Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 176: Chương 176: Anh cho rằng đang ghi đĩa CD chắc?!




Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Sự kiện làn sóng thú dữ đã qua.

Sự chú ý của mọi người lại quay về với cuộc thi cúp học viện. Qua vài ngày, vòng thi đầu tiên đã chính thức kết thúc, bước vào gia đoạn thứ hai.

Trên mạng, đâu đâu cũng là những bài giảng giải về cúp học viện.

Con ngựa ô nào đó…

Một thiên tài nào đó...

Một học viện nào đó...

Thảo luận vô cùng sôi nổi.

Nhưng lúc này, trung tâm quản lý cuộc thi cúp học viện lại nhận được một bản số liệu đặc biệt liên quan đến Lục Minh được gửi đến từ ban giám khảo của điểm thi.

“Lại là cậu ta.”

Chủ tịch ban giám khảo cảm thấy đau đầu.

Trong hội nghị lần trước, họ đã hy sinh thời gian quý báu để thảo luận vấn đề liên quan đến Lục Minh. Không ngờ đây mới là vòng thi thứ hai, họ lại phải bàn về Lục Minh!

Chẳng phải chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài thôi sao?

Có gì đáng ngạc nhiên!

Có chuyện gì họ chưa từng gặp chứ?

Vừa nghĩ đến đây, họ lập tức nhìn thấy hình ảnh tiếp theo. Hình bóng kiếm tu thần bí kéo thú dữ năm sao xuất hiện một cách hùng hồn và dòng chú thích bên dưới cùng của giám khảo - Đây là Lục Minh.

...

Phòng họp như có một cơn gió lạnh quét qua.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Chắc chắn đây là Lục Minh chứ?”

“Tôi tận mắt nhìn thấy.”

“Lục Minh chính là kiếm tu thần bí ư?”

“Uầy... Dạ, cũng không đúng lắm. Chắc cũng chẳng phải kiếm tu thần bí gì đâu, rất có thể là con bài chưa lật do Lục Nhan để lại cho cậu ta nhằm hạ gục đối thủ mà thôi. Chắc người bên thành phố Thanh Minh nghĩ đến sức tiếp nhận của quần chúng nên đã đổi thành kiếm tu thần bí.”

“…”

Chủ tịch ban giám khảo im lặng.

Ồ.

Thì ra bên thành phố Thanh Minh cũng có cùng lo lắng với họ…

Tại sao các tiền bối lại khẩn trương đến vậy nhỉ?

Bởi vì mức độ tiếp nhận của quần chúng ư.

Bởi vì nghề nghiệp của Lục Minh.

Những năm trước đây, hệ quả cơn sóng gió do chuyện “tích thẻ bài” gây nên vẫn còn rõ mồn một. Đến nay, vẫn còn không ít người tu luyện vì vậy mà quyết định trở thành chuyên gia chế tạo thẻ bài…

Ai ai cũng có một giấc mơ tích thẻ.

Sau đó...

Ai cũng như ai.

Bởi vì chuyện này, cúp học viện bọn họ đã nhận không biết bao nhiêu đơn kiện… Hiện gìờ vẫn chưa giải quyết xong.

Bởi vì rất nhiều người xem cúp học viện xong mới học chuyên gia chế tạo thẻ bài. Trong suy nghĩ của họ, chuyên gia chế tạo thẻ bài chính là nhân vật trông rất cool ngầu khi chiến đấu…

Ai ngờ tên kia lại tích thẻ bài những hai năm trời!

Mấy người có thể làm được?

Không có!

Mọi người cũng không thèm chú ý đến những điều này.

Bọn họ chỉ nhìn thấy màn thể hiện của chuyên gia chế tạo thẻ bài kia!

“Ồ, đúng rồi.”

Một giám khảo đột nhiên lên tiếng: “Hôm qua chúng ta lại nhận được một đơn kiện mới… Lại còn vì chuyện tích thẻ bài nữa chứ.”

??

Những giám khảo khác đều ngẩn người.

Hôm qua?

