Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 168: Chương 168: Giúp em đánh một người!




Editor: Nguyetmai

Cuộc tranh tài kết thúc.

Học viện Tử Dương ôm chàng trai đi, cho dù là lúc rời đi, chàng trai cũng mang vẻ mặt mờ mịt, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại...

Hiển nhiên, cậu ta không nghĩ ra tại sao mình thất bại.

Cũng nghĩ không thông vì sao Lục Minh mạnh như vậy!

Anh ta không phải chuyên gia chế tạo thẻ bài sao?

Đội trưởng từng nói, chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu cũng là chuyên gia chế tạo thẻ bài mà!

Làm sao...

Tại sao có thể như vậy?

Lần đầu tiên Tiểu Nghiêm nảy sinh sự hoài nghi đối với nghề nghiệp của mình.

Trước đây chọn nghề nghiệp này là bởi vì toàn năng, tốc độ, sức mạnh, cơ thể cân đối toàn diện, thực lực mạnh mẽ, tiến công phòng thủ chạy trốn đều rất xuất sắc!

Ngoại trừ năng lực tầm xa hơi yếu...

Cậu ta có thể chấp nhận điểm này.

Nhưng hôm nay cậu ta bại dưới tay một chuyên gia chế tạo thẻ bài, trong lĩnh vực cận chiến mà cậu ta am hiểu nhất! Còn là lúc cậu dùng trang bị năng lượng!

Thì ra, thì ra chiến sĩ năng lượng kém như vậy sao?

Vậy tu luyện còn có ý nghĩa gì?

Mà lúc này, người của học viện Tử Dương cũng không ý thức được, thế giới quan của thiên tài siêu cấp này vừa mới tu luyện không bao lâu đã tăng tới ba sao này đang ở bên bờ vực sụp đổ...



Lục Minh xuống khỏi sân đấu.

Hộc!

Hộc!

Máu huyết phun trào.

Lục Minh cũng rất bất đắc dĩ.

Mặc dù vết thương của anh đang không ngừng khép lại, dù kiếm khí của chị gái đã rất êm dịu, thế nhưng việc thi triển Kiếm Lạc này vẫn khiến anh phun máu đã đời.

Kiếm pháp lừa đảo này...

Lục Minh thở dài.

Anh đã cố dùng kiến thức về kiếm thuật mà anh học được trong truyền thừa của mình để cải thiện năng lực này, thế nhưng cuối cùng vẫn có kết quả như vậy...

Hiệu quả hoàn thiện chỉ có 1%!

Kỹ năng Kiếm Lạc này đã vô cùng thành thục, không phải là thứ mà Lục Minh của bây giờ có thể thay đổi được.

Vì vậy...

Hộc!

Hộc!

Máu vẫn còn phun.

“Lợi hại quá!”

Trương Tiểu Bàn nhìn Lục Minh vừa phun máu vừa đi xuống, cậu ta tò mò đứng nhìn liền phát hiện máu từ chỗ khác phun ra ngoài.

“Không đau sao?”

Lưu Viện nhìn lo lắng.

Không sao thật ư?

Chuyện này...

Mất máu nhiều hơn cả mình.

“Không sao cả.”

Lục Minh thở dài.

Đau thì có một chút, có điều vẫn ổn. Dù sao bây giờ tố chất cơ thể của anh vô cùng mạnh mẽ, mất một chút máu huyết này vẫn có thể chịu được.

Vết thương trong cơ thể dần dần khép lại một cách nhanh chóng, máu huyết không phun trào nữa.

...

Dưới khán đài.

Mọi người rung động nhìn Lục Minh rời đi.

Trận đấu của hôm nay vẫn còn rất nhiều, từng trận từng trận nối tiếp nhau liên tục nhưng bọn họ không xem nổi nữa rồi, bởi vì trận chiến của Lục Minh và Tiểu Nghiêm quá mức chấn động!

Nhất là… Lục Minh!

Tiểu Nghiêm chỉ mới mười bốn tuổi, ba sao đỉnh cao, nắm giữ một năng lực siêu cấp, gần như chính là thiên tài siêu cấp mà mọi người tưởng tượng, có ai ngờ...

Lại bị Lục Minh treo lên đánh?

Hơn nữa, Lục Minh là một chuyên gia chế tạo thẻ bài! Còn đặc biệt hơn là trong trường hợp gần như đã hết thẻ bài, sự tính toán kĩ lưỡng của học viện Tử Dương hoàn toàn sụp đổ!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu mạnh mẽ như vậy thật sao?

Cũng đúng.

Dù sao điều kiện chuyển nghề hà khắc như vậy...

“Có điều vết thương Lục Minh cũng rất thảm.”

“Có thể nhìn ra, tuy cậu ta đánh thắng, nhưng toàn thân phun máu, haiz, quá khó khăn rồi.”

“Chẳng phải sao.”

Khán giả vô cùng cảm thán.

Mà người nhìn ra chiêu này lại yên lặng không nói.

Kiếm Lạc...

Lục Minh biết cả Kiếm Lạc!

Lẽ nào truyền thừa đó đã công khai?

...

Mà lúc này, ở một nơi nào đó.

Vương Thiên Quân đang dùng cơm, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

Ừm...

Trải qua khoảng thời gian nỗ lực gần đây của Vương Thiên Quân, cuối cùng ông ta cũng thuyết phục được vợ mình miễn cưỡng đồng ý cho con trai tu luyện.

Lúc này, bọn họ cũng đang theo dõi cuộc thi cúp học viện.

Chỉ là, cúp học viện của nơi này thật sự buồn chán, suy cho cùng là vòng đầu tiên, yêu ma quỷ quái gì đó cũng có, còn có mấy người một sao hai sao...

Quả thật mất mặt!

Đường đường một học viện, sinh viên bốn năm học lại không có được một người ba sao?

Lưu lại có ích gì!

“Xem của thành phố Thanh Minh.”

Vương Hiên đổi kênh.

Phát sóng trực tiếp dường như rất chậm, cậu ta mới vừa chuyển kênh qua liền thấy Lục Minh và Tiểu Nghiêm quyết đấu, còn chưa lên tiếng đã thấy một màn kinh người.

Một quyền hạ xuống, thế giới thái bình.

Sau đó...

Hộc!

Hộc!

Lục Minh bắt đầu phun máu trên người.

???

Vương Thiên Quân ngây người, đợi đã, đây chẳng phải là Kiếm Lạc của nhà ông ta sao?

Chết tiệt!

Sao Lục Minh lại biết Kiếm Lạc?

Rõ ràng đây chính là bí mật bất truyền của nhà ông ta mà!

Bốp!

Bà Vương nổi giận ngay tức khắc.

“Vương Thiên Quân!”

“Ông có người khác ở ngoài!”

Bà Vương hét lên.

“Không có...”

“Haiz, nghe tôi giải thích...”

Vương Thiên Quân cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.

Rầm rầm!

Trong nhà trở nên hỗn loạn.

Vương Hiên dường như đã sớm quen với tình hình này, yên lặng gắp đồ ăn, lại xem Lục Minh chậm rãi đi xuống trong tivi, trong lòng hơi khiếp sợ.

Kiếm Lạc...

Lục Minh học được từ thẻ bài kia sao?

Có điều, tấm thẻ bài kia rõ ràng là bốn sao!

Còn nữa, thẻ bài là thẻ bài, học thì chỉ học được đường vân, một chuyên gia chế tạo thẻ bài như Lục Minh làm thế nào nhìn ra kỹ năng kiếm tu trong thẻ bài được?

Cậu đang rất cố gắng tu luyện.

Liều mạng! Điên cuồng! Mới nắm được Kiếm Lạc, mà cậu ấy...

Ha ha.

Không hổ là Lục Minh.

Lục Minh, tôi nhất định sẽ đuổi kịp cậu!

Nhất định thế!

Một lúc lâu sau, trong nhà yên ắng lại.

Vương Thiên Quân sung vù mặt mũi đi tới, đầy vẻ phẫn nộ: “Lục Minh chết tiệt, lại dám trộm truyền thừa nhà chúng ta, cha đi tìm cậu ta tính sổ!”

“Là con cho cậu ấy.”

Vương Hiên bình tĩnh nói.

???

Vương Thiên Quân mang vẻ mặt ngơ ngác, con cho cậu ta sao?

Con trai!

Đó là truyền thừa đấy!

Đó là bí kíp!

Con không bị đàn ông lừa gạt mê muội đầu óc đó chứ...

Đợi đã.

Vì sao con trai lại bị đàn ông lừa gạt?

Nghe nói cuộc sống cá nhân của con trai ở thành phố Thanh Minh rất hỗn loạn, chẳng lẽ, nó thích đàn ông sao?

“Lẽ nào con...”

Vương Thiên Quân sợ hãi.

“Cha.”

Vương Hiên chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Đúng là lúc ở thành phố Thanh Minh con đã cho cậu ấy, không phải cậu ấy đã cứu con một mạng sao, con chỉ tiện tay dạy cho cậu ấy, lúc đó cha cũng không nói đó là truyền thừa mà...”

“À, cũng phải.”

Vương Thiên Quân nghĩ lại.

Lúc đó con trai cũng không biết chuyện truyền thừa, là ông ta đã sơ sót.

Vẫn may, vẫn may, có một bước chuyển ngoặt vừa nãy như vậy, chuyện truyền thừa đã là chuyện nhỏ rồi, chỉ cần con trai không cong là được...

“Về sau vẫn nên chú ý một chút.”

Vương Thiên Quân thở dài.

“Con hiểu.”

Vương Hiên khẽ gật đầu.

Ây da…

Đau quá.

Vương Thiên Quân đi tới trước gương, mình cũng bị vợ đánh thành đầu heo, sau đó bỗng nhiên hoàn hồn lại, hơi buồn bực nhìn về phía Vương Hiên: “Con đã truyền cho Lục Minh, vừa rồi vì sao không nói cho cha?”

“Ớ…”

Vương Hiên khựng lại: “Con thấy biểu cảm lúc nãy của cha sướng quá nên không nói...”

Vương Thiên Quân: “...”

Phòng khách bỗng nhiên yên tĩnh lại như thế.

Nghe được cả tiếng kim rơi.

...

Mà lúc này.

Thành phố Thanh Minh.

Cuộc tranh tài đã kết thúc.

Lục Minh dẫn theo mấy kẻ lười biếng quay về.

Chuyện hôm nay đầy mạo hiểm, dù sao trong tình huống không được bại lộ con át chủ bài và không làm bị thương người khác, thắng được trận đấu vẫn tương đối vất vả, vì thế...

Để không phải vất vả như vậy, anh quyết định làm nhiều thẻ bài hơn một chút.

Lần này, anh quyết định làm hết mấy loại kiếm khí như kiếm khí Nguyệt Luân, kiếm khí thu thủy để tiện cho tổ hợp, bởi vì cuối cùng anh đã nghiêm túc hơn đôi chút với cuộc thi đấu này.

Anh cũng không biết vì sao.

Một cuộc thi nhàn nhã thoải mái như vậy, đến anh thì độ khó tăng vọt!

Kế hoạch ba mươi thẻ bài dự tính ban đầu đã vượt tiêu chuẩn nghiêm trọng, chỉ vỏn vẹn một trận đấu đã dùng mất hai mươi tấm thẻ bài, vòng sơ tuyển cũng đã dùng một số lượng lớn!

Anh cẩn thận điểm lại sức chiến đấu trung bình của thống kê mỗi vòng vào năm ngoái.

Vòng sơ tuyển - Hai sao sơ cấp.

Vòng sơ loại - Hai sao trung cấp.

Vòng loại - Hai sao cao cấp.

...

Đến vòng thứ bảy mới tới ba sao đỉnh cao!

Mà đây đã là đại chiến vào top 100, kết quả thì sao? Lúc này mới vòng đầu tiên, Lục Minh đã đối mặt với hai người ba sao đỉnh cao, còn có năng lực siêu cấp...

Không đơn giản!

Muốn nói không có âm mưu, chính anh cũng không tin!

Chà chà.

Giám khảo bây giờ...

Thật sự phải nghiêm túc một chút, nếu không, thua sẽ rất mất mặt đúng không?

Ngày hôm nay thật ra cũng rất nguy hiểm.

Ha ha.

Suýt chút nữa bị buộc dùng thẻ gốc...

Ừm.

Lần sau cầm kiếm khí hạ hết các người!

Cho mấy người gian xảo!

Vì vậy, sau khi trở về, Lục Minh đang rất nghiêm túc chế tạo thẻ bài.

Có điều anh không biết rằng, cũng trong lúc đó, một video thần bí đang lan truyền trên mạng xã hội, tiêu đề thật dài càng làm người khác chú ý.

“Dưới sự chú ý hàng vạn người, anh ta lại làm chuyện này với cậu bé vị thành niên! Chất lỏng bắn tung tóe cạn lời! Luận tội và phạt với chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu!”

“Đây là video quái quỷ gì vậy?”

“Không biết... Có điều xem ra hình như là chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu?”

“Xem thử đi.”

Mọi người đều tò mò nhấp vào.

Không chỉ bởi vì những từ ngữ cố ý gây thu hút ở đầu đề, còn có từ hot hiện nay - Chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu!

Trong video.

Bọn họ thấy được một cảnh tượng vô cùng chấn động.

Kế hoạch của học viện Tử Dương cùng với đòn phản kích đường cùng bùng nổ của Lục Minh, bọn họ thấy được sự bùng nổ của thiên tài tuyệt thế Tiểu Nghiêm, cũng nhìn thấy...

Lục Minh từ trên trời giáng xuống!

Chấn động lòng người.

Sau đó, đợi đến lúc Lục Minh đập mạnh xuống mặt đất, hình ảnh dừng lại.

Ánh mắt của chàng trai nằm trên mặt đất đầy mê man, cảnh Lục Minh quỳ gối trước mặt cậu ta quay lệch góc khiến Lục Minh như nằm sấp trên người cậu ta...

Cùng với...

Vết máu vừa bị bắn tung tóe dưới thân chàng trai.

Mọi người kinh ngạc!

Ai thắng?

Cảnh vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Các người đánh nhau kịch liệt một hồi, vì sao lại đánh ra cả ảo giác phim điện ảnh tình cảm hành động luôn vậy?

Không có ai biết.

Bởi vì...

Video đã dừng vào lúc này.

Thế mà hết rồi!

Người xem trên diễn đàn đều bùng nổ.

“Hãy gửi cho chủ thớt con dao.”

“Thật quá đáng!”

“Cảm giác giống như lần tải phim 40G rồi mở ra là phim “Củ cải tinh cứu ông” 80 tập của tôi vậy...”

“Giận quá!”

“Còn đáng trách hơn so với những tác giả drop truyện nữa!”

“Có anh em nào ở hiện trường không? Xin cho tôi hỏi cuối cùng ai thắng thế?”

“Trời mới biết.”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Bọn họ để lại một loạt các địa chỉ, yêu cầu gửi nguồn video.

Đây vốn là bài viết không có tiếng tăm thế mà lại thật sự hot lên!

Độ hot ngày càng kinh khủng.

Lúc này, thật ra có một số cư dân thành phố Thanh Minh xuất hiện lên tiếng, nhưng một số là thật một số là giả, còn có một số nhân vật hot V trên mạng mượn câu chuyện tạo độ hot.

Nhất thời thật sự không có ai biết sự thật.

“Tôi nghe nói Lục Minh đè lên người chàng trai đó...”

“Lừa ma hả? Tin trên trình duyệt UB mà cũng tin? Tôi thấy rõ ràng chàng trai kia không có cách nào thắng, đã dùng thuật mê hoặc trói buộc Lục Minh.”

“Bạn đây cũng có tốt lành hơn đâu, tin tức WY mà cũng tin?”

“Chuyện đó...”

“Thật ra Lục Minh sử dụng Kiếm Lạc đánh thắng Tiểu Nghiêm... Tôi ở hiện trường kia mà.”

Có người yếu ớt viết.

“Kiếm Lạc gì chứ? Đâu có kiếm khí? Rõ ràng Lục Minh chỉ còn lại có một đường kiếm khí thu thủy! Mọi người chỉ muốn tạo độ hot, thật sự chẳng có căn cứ nào.”

“Đúng vậy, tôi đứng về phía thuật mê hoặc mà!”

...

Một lúc lâu sao, tin tức truyền đến chỗ Lục Minh.

Lục Minh đang chế tạo thẻ, cũng hoàn toàn mù mịt.

“Anh không biết à?”

Trương Tiểu Bàn kinh ngạc: “Anh Lục bây giờ nổi tiếng rồi.”

“Hả?”

Lục Minh ngáo ngơ.

“Thật đó.”

Trương Tiểu Bàn kinh ngạc: “Lần trước sau khi anh càn quét nghề chuyên gia triệu hồi, có lúc em đã nghĩ, lần sau anh sẽ càn quét nghề nào đó, thế nhưng em chưa từng ngờ đến...”

“Sẽ càn quét nghề đam mỹ.”

“Anh có biết, các cô gái đều đang xin link video anh và Tiểu Nghiêm đấy?”

???

“Hả?”

Lục Minh đầy vẻ ngơ ngác.

Nói lung tung gì đó?

Thế là anh vào diễn đàn xem, khuôn mặt lập tức tối sầm, nhất là lúc xem video kia, tuy người đăng lựa chọn giấu tên, nhưng phương thức cắt ghép biên tập quen thuộc này...

Không cần hỏi.

Nhất định là hội trưởng làm!

Sau khi bị đánh, ông này ngồi trên xe lăn suốt ngày không có chuyện gì làm, nên bắt đầu mân mê tới chuyện này, cuối cùng biến thành kết quả như thế.

Anh lười gọi điện thoại trao đổi.

Thật luôn.

Dù sao chẳng có ích gì...

Trương Dương là hội trưởng Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài, tuyên truyền cho chuyên gia chế tạo thẻ bài không có gì đáng trách, có điều phương thức này thật sự ngày càng đáng ăn đòn.

Ừm...

Lục Minh khựng lại, vẫn nên gọi một cú điện thoại.

“Đã lâu không gặp.”

Giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Xin chào.”

Lục Minh mỉm cười: “Em muốn nhờ giúp một chuyện.”

“Nói đi.”

Vẻ mặt bên kia nghiêm túc.

“Giúp em đánh một người.”

Lục Minh trầm giọng nói.

“Ai?”

Sở Tiêu hơi ngơ ngác.

Anh ta không ngờ, thời gian trôi qua đã lâu, Lục Minh lại gọi điện thoại đến bảo anh ta đánh người.

“Ai?”

“Hội trưởng Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài phân hội Thanh Minh, Trương Dương.”

“Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.