Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 4: Chương 4: Đợt bán đầu tiên!




Mười ngày!

Trong vòng mười ngày, Lục Minh vẫn luôn điên cuồng chế tạo thẻ bài!

Khoảng thời gian này, Trương Tiểu Bàn có đến chỗ anh một lần.

Cậu ta không thể hiểu được kiểu chế tạo thẻ này của Lục Minh: "Anh Lục, sao anh không vừa chế tạo vừa bán ấy."

"Đến lúc đó cậu sẽ biết."

Lục Minh chỉ cười mà không nói.

Mười ngày, ba trăm tấm thẻ, trung bình mỗi ngày làm ba mươi tấm!

Đây đã là cực hạn của Lục Minh rồi!

Nếu không phải tài nguyên ít ỏi của anh đã hết sạch, đá năng lượng cũng không còn mấy thì anh đoán là mình còn có thể điên cuồng làm thêm vài hôm nữa! Làm việc chính là kỹ năng cơ bản của các nhân viên lập trình!

"Ba trăm tấm thẻ, không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền."

Lục Minh hít một hơi thật sâu.

Ba trăm tấm Fruit Ninja một sao.

Trong đó, ba mươi tệ một tấm thẻ trắng, năng lượng tiêu hao khi chế tạo một tấm thẻ vào khoảng hai mươi tệ, tính ra, chi phí chế tạo hết khoảng năm mươi tệ.

Ba trăm tấm thẻ, chỉ tính mỗi tiền vốn đã hết mười lăm nghìn tệ rồi.

Đây là toàn bộ tài sản còn lại của Lục Minh.

Nếu thất bại....

Anh đoán là bản thân sẽ toi đời luôn.

"Kinh doanh Fruit Ninja có thể sẽ tạo nên một cơn sốt vô cùng hot, nên chắc chắn phải nắm bắt thời gian cho thật tốt."

Lục Minh không ngừng tính toán.

Còn về số lần sử dụng...

Tốt nhất là dùng máy kích hoạt ảo cảnh chuyên dụng.

Máy kích hoạt ảo cảnh là thiết bị chuyên dụng của thẻ ảo cảnh, thông thường, mặt trên của nó sẽ có một khe rãnh để đặt thẻ ảo cảnh vào, khoảng trống trong thiết bị dùng để đặt đá năng lượng.

Trên máy chỉ có hai nút, một nút khởi động và một nút tạm dừng.

Lục Minh lựa chọn máy kích hoạt ảo cảnh là có lý do, một là vấn đề năng lượng tiêu hao, máy kích hoạt thẻ bài cầm tay sử dụng thẻ năng lượng!

Việc chế tạo và tiêu hao thẻ năng lượng đều khá là mất công, nếu như anh sử dụng thẻ năng lượng thì mất còn lớn hơn được.

Loại thẻ bài ảo cảnh không tiện di chuyển này thì sử dụng đá năng lượng là được.

Hai là vì an toàn.

Máy kích hoạt ảo cảnh được thiết kế riêng cho thẻ ảo cảnh, thông thường đều có bảo hiểm an toàn, nếu kiểm tra thấy nguy hiểm nó sẽ tự động tắt nguồn, bảo vệ sự an toàn của người sử dụng trên diện rộng.

Thứ ba, số lần sử dụng.

Thẻ bài kích hoạt thông thường đều chỉ sử dụng được một lần, còn nếu dùng máy kích hoạt thẻ bài thì chỉ cần còn có năng lượng và thời gian đều có thể tạm dừng sử dụng thẻ bài.

Chỉ cần thời gian trong ảo cảnh này chưa hết, đều có thể khởi động lại.

Cực kì mạnh.

Nói như vậy, một thẻ bài có thể sử dụng được nhiều lần, nếu như người đó không kiên trì được lâu thì có thể sử dụng càng nhiều lần!

Ba trăm tấm thẻ, là đủ.

Lục Minh tính toán lại một lần nữa, xác định không có vấn đề gì rồi mới nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống.

Khi mà số lượng người trên con phố bắt đầu trở nên đông đúc, Lục Minh bước ra khỏi cửa hàng, ôm một tấm biển quảng cáo lớn dựng ở trước cửa hàng.

"Ủa?"

Mọi người đi ngang qua đều ngoái cổ lại nhìn theo bản năng, sau đó lập tức ngẩn người.

Không vì điều gì khác, mà bởi vì tiêu đề gây sốc - là đàn ông thì phải kiên trì một trăm giây!

Mà nội dung của nó còn gây sốc hơn.

"Anh là đàn ông sao?"

"Nếu phải, hãy đến khiêu chiến cực hạn đi."