Tích thẻ bài?

Chuyện từ đời nào rồi không không biết?

“Chuyện gì thế?”

Chủ tịch ban giám khảo kinh ngạc.

“À, là một chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao.”

“Thời còn đi học có xem thi đấu, nhìn thấy cảnh thi đấu của chuyên gia chế tạo thẻ bài kia nên anh ta sống chết đòi chuyển nghề sang chuyên gia chế tạo thẻ bài, cha mẹ của anh ta không khuyên nổi con mình nên đã đồng ý.”

“Sau đó, nay đã thành một người hỗ trợ, đương nhiên hối hận.”

“Cho nên họ đã kiện chúng ta. Tôi nhớ tội danh hình như là: Tuyên truyền sai sự thật, thi đấu giả gì đó…”

Vẻ mặt của giám khảo kia rất bất đắc dĩ.

“Cha mẹ của họ không quản họ sao?”

Chủ tịch ban giám khảo rất đau đầu.

“À, cha mẹ họ cũng là một trong những nguyên cáo.”

Giám khảo kia thở dài: “Bọn họ cho rằng cuộc thi cúp học viện năm đó đã khiến cho đứa trẻ chưa trưởng thành bị ảnh hưởng, nên mới chọn chuyên gia chế tạo thẻ bài.”

“…”

Chủ tịch ban giám khảo nhìn dòng lưu ý “Yêu cầu phụ huynh cùng xem với trẻ vị thành niên” ở bên góc phải của áp-phích cuộc thi cúp học viện rồi trầm tư suy nghĩ.

Chẳng lẽ dòng chữ này quá nhỏ, quá khó nhìn?

“Kệ đi.”

Chủ tịch ban giám khảo lắc đầu: “Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, bàn chuyện của Lục Minh trước đã.”

Bọn họ phải quản chuyện này.

Bọn họ cũng không muốn mấy năm về sau, bởi vì một số người xem video của Lục Minh rồi chuyển nghề sang chuyên gia chế tạo thẻ bài, sau đó bị vỡ mộng đi kiện bọn họ.

“Hay là cấm Lục Minh thi đấu đi.”

Một giám khảo lắc đầu.

“Không được.”

Chủ tịch ban giám khảo bác bỏ.

Trên lý thuyết sinh viên của tất cả các học viện đều có thể tham gia cúp học viện, đây là điều cơ bản nhất của cúp học viện. Dù sao cúp học viện cũng là cuộc chơi của tất cả các sinh viên, dựa vào đâu mà cấm nghề hỗ trợ không được tham gia chứ? Mà rất nhiều người hỗ trợ cũng vẫn ngoan ngoãn làm chuyện trợ giúp của họ mà…

Quy tắc của cúp học viện là chiến đấu võ đài.

Điều này có nghĩa là chỉ cần học viện nào đó đào tạo ra một thiên tài thì nó sẽ trở thành học viện mạnh nhất ư?

Hiển nhiên là không.

Khi vào top 100, quy tắc của cúp học viện sẽ có sự thay đổi, thể thức thay đổi thành chiến đấu nhóm thực sự, sự phối hợp giữa các nghề nghiệp mới là tinh túy của cuộc thi!

Nghề nghiệp chiến đấu, nghề nghiệp hỗ trợ…

Mỗi nghề nghiệp đều có thể bộc lộ phong cách riêng của mình, đó mới là cuộc chiến đúng với ý nghĩa của cúp học viện!

Trong chiến đấu nhóm, những người hỗ trợ kia mới đúng là người hỗ trợ thật sự!

Họ phát huy cái đặc sắc trong nghề nghiệp của mình để giúp nhóm giành được thắng lợi, hình ảnh ấy cũng có thể khiến lòng người kích động, chứ không giống kiểu gây sự quá giới hạn như Lục Minh!

“Cần gì phiền phức thể?”

Giám khảo nữ bĩu môi: “Chẳng phải cứ trực tiếp áp dụng quy tắc top 100 luôn là xong sao?”

“Đây là quy tắc trước đây đó…”

Một ban giám khảo kháng nghị.

“Ha ha.”

Giám khảo nữ bĩu môi, khinh thường nói: “Quy tắc trước đây tam thê tứ thiếp, hiện giờ chẳng phải các anh đều ế đến già đó sao? Ngoài tôi ra, còn có người phụ nữ nào chịu ăn cơm cùng các anh không?”

???

Trái tim những giám khảo kia đầy tổn thương.

Không thể thảo luận vấn đề một cách lý trí hơn sao?

Cô đang công kích cuộc đời người khác đó!

Ăn một bữa cơm thì đã sao nào?

Nhỏ mọn thế.

Ông đây độc thân vui tính, cô dựa vào đâu mà đả kích chứ?

“…”

Chủ tịch ban giám khảo liếc nhìn cô ta, không nói lời nào.

Nhưng việc áp dụng quy tắc top 100 nghe cũng rất có lý. Cúp học viện thuở ban đầu đều thi đấu theo hình thức võ đài, trải qua sự thay đổi không ngừng, đến nay đã đổi thành quy tắc top 100…

Hoàn thiện hơn!

Có thể thể hiện được sự lớn mạnh của các học viện!

Có lẽ, có thể thử xem sao.

Lục Minh, chẳng phải cậu tài giỏi lắm sao?

Đối mặt với năm người tu luyện, cậu có thể yên tâm dùng thẻ không?

Phải biết rằng tuyển thủ tích thẻ bài trước kia, cuối cùng cũng bị đối thủ cho ăn hành sấp mặt trong trận thi đấu nhóm... cuối cùng bại trận!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài cũng chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài mà thôi.

Có nhiều thẻ bài ư?

Xin lỗi.

Một khi đã bị người khác nhằm vào thì anh làm quái gì có cơ hội dùng đến thẻ bài chứ!

Chiến sĩ năng lượng, thích khách, cung thủ, chuyên gia nguyên tố,…

Hằng hà vô số những nghề nghiệp tu luyện sẽ dạy anh cách làm người!

“Cứ quyết định vậy đi!”

Chủ tịch ban giám khảo vỗ bàn.

Áp dụng quy tắc top 100!

Bắt đầu từ vòng thứ hai, toàn bộ chuyển thành thể thức thi đấu theo nhóm!

Ông ta thậm chí cũng muốn xem thử, Lục Minh sẽ bị nhóm năm người giày xéo thế nào…

...

Tin tức vừa được công bố đã gây nên sóng to gió lớn.

Những học viện chỉ chú trọng bồi dưỡng một sinh viên vô cùng hối hận, ai ngờ được rằng cúp học viện lần này lại có quy tắc mới, hơn nữa còn áp dụng ngay lập tức nữa chứ?!

Lúc này, có người vui mừng, có người buồn bã.

Mọi người nỗ lực không ngừng để thích ứng với quy tắc mới.

Đương nhiên, những người có triển vọng tiến vào top 100 đã chuẩn bị ổn thỏa từ lâu!

Cúp học viện này cũng chỉ xem trọng những người đó mà thôi. Những học viện cho rằng chỉ cần bồi dưỡng được một thiên tài là có thể bước vào top 100 chẳng qua cũng chỉ là làm nền mà thôi.

Họ lọt top hay không cũng chẳng có chút ảnh hưởng gì.

Vài ngày sau.

Vòng thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu.

Bởi vì cuộc thi đã đổi sang thể thức thi đấu nhóm, cho nên trận đấu sẽ kết thúc nhanh hơn. Trận đấu đúng ra phải mất mấy ngày mới xong, giờ đã kết thúc chỉ trong một ngày!

Tối hôm đó.

Trận đấu ở các điểm thi đã kết thúc.

Mà giờ khắc này.

Đêm khuya, trung tâm quản lý cuộc thi cúp học viện.

Các giám khảo đều ngồi trong phòng họp với sắc mặt khó coi.

Tại phòng họp.

Trên màn hình lớn đang chiếu tình hình chiến đấu hôm nay.

Ừm...

Đặc biệt là trận đấu ở thành phố Thanh Minh.

Trên màn hình xuất hiện một học viện có thực lực khá tốt, có thể nói là ngang sức ngang tài với Học viện Chiến đấu Tử Dương, đối thủ lần này của họ không cần nói cũng biết chính là Lục Minh...

Sau đó, trận đấu vừa mới bắt đầu...

Soạt!

Lục Minh tiện tay ném một vài thẻ bài ra.

Đùng!

Kiếm khí long trời lở đất bao trùm lên sân thi đấu...

Sau đó, trận đấu kết thúc.

Đúng vậy, trận đấu đơn giản đầy cục súc vậy thôi đấy.

Kiếm khí thu thủy, hai sao đỉnh cao, năng lực siêu cấp, dù xét về độ khó học tập hay độ khó thi triển, thông thường chỉ có ba sao đỉnh cao mới có thể nắm được những năng lực đó!

Hơn nữa...

Bởi vì tiêu hao quá độ nên chỉ có thể sử dụng một thứ mà thôi.

Lục Minh thì sao?

Bổ sung bằng thẻ năng lượng.

Anh cấm sao được, thứ người ta tự chế tạo ra đây?

Thế là thành như vậy đó.

Đối với Lục Minh, áp dụng quy tắc top 100 mà bọn họ đã suy nghĩ kĩ lưỡng chỉ là biến thời gian dùng để đánh năm trận đấu thành thời gian của một trận.

Càng tiết kiệm thời gian.

Cũng càng cho thấy khí phách của chuyên gia chế tạo thẻ bài.

Sắc mặt mọi người rất khó coi.

Cái quái gì vậy!

Nhà cậu bán sỉ thẻ kiếm tu ư?!

Mỗi lần đều quăng một đống?!

“Chủ tịch.”

Trợ lý đi tới. Nhìn thấy sắc mặt khó coi của chủ tịch, anh ta thận trọng nói: “Chỉ số độ hot của chuyên gia chế tạo thẻ bài đã tăng lên 500% so với cùng kỳ... Những từ khóa như “Làm sao để chuyển ngành sang chuyên gia chế tạo thẻ bài?”, “Chuyên gia chế tạo thẻ bài đều mạnh đến vậy sao?”, “Đăng ký lớp bồi dưỡng ngoài giờ chuyên gia chế tạo thẻ bài” cũng đang rất hot.”

Trong phòng họp hoàn toàn yên lặng.

Hiển nhiên, không ai có thể ngờ rằng, trận đấu vòng thứ hai lại có kết quả như vậy!

“Cậu ta thi triển bao nhiêu tấm thẻ bài?”

Một giám khảo đột nhiên hỏi.

“Hai mươi tấm.”

Trợ lý xem số liệu rồi trả lời.

Hai mươi tấm...

Bảy ngày, hai mươi tấm thẻ bài!

Đợi đã, hình như lần trước Lục Minh cũng thi triển hai mươi tấm nhỉ? Cũng có nghĩa là mỗi ngày anh có thể chế tạo ra ba tấm thẻ bài kiếm khí thu thủy!

Ba tấm...

Một con số vượt xa những người cùng cấp!

Ngay cả người bạn chuyên gia chế tạo thẻ bài bốn sao kia của ông ta cũng chỉ có thể làm ra một thẻ bài mỗi ngày!

Tên Lục Minh này... quả nhiên không giống người thường mà.

Nhưng nếu chỉ có ba tấm thẻ thì dễ xử lý hơn rồi…

“Rút ngắn thời gian đi!”

“Rút ngắn thời gian thi đấu từ bảy ngày xuống còn ba ngày thử xem?”

Ông ta đề nghị.

Mọi người thương lượng một lát, cũng cảm thấy có lý.

Bảy ngày, hai mươi tấm thẻ bài.

Ba ngày thì sao?

Cùng lắm được chín tấm chứ mấy!

Chín tấm thẻ kiếm tu, chắc Lục Minh sẽ không thể đánh theo kiểu mất não này đâu nhỉ?

Chỉ cần có kẽ hở, chỉ cần không bao trùm sân thi đấu, đối thủ sẽ có thể phản kích! Chỉ cần họ phản kích, với thực lực của Lục Minh chắc chắn sẽ bị nghề nghiệp chiến đấu đánh bại!

Ừm...

Được đấy.

Vì vậy, quy tắc vòng thứ ba được đưa ra, thời gian bị đẩy lên.

Ba ngày sau.

Vòng ba của cuộc thi bắt đầu.

Bởi vì số lượng học viện tham gia đã giảm một cách rõ rệt nên thời gian của cuộc thi cũng đã được rút ngắn. Đến tối, về cơ bản cuộc thi đã kết thúc, mà cuộc thi ở thành phố Thanh Minh…

Vẫn như thường lệ.

Phòng họp trung tâm quản lý cuộc thi cúp học viện.

Các giám khảo chết lặng nhìn vào màn hình, Lục Minh vẫn dùng kiếm khí quét sạch toàn bộ đối thủ như trước, đánh bay một đội có thực lực không tầm thường ra khỏi sân…

Cậu là ác quỷ sao?

Thời gian đã đổi thành ba ngày rồi mà cậu vẫn có thể làm ra nhiều thẻ bài đến vậy sao?!

“Hay là.”

“Đổi luôn thành một ngày đi.”

Một giám khảo hít sâu: “Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến nghề nghiệp chiến đấu.”

“Những sinh viên bị thương thì phải làm sao?”

“Cho bộ phận y tế bên đó thêm chút tiền, chúng ta phụ trách, như vậy chắc sẽ là cách tốt nhất để tránh sự ảnh hưởng do quy tắc mới gây ra…”

“Cũng được.”

Các giám khảo lại đưa ra kế sách mới.

Xem một ngày cậu làm được mấy tấm thẻ bài?

Thế là trận đấu thứ tư lại được diễn ra sau đó một ngày.

Các giám khảo lười không thèm quan tâm đến thứ tự, đổi thẳng sang xem cuộc thi của thành phố Thanh Minh, mở đến phần thi của Lục Minh…

Đùng!

Kiếm khí tung hoành!

Kiếm khí bao phủ trời đất trực tiếp đánh lên năm người đối diện…

Trận đấu kết thúc!

???

Nhóm giám khảo cũng bối rối.

Vẫn, vẫn còn ư?!

Mẹ kiếp, cậu là máy sao chép hả?!

Cậu nói cho tôi nghe, trong thời gian một ngày sao cậu lại làm ra được những hai mươi tấm thẻ chứ?!

Ai biết được chứ.

“Tích thẻ từ trước ư?”

Một giám khảo nói một cách yếu ớt.

“…”

Mọi người im lặng.

Trời mới biết!

Bọn họ đều xem đến ngu người rồi.

Trong tay Lục Minh, chế tạo thẻ kiếm tu có hệ số độ khó vượt qua giới hạn dường như còn dễ hơn cả thẻ thông thường!

Chẳng lẽ...

Đây là thứ được gọi là chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu?

Đến cả chủ tịch ban giám khảo cũng bắt đầu hoài nghi. Họ nghi ngờ trước giờ bản thân đang hiểu sai về chuyên gia chế tạo thẻ bài và họ cũng chưa đào sâu tìm kĩ tiềm năng của chuyên gia chế tạo thẻ bài.

“Chuyên gia chế tạo thẻ bài các anh có thủ đoạn sao chép thẻ bài nào không?”

Một giám khảo trầm ngâm nói.

“…”

Khuôn mặt của một giám khảo chuyên gia chế tạo thẻ bài tối sầm.

Sao chép.

Anh tưởng là ghi đĩa CD chắc?!

Nếu có thể sao chép thẻ bài với số lượng lớn thì còn cần đến chuyên gia chế tạo thẻ bài làm gì chứ?!

“Làm sao bây giờ?”

Mọi người nhìn nhau.

Từ khi bắt đầu cuộc thi cho đến nay, họ chưa từng gặp phải vấn đề nào khó nhằn đến thế.

Thực ra, sức ảnh hưởng của chuyên gia chế tạo thẻ bài ngày càng lớn cũng tốt đấy chứ.

Nhưng định vị của người tu luyện về chuyên gia chế tạo thẻ bài lại ngày càng mơ hồ, phương hướng cũng ngày càng sai lệch, lại cộng thêm đám thương nhân chỉ biết hám lợi chuyên đi chọc gậy bánh xe…

Nghe nói một loạt “lớp phụ đạo ngoại khóa chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu dành cho thiếu nhi” đã được mở ra ở thành phố Thanh Minh...

Trời mới biết bọn họ sẽ giảng dạy cái gì!

“Có người tin thật ư?”

Một giám khảo thán phục.

“Ha ha.”

“Anh xem thử mấy lời đồn được chia sẻ trên mạng xã hội xem, có người tin hay không anh còn không biết sao?”

Một giám khảo khác cười giễu.

Trải qua vòng sơ tuyển và bốn vòng đấu, Lục Minh đã trải qua năm vòng thi, vòng nào cũng dùng cách đầy khí phách để kết thúc trận đấu, đặc biệt là mấy vòng gần đây, kiểu đánh nhanh thắng nhanh đầy hoa lệ đã thu hút được không ít người hâm mộ ở thành phố Thanh Minh.

Cứ theo tiết tấu này, nếu đến hội trường chính tiến hành trận đấu top 100…sẽ trở nên rất phiền phức!

“Hội trường phân hội còn mấy vòng thi nữa?”

Giám khảo nữ duy nhất lười biếng hỏi.

“Ba trận! Sau hai trận đối kháng chắc sẽ chỉ còn hơn một trăm người, vòng thứ ba sẽ chọn ra một số người tiến hành quyết đấu, cuối cùng sẽ chọn ra một trăm người mạnh nhất.”

“Kết hợp đi, cho Lục Minh đánh thêm một trận.”

“Hả?”

“Ban đầu đã phân rõ hội trường thi rồi, nếu cùng tiến hành ba vòng một lúc, một ngày Lục Minh có thể làm ra hai mươi tấm thẻ, lẽ nào bây giờ cậu ta còn có thể làm được những sáu mươi tấm thẻ một ngày ư?”

Giám khảo nữ vươn người.

“…”

Giám khảo bên cạnh cô ta vui mừng.

“Được đó.”

Chủ tịch ban giám khảo vui mừng.

Ông ta vốn cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này.

Mục đích tồn tại của họ là khiến cuộc thi được tổ chức tốt hơn, chứ không phải đối phó với Lục Minh, cũng không phải ngồi đây thảo luận làm thế nào mới không bị Lục Minh làm cho mất mặt!

Bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian vào Lục Minh rồi.

Hiện tại... Rốt cuộc cũng có thể kết thúc.

Còn nếu một ngày Lục Minh có thể chế tạo ra sáu mươi tấm thẻ bài kiếm khí ư?

Làm quái gì có chuyện đó.

Bởi vì giám khảo chuyên gia chế tạo thẻ bài kia đã nghiêm túc tính toán thử, cho dù tính cả những yếu tố như thiên tài kiếm khí, để Lục Minh vẽ từng nét một thì chưa chắc đã hoàn thành!

Dù có không ngủ nghỉ để chế tạo thẻ cũng không đủ thời gian!

Số lượng đường vân rành rành trước mắt mà!

“Hy vọng ngày kia sẽ là một ngày đẹp trời.”

Bọn họ dường như có chút chờ mong.

Ừm...

Tuy nhắm vào chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao thế này hơi mất mặt, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cái tên đã giày vò khiến họ mất ngủ biết bao ngày gặp phải tai ương…

Không hiểu sao họ lại cảm thấy vui vẻ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.