Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 20: Chương 20: Bí cảnh




"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tất cả sinh viên đều hoảng hốt lo sợ, bọn họ chưa bao giờ thấy một cảnh tượng kinh hoàng như vậy. Nhưng giáo viên học viện đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Trật tự!"

"Chỉ là động đất mà thôi."

"Tôi là An Mộ Phong, giáo viên hướng dẫn của các em, bây giờ mọi người hãy nghe theo sự chỉ đạo của tôi, hai người một nhóm, chăm sóc lẫn nhau. Những ai có năng lực phòng ngự thì luôn phải trong trạng thái sẵn sàng, đề phòng xảy ra việc ngoài ý muốn!"

Thầy An hét lớn.

"Mọi người hãy yên tâm."

"Thời điểm hầm mỏ này đưa vào khai thác đã được gia cố chắc chắn."

"Theo kế hoạch thì đêm nay chúng ta sẽ quay về trường, chắc mấy tiếng nữa là xe đến, đợi đến khi họ không liên lạc được với chúng ta thì sẽ nhanh chóng gọi cứu viện thôi."

"Vì vậy..."

"Muộn nhất là đến tối nay sẽ có người đến."

"Mọi người nhất định phải giữ được sự bình tĩnh, đã hiểu chưa? Mọi người nghỉ ngơi ở đây mấy tiếng là được."

Cuối cùng, nhờ thầy An không ngừng trấn an mà những sinh viên đang sợ hãi kia cuối cùng cũng trở nên yên lặng.

Động đất không có gì đáng sợ cả.

Nếu những sinh viên này trở nên hoảng loạn mới là vấn đề lớn nhất.

"Thầy Vương, có người nào bị thương không?"

Thầy An nhìn về phía một giáo viên khác.

"Vẫn ổn."

Thầy Vương trả lời: "Khi đỉnh núi kia rơi xuống cũng mất một khoảng thời gian, tất cả mọi người đều tránh được, có vài người bị thương, nhưng cũng không có ai nghiêm trọng cả."

"Vậy là tốt rồi."

Thầy An thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như có người mất mạng thì bọn họ cũng phải gánh chịu trách nhiệm.

"Không biết có đường ra hay không."

Thầy An quan sát xung quanh, tất cả lối ra hầm mỏ đều đã sập xuống, không có cách nào đi ra ngoài, bởi vì xung quanh có quá nhiều đá năng lượng nên không bắt được tín hiệu điện thoại di động.

Bên trong hầm mỏ cũng không thấy được ánh mặt trời, chỉ có ánh đèn yếu ớt.

Xì...

Xì...

Ngọn đèn bỗng nhiên lóe lên.

Sau khi ánh đèn lóe lên vài lần thì cả căn hầm đều chìm vào bóng tối.

"Không thấy gì cả!

Các sinh viên hét lên.

Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn khi ở trong bóng tối.

"Các chuyên gia nguyên tố đâu?"

Thầy An hô to: "Có chuyên gia nguyên tố ánh sáng không?"

Xoẹt!

Bỗng nhiên lóe lên một chùm sáng chói mắt.

Ánh sáng trở về với toàn bộ căn hầm, mọi người hướng về phía nguồn sáng thì ngạc nhiên nhận ra, đó là một cậu thanh niên đầu trọc, và đầu của cậu ta đang phát sáng...

Đang phát sáng!

"Em là?"

Thầy An ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy có người dùng đầu của mình để thi triển năng lực.

Mặc dù trên lý thuyết, năng lượng di chuyển trong cơ thể có thể thi triển bằng bất cứ bộ phận nào, nhưng thường thì mọi người sẽ lựa chọn dùng hai tay, bởi vì hiệu suất sẽ cao hơn, cũng có thể khống chế tốt hơn.

Cho dù khi ngưng tụ năng lượng hay phương hướng tấn công đều sẽ vô cùng thuận tiện.

Đầu...

Chưa bao giờ thấy cả.

"Em tên là Thường Lượng, lĩnh vực mà em tu luyện cũng là nguyên tố ánh sáng."

Cậu thanh niên kia lên tiếng, có phần ngượng ngùng: "Hai tay em bị thương, năng lượng không thể di chuyển trên hai tay, vì thế chỉ có thể nghĩ cách để dùng những bộ phận khác để thì triển năng lực."

"Em... có thể liên tục duy trì điều này trong bao lâu?"

Thầy An khâm phục.

"Ừm, tiêu hao cũng không lớn."

Thường Lượng suy nghĩ một chút: "Chỉ cần có năng lượng là có thể tiếp tục phát sáng."

"Em vất vả rồi."

Thầy An vô cùng hài lòng.

"Không có việc gì đâu ạ."

Thường Lượng có hơi lo lắng khi được quan tâm.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy được coi trọng như vậy, nên đương nhiên phải biểu hiện tốt một chút.

Ùng...

Những tia sáng yếu ớt càng sáng hơn.

Một mình cậu ấy chiếu sáng toàn bộ thế giới tối tăm.

...

Có ánh sáng rồi.

Cộng thêm sự cố gắng của hai giáo viên nên các sinh viên cũng yên tâm hơn.

Qua vài ngày đào quặng, năng lực chịu khổ của những sinh viên này được nâng cao hơn rất nhiều. Dù sao cũng không phải đào quặng, chỉ cần nằm đợi vài tiếng nên họ không hề có ý kiến gì.

Vào lúc này.

Lục Minh hòa vào đám người.

Ánh mắt của anh luôn hướng về phía khu khai thác, tràn ngập sự nghi ngờ, lúc nãy thật sự là động đất sao?

"Có phải anh đã phát hiện ra điều gì không?"

Hạ Vũ lại đến gần Lục Minh từ lúc nào.

"Thế mà cậu cũng có thể tìm được tôi?"

Lục Minh liếc mắt nhìn cậu ấy.

"Bởi vì anh là người bình tĩnh nhất."

Hạ Vũ nói: "Là một cung thủ siêu đẳng, khả năng quan sát mạnh chính là gốc rễ của chúng tôi. Vẻ mặt của anh nói cho tôi biết, chắc chắn là anh đã phát hiện ra điều gì đó."

"Cậu có thể cảm nhận được cơn động đất lúc nãy đến từ hướng nào không?"

Lục Minh bỗng nhiên lên tiếng.

"Để tôi thử xem."

Hạ Vũ ngồi xổm xuống, khẽ vuốt lên mặt đất, bắt đầu cảm nhận: "Tâm của cơn động đất... hình như ở một nơi sâu hơn."

Ngón tay của cậu ấy chỉ về một hướng.

Hướng đó... chỉ về phía khu khai thác!

"Mấy người công nhân kia."

Lục Minh nhỏ giọng kể lại chuyện đêm đó.

"Vậy chỉ có thể chứng minh là bọn họ đang đào một thứ gì đó."

Hạ Vũ lắc đầu: "Không có chứng cứ nào chứng minh bọn họ làm việc xấu, cũng không có bất kỳ đầu mối nào chỉ họ là kẻ đứng sau mọi chuyện, có nói ra cũng sẽ không có ai tin."

"Nên tôi mới không nói gì."

Lục Minh nhún vai.

Thực lực của anh quá yếu, chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài nhỏ nhoi, vốn không thích hợp dính vào chuyện này, nhưng bây giờ...

Khu mỏ bị sập.

Tất cả mọi người đều bị nhốt ở đây.

Lục Minh cảm thấy cần phải giải quyết chuyện này.

Chẳng qua.

Khi họ vừa mới đứng dậy, bỗng có tiếng bước chân nhốn nháo từ xa vọng lại, sau đó là ba bóng người chật vật chạy ra khỏi chỗ sâu của hầm mỏ.

"Bên trong... sập rồi..."

Ba người hoảng loạn nói.

Ba người này...

Đôi mắt của Lục Minh bỗng nhiên co rút lại.

Bởi vì ba người này chính là mấy người công nhân tăng ca vào lúc nửa đêm kia!

Đám người này, thế mà lại dám chủ động đi ra!

Hạ Vũ liếc mắt nhìn Lục Minh, khi thấy sắc mặt của anh thì cậu ấy lập tức nắm lấy cây cung ở sau lưng theo bản năng, năng lượng mờ nhạt trong lòng bàn tay dần ngưng tụ lại.

"Các người là ai?"

Thầy An đi về phía họ và nói: "Tôi là An Mộ Phong, là giáo viên hướng dẫn trong đợt thực tập này."

"Xin chào thầy An."

"Tôi tên là Phó Hồng Danh, chúng tôi... chúng tôi là công nhân của khu khai thác."

Khu khai thác.

Thầy An bừng tỉnh.

Ông ấy nhớ ra rồi, khi đó còn giới thiệu cho một sinh viên. Ông ta nhìn kĩ lại dáng vẻ của ba người công nhân này, đúng là người trong nhóm công nhân kia.

"Xin, xin lỗi."

Phó Hồng Danh hoang mang nói: "Chúng tôi nhận được lệnh phải tăng thời gian làm việc ở khu khai thác. Nhưng không biết tại sao, hôm nay dù không qua được khâu kiểm tra an toàn, nhưng ông chủ vẫn ép phải tiến hành khai thác... sau đó không biết chạm vào thứ gì... cuối cùng xảy ra chuyện."

"Sập rồi."

"Toàn bộ khu mỏ đều sập rồi."

Phó Hồng Danh khóc không ra nước mắt.

"Khu mỏ bị sập là vì các anh?"

Thầy An khiếp sợ.

"Xin lỗi."

Dường như cảm xúc của Phó Hồng Danh cũng trở nên bất ổn: "Chỉ có ba người chúng tôi trốn ra được... đồng nghiệp của tôi... những người chạy chậm hơn, đều bị đè chết..."

Mọi người yên lặng.

"Cái nhà máy xấu xa đáng chết!"

Thầy Vương tức giận và bất bình nói, những người khác cũng cảm thấy như vậy.

Chuyện này...

Sao có thể trách công nhân chứ?

Chẳng qua bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên, nghe nói ngày nào họ cũng phải tăng ca, gần như liều mạng làm việc, cũng không có ai muốn để xảy ra việc như vậy.

"Không sao cả."

An Mộ Phong an ủi: "Lát nữa trường học sẽ cử người đến cứu viện. Khi đó mọi người cùng ra ngoài với chúng tôi đi."

"Cảm ơn."

Phò Hồng Danh vô cùng cảm kích.

Lục Minh yên lặng.

"Anh thấy sao?"

Hạ Vũ nhìn về phía anh.

Cậu xem!

Cứ như vậy thì tất cả mọi nghi ngờ đều có lời giải thích.

Thậm chí ngay cả chính bản thân Lục Minh cũng cảm thấy anh đã hiểu lầm những người công nhân này. Có lẽ, bọn họ chỉ là những người công nhân vất vả bị ông chủ ác độc bóc lột mà thôi.

Có lẽ tính cách có hơi ti tiện.

Có lẽ hơi nóng tính một chút.

Thế nhưng...

Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là công nhân thôi.

"Bây giờ anh còn nghi ngờ họ sao?"

Hạ Vũ hỏi.

"Nghi ngờ."

Lục Minh không hề do dự.

"Tại sao?"

Hạ Vũ ngạc nhiên.

"Trực giác!"

Ánh mắt của Lục Minh rất sắc bén.

Khi không thể phán đoán được chân tướng của sự việc thì anh chỉ tin vào trực giác của mình. Nhất là giọng điệu và thái độ của mấy người này trong đêm hôm đó...

Chuyện này, chắc chắn không đơn giản như vậy.

Có thể.

Bọn họ đã sớm biết sẽ có sinh viên đi nhầm, hoặc không nghe theo quy định và bước vào khu khai thác nên đã chuẩn bị từ trước.

"Tôi tin anh."

Hạ Vũ cầm lấy cây cung.

"Tại sao?"

Lục Minh hơi nheo mắt.

Bởi vì anh đã từng tiếp xúc với mấy người này nên mới nghi ngờ bọn họ, còn Hạ Vũ...

"Trực giác!"

Hạ Vũ cười thản nhiên: "Trực giác của cung thủ siêu đẳng chính xác hơn tưởng tượng của anh nhiều."

Ha ha.

Hai người nhìn nhau cười.

Vậy thì, bây giờ nên nghĩ cách giải quyết ba tên này.

Đám người kia rất thông minh, thực lực cũng không kém, nếu như tùy tiện vạch trần bọn họ sợ sẽ dẫn đến đánh nhau, những sinh viên mới nhập học này có thể sẽ trở thành bia đỡ đạn.

Sẽ có rất nhiều người phải chết!

"Anh từng nói, bọn họ muốn đào một thứ gì đó."

"Vậy có phải là vì bọn họ đã lấy được thứ đó nên mới làm hầm mỏ sụp đổ, nhưng bọn họ cũng vì vậy mà bị nhốt ở đây, không có cách nào đi ra ngoài, thế nên..."

"Bọn họ mới cần phải ở cùng chúng ta."

"Sau đó..."

"Sẽ không có sau đó nữa."

"Bọn họ có được thứ mà mình muốn, và rời đi."

"Chúng ta yên lặng ngồi đợi trường học đến cứu, sau đó thuận lợi rời khỏi đây."

"Nước giếng không phạm nước sông."

Hạ Vũ rất bình tĩnh kết thúc phần phân tích.

Cách nghĩ của cậu ấy tình cờ trùng hợp với Lục Minh, hiện tại, đây là biện pháp tốt nhất.

Nếu vạch trần ngay bây giờ?

Thì một trận chiến lớn là điều không thể tránh khỏi!

Nhóm bia đỡ đạn tân binh này mới là vấn đề lớn!

"Hoặc..."

"Cũng có thể đợi đến lúc trường học cử người đến giải cứu mới vạch mặt bọn họ."

Lục Minh nói.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu trường học đến hầm mỏ cứu viện, có lẽ sẽ cử người có cấp bậc ngang với phó hiệu trưởng, đó là người tu luyện mạnh mẽ thật sự!

Tới lúc đó...

Mấy công nhân này không là gì cả!

Khi đó vạch trần bọn họ mới là sự lựa chọn chính xác nhất.

"Có thể."

Hạ Vũ tỏ ý tán thành.

Vào đúng lúc đó, Phó Hồng Danh ở phía xa bỗng lên tiếng: "Khu mỏ bị sập, có vẻ là vì đào được thứ gì đó, mấy công nhân không thoát ra được hình như đang nói đến bí cảnh gì gì đó..."

Cái gì?

Hai giáo viên thốt lên ngạc nhiên.

Sinh viên ở xung quanh nghe thấy những lời này càng không dám tin.

Bí cảnh?

Đùa gì chứ?!

Một nơi quỷ quái như thế này mà lại xuất hiện bí cảnh?!

Đúng rồi!

Rất có thể!

Nếu không... một khu mỏ đang yên đang lành sao lại đột nhiên sập hầm.

Cũng chỉ khi bí cảnh xuất hiện mới gây ra chuyện lớn như vậy! Chỉ khi bí cảnh xuất hiện mới có thể làm cả khu mỏ sụp đổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.