Editor: Nguyetmai
Cúp học viện.
Hội trường trận chiến top 100.
Lưu Viện trở lại từ phòng vệ sinh, Lục Minh liếc nhìn, tinh thần bỗng chốc run lên, ánh mắt cứng đờ, một lúc sau anh mới lấy lại tinh thần, cảm giác quen thuộc này...
Hà.
Không phải càng ngày càng thú vị rồi sao?
“Làm sao đây làm sao đây?
Trương Tiểu Bàn cảm thấy kinh sợ.
Thật đấy.
Cậu ta luôn có cảm giác, chỉ cần mình ra sân là sẽ bị đội trưởng đội Phong Lâm giết chết...
“Bây giờ biết sợ rồi?”
Lục Minh hết nói nổi.
“Em cứ nghĩ là cả đời sẽ không qua lại với nhau chứ.”
Trương Tiểu Bàn cũng không biết phải làm sao nữa.
Kế hoạch ban đầu của cậu ta là gài bẫy xong rồi chạy, cho dù tên kia có biết thì cũng vì có nhiều điều đắn đo mà lười quan tâm, nhưng nếu cứ đi qua đi lại trước mặt anh ta...
À.
Đúng rồi.
Trận chiến top 100, lỡ tay giết người không có tội...
Anh cứ cảm nhận quy tắc này đi.
Cậu ta biết làm sao được?
Cậu ta cũng rất tuyệt vọng mà!
Vẻ mặt của Trương Tiểu Bàn ai oán nhìn Lục Minh, từ bỏ cuộc chiến top 100 này được không?
“Mập.”
“Biết tại sao tôi lại lựa chọn các cậu không?”
Lục Minh đột nhiên hỏi.
“Tại sao?”
Trương Tiểu Bàn mờ mịt.
“Bởi vì trừ Thường Lượng thì mỗi người các cậu đều có bí mật.”
Lục Minh dửng dưng nói: “Thường Lượng là vì phối hợp với Nguyệt Luân của tôi, nhưng mấy người các cậu lại khác, ha ha, sợ rằng chẳng ai đơn giản đâu...”
“Thật hay giả vậy?”
Trương Tiểu Bàn ngạc nhiên.
Nói như vậy, Hạ Vũ cũng có bí mật?
Không nhìn ra nha!
Lần trước hai người bọn họ bị đuổi giết muốn khùng mà không thấy Hạ Vũ ra tay...
Lục Minh chỉ cười.
Sở dĩ bí mật được gọi là bí mật, đương nhiên là vì không thể để cho cậu biết.
“Em có bí mật gì đâu.”
Trương Tiểu Bàn thật thà nói.
Ha ha.
Lục Minh cười nhạt.
Bí mật của tên này là rõ ràng nhất, nguyên nhân rất đơn giản, với tính cách thích tìm chỗ chết như vậy, nếu thật sự chỉ là một chuyên gia ảo cảnh hai sao đơn giản thì đã sớm bị đánh chết rồi...
Cậu ta còn sống, đó chính là bí mật!
“Cậu phải cảm thấy thật sự nguy hiểm.”
“Đến lúc thấy nguy hiểm thì cậu phải đến càng gần bọn họ càng tốt.”
Lục Minh nhắc nhở.
“Thật không?”
“Bí mật...”
Ảnh mắt của Trương Tiểu Bàn lướt qua những người khác.
Ừm...
Cậu ta, Hạ Vũ, Lưu Viện...
Ấy khoan.
Lưu Viện?
Trương Tiểu Bàn hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô gái kia, chẳng lẽ cô nàng dùng khói sương mù mê ảo thay thế đạn khói để cosplay này cũng có bí mật?!
Không thể nào đâu.
Trương Tiểu Bàn quả quyết lắc đầu.
Ban đầu vì chế tạo ra thứ gì đó mà cậu ta đã cố ý điều tra cô gái này rồi!
Rất đơn giản!
Thân thế cũng rất đơn giản.
Thực lực lại càng đơn giản!
Một cô gái như vậy thì sao có bí mật linh tinh gì được chứ?
Vậy ý của Lục Minh là...
Ánh mắt Trương Tiểu Bàn lướt qua, bỗng nhiên rơi vào trước ngực Lưu Viện, cậu bỗng nhiên hiểu rõ, lộ ra nụ cười thần bí: “Ha ha, bây giờ anh Lục cũng biến thành người xấu rồi...”
“Người ta là một cô gái tốt, nói cái gì mà bí mật với không bí mật chứ...”
“Kích thước kia kiểu gì cũng chỉ cỡ C thôi...”
“Chậc chậc...”
Trương Tiểu Bàn không ngừng cảm thán.
???
Lục Minh nhìn Trương Tiểu Bàn, thở dài thườn thượt.
Thôi.
Không nhắc nhở nữa.
Bị đánh chết cũng đáng đời thôi!!!
...
Tất cả mọi người nhanh chóng vào vị trí, cuộc so tài thứ nhất bắt đầu.
Đám người Lục Minh ra sân dưới ánh nhìn chăm chú của hàng chục nghìn người, ở phía đối diện đương nhiên chính là đội Phong Lâm với hơi thở mạnh hơn bọn họ mấy chục lần!
Bắt đầu trận đấu!
Ầm!
Ánh sáng nổ tung.
Sức mạnh nguyên tố kinh khủng chấn động.
Đám người Lục Minh bỗng co rút đồng tử lại, không ai nghĩ được trong nháy mắt khi trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, người đầu tiên ra trận lại là người của Phong Lâm!
Ngọn lửa!
Ngọn lửa ngập trời giáng xuống!
Năng lực quần thể ngọn lửa bốn sao - Bão lửa.
Ầm!
Một cơn bão kinh khủng xuất hiện.
Chúng ngưng tụ thành một ngọn lửa khủng khiếp xoay tròn tới chỗ Lục Minh.
Hiển nhiên, đối với đội năm người hai sao như bọn Lục Minh thì mấy người tu luyện bốn sao này vốn dĩ không muốn lãng phí thời gian, cứ tạo sát thương quần thể giết trong nháy mắt cho xong chuyện.
Ầm!
Ngọn lửa vô tận hiện lên.
Xoẹt!
Lục Minh thuận tay ném ra một đống thẻ bài kiếm khí.
Ầm!
Ầm!
Kiếm khí kinh khủng qua lại.
Hình ảnh quen thuộc xuất hiện, ngọn lửa bốc cháy ngợp trời lại bị kiếm khí thu thủy trực tiếp san bằng!
Đúng thế.
Có lẽ kiếm khí thu thủy không mạnh như cơn bão lửa, nhưng Lục Minh lại có rất nhiều thẻ bài, cố gắng dùng số lượng đập tan cơn bão lửa đi!
Điều này...
Người tu luyện bốn sao kia rõ ràng thấy hơi khó hiểu, một lúc lâu mà vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Kiếm khí...
Còn có thể chơi như vậy sao?
“Cậu xem, tôi đã nói không qua được mà.”
Đội trưởng Phong Lâm cười khẽ.
Nghe đồn rằng tốc độ chế tạo thẻ của Lục Minh cực kì kinh khủng, nhất là thẻ bài kiếm tu, bất kỳ năng lực nào có thể tiêu hao đều không hề có hiệu quả với anh!
Bởi vì người này biết dùng kiếm khí đối đầu với cậu đấy!
Vì thế... năng lực này không hề có chút ý nghĩa nào!
“Để đó cho tôi.”
Anh ta dửng dưng nói.
Ầm!
Màu băng lam hiện ra!
Những giọt nước xuất hiện trên không trung.
Anh ta lại là một chuyên gia nguyên tố năm sao!
Ào...
Mưa to ngập trời trút xuống.
Những giọt nước rơi xuống tạo thành từng mặt gương kỳ lạ, tất cả mọi người trên sân đấu đều bị cô lập trong nháy mắt, mười người đều phải tự chiến đấu!
Xoẹt!
Xoẹt!
Mặt kính tạo ra từng không gian.
Thường Lượng, Trương Tiểu Bàn, Hạ Vũ, Lưu Viện, trước mặt tất cả mọi người đều xuất hiện một đối thủ!
Đây là...
Năng lực cấp năm sao - Thuật kính băng!
Tác dụng: Chia nhỏ chiến trường, kính băng lớn mạnh có thể trực tiếp chia nhỏ chiến trường thành vô số phần, biến cuộc chiến theo đội trở thành quyết đấu cá nhân!
Ào ào...
Khán đài xôn xao.
Hiển nhiên chẳng ai ngờ tới, đối mặt với một đội hai sao mà người này ra vừa tay đã dùng luôn năng lực chiến thuật cấp cao nhất rồi!
“Cần gì chứ?”
Lục Minh nhìn đội trưởng Phong Lâm trước mắt mình, có chút không nói nổi.
Xin luôn đấy.
Anh là năm sao ok?!
Cũng không phải là đội có sức mạnh ngang nhau gì, dùng thuật kính băng làm gì hả?
Vốn dĩ bọn họ đã sắp xếp xong việc đánh hội đồng rồi, ra đủ kiểu kế hoạch, đủ năng lực với tính chất bao trùm, thế mà bây giờ tất cả đều mất hiệu lực hết, không có bất kỳ tác dụng gì!
Thực lực của bọn Trương Tiểu Bàn là gì?
Mặc dù có chút bí mật nhỏ, nhưng suy cho cùng vẫn quá yếu!
Vì thế... để bọn họ hỗ trợ là thích hợp nhất!
Bọn họ đồng loạt ra tay, hỗ trợ toàn diện, giúp đỡ Lục Minh cho ra sức mạnh lớn nhất, từ đó đánh bại đối thủ, mà một khi bị tách ra...
Bọn họ sẽ tiêu luôn!
Mấy người tu luyện hai sao thì có thể làm gì được?
Bị đối phương treo lên đánh à!
“Tôi đã nói rồi, tôi rất nghiêm túc.”
Đội trưởng Phong Lâm nói như vậy.
Anh ta đã xem qua trận đấu của Lục Minh, biết Lục Minh có rất nhiều năng lực vừa thần bí vừa kỳ lạ, có thể chúng đến từ một vài truyền thừa nào đó nên phải nghiêm túc đối mặt!
Anh ta cũng không muốn lật thuyền trong mương.
“Được rồi.”
Lục Minh vò đầu.
Xem ra...
Chỉ còn lại một mình mình thôi.
Anh đoán, đám người Hạ Vũ sẽ nhanh chóng bị loại, cùng lắm thì chỉ còn lại một mình “Lưu Viện”, trận chiến này còn khó đánh hơn cả tưởng tượng của anh nữa!
...
“Quá độc ác.”
Mấy giám khảo liên tục lắc đầu.
Thuật kính băng!
Đây chính là sở trường của đội truởng Phong Lâm kia!
Cho dù trong tình huống thực lực ngang nhau thì cũng sẽ bị phá từng chút một! Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù thuật kính băng có thể chia nhỏ chiến trường, nhưng chia nhỏ thế nào...
Là do anh ta quyết định!
Lựa chọn người cũng là do anh ta sắp xếp!
Thắng kiểu gì được?
Biện pháp duy nhất là lấy tốc độ nhanh nhất để phá vỡ!
“Đội Phong Lâm không hổ là giỏi tác chiến toàn đội!”
“Cách chiến đấu của bọn họ chính là lấy đội trưởng làm trụ cột, xây dựng phương pháp chiến đấu đặc biệt là chia nhỏ chiến trường, mỗi người đều am hiểu cách đấu cá nhân.”
“Nếu như đối đầu chính diện thì tuyệt đối sẽ rơi vào tình thế xấu.”
Các giám khảo rất rõ ràng.
Đánh bại Phong Lâm như thế nào đây?
Rất đơn giản.
Ép bọn họ đánh đồng đội với các cậu thì sẽ thắng!
Đương nhiên.
Đây chỉ là trong tình huống thực lực ngang nhau.
Đội với thực lực quá yếu như bọn Lục Minh thì không được tính...
Từ khi mới bắt đầu, bọn họ đã không hề có chút phần thắng nào rồi, vì thế cho dù là người xem hay ban giám khảo đều đơn giản là xem náo nhiệt thôi, thậm chí còn lười thảo luận nữa.
Bởi vì không có chút ý nghĩa nào cả.
...
Chính giữa tấm kính nước.
Lục Minh đang đối đầu với đội trưởng Phong Lâm.
Bịch!
Một tiếng vang thật lớn.
Một mặt kính băng bỗng nhiên tan vỡ.
Một thành viên đội Phong Lâm đi ra, không gian và lối đi sau lưng cũng ầm ầm vỡ vụn, không nhìn thấy bất kỳ ai cả, chỉ có kính vỡ tan tành.
“Đối thủ của cậu là ai?”
Lục Minh híp mắt.
“Tên đầu trọc kia.”
Thành viên đội Phong Lâm toét miệng cười: “Đầu sáng loáng, đúng là thú vị, nếu như cùng cấp thì có khi tôi bị mù luôn ấy chứ, nhưng đáng tiếc, thực lực quá yếu, bị tôi đánh ra ngoài rồi.”
Đánh ra ngoài...
Lục Minh thở dài, quả nhiên...
“Cậu không sốt ruột à?”
Đội trưởng Phong Lâm nhìn Lục Minh.
Nếu như anh ta là Lục Minh, lúc này nhất định sẽ ra tay!
Bởi vì ra tay càng nhanh thì phần thắng càng nhiều, cùng với kính băng không ngừng vỡ vụn, từng thành viên của anh ta đều xuất hiện, phần thắng của Lục Minh cũng không ngừng ít đi!
Mặc dù anh vốn không có tí phần thắng nào cả.
“Tôi tin tưởng thành viên của mình.”
Lục Minh cười nói.
“Vậy thì xem một chút đi.”
Đội trưởng Phong Lâm bật cười.
Phần thắng của anh ta đang tăng lên, Lục Minh còn không nóng nảy, anh ta gấp làm gì?
Đối với một đối thủ như Lục Minh, từ lúc đầu anh ta đã đối xử với anh như người cùng cấp, nhất là sau khi anh ta nghe nói về truyền thừa Nguyệt Ảnh!
Nếu cậu đã muốn chờ thì tôi sẽ chờ với cậu vậy!
Mỗi một thành viên bị loại, tỷ lệ chiến thắng của đội Phong Lâm cũng đang tăng!
Xoẹt!
Anh ta vung tay lên.
Một mặt kính trở nên trong suốt.
Bọn họ có thể xem được hình ảnh trong kính băng từ chỗ này, kính băng đó tạo thành một không gian, Hạ Vũ đang tỷ thí với một người tu luyện!
Người kia...
Không ngờ lại là bốn sao!
“Vèo!”
“Vèo!”
Mũi tên ánh sáng bắn ra bốn phía!
Hạ Vũ vốn chỉ có hai sao, lúc này đang tỏa ra sức mạnh kinh người!
Mũi tên của cậu ấy trở nên rất quái dị, hơi thở cũng mạnh hơn, cậu ấy giương cung lên, mỗi một mũi tên đều tỏa ra uy lực kinh người!
Ba sao đỉnh cao!
Đúng vậy.
Mỗi một mũi tên của Hạ Vũ đều là ba sao đỉnh cao!
Vèo!
Vèo!
Bắn liên tục chín mũi tên, uy lực kinh người!
Nhưng người trước mặt cậu ấy căn bản không hề ra tay mà chỉ phòng thủ chặt chẽ, năng lượng ngưng tụ thành một tấm khiên trôi lơ lửng trước người, chặn lại tất cả đòn tấn công của Hạ Vũ!
Đây là một người tu luyện bốn sao, tu luyện phòng thủ là chính!
Ầm!
Chín mũi tên của Hạ Vũ không công phá được lớp phòng thủ, đã mất đi sức mạnh rồi bị đánh bay ra ngoài.
Thua!
“Các cậu như thế có thật sự ổn không?”
Lục Minh dở khóc dở cười.
Đám người này quá đen tối rồi đấy!
Mấy người đang đánh với hai sao đó!
Tách ra đánh cũng được thôi, bốn sao đánh với hai sao cũng được thôi, lại còn không biết xấu hổ mà chỉ chọn chiến thuật phòng thủ để đánh với cung thủ như Hạ Vũ nữa chứ...
Anh rất kinh ngạc.
Thật sự.
Đội trưởng Phong Lâm kia không khỏi quá cẩn thận rồi.
“Không phải rất hoàn hảo sao?”
Đội trưởng Phong Lâm cười: “Mặc dù người tên Hạ Vũ này không phát huy được hiệu quả trong trận chiến lúc trước, nhưng cậu ấy lại khiến người ta có cảm giác rất khác...”
“Nhất là cây cung kia!”
“Cho nên tôi đã chuẩn bị từ trước.”
Anh ta nói tới chỗ này, nhìn sang thành viên đứng bên cạnh vừa đánh bại Thường Lượng: “Nếu như để cậu đi đối phó với Hạ Vũ, cậu cảm thấy kết quả sẽ như thế nào?”
Hầy...
Thành viên kia cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên xấu hổ.
Nếu như để anh ta ra tay...
Đối mặt với việc Hạ Vũ đột nhiên bùng nổ, rất có thể anh ta sẽ thua!
Thua rất thảm!
Tên nhóc nhìn như hai sao này lại bùng phát ra sức chiến đấu có thể so với bốn sao, cho dù là bốn sao bình thường mà lơ là cũng có thể thất bại!
Quá mức kinh người!
“Cậu nhìn xem, đây chính là lý do phải sắp xếp đấy.”
Đội trưởng Phong Lâm bình thản như nước.
“Bội phục!”
Lục Minh có thể nói gì được?
Đối phương thật sự đang coi bọn họ là đối thủ, đối thủ thật sự!
Rắc!
Thủy tinh nứt.
Thành viên đánh bại Hạ Vũ cũng đi ra.
Xoẹt!
Đội trưởng Phong Lâm phất tay, lại một tấm kính hiện ra, bên trong là Trương Tiểu Bàn, mà đối thủ của cậu ta cũng là một trong hai người bốn sao của đội Phong Lâm!
Ầm!
Ầm!
Đó là một chiến sĩ năng lượng.
Anh ta đang tấn công bên cạnh Trương Tiểu Bàn, không ngừng đánh tên mập ấy tê tái cả người.
Ra tay tàn bạo.
Trương Tiểu Bàn định sử dụng ảo cảnh, nhưng lại không có hiệu quả!
“Cậu ta tu luyện ý niệm và thể xác là chính!”
Phong Lâm dửng dưng nói: “Ý niệm vô cùng mạnh, ảo cảnh của Trương Tiểu Bàn không có hiệu quả với cậu ta đâu.”
Đúng vậy.
Sự tồn tại của thuật kính băng chính là để Phong Lâm điều khiển việc khắc chế năng lực dễ như trở bàn tay! Bọn họ đã phân chia hợp lý, đã đánh bại cả một đội có hai người năm sao!
Chiến trường chia nhỏ!
Không ai có thể địch lại!
Huống chi là một đội hai sao?
Bịch!
Bịch!
Trương Tiểu Bàn bị giày xéo điên cuồng.
Có lẽ bởi vì hành động của Trương Tiểu Bàn khiến bọn họ mất mặt nên ra tay rất nặng, trên người Trương Tiểu Bàn đã xuất hiện vết máu, nhìn rất nghiêm trọng...
“Đánh thế này cũng được rồi đấy.”
Lục Minh thở dài.
Những người này, cho qua.
“Cậu ta đáng đánh.”
Đội trưởng Phong Lâm lạnh lùng nói.
“Tôi biết.”
Lục Minh nhìn tình hình phía sau mặt kính, khẽ nhíu mày: “Có chừng mực thôi.”
“Người trẻ tuổi mà muốn trưởng thành, không phải cũng nên được dạy dỗ một chút sao?”
Đội trưởng Phong Lâm lạnh nhạt nói: “Cho dù sinh viên của các cậu dốt nát, nhưng cũng không thể dốt nát đến mức đấy đúng chứ? Các cậu phải nhớ rõ một chuyện!”
“Trong thế giới này, sức mạnh là trên hết!”
“Tôi là năm sao.”
“Cậu ta là hai sao.”
“Dám tính kế tôi, đương nhiên phải trả giá thật lớn.”
Phong Lâm lạnh lùng nói: “Nếu cậu ta đã thích tìm chỗ chết thì tôi sẽ khiến cậu ta tìm chỗ chết hoàn hảo một chút.”
“Rất có lý.”
Lục Minh rất tán thành: “Anh nói không sai, trong thế giới này thì sức mạnh là trên hết, thế nên tôi đề nghị, tốt nhất các anh nên dừng lại nhanh đi...”
“Không dừng lại thì sao chứ?”
Một đội viên nóng nảy đi ra, anh ta cũng không tốt tính như đội trưởng đâu.
“Chẳng sao cả.”
Lục Minh lắc đầu, chỉ cảm thán một câu: “Chẳng lẽ mấy người không nghĩ đến một vấn đề?”
Cái gì?
Hai người đều mờ mịt.
“Cậu ta thích tìm chỗ chết như thế...”
“Lại có thể tìm chỗ chết như vậy...”
“Tại sao bây giờ vẫn còn sống?”
Lục Minh nói lời đầy ẩn ý: “Dù sao có một số việc không phải là lần đầu cậu ta làm...”
??!
Không ổn rồi!
Đội trưởng Phong Lâm kia đột nhiên giật mình.
Mà ngay lúc này...
Ầm!
Một mặt kính băng bỗng nhiên vỡ tan tành.
Kính băng vô địch bỗng nhiên bị đánh thủng một lỗ to.
Chiến sĩ năng lượng đang giày xéo Trương Tiểu Bàn bỗng nhiên kinh ngạc, một bàn tay yên lặng xuất hiện sau lưng anh ta, đẩy nhẹ người anh ta.
Ầm!
Một sức mạnh đáng sợ bỗng nhiên tràn vào trong cơ thể.
Vù!
Cả người anh ta đập vỡ hai mảng thủy tinh rồi bay ra ngoài, rơi thẳng xuống khán đài, toàn thân trào máu, bị thương nặng mà ngất đi!
Mà vị trí anh ta vừa đứng, trong cái lỗ thủy tinh đó...
Một bóng người mỏng manh đi ra.
Bất ngờ... chính là Lưu Viện!