bị chỉ trích.
Làm việc chăm chỉ ở bên ngoài, không bắt được tên buôn bán ma túy xảo quyệt, lại còn bị mắng cũng không hợp tình người, Tống Sơ liếc mắt một cái, tự mình rót một ly nước uống.
“Anh đã tìm ra tung tích của Già Tô chưa?”
“Gần như vậy.” Quý Diệc An hút thuốc xong và lau bệ cửa sổ ố màu. “Chúng tôi đang tìm kiếm manh mối dọc theo nhà máy sản xuất ma túy ở biên giới phía bắc Thái Lan mà chúng tôi đã tìm thấy lần trước. Dấu vết của một vết rạn được tìm thấy trên con đường lầy lội ở bờ sông. Sau khi điều tra, nó chính xác là loại xe mà Già Tô đã lái lần trước. “
“Khi nào thì bắt được anh ta?”
“Tôi vẫn đang ước tính mức độ nguy hiểm của cuộc hành quân này. Tôi có thể gọi cho anh em cảnh sát vũ trang. Ngày mai tôi sẽ đi.” Tống Sơ mím môi, rũ mi: “Nhớ nói với tôi trước khi đi.”
“Ừ.” Quý Diệc An mặc áo khoác, ngay ngắn mở cửa, “Đi đây.”
•••
Ánh đèn lập lòe của quán bar chia cắt bóng tối vô tận, tỏa ra mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, xen lẫn tiếng ồn ào và tiếng nhạc.
“Chào Sơ Sơ, tân hôn vui vẻ, sao chị về sớm vậy?”
Cô vừa bước vào đã có người mỉm cười chào hỏi.
“Mang một người bạn đến đây.” Tống Sơ cười, “Tìm chỗ ngồi cho chị đi.”
“Đợi một chút.”
Trầm Hoán mở to hai mắt: “Đây là nơi làm việc của cô, không thể tin được.”
Trầm Hoán đi theo Tống Sơ ngồi vào chỗ ngồi, không lâu sau liền có người đi tới, Tống Sơ lắc bình, bọt nước trào ra ướt đẫm đầu ngón tay, cô rót vào hai cái ly, đẩy một ly về phía trước, đó là của Trầm Hoán.
“Tôi còn chưa nghe cô hát.” Trầm Hoán nói.
Tống Sơ cười: “Có cơ hội thì đến đây.”
“Khi nào thì tiếp tục đến đây làm việc, tôi sẽ qua đây nghe.”
“Không biết, nói sau đi.”
Tim cô đột nhiên đập nhanh, nghĩ rằng ngày mai Quý Diệc An sẽ lên đường bắt Già Tô, đi con đường này sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Thật tốt khi anh có thể bắt được Già Tô thì cô có thể tiếp tục sống ở đây, nếu không thì có lẽ sẽ không thể nghỉ ngơi ở đây được nữa.
Lần trước cô vừa xảy ra xích mích với Già Tô, rất nhiều người buôn bán ma túy trong quán bar này đều thay đổi ánh mắt, không ai dám cười với cô như mọi khi, mà họ còn kiêng nể cô hơn, vì sợ nếu vị tổ tiên này phật lòng thì sẽ chết dưới dao của cô.
Tống Sơ ngẩng đầu nhìn ánh đèn, tư thế kiềm chế tựa vào trên sô pha khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười, nhìn thẳng về phía sau một cái, mặt không chút thay đổi.
Những ánh mắt đó nhanh chóng lặng lẽ được rút lại.
“Vài ngày nữa tôi sẽ đi. Cô chuẩn bị lên sân khấu thì gọi điện cho tôi.”
“Được.”
Tống Sơ ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu.
“Nhưng đừng đến một mình, ở đây không giống phía Đông, rất nguy hiểm.”
•••
Hai người uống không lâu liền đi ra, Tống Sơ không có hứng làm một con khỉ trong vườn bách thú cho người ta nhìn chằm chằm.
Người phố thưa thớt, trong những hẻm nhỏ có những tên nghiện ma túy nằm lăn lộn trên mặt đất chịu cơn nghiện vì không có tiền mua ma túy.
Trầm Hoán chụp vài tấm ảnh rồi đi theo Tống Sơ.
Tống Sơ mặc một chiếc váy hai dây màu bạc với một chiếc áo len màu be bên ngoài, hai tay lười biếng đút túi.
Rượu vừa rồi cô uống rất nồng mà cô uống rất nhanh nên mặt nóng bừng, tuy không say nhưng trên mặt còn có chút ửng hồng, rất nhẹ, vừa có gió thổi qua liền biến mất.
Trầm Hoán nhìn theo bóng lưng của Tống Sơ, từ góc độ của anh thì có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng đứng của cô gái, bước chân tản mạn, giống như thiên nga chui xuống bùn.
Anh giơ cánh tay lên, nhắm một mắt chụp ảnh lưng cô.
Tống Sơ nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, Trầm Hoán gãi gãi đầu xấu hổ nhìn cô, Tống Sơ bất lực nhún vai: “Chỉ cần không lấy ảnh của tôi để trong triển lãm là được rồi.”
“Chắc chắn sẽ không.”
Tống Sơ nói tiếp. Bước tới, ánh mắt cô rơi vào trước một quầy hàng nhỏ bên đường.
“Này cô gái, có muốn mua gì không?” Đầu ngón tay Tống Sơ chạm vào cái túi bùa vàng, bên dưới có một cái tua đỏ.
Một bà lão bày ra quầy hàng: “Đây là lá bùa bình an, bên trong có một miếng ngọc bội. Ngọc này là linh khí, có thể bảo vệ, cầu an cho người đeo. Nó cũng có thể bảo vệ người đeo khỏi ma quỷ. Mua đi cô gái.”
Tống Sơ kéo dây buộc, lấy ra viên ngọc bích. Nó có hình bình an khấu. Cô để nó dưới ánh đèn.
“Bao nhiêu?”
“Không đắt, là 100.”
“Được.”
Tống Sơ lấy ra một tờ tiền đưa cho bà.
“Ngọc thật?” Trầm Hoán hỏi cô sau khi rời quầy hàng.
“Ừ, ngọc Afghanistan.”
“Ngọc bích ở đây rẻ như vậy sao?” Trầm Hoán kinh ngạc.
“Không, nó không phải là ngọc tốt, nó là một trong những loại ngọc rẻ tiền nhất.”
Cô thấy nó có hình bình an khấu, mang ý nghĩa tốt, cộng với vẻ ngoài thô ráp cho thấy ngọc có chất lượng tốt.
“Cô còn biết ngọc?”
Tống Sơ cười: “Tôi từng nghe qua cách phân biệt nhưng cũng chưa tìm hiểu kỹ.
“Cô thật sự là rất bí ẩn.” Trầm Hoán chân thành nói.
Tống Sơ nhìn phía sau qua phản chiếu của biển báo dừng xe ở ngã tư, ánh mắt nhất thời sắc bén: “Bí ẩn cũng không dễ chọc, tôi phải về rồi, anh cũng về đi.”
•••
Tống Sơ nhìn Trầm Hoán đi thật xa khỏi tầng căn hộ rồi nhấc bổng lên, lững thững bước vào, gót giày nện lên mặt đất phát ra tiếng “lộp cộp” đều đặn.
Đột nhiên, ngọn đèn đường phía sau cô bị che khuất bởi một bóng người, nếu Tống Sơ quay đầu lại lúc này, cô sẽ nhận ra người đàn ông này là người của Già Tô - anh ta có một hình xăm con rắn đen ở bên cổ.
Khi bước lên bậc thềm, cô mở điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt cô một lớp màu xanh.
Cô gửi một tin nhắn cho Quý Diệc An: [Anh về nhà chưa? Tôi có một món quà dành cho anh.]
Người đàn ông phía sau đã lấy ra một con dao găm sắc bén, lóe lên một tia sáng lạnh lùng, từng bước đến gần Tống Sơ.
Dường như Tống Sơ rất mệt mỏi, vừa bước đi nhẹ nhàng, đèn cảm ứng ngoài hành lang bị vỡ, cô buồn chán ngâm nga một bài hát.
“Ai dắt tôi vào ngọn lửa trần.”
“Ai đẩy tôi vào sọt.”
“Ai cắt tai tôi.”
“Ai trói tôi bằng sợi dây.”
Người đàn ông phía sau bị lời bài hát làm cho sững sờ, thất thần trong giây lát, Tống Sơ đã xoay người bước thẳng vào hành lang.
Anh ta vội vàng chạy theo, đá vào lan can một cú đá căng thẳng kèm theo tiếng “cạch”.
Anh ta ngước mắt lên thì thấy Tống Sơ đã không còn nữa.
“Hừ.” Tiếng rít nhẹ đột nhiên vang lên bên tai, trực tiếp khiến người đàn ông đổ mồ hôi lạnh, lưng ướt đẫm, Tống Sơ khiến anh ta sợ hãi như vì cảm thấy được có một lưỡi dao để ở vào yết hầu anh ta.
Tống Sơ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng anh ta, không tốn chút sức nào lấy dao găm trong tay anh ta.
“Đến để giết tôi?”
“Không, không…”
“Già Tô kêu anh đến?”
Người đàn ông im lặng.
Rõ ràng Già Tô đã giờ quá bận rộn không thể chăm sóc cô, nếu có thời gian chăm sóc cô, hẳn là đám người “tham vọng lớn” muốn giết anh rồi đi. đến Gài Tô để yêu cầu một phần thưởng.
Tống Sơ cười tủm tỉm, làm cho anh ta tái nhợt trong bóng tối.
Khi Tống Sơ đưa con dao găm vào cổ đã làm cho anh ta sợ đến mức không thể kiềm chế được.
Tiếng lạch cạch vang lên.
Tống Sơ thản nhiên liếc nhìn mặt đất, chán ghét “Ô” một tiếng: “Sợ sao.” Người đàn ông đã run đến mức không nói nên lời.
Tống Sơ ném con dao găm xuống đất, lùi lại một bước: “Quên đi, may cho anh đó.”
Cô lại thở dài, khó chịu, nói một cách hối hận: “Anh ấy không để cho tôi hại người.”
“Cút đi, nhớ dọn những thứ này bẩn thỉu những thứ trên mặt đất.”
•••
Chuông cửa vang lên hai lần.
Quý Diệc An mở cửa.
Cô gái nhỏ dựa vào tường, đôi mắt híp lại mang theo ý cười, bí ẩn đưa tay về phía hắn nắm đấm.
“Cái gì vậy?”
Tống Sơ thả lá bùa bình an bằng ngọc bích xuống, sợi dây màu đỏ quấn quanh ngón trỏ của cô.
“Đội trưởng Quý.”
“Chuyến đi suôn sẻ, an toàn trở về.”