"Đây là bí quyết về sức mạnh của một bậc thầy bình dân... ông ấy đã từng dùng cách này để tu luyện! Tốc độ phản ứng nhanh làm cho ông ấy duy trì lâu hơn những người bình thường!"

"Đây là tấm thẻ tu luyện đầu tiên trong lịch sử!"

"Tăng cao tốc độ phản ứng của anh một cách toàn diện, hiệu suất cao và tập trung vào trọng điểm!"

"Chỉ cần một trăm tệ cho một lần trải nghiệm, chỉ một trăm tệ, giá rẻ bất ngờ, hàng chất lượng cao, thử ngay tại chỗ không lo bị lừa. Hơn nữa còn có thể nâng cao thực lực!"

"P/S: Trong vòng bảy ngày, người kiên trì được lâu nhất sẽ được thưởng mười nghìn tệ!!!!"

Nội dung gây chấn động cộng vô số dấu chấm than.

Tấm biển quảng cáo lớn này đã hấp dẫn ánh mắt của hầu hết những người qua đường.

"Đây là..."

Rất nhiều người dừng lại.

Nội dung trên tấm biển quảng cáo rất nhiều, trừ kiểu chữ xô lệch này ra, phía dưới còn có một số thông tin như quy tắc và giá cả được viết bằng thể chữ thường.

Khiêu chiến cực hạn?

Tấm thẻ tu luyện đầu tiên?

Có thể gia tăng tốc độ phản ứng?

Bí quyết sức mạnh của một bậc thầy?

Người kiên trì được lâu nhất sẽ được thưởng mười nghìn?

Một lần trải nghiệm chỉ có một trăm tệ?

...

Không hề nghi ngờ.

Có rất nhiều người muốn thử.

Những từ khóa này thật sự đã thuyết phục được họ.

Muốn nâng cao năng lực phải tập luyện cực khổ, cho dù có đủ loại bảo vật quý hiếm thì đó không phải là thứ những người bình thường có thể chạm tới, nhưng ở chỗ này...

Chỉ cần có một trăm tệ? Tại sao lại không thử chứ?

Huống chi!

Còn có mười nghìn tiền thưởng!

"Là thật hay giả vậy?"

"Không biết nữa, nếu không anh đi thử một chút đi?"

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Lượng người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.

Lục Minh ngồi trước cửa, cười tủm tỉm nhìn mấy người này. Giờ đây, họ đều trở thành những đồng tiền biết đi trong mắt anh.

Một trăm tệ...

Một trăm tệ...

Ánh mắt của anh quét về phía đó, tinh thần vui vẻ.

"Ông chủ, tôi thử một chút."

Một người trung niên đi ngang qua, trầm giọng nói.

Đối với ông ta mà nói, một trăm tệ không phải là vấn đề, thời gian của ông ta rất quý giá, vì thế không muốn lãng phí ở nơi này, thà thử một lần còn hơn.

"Được."

Lục Minh đưa ông ta vào trong cửa hàng.

Trong cửa hàng, anh đã dọn ra một khoảng rộng, còn đánh ký hiệu ở trung tâm, anh dẫn người đàn ông trung niên đó đứng lên đấy, sau đó chuẩn bị máy kích hoạt ảo cảnh.

"Nhanh lên."

Người đàn ông trung niên kia không nhịn được mà lên tiếng thúc giục.

"Xong rồi."

Lục Minh mỉm cười.

Mọi người đứng ở trước cửa đều lại gần để xem.

Tạch!

Lục Minh nhấn nút khởi động.

Trong lúc này, đôi mắt của người đàn ông trung niên trở nên tập trung, hiển nhiên đã bước vào trong ảo cảnh.

"Đây là thứ rác rưởi gì vậy?"

Người đàn ông trung niên kia nhíu mày.

Có thể nói, ông ta gần như chưa bao giờ thấy một ảo cảnh kém đến mức này! Không phải, không phải là gần như, mà là ông ta chưa từng thấy ảo cảnh nào đơn giản và rác rưởi hơn ảo cảnh này!

Cảnh xa?

Không hề tồn tại.

Ông ta quét mắt nhìn xung quanh, bên ngoài phạm vi mười mét đều không có gì cả.

Ảo cảnh này, thế mà lại chỉ có một khu vực nhỏ trước mắt ông ta, hơn nữa còn là một nhà hàng có độ chân thật làm cho người ta giận sôi máu!

Nhìn thoáng qua...

Giống như bản nháp của người mới học vẽ vậy.

Xung quanh đều là hình ảnh có độ phân giải rất thấp!

"Kiểu này..."

"Rác rưởi... cũng có thể xây dựng thành ảo cảnh sao?"

Người đàn ông trung niên cảm thấy không thể tin được.

Bởi vì không phải tùy tiện bất cứ thứ gì cũng có thể tạo thành ảo cảnh, ít nhất phải có một hệ tuần hoàn ổn định và hoàn chỉnh mới có thể thành công.

Những thứ này...

Thế mà cũng có thể gọi là hoàn chỉnh?

Ngay lúc này.

Ở trong cửa hàng, tuy không nhìn thấy nội dung trong ảo cảnh nhưng mọi người có thể nghe thấy những lời mà người đàn ông trung niên kia nói ra, ai nấy đều lập tức cảm thấy thất vọng.

Quả nhiên...

Tiền nào của nấy mà!

Một trăm tệ thì có thể nâng cao gì chứ?

"Là giả à."

"Xem ra là vậy rồi."

"Chàng trai này nhìn có vẻ khôi ngô tuấn tú, thế mà lại đi lừa gạt mọi người."

"Hừ, lát nữa tôi phải đến chỗ quản lý thị trường tố cáo, để họ đóng cửa cái cửa hàng rác rưởi này!"

Mọi người bàn tán ầm ĩ.

"Ha ha ha."

Lục Minh cười híp mắt nhìn về phía họ, không hề nóng nảy.

Anh tin tưởng.

Khẳng định sẽ có kết quả tốt.

Vào lúc này.

Trong ảo cảnh, người đàn ông trung niên kia đã đọc xong quy tắc và cầm con dao kia lên.

"Vì để có được hiệu quả tu luyện tốt hơn, nên không cho phép sử dụng năng lượng?"

"Ha ha ha."

"Rõ ràng là vì ảo cảnh này quá sơ sài nên bất cứ người tu luyện nào sử dụng năng lượng đều sẽ dẫn đến việc ảo cảnh tan vỡ chứ gì? Còn nói vì hiệu quả tu luyện, chậc chậc..."

Người đàn ông trung niên bắt đầu chê bai.

"Còn nữa, con dao này là thứ quỷ gì vậy?"

"Quá cấn tay."

Người đàn ông trung niên đã không còn lời nào để nói nữa rồi.

Ông ta chưa bao giờ thấy ảo cảnh nào kém cỏi như vậy!

Sự tồn tại của loại thẻ này đúng là muốn làm mất mặt ảo cảnh!

Ông ta đang định chê bai thêm vài câu, bỗng nhiên có một cơn gió lớn thổi qua, mang theo một thứ gì đó màu vàng bay đến, ông ta tránh né theo bản năng, trái cây rơi xuống đất.

Ầm!

Ảo cảnh kết thúc!

Đợi đến khi ông ta phản ứng lại thì đã ở trong cửa hàng.

Người đàn ông trung niên:???

"Cái này..."

Người đàn ông trung niên ngơ ngác.

Hiển nhiên ông ta không ngờ đến, thế mà lại kết thúc nhanh như vậy!

"Ông kiên trì được bảo lâu?"

Lục Minh tò mò nhìn thoáng qua.

Trên máy kích hoạt ảo cảnh có ghi lại phần năng lượng đã tiêu hao, khi người đàn ông cầm dao lên, năng lượng mới bắt đầu tiêu hao lớn, mà thời gian kéo dài...

"Ông thế mà lại chỉ kiên trì được một giây?"

Lục Minh ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông trung niên.

"Tôi..."

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên đỏ bừng: "Ảo cảnh rác rưởi này của cậu..."

"Ảo cảnh vốn rất đơn giản mà."

Lục Minh nói một cách đương nhiên: "Đây là chuẩn bị cho người mới học, nếu như ảo cảnh phức tạp, độ khó cũng sẽ tăng lên, nhưng ông còn không qua được độ khó này..."

Giọng nói của Lục Minh tràn ngập sự hoài nghi.

"Tôi có thể!"

"Chỉ là vì tôi không để ý mà thôi."

Người đàn ông trung niên giải thích: "Tôi chỉ để ý đến mấy thứ bên trong ảo cảnh..."

"Haiz."

Lục Minh thở dài một hơi: "Cũng bởi vì vậy nên bên trong ảo cảnh không có bất cứ thứ gì, sợ mọi người bị phân tâm, độ khó cũng cao lên!"

"Nào ngờ..."

"Ông còn cần phải tập luyện thêm."

Lục Minh nói một cách nghiêm túc.

"Tôi thử lại một lần nữa!"

Sắc mặt của người đàn ông trung niên có hơi khó coi.

Nhất là khi thấy được ánh mắt tò mò của mọi người ở xung quanh, cùng với biểu cảm của Lục Minh như thể đang nói "ông thế mà chỉ kéo dài được một giây", tất cả đều làm cho ông ta cảm thấy đau nhức.

Buổi tối bà xã nói vậy thì cũng thôi đi, dựa vào cái gì mà ban ngày các người cũng nói như vậy!

"Tôi thử lại một lần nữa."

Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi.

"Một trăm tệ."

Lục Minh cười híp mắt nói.

"Được."

Người đàn ông trung niên khẽ cắn môi, lại một lần nữa bước vào ảo cảnh.

Mọi người ở xung quanh nhìn nhau, bọn họ không ngờ thế mà lại thấy được hình ảnh như vậy. Nếu như ảo cảnh này thật sự rất kém thì ông ta chẳng phải nên đi ra rồi chửi cho một trận sao?

Xem ra...

Dường như cũng có chút thú vị.

Những người đứng vây xem đang định rời đi lập tức thấy hứng thú.

Mà giờ phút này, trong ảo cảnh, người đàn ông trung niên kia cầm con dao trong tay, đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vèo!

Quả đầu tiên rơi xuống, ông ta nhẹ nhàng chém làm đôi, trái cây biến mất.

Thì ra là thế.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ việc tu luyện này là như thế nào, cũng nhanh chóng quen tay, bàn tay cầm dao thả lỏng hơn, bắt đầu chém những trái cây này.

Con số trên tấm bảng thời gian bắt đầu thay đổi.

Cuối cùng.

Ở giây thứ chín mươi ba, bời vì sơ sẩy không chém trúng một quả nên ảo cảnh lập tức kết thúc, điều này làm cho ông ta cảm thấy không cam tâm, nhất là khi nhìn thấy tiêu đề là đàn ông thì phải kiên trì một trăm giây kia.

"Tôi lại thử một lần nữa!"

Sau khi ra ngoài, ông ta lập tức đưa tiền mà không chút do dự nào.

"Được."

Lục Minh đương nhiên rất vui vẻ.

Những người đứng vây xem lại nhìn nhau.

Tình huống này là sao?

Dường như phản ứng của người đàn ông trung niên đã làm cho họ ý thức được điều gì đó, chẳng lẽ tấm thẻ tu luyện này có thể nâng cao tốc độ phản ứng?

Nếu đó là sự thật...

Lúc này, trong ảo cảnh, người đàn ông trung niên đang vô cùng chăm chú nhìn về phía những trái cây đang bay đến.

Chín mươi hai giây!

Chín mươi ba giây!

Chín mươi bốn giây!

Quả nhiên đã vượt qua được cái mốc mà lúc trước ông ta thất bại.

Có điều, ông ta vẫn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì thấy có một quả đang nhanh chóng bay đến, ông ta giơ dao lên chém theo bản năng nhưng không ngờ lại chém trượt, trái cây rơi xuống đất.

Ảo cảnh kết thúc!

"Chết tiệt."

"Tại sao tôi lại không nhìn thấy chứ?"

"Chỉ thiếu một chút thôi, nếu như tôi phản ứng nhanh một chút..."

Người đàn ông trung niên kia chắc chắn.

Độ khó của cái này cũng không cao, ông ta nhất định có thể qua được, chỉ là vì có sai sót mà thôi.

"Lại một lần nữa!"

Sau khi ông ta đi ra lại tiếp tục bước vào ảo cảnh mà không chút do dự.

Lần này, ông ta kiên trì đến giây thứ chín mươi sáu!

"Lại một lần nữa!"

Lần này ông ta kiên trì đến giây thứ chín mươi bảy!

"Lại một lần nữa!"

Lần này ông ta kiên trì đến giây thứ chín mươi chín!

"Lại một lần nữa!"

Vẫn là chín mươi chín giây như cũ!

"Lại một lần nữa!"

Vẫn là chín mươi chín giây!

"Lại một lần nữa!"

"Lại một lần nữa!"

"Lại một lần nữa!"

"Lại một lần nữa!"

...

"Thiếu một chút nữa!"

"Chỉ thiếu một chút nữa!"

Người đàn ông trung niên như mê như dại.

Ông ta biết, bản thân chỉ còn thiếu một chút nữa, chỉ cần phản ứng nhanh hơn một chút, chỉ cần linh hoạt một chút, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng thì nhất định có thể kiên trì đến giây thứ một trăm!

Ông ta biết.

Bản thân ông ta nhất định có thể làm được.

"Lại một lần nữa!"

Người đàn ông trung niên sờ vào ví theo bản năng, ấy vậy mà lại không có tiền.

"Hả?"

Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt.

Sao có thể chứ?

Phải biết là sáng nay, lúc ra khỏi nhà ông ta mang theo ba nghìn tệ! Sau đó ông ta nhìn vào phần ghi chép, không ngờ bản thân ông ta đã thử khoảng ba mươi lần!

Nhiều như vậy sao?

Bản thân ông ta đắm chìm trong ảo cảnh rác rưởi này lâu như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.