Editor: Nguyetmai
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lục Minh không chút biểu cảm nhìn tài liệu trước mắt.
Ừm...
Ghi chép tham gia thi đấu của học viện Tam Xá Khẩu.
Nhóm đầu tiên, vòng sơ tuyển 5:0 loại.
Nhóm thứ hai, vòng sơ tuyển 4:1 loại.
Nhóm thứ ba, vòng sơ tuyển 5:0 loại.
...
Nhóm thứ năm mươi, vòng sơ tuyển 5:0 loại.
Kết thúc.
Năm mươi lần chẵn mà lại không có lấy một lần vượt qua vòng sơ tuyển!
“Chẳng phải học viện từng có sinh viên là bốn sao ư?”
Lục Minh kinh ngạc, có người tu luyện bốn sao ở đây mà họ không qua được vòng sơ tuyển lấy một lần ư?
“Không kịp.”
An Mộ Phong cười khổ: “Tài nguyên của học viện chúng ta có hạn, cho dù có bốn sao thì họ cũng đang tu luyện một cách điên cuồng để gắng gượng bước vào bốn sao trước khi tốt nghiệp. Cúp học viện thường diễn ra vào cuối năm, không kịp, bọn họ đều muốn bán mạng để đột phá cấp bốn sao, chẳng có ai thèm tham gia cúp học viện không có ý nghĩa này đâu.”
“Những ba sao khác thì sao?”
Lục Minh trầm ngâm.
Người tu luyện bốn sao hiếm thấy, nhưng ba sao chắc cũng có vài người nhỉ.
“Ba sao thì có.”
An Mộ Phong nhớ ra: “Quả thật có mấy nhóm có ba sao làm đội trưởng, nhưng khi thi đấu đều bị hai sao của học viện khác đánh bại.”
Lục Minh: “...”
Ngầu thế!
Ba sao mà cũng bị hai sao đánh bại ư!
Nhưng nghĩ kĩ lại...
Trên thế giới này, có một số người khiêu chiến vượt cấp, thực lực mạnh mẽ. Còn những người bị họ khiêu chiến thì sao? Ừm, chính là những người của học viện bọn họ.
Thận trọng cẩn thận.
Cũng không thắng được.
Họ chỉ có thể làm công việc của đá lót đường cho người khác, vừa an phận vừa không có tiền đồ.
“Buồn nhỉ.”
Lục Minh đau đầu.
Lão Giang làm cái chức hiệu trưởng này kém quá đi, nhiều năm như vậy rồi mà học viện chẳng hề có lấy chút tiến bộ, có cảm giác như thể dù có nâng đỡ cũng không lên được.
Nhưng vì tương lai thuận lợi đột phá bốn sao của mình, anh vẫn nên tranh đấu một phen!
Chỉ là cúp học viện thôi mà?
Làm thôi!
Lục Minh ngẫm nghĩ.
Tuy thời gian diễn ra cúp học viện cũng dài, nhưng cuộc thi không hề làm lỡ quá nhiều thời gian, bình thường tu luyện thế nào thì cứ tu luyện thế ấy, không hề có bất cứ ảnh hưởng gì.
Lần này lập một đội đi góp vui, chỉ cần đến top 100 thì rút, vừa không lãng phí thời gian tu luyện, vừa có thể giữ lại học viện.
Hoàn hảo.
Lục Minh rất hài lòng về kế hoạch này.
Còn về thứ hạng...
“Em chuẩn bị lập một đội tham gia thi đấu.”
Lục Minh suy nghĩ rồi nói: “Thầy An, thầy xử lý thủ tục đi nhé.”
“Được.”
An Mộ Phong gật đầu: “Những ai đây? Em muốn thầy đi tìm những ba sao nào?”
Trong ấn tượng của ông ấy, năm nay học viện vẫn có hai người tu luyện ba sao.
“Không cần.”
Lục Minh bĩu môi. Sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn còn là ba sao, rác rưởi, lại còn có thể bị hai sao đánh bại nữa, kiếm họ làm gì chứ? Đến làm đá lót chân cho người ta à?
“Hạ Vũ.”
“Thường Lượng.”
“Trương Tiểu Bàn.”
Lục Minh đọc lên mấy cái tên này.
Hạ Vũ là một cung thủ, thực lực chưa rõ, cậu ta có một chiếc cung lớn rất mạnh, còn có mũi tên phục ma, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra phong thái đại gia, tôi rất có tiền, tôi là cậu ấm.
Thường Lượng có năng lực và phương thức chiến đấu rất đặc biệt khiến người ta không ngờ tới, tỷ lệ thắng có thể sẽ cao hơn một chút!
Trương Tiểu Bàn ư...
Không nhắc cũng được.
Năng lực sinh tồn và năng lực gây sự của tên này đều rất mạnh, dù sao chỉ cần cậu ta vào đó không chết là được, ảo cảnh một sao của cậu ta còn ảnh hưởng đến cả Phó Hồng Danh cơ mà...
Trời mới biết có siêu công nghệ gì ở đây.
Nói chung sức chiến đấu của tên này chắc không có vấn đề gì. Như vậy là đủ ba người rồi.
“Còn hai người nữa thì sao?”
An Mộ Phong hỏi.
“Em.”
Lục Minh nói.
“Hả?”
An Mộ Phong ngẩn người: “Chẳng phải em là chuyên gia chế tạo thẻ bài ư?”
“Chẳng phải biết đánh là được ư?”
Lục Minh nhún vai.
Hửm...
An Mộ Phong nhức đầu.
Tuy Lục Minh biểu hiện rất tốt trong hầm mỏ, nhưng nghề nghiệp chuyên gia chế tạo thẻ bài này...
Nên nói như thế nào đây?
Nó rơi vào thế yếu nhất trong cuộc thi!
Thứ nhất, quy định thi đấu, mỗi nghề nghiệp chỉ có thể sử dụng những thứ có hơi thở của mình, dù là vũ khí, cung tên hay thẻ bài!
Phải tự chế tạo mới được!
Dù chuyên gia chế tào thẻ bài có thể tích thẻ thì cũng đâu tích được bao nhiêu.
Thứ hai, tố chất cơ thể quá yếu, rất dễ bị đánh lén mà thua cuộc.
Anh có thể dùng thẻ bài đã chế tạo từ trước để đánh người, nhưng anh có thể đánh được mấy ván chứ? Dù thẻ bài dùng chiêu thức gì thì cũng không thể tránh được yếu tố cơ bản là cơ thể quá yếu này.
Chỉ cần đối thủ tiếp cận gần người, một chiêu sẽ kết thúc.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài yếu hơn chuyên gia nguyên tố ở điểm này rất nhiều rất nhiều....
Thứ ba, kinh nghiệm chiến đấu còn thiếu sót.
Đây là điểm trí mạng nhất.
Nghề nghiệp chiến đấu đều rèn luyện nhờ đánh nhau xông pha, có khi là chém giết!
Nhưng chuyên gia chế tạo thẻ bài thì sao?
Bọn họ chỉ ru rú trong nhà.
Nơi vận động duy nhất là trên giường và trước máy tính, lấy đâu ra kinh nghiệm chiến đấu chứ?
Năm ngoái cũng có một chuyên gia chế tạo thẻ bài tham gia thi đấu cúp học viện. Cậu ta dự trữ một đống thẻ bài rồi ném ra khi vào sân thi đấu, nhưng khiến người ta ngu người là đống thẻ ấy chẳng đánh trúng ai, đối thủ chỉ vài bước đã tới trước mặt cậu ta, sau đó là một cú đá bay xuống sân đấu.
...
Lục Minh thật sự muốn tham gia ư?
An Mộ Phong cũng muốn khuyên đôi lời.
Nhưng nghĩ đến việc học viện đã có năm mươi nhóm bị thua liên tiếp rồi, có gì đáng sợ chứ? Nếu Lục Minh muốn chơi, vậy cứ chơi vui là được. Dù sao thì đối với Lục Minh, cuộc thi này cũng giúp anh có thêm kinh nghiệm, có lợi ích rất lớn.
Nghĩ tới đây, An Mộ Phong lại an phận thủ thường.
“Còn một người nữa?”
An Mộ Phong nhìn danh sách, còn thiếu một người.
“Lưu Viện.”
Lục Minh trầm giọng nói.
“Lưu Viện ư?”
An Mộ Phong ngẩn người, ông ấy không hề có ấn tượng về người này. Ông ấy đặc biệt đi lật lại tư liệu, sau đó lập tức nhìn Lục Minh với sắc mặt kỳ lạ, thì ra là dẫn sinh viên nữ đi thi cùng...
“Ghi lại rồi.”
An Mộ Phong gật đầu: “Thêm một người dự bị là được, theo như quy định của cúp học viện, hình thức thi đấu 5+1 phải có một người dự bị mới hợp lý.”
“Dự bị...”
Lục Minh đắn đo: “Vậy ghi tên Giang Nguyệt Bạch đi.”
“Cô bé không phải sinh viên trường ta.”
Vẻ mặt của An Mộ Phong khổ sở, sao có thể làm bừa như vậy chứ.
“Con dấu của hiệu trưởng ở ngay bên cạnh, đợi lát đóng dấu là xong.”
Lục Minh khoát tay: “Cứ để tên đó đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa, Tiểu Bạch cũng hai sao rồi, cho cô bé đi góp vui cũng tốt mà.”
“Được rồi.”
An Mộ Phong lại an phận.
Dù sao đây cũng chỉ là vui đùa mà thôi, tùy vậy.
Thế là hôm đó học viên Tam Xá Khẩu đăng ký cúp học viện, danh sách tham gia: Lục Minh, Hạ Vũ, Thường Lượng, Lưu Viện, Trương Tuyết Dao và thành viên dự bị Giang Nguyệt Bạch.
Tin tức vừa truyền đi, các sinh viên đều kinh ngạc.
“Sao chỉ có ba người trong bốn thiên tài tham gia chứ?”
“Thật kỳ lạ!”
“Sao Trương Tiểu Bàn không tham gia?”
“Dựa vào đâu Lưu Viện và Trương Tuyết Dao có thể tham gia chứ? Trương Tiểu Bàn đâu?”
“Đúng đấy!”
Mọi người ngơ ngác.
Hiển nhiên, đa số mọi người đều không biết Trương Tuyết Dao là thần thành phương nào...
Mà giờ khắc này, trong phòng họp của trường, mấy thành viên như con nai vàng ngơ ngác đã được tập hợp lại với nhau.
“Đây là vinh dự của trường học đó!”
Lục Minh dõng dạc: “Bây giờ trường học đang gặp nạn, sao mọi người lại có thể không có tinh thần danh dự tập thể gì như vậy chứ! Phải có thứ hạng tốt hơn, cấp trên mới phê duyệt nhiều tài chính hơn!”
“Giáo viên làm không công chắc?”
“Ưu đãi của sinh viên cũng không cần chắc?”
“Lúc này, mọi người cần phải đoàn kết lại với nhau!”
“Hiệu trưởng đã giao nhiệm vụ nặng nề này cho chúng ta, chính là vì tin tưởng mọi người!”
Lục Minh ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt: “Giờ là lúc chúng ta phải chứng minh bản thân!”
“Được.”
Đám người Hạ Vũ nghe vậy lại nhao nhao gật đầu.
“...”
An Mộ Phong liếc nhìn, không nói lời nào.
Hôm đó, khi giao phó cho ông ấy, Giang Phong không hề nói như vậy. Kệ vậy, dù sao hiệu trưởng Giang cũng không ở đây, nếu không lúc này ông ta không mắng té tát Lục Minh mới lạ...
“Cúp học viện lần này thật ra rất đơn giản.”
Lục Minh dặn dò: “Chúng ta chỉ cần qua đó đánh vài vòng thi là được.”
Vòng sơ tuyển, tiến vào ba nghìn hai!
Vòng sơ loại, tiến vào một nghìn sáu!
Căn cứ theo tính toán của Lục Minh, chỉ cần thắng sáu vòng thi là vào được top 100. Lúc này cũng gần đến giới hạn của bọn họ rồi, sau đó rút lui là được.
Trước lúc đó, bọn họ phải thắng.
“Nếu không đánh lại thì phải làm sao?”
Trương Tiểu Bàn mạnh dạn hỏi.
“Yên tâm.”
“Nhất định có thể thắng!”
“Tôi có kế hoạch chiến đấu rồi!”
Lục Minh mỉm cười: “Bố cục chiến đấu của chúng ta là như thế này - Vòng sơ tuyển tôi thi đấu trước, kết thúc. Vòng sơ loại, tôi thi đấu trước, kết thúc. Vòng loại, tôi thi đấu trước, kết thúc...”
???
Mọi người ngơ ngác.
Trời ơi.
Đây là bố cục quần què gì không biết?!
“Hình như kế hoạch này của em có vấn đề?”
An Mộ Phong cũng ngẩn người.
Trời mới biết.
Vì sợ những sinh viên này không đồng ý, ông ấy còn cố tình làm công tác an ủi và động viên mất mười mấy phút, vậy mà một mình cậu tự chốt hết?!
Nếu mình anh đã đánh thay cho cả năm người rồi thì còn gọi bọn họ đến làm gì?
“Quy tắc cần có năm người.”
Lục Minh trầm giọng nói: “Vì thế tôi cần mọi người.”
Trương Tiểu Bàn: “...”
Vậy bọn họ chỉ là khán giả không cần mua vé thôi đúng không?
“Cậu không có vấn đề gì chứ?”
Hạ Vũ kinh ngạc.
“Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Lục Minh suy nghĩ một lát: “Tôi học được thẻ kiếm tu hai sao đỉnh cao rồi, tính kĩ số người, chuẩn bị cho mỗi người một tấm thẻ, năm tấm thẻ là đủ đánh bại hết!”
“Nếu đối phương đỡ được thì sao?”
Thường Lượng hỏi một cách yếu ớt.
“Thì ném thêm tấm nữa vậy.”
Lục Minh bình tĩnh.
Ở giai đoạn này, một thẻ kiếm tu đủ để ổn định tình hình rồi!
Đặc biệt là tấm thẻ bài hai sao này có thể sánh ngang ba sao!
Một kiếm là đủ!
Đúng vậy.
Cuộc thi nhìn có vẻ tranh đấu rất mãnh liệt, sau khi được Lục Minh phân tích và diễn giải, cuối cùng nó đã biến thành chuyện của 6*5=30 tấm thẻ kiếm tu.
Ừm...
Cố gắng trong hai ngày là làm xong.
Những chuyện khác?
Đến lúc đó rồi tính.
Mọi người: “...”
Thì ra tranh tài là đánh kiểu đó à?
Vậy anh nghiêm túc động viên mọi người và chọn người làm khỉ gì không biết!
“Chẳng phải vì tôi lo mọi người không vui sao.”
Lục Minh ho khan một tiếng.
“Kệ vậy.”
Trương Tiểu Bàn cạn lời: “Coi như tôi đi mở mang tầm mắt vậy.”
Những người khác cũng đồng ý.
Bọn họ đều đã thuận lợi đột phá hai sao rồi. Họ còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy được kế hoạch vĩ đại một mình đánh ba mươi người của Lục Minh...
Sự chênh lệch của mọi người lớn vậy sao?
“Đàn anh uy vũ!”
Đôi mắt của Lưu Viện lấp lánh đầy ánh sao.
Lục Minh rất hài lòng.
Ừm...
Đây mới là thành viên đạt chuẩn.
Không sai.
Cô nàng Lưu Viện chính là đàn em khóa dưới đáng yêu kia. Lần này Lục Minh cố tình mang theo cô gái này thật ra cũng là muốn cho cô ấy đi trải nghiệm. Còn đám người Hạ Vũ...
“Các cậu không thuộc về nơi này.”
“Ở đây, các cậu đừng im lặng quá mức như vậy...”
Lục Minh bỗng nhiên nói.
Chọn bọn họ là vì cần mấy tên lười nhác chỉ biết hò hét tán dương chắc?
Hiển nhiên không phải.
Anh chỉ không muốn chuyện giống “Lý Hạo Nhiên” lại xảy ra lần nữa. Thiên tài như Lý Hạo Nhiên, nếu có thể vào được Học viện Đệ Nhất thì có lẽ anh ta sớm đã thành năm sao rồi cũng nên!
Bọn Hạ Vũ thì sao?
Năm nhất bọn họ đã lên hai sao, cũng đủ gan dạ và thiên phú. Nếu họ chỉ im lặng trong biển người tu luyện một sao Tam Xá Khẩu, cuối cùng sẽ thế nào đây?
Cũng chỉ tầm thường như những người khác.
Lần này đi ra ngoài, va chạm với xã hội cũng tốt.
“Hiểu rồi.”
Mọi người cảnh giác, cