Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 11: Chương 11: Cái giá của việc nựng mèo




Rầm!

Mèo mun rít lên một tiếng, chấn động cả bầu trời.

Toàn bộ biển ý thức đều rung động, cả người Lục Minh cứng ngắc, cơ thể suýt nữa bị xé rách.

"Xin lỗi!"

"Lỡ tay!"

Thời khắc mấu chốt, Lục Minh quyết đoán nhận sai.

"!!!"

Bộ lông của mèo mun run rẩy, cũng không khôi phục lại vẻ đẹp lộng lẫy vừa rồi nữa, nó giống một con thú lớn thời xa xưa đăm đăm nhìn Lục Minh, hiển nhiên rất tức giận.

Siêu hung dữ!

"Tôi sai rồi!"

Lục Minh lần nữa nhận sai.

Sự hấp dẫn của việc nựng mèo...

Được rồi!

Thật ra là anh cố ý!

Trong cơ thể có một sinh vật mạnh mẽ như thế mà lại không có bất kỳ sự ràng buộc nào thì sao anh có thể yên tâm được? Cho nên Lục Minh vẫn đang thử thăm dò giới hạn của nó.

Hoặc có lẽ là…

Anh đang thử thăm dò tính cách của con mèo này.

Mèo mun vừa đổi sang chỗ khác thì lập tức ngủ say, chứng tỏ nó thật sự buồn ngủ, thật sự cần được nghỉ ngơi, vì vậy lúc này nó sẽ không đổi chỗ lần nữa.

Không có sức, cũng không có điều kiện.

Vì vậy.

Lục Minh an toàn tuyệt đối!

Anh cần tìm ra được tin tức mình muốn vào lúc này.

"..."

Đôi mắt màu vàng của mèo mun tràn đầy uy nghiêm.

Ánh mắt lạnh lùng của nó đảo qua Lục Minh, dường như cũng nhìn thấu suy nghĩ của anh, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, dường như tràn đầy khinh bỉ.

Bỗng nhiên.

Nó dời mắt đi, rơi vào trên thẻ gốc trong biển ý thức.

Bình thường.

Khi không triệu hồi thì thẻ gốc mà Lục Minh ngưng tụ đương nhiên sẽ ở đây.

Ngoao!

Mèo mun lười biếng há miệng trực tiếp cắn lấy.

Răng rắc!

Thẻ gốc vang lên âm thanh giòn giã.

"!!!"

Sắc mặt Lục Minh thay đổi.

Thẻ gốc là nền tảng tu luyện của anh!

Nếu như thẻ gốc bị phá hỏng thì anh thật sự sẽ trở thành phế nhân!

Nghĩ tới đây...

Anh cũng không quan tâm đến việc thăm dò gì nữa, trực tiếp nhào tới chỗ mèo mun, định cướp thẻ gốc về. Mà lúc này, ánh mắt lạnh lùng của mèo mun lại quét qua người anh.

Phì!

Mèo mun há miệng phun thẻ gốc ra.

Bịch!

Thẻ gốc phun ra đánh bay Lục Minh ra ngoài, khiến anh ngã sõng soài trên mặt đất.

Lục Minh cũng không để ý xem bản thân có bị thương không, anh vội vàng đứng lên nhìn thẻ gốc. Nhất thời hai mắt anh trừng lớn, chỉ thấy thẻ gốc vốn óng ánh trong suốt lúc này đã chi chít vết rạn.

Một vết rạn dài như tia sét xuất hiện trên thẻ gốc, dường như đã tách thẻ bài vốn hoàn chỉnh thành từng mảnh.

"Nứt rồi."

Lục Minh rất đau lòng.

Đại ca à, mày là mèo đó!

Cần gì phải cắn loạn giống như chó Husky vậy? Mày đang tiến hóa sao?

Lục Minh rất căng thẳng.

Anh cẩn thận bẻ ra, thẻ bài không thật sự vỡ thành từng mảnh nhỏ. Anh ôm lấy thẻ gốc, thử vận hành, xác nhận thẻ gốc vẫn có thể sử dụng được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao cũng không bị hỏng, nếu không thật sự phải tu luyện lại từ đầu.

Tên nhóc này...

Anh coi như đã rút ra được đánh giá khách quan với thực lực của mèo mun.

Xoẹt!

Hơi thở của mèo mun đảo qua người Lục Minh, sự lạnh lẽo bao trùm.

Đây là cảnh cáo!

Ầm!

Móng vuốt nhỏ của mèo mun khẽ đập một cái, trực tiếp đánh Lục Minh ra ngoài.

Lục Minh: "..."

Đây là ở trong cơ thể của anh mà!

Ý thức trở về.

Lục Minh trở lại thế giới thực tại.

Quả nhiên đoán không sai...

Trong lòng Lục Minh đột nhiên hiểu rõ, anh nựng được mèo rồi!

Tuy mèo mun đã hung bạo gặm thẻ gốc của anh, cũng đẩy anh ra, nhưng điều này ngược lại đã chứng tỏ suy đoán trong lòng Lục Minh.

Thứ nhất, rõ ràng nó có thực lực mạnh mẽ, nhưng lại chỉ cảnh cáo mình, ắt hẳn cũng có chút lo ngại.

Hoặc bản thân nó vốn là một sinh vật hiền hòa, không thích làm người khác bị thương.

Cho dù là kiểu nào thì đều là chuyện tốt.

Ở một mức độ nào đó thì bản thân tạm thời an toàn!

Thứ hai, nó thật sự rất mạnh.

Trong nhận thức của Lục Minh, thẻ gốc là thứ rất khó phá hủy.

Cho dù sức mạnh phong ấn vượt hơn bản thân hàng chục, hàng trăm lần thì người xui xẻo cũng là chuyên gia chế tạo thẻ bài như anh, bản thân thẻ gốc sẽ không phải chịu tổn thương quá lớn.

Có thể thấy được phần nào sức mạnh của thẻ gốc.

Mà anh mèo mun của chúng ta chỉ đi tới cắn một cái...

Không thể nghi ngờ gì nữa, quá kinh khủng!

Có một sinh vật như vậy ở cạnh mình tương đương với việc Lục Minh có thêm một con bài chưa lật mạnh mẽ.

Thứ ba, đương nhiên, đây cũng là điều quan trọng nhất.

"Nựng mèo thật sự rất sảng khoái!"

Lục Minh cảm thán.

Anh đã nựng mèo cả đời rồi, nhưng mèo cấp bậc như thế này đúng là anh chưa nựng bao giờ.

Đương nhiên, thoải mái thì thoải mái, tuy giải quyết được nỗi lo về sau nhưng hậu quả rất nghiêm trọng, dù sao anh mèo mun ra uy cũng rất hung dữ.

Ví dụ...

Thẻ gốc của Lục Minh.



Ánh sáng mờ nhạt hiện lên, thẻ gốc bay lơ lửng trên không trung.

Sắc mặt Lục Minh hơi tối lại.

Vốn dĩ.

Thẻ gốc của anh óng ánh trong suốt, lóe ra ánh sáng nhạt rất xinh đẹp. Mà bây giờ... một vết nứt quái dị giống như tia chớp lại khắc trên thẻ gốc.

Ngay cả ánh sáng lóe lên cũng không phải là màu trắng thuần mà còn mang theo một chút ánh xanh.

Rất quái lạ!

Đây chính là cái giá của việc nựng mèo sao?

"Thứ này vẫn có thể dùng ư?"

Lục Minh rất nghi ngờ.

Anh suy nghĩ một chút.

Anh tìm một tấm thẻ bài Fruit Ninja, thi triển với thẻ gốc của mình, dùng thẻ gốc phong ấn ảo cảnh của thẻ Fruit Ninja, xem thử hiệu quả.

Ừm...

Lục Minh nhìn hình ảnh hiển thị trên thẻ gốc.

Mặt trái có đường vân giống nhau.

Mặt phải cũng vậy.

Ngoại trừ mang theo ánh sáng màu xanh và có vết rách hình tia chớp khiến cả tấm thẻ có chút quái lạ thì bản thân của nó hình như không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

"Bình thường!"

Lúc này Lục Minh mới yên lòng.

Ban ngày, anh vừa buôn bán vừa chế tạo thẻ, buổi tối lại đấu trí so gan với mèo mun, thấm thoắt đã tới sáng sớm.

Lục Minh quay về phòng nhỏ của mình, ngả đầu nằm ngủ.

Lúc này.

Ở một nhà dân vùng ngoại ô phía Bắc.

Sơn Trúc và vài người đàn ông không mặc áo đang vui vẻ đánh bài.

"Đôi ba!"

"Không có!"

"Ha ha! Tao thắng!"

Sơn Trúc cười lớn.

Anh ta cảm thấy ngày hôm nay bản thân đúng là cực kì may mắn.

Trước đó, anh ta đã may mắn nhặt được một đống mảnh vỡ của thẻ bài cấp cao ở bên ngoài. Sau đó anh ta bán toàn bộ cho cửa hàng bình thường hay giúp bọn hắn xử lý những thứ này, lại đem những phần thẻ bài thừa bị đào thải bán cho tên nhóc Lục Minh kia.

Ha ha!

Đúng là một tên ngốc!

Tuy không nhu nhược như trước nữa, nhưng vẫn rất ngu!

"Sơn Trúc, mày thắng liền mười trận rồi đó!"

Người đàn ông bên cạnh vừa hâm mộ vừa đố kỵ: "Hôm nay mày gặp vận may gì vậy không biết..."

"Ha ha!"

Sơn Trúc đắc ý: "Đúng vậy, tao cho mày biết, tao..."

Bỗng nhiên...

Biểu cảm trên mặt anh ta cứng đờ lại.

Giữa chân mày chảy ra một dòng máu, xuất hiện một lỗ thủng.

"Sơn Trúc?"

Mấy người xung quanh hoảng sợ. Thấy thi thể Sơn Trúc rõ ràng vẫn ngồi ở đó, hai mắt trừng lớn, lại không có hơi thở nữa... ai nấy đều sợ tè ra quần, xoay người bỏ chạy.

Chíu!

Máu bắn tung tóe.

Ở đó đã không còn bất cứ sự sống nào.

Một thân hình gầy gò chậm rãi xuất hiện trong bóng đêm. Hắn ta đi tới bên người Sơn Trúc, lấy ra một biên lai mua bán mảnh thẻ.

Tổng cộng có bảy mươi hai mảnh thẻ, trong đó có ba mảnh thẻ một sao, năm mảnh thẻ hai sao, ba sao...

Cuối cùng, còn có hai mươi mốt mảnh thẻ không biết cấp bậc.

Ồ?

Chỗ này có ký tên.

Người kia dừng một chút, xoay người rời đi.

Một lát sau.

Người kia xuất hiện ở cửa hàng có trên chữ ký, ung dung đi vào tìm kiếm đồ mình mong muốn. Rất nhanh, hắn ta đã tìm được thứ mình mong muốn trong đống mảnh thẻ này.

"Ừm..."

Hắn ta ghép vào.

Mấy mảnh vỡ không biết ghép thành một nửa tấm thẻ bài, trông có vẻ cực kì siêu phàm.

"Tìm được mày rồi!"

Hắn ta giơ tay lên.

Rầm!

Năng lượng đáng sợ trong tay bắt đầu khởi động.

Trên thẻ bài, những chỗ vốn thiếu sót lại được chậm rãi bổ sung, cực kì đáng sợ. Chỉ là sau khi thẻ bài dần dần khôi phục thì vẻ mặt của hắn ta lại trở nên thất vọng.

"Quả nhiên..."

"Đã tới chậm rồi sao?"

Hắn ta nuối tiếc nói: "Bởi vì mày nên tấm thẻ mới có giá trị, phẩm cấp sao lại thấp như vậy... Xem ra... mày đã thật sự biến mất rồi..."

"Nếu sớm biết như vậy thì cần gì phải có trận chiến này!"

Hắn ta thở dài một tiếng.

Bóng dáng của hắn ta nhanh chóng biến mất.

Như...

Chưa từng xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.