Editor: Nguyetmai
Vù...
Ánh sáng vàng trong mắt biến mất.
Thế giới trước mắt Lục Minh chợt khôi phục bình thường.
Anh đau lòng nhìn thẻ gốc của mình, sau khi xác định không bị thương, anh mới thở ra một hơi. Ông già Nguyệt Ảnh đáng chết, suýt chút nữa đã bẫy chết anh rồi!
Anh không có kiếm thai!
Căn bản không có cách nào tiếp nhận truyền thừa nên chỉ có thể dùng cơ thể chống đỡ!
Nhưng ngay lúc không thể chịu đựng được nữa, Lục Minh đột nhiên nghĩ ra cách coi thẻ gốc là kiếm thai mà sử dụng, sau đó thì có cảnh trước mắt này.
Thẻ gốc đã thừa kế tất cả những gì kiếm thai vốn nên thừa kế!
Kiếm khí!
Tôi luyện!
...
Thẻ gốc bình thường đương nhiên không thể chịu đựng được những thứ này.
Chỉ là.
Thẻ gốc của Lục Minh bị anh mèo gặm nên đã xảy ra vài thay đổi, sau đó lại trải qua các kiểu tôi luyện, thậm chí hấp thụ toàn bộ tầng núi thứ tư, nó đã biến dị từ lâu rồi!
Không ngờ nó lại chịu đựng được truyền thừa!
Sau đó trở nên càng mạnh hơn!
Hiện nay thẻ gốc của anh đã có thể sánh với kiếm thai!
Không phải.
Hoặc còn mạnh mẽ hơn kiếm thai của kiếm tu thông thường!
Ồ.
Lục Minh vò đầu, hiện giờ đầu óc anh cứ loạn hết lên.
Kiếm khí...
Kiếm chiêu...
Kiếm ý...
Các kiến thức hiện lên, đây là tài sản quý giá nhất trong truyền thừa Nguyệt Ảnh, thứ vừa nãy anh phát huy cũng là năng lực duy nhất mà anh có thể xem hiểu - Nguyệt Luân Sát.
Ba sao đỉnh cao!
Năng lực siêu cấp!
Lấy trăng làm năng lực nền tảng, lấy ý niệm hỗ trợ tăng mạnh tốc độ kiếm khí, khiến kiếm khí như một vầng trăng, nhanh chóng chém vào điểm yếu của kẻ địch!
Nhưng không biết vì sao, khi thẻ gốc phóng ra lại biến thành hình tia chớp chữ Z!
Chẳng lẽ bởi vì ý niệm hình đĩa CD?
Không hiểu.
Có điều hình cung của vầng trăng với hình chữ Z của tia chớp dường như không có gì khác nhau, chỉ là vẻ ngoài không giống nhau tí thôi, Lục Minh cũng không nghĩ quá nhiều.
Thực lực vốn có của anh là ba sao đỉnh cao.
À, không đúng, là một phần tư của ba sao đỉnh cao, là kiểu năng lượng ít đến đáng thương, chỉ có một phần tư đỉnh cao của người tu luyện thông thường.
Thế nhưng dù cho một phần tư, đó cũng là ba sao đỉnh cao!
Vì vậy uy lực anh phóng ra đương nhiên cũng là ba sao đỉnh cao!
Cộng thêm năng lực siêu cấp đến từ truyền thừa Nguyệt Ảnh, ý niệm đĩa CD kỳ dị và thẻ gốc biến dị mới có một cảnh tượng chấn động lòng người kia.
Vượt cấp giết sạch!
...
“Mình mạnh đến thế sao?”
Lục Minh kích động.
Vượt cấp!
Bốn sao!
Anh có thể khiêu chiến vượt cấp rồi ư!
Trước kia, khi đạt đến trình độ ba sao đỉnh cao trong truyền thừa Nguyệt Ảnh, Lục Minh đã rất mãn nguyện rồi. Dù sao thì anh là chuyên gia chế tạo thẻ bài, sau này chỉ cần nâng cao năng lượng từ từ là đủ.
Lục Minh chẳng bao giờ nghĩ tới, anh lại có năng lực khiêu chiến vượt cấp sau khi có được truyền thừa Nguyệt Ảnh!
Thậm chí giết sạch bốn sao trong nháy mắt!
Tuy những kiếm tu này không có truyền thừa, bế quan quanh năm, chẳng bao giờ tiếp xúc với người ngoài, khả năng chiến đấu yếu hơn người bình thường một chút, nhưng dù sao họ cũng là bốn sao!
Vậy mà anh vẫn đánh thắng!
Như vậy đã đủ phổng mũi cả đời rồi đó!
Xoẹt!
Xoẹt!
Thẻ gốc bay qua.
Ngón tay của anh chuyển động, nhìn thẻ gốc xoay vòng trong lòng bàn tay, vì tốc độ chuyển động quá nhanh nên nhìn như có vô số thẻ gốc chồng lên nhau.
Một vẻ đẹp và sự huyền ảo rất riêng.
Nhưng... hiện giờ anh là gì chứ?
Chuyên gia chế tạo thẻ bài?
Kiếm tu?
Còn nữa, như vậy thì sau này anh có thể kế thừa truyền thừa của chuyên gia chế tạo thẻ bài nữa không? Nghe nói truyền thừa của một vài chuyên gia chế tạo thẻ bài viễn cổ cũng rất mạnh...
Có bị xung đột hay không nhỉ?
Kệ vậy.
Trước hết không nghĩ đến chuyện này nữa.
Lục Minh có mạch suy nghĩ rất rõ ràng, vẫn nên rời khỏi nơi này trước đã...
Soạt.
Lục Minh bước một bước, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, bên tai vang lên tiếng ong ong, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, ngay cả mặt trời cũng biến thành màu xanh...
Ồ.
Đệt.
Cơ thể kiệt sức rồi...
Năng lượng tiêu hao của Nguyệt Luân Sát thật quá khủng khiếp, với mức năng lượng “một phần tư” của Lục Minh tất nhiên sẽ bị vắt kiệt sức, ý niệm và năng lượng chẳng còn lại chút nào!
Hiện giờ anh cũng không còn thứ gì có thể khôi phục năng lượng nữa rồi...
Ước chừng mấy phút sau, Lục Minh mới tỉnh lại.
“Xem ra, không thể tùy tiện dùng Nguyệt Luân Sát.”
Lục Minh nghĩ lại mà sợ.
May mà không có ai!
Lúc này nếu gặp phải một kẻ địch thì anh toi đời mất.
Mau rời đi thôi.
Nhưng Lục Minh vừa đứng dậy, quay đầu nhìn lại liền giật nẩy mình. Bởi vì phía sau anh không ngờ lại có một người tu luyện! Một người tu luyện bốn sao thực lực không hề tầm thường đang nhìn anh!
Trời ơi!
Có người!
Xong đời rồi!
Lục Minh sợ đến thót tim.
Bốn sao!
Lại là bốn sao!
Nếu gặp lúc vẫn còn khỏe thì ít nhất anh cũng có thể giãy giụa một chút, nhưng bây giờ, hắn ta đột nhiên xuất hiện khi anh đang yếu nhất!
Chạy?
Chân vẫn đang mềm nhũn.
Đánh?
Lấy đâu ra sức đánh trả chứ?!
Làm sao bây giờ?
Lục Minh không ngừng suy nghĩ…
Đúng rồi.
Anh mèo!
Lúc này, phải kêu anh mèo ra tay.
Suy nghĩ của anh lướt qua biển ý thức, phát hiện anh mèo vẫn đang ngủ say, ồ, chắc lúc trước ăn quá no rồi, ngủ say quá đi mất…
Mặc kệ vậy, trước tiên cứ đánh thức anh mèo đã rồi nói, cùng lắm là sau này bị xử!
Do đó, anh hung hăng nựng mèo mun.
...
Đương nhiên, đây chỉ là hành động trong suy nghĩ của anh.
Ngoài mặt, anh vẫn trưng ra biểu cảm vô hại quen thuộc của chuyên gia chế tạo thẻ bài. Thậm chí anh còn nở một nụ cười tiêu chuẩn chỉ lộ ra tám chiếc răng.
Nhưng điều khiến anh không ngờ chính là...
Chỉ một nụ cười của anh đã khiến tên kiếm tu kinh hãi, lại còn bỏ chạy nữa!
“Cứu tôi với!”
Hắn ta hét thảm một tiếng.
Kiếm tu điên cuồng chạy trốn.
???
Lục Minh ngơ ngác, quay đầu nhìn, cũng không có vật gì xuất hiện mà nhỉ? Người này có ý gì vậy? Chẳng lẽ trên mặt mình có vật gì ư?
Anh sờ mặt, không có mà nhỉ.
Nhưng anh không hiểu nổi.
Kiếm tu kia quay đầu lại nhìn, hét lên một tiếng rồi chạy còn nhanh hơn.
Sợ chết đi được.
Thật sự!
Đám người Trương Nhị Lương rất lâu vẫn chưa quay lại nên anh ta đến để báo tin, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ - Trương Nhị Lương và những kiếm tu khác đều đã chết rồi!
Tất cả thi thể nằm dưới đất, máu chảy thành sông!
Mà tên kia...
Cái tên Lục Minh kia…
Lại quỳ trên mặt đất, bò rạp trước một thi thể, không biết đang làm gì nữa?! Mà lúc quay đầu lại, anh ta lập tức nhìn thấy một nụ cười đầy máu tanh.
Những vết máu này...
Vừa rồi Lục Minh nằm trên đất, chẳng lẽ đang hút máu ư?!
Trời ơi!
Rốt cuộc người này là sinh vật gì?
Chắc chắn không phải người!
Điều kinh khủng nhất là lúc quay đầu lại, Lục Minh hình như đang vuốt vết máu trên mặt, dường như không nỡ lãng phí những vết máu này…
Thật đáng sợ!
Chết tiệt!
Nhất định phải nói cho mọi người biết!
Tên này chắc chắn là thú dữ kinh dị nào đó chuyển thế!
Đúng, chắc chắn là như vậy, nếu không một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao sao có thể giết chết nhiều bốn sao đến vậy!
Trốn trốn trốn!
Vút!
Bóng hình của hắn ta biến mất.
...
Vẻ mặt của Lục Minh đầy khó hiểu.
Có điều, nếu tên này chạy rồi thì anh cũng không cần dùng đến anh mèo nữa. Anh nhìn xem có ai xuất hiện nữa không rồi vội vàng chạy trốn. Cứ rời khỏi đây trước rồi nói!
Mà lúc này, trong biển ý thức, mèo mun tỉnh giấc, vẻ mặt hoang mang.
Có nguy hiểm ư?
Không đúng, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, nó nhất định sẽ cảnh giác…
Soạt!
Ý niệm của nó lướt qua, xác nhận Lục Minh không có bất kỳ nguy hiểm nào.
???
Không gặp nguy hiểm?!
Không gặp nguy hiểm thì cậu gọi tôi làm gì?!
Chỉ đơn thuần là vuốt một cái thôi ư?
Nếu không phải nó bận hấp thu năng lượng thì Lục Minh hoàn toàn không thể đến gần nó, mà bây giờ...
Bốp!
Bốp!
Đuôi mèo mun vẫy qua vẫy lại.
Nó rất tức giận.
Thật sự.
Nó cảm thấy Lục Minh hiện giờ ngày càng quá đáng!
Trước đây ít nhiều cũng có nguyên nhân, bây giờ vuốt thành quen rồi, không có việc gì cũng dám đến đây vuốt nó, mặc dù có lúc cũng rất thoải mái…
Nhưng vẫn rất quá đáng!
Bốp!
Bốp!
Chiếc đuôi vẫy qua vẫy lại.
Nó lộ ra hàm răng vừa mới khôi phục.
Vô cùng hung dữ!
Hừ hừ.
Chờ lần sau cậu đến...
...
Rất lâu sau.
Có người xuất hiện trong rừng rậm.
Ánh mắt bọn họ lướt qua đám thi thể, cả người run lên bần bật.
Sao lại thế...
Chuyên gia nguyên tố sáu sao, Ngưu Tinh Hải, thậm chí ngay cả chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao kia, tất cả những người có thể gọi là đủ uy hiếp đều có năm sao và sáu sao để mắt đến!
Bọn họ không ở hướng này!
Tại sao Trương Nhị Lương lại chết?!
Ai giết?
Nhưng bọn họ đều biết, e là sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Thân phận của Trương Nhị Lương rất đặc biệt, là nghề nghiệp hiếm hoi không phải kiếm tu ở nơi đây, hơn nữa anh ta còn là cháu của lão Trương, lần này đặc biệt đến để giúp đỡ!
Không ngờ lại chết ở đây!
Quả nhiên, tin tức truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều bùng nổ.
“Xem ra…”
“Những người hỗ trợ này... có không ít bí mật.”
“Tôi nên sớm đoán ra, nếu đoán ra sớm thì Nhị Lương cũng sẽ không chết…”
“Bây giờ… không cần nương tay.”
“Trong ghi chép trước đây của Nhị Lương, truyền thừa đang ở trong tay năm người kia. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải nghĩ cách để ép hỏi tin tức của truyền thừa.”
“Những người hỗ trợ này…”
“Giết không tha!”
Một mệnh lệnh đầy sát khí được đưa ra.
Toàn đảo hành động.
Những kiếm tu ban đầu còn cẩn trọng trong việc truy bắt đám người hỗ trợ, lúc này bọn họ đầy sát khí điên cuồng truy đuổi, đám người Ngưu Tinh Hải lập tức rơi vào tình trạng nguy hiểm.
...
“M* kiếp!”
“Những người này điên rồi sao?”
Ngưu Tinh Hải thay đổi sắc mặt.
Những kiếm tu này bỗng trở nên điên cuồng như bị tiêm chất kích thích, vừa thấy người giống như chó nhìn thấy bánh bao thịt lao đến cắn xé điên cuồng.
Thận trọng ư?
Chết tiệt.
E là đã xảy ra chuyện rồi.
Ngưu Tinh Hải rít gào trong lòng. Lão Triệu, mợ nó cậu ra ngay đi… Ông đây sắp không chống đỡ được nữa rồi!
Vút!
Vút!
Từng ánh kiếm hiện lên.
...
Nơi nào đó, một trận pháp bỗng lóe lên trên không, Cao Tiểu Tinh chật vật xuất hiện ở sau mỏm đá ven biển. Cách đó không xa, cô ta thấy lá chắn năng lượng vẫn còn.
Hoàn toàn không có cách rời đi!
Làm sao bây giờ...
Cao Tiểu Tinh có chút lo lắng.
Cô ta có thể miễn cưỡng chạy thoát nhờ vào trận pháp, nhưng anh trai bị bắt rồi, cô ta phải nghĩ cách cứu anh trai!
Nhưng...
Lấy gì để cứu?
Ồ.
Sinh vật đáng sợ giáng xuống đập vỡ đảo nhỏ, cùng lúc đó cũng đập chết rất nhiều kiếm tu sáu sao, nên bọn họ hiện giờ mới có thể ung dung như thế, nếu hỗn loạn hơn nữa...
Đúng rồi.
Hỗn loạn!
Chỉ có hỗn loạn hơn, cô ta mới có cơ hội đi cứu anh trai!
Cao Tiểu Tinh khẽ cắn môi, lại rạch cánh tay của mình.
Tí tách!
Tí tách!
Máu không ngừng chảy xuống.
Một mùi thuốc kỳ lạ tràn ngập.
Cao Tiểu Tinh đưa cánh tay vào trong nước biển, dòng máu tràn ngập mùi thuốc hòa lẫn vào nước biển, dần dần lan tỏa rồi biến mất trong vùng biển vô tận…
Cô ta cũng không biết có tác dụng hay không!
Dù sao thì... thử rồi sẽ biết thôi!
...
Trong nước biển bị đảo nhỏ chia tách.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao lặng lẽ nhô đầu ra từ trong nước.
Thấy tình hình này, thẻ bài trong tay biến mất, anh ta lại chui vào trong nước lần nữa. Tấm thẻ bài phóng ra một bong bóng năng lượng bao bọc lấy anh ta, giúp anh ta có thể sống trong nước.
Điên rồi!
Điên rồi!
Đám dân bản xứ này đều điên hết rồi!
Nếu vừa rồi bọn họ vẫn cảm thấy may mắn, thì hiện giờ họ càng không dám bị bắt nữa rồi!
Bị bắt... e là chỉ có một con đường chết!
...
Nơi nào đó.
Ánh mắt của chuyên gia nguyên tố sáu sao đầy tập trung.
Ông ta cũng không biết tại sao những người dân bản xứ này lại bỗng nhiên phát điên, nhưng hiện giờ chỉ có thể tránh... Nếu giết một nhóm nào đó, sẽ có nhóm khác lớn hơn đến!
Nơi này... e là chết một nhóm kiếm tu sáu sao thì sẽ có nhóm khác!
Đặc biệt là...
Còn có hai người tu luyện sáu sao đỉnh cao!
Nếu bị bọn họ phát hiện, chỉ có một con đường chết!
“Hy vọng tiểu Hiên có thể chịu đựng.”
Ông ta thở dài một hơi.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Chờ cơ hội, xé rách lá chắn năng lượng, gửi tin tức ra bên ngoài!
Dù sao kinh nghiệm của chuyên gia nguyên tố cũng rất phong phú, ông ta nhanh chóng nghĩ ra cách.
Haiz...
Không biết những kiếm tu kia có thể bắt tay nhau được không. Tuy tỷ lệ hơi thấp, nhưng nếu những kiếm tu như Cao Thiên Lang, Lục Nhan liên kết lại tấn công lá chắn...
Tìm cơ hội cứu bọn họ trước.
Vút!
Bóng hình của ông ta lập tức biến mất.
...
Mà giờ phút này.
Lục Minh đang trốn trong rừng rậm.
Người dân bản xứ trên đảo bỗng trở nên điên cuồng, thỉnh thoảng anh cũng nghe được vài tin tức trong những cuộc nói chuyện của họ - Đám người Cao Thiên Lang bị bắt lại rồi, những người hỗ trợ cũng đang ra sức lẩn trốn, theo như tốc độ này, e là không lâu nữa họ cũng sẽ bị giết!
Còn có chị gái...
Lục Minh rất lo lắng.
Tuy Lục Nhan có thực lực mạnh, nhưng dù sao chị ấy cũng là kiếm tu năm sao, có thể vượt cấp giết sáu sao đã rất mạnh rồi, nhưng chị gái lại phải đối phó với sáu sao đỉnh cao...
Sáu sao đỉnh cao là khái niệm gì?
Người tu luyện không thể bước vào bảy sao, cả đời sẽ bị kẹt ở mức này!
Bọn họ... có lẽ đã tích lũy tu vi mấy chục năm rồi!
Đặc biệt là người ở cái tuổi như lão Từ kia.
Vì vậy chị gái có thể chống đỡ được đã rất tốt rồi.
Nhưng... có thể cầm cự được bao lâu?
Nghe nói tên lão Từ kia vẫn luôn đuổi theo chị gái...
Phải nghĩ cách mới được!
Hừm...
Lục Minh trầm ngâm.
Thẻ phần mộ ư?
Anh vẫn nhớ lúc thẻ phá hủy xuất hiện, anh nhìn thấy trâu biển đến... Tuy sau đó bị tên đầu to dọa cho chạy mất, nhưng điều đó cũng nói lên nó rất có hiệu quả.
Nhưng thực lực bây giờ của anh tối đa chỉ có thể thi triển một lần thẻ phần mộ, không có sự giúp đỡ của tầng núi thứ bảy, thẻ phần mộ có thể phát huy bao nhiêu uy lực chứ?
Nó có thể lay động lá chắn sáu sao không?
Anh không biết.
Nhưng dù sao cũng phải thử!
Song, khi anh đang chuẩn bị chế tạo thẻ bài...
Bỗng nhiên một kiếm khí kinh người chợt nở rộ. Kiếm khí khủng bố xuyên qua bầu trời, đánh về phía mảng kiến trúc trên đảo, một tiếng vang lớn vọng đến.
Đùng!
Mặt đất rung chuyển.
Những đảo nhỏ xung quanh đều đang rung lên.
Trên kiến trúc kia lại hiện lên từng lớp lá chắn năng lượng ngăn chặn kiếm khí đáng sợ kia lại, sóng biển xung quanh đảo dâng cao lên mấy mét!
Đó là...
Đôi mắt của Lục Minh bỗng nhiên trợn to, hơi thở của chị gái?!
Đợi đã.
Vị trí của hòn đảo nổi đó là hình như chính là đại bản doanh của đám người kia?
Trời ơi!
Chị gái đang làm gì thế?!
Đó là đại bản doanh của người ta đó!
Chị không thấy trên đại bản doanh đó còn có một lá chắn năng lượng sao?
Nơi đó đương nhiên là nơi phòng ngự mạnh nhất của kẻ địch, chi bằng chúng ta đổi chỗ khác, ra tay với đảo nhỏ ở biên giới, sau đó nhân cơ hội thoát ra?
Nhưng anh vừa nghĩ như vậy.
Đùng!
Lại một luồng kiếm khí rơi xuống.
Kiếm khí kinh khủng kia giáng thẳng xuống, hung hăng tấn công lên kiến trúc!
Rắc!
Rắc!
Lá chắn năng lượng xuất hiện vết rách.
“Lục Nhan, cô dám!”
Tiếng gầm phẫn nộ vang khắp toàn đảo.
Lão Từ vẫn luôn truy sát Lục Nhan lúc này cũng đã đuổi đến. Ông ta không ngờ tốc độ của Lục Nhan nhanh đến vậy, cũng không ngờ sau khi Lục Nhan chạy quanh vài vòng, cô lại quay về đảo trung tâm!
Chẳng phải cô đang chạy trốn sao?
Cô dám quay lại ư? Lại còn ra tay với đại bản doanh của ông ta chứ?
Muốn chết mà!
Nhưng đến khi ông ta lao tới, Lục Nhan đã phóng ra kiếm thứ ba!
Đùng!
Kiếm khí thứ ba bỗng nhiên rơi xuống.
Hơi thở kinh người lao thẳng vào mây trời, luồng kiếm khí này dường như còn mạnh hơn, đáng sợ hơn hai luồng kiếm khí lúc trước. Nó còn mang theo sự lạnh lẽo đến rợn người!
Đùng!
Lá chắn năng lượng trên kiến trúc vỡ nát.
Kiếm khí rơi xuống đánh vào trong kiến trúc, truyền đến tiếng vang rần trời. Kiến trúc không biết đã tồn tại bao lâu bỗng nổ tung thành một chiếc hố cực lớn.
Rắc!
Rắc!
Vô số khe nứt liên tục lan ra, mặt đất đột nhiên nứt toác.
Ục ục!
Ục ục!
Nước biển dâng lên mặt đất. Kiến trúc đã trở thành phế tích và mấy trăm căn nhà xung quanh dần dần bị nước biển nhấn chìm, không còn nhìn thấy nóc nhà nữa…
...
Lão Từ sững người.
Lão Trương sững người.
Tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều sững sờ.
??!
Bọn họ nhìn thấy gì vậy?
Lục Nhan ra tay, ba kiếm đánh nát một hòn đảo nổi... Lại còn là đảo trung tâm sở hữu lá chắn năng lượng... đại bản doanh của kiếm tu cũng ở trên đảo này…
Đúng vậy.
Hòn đảo trung tâm kia đã bị đánh chìm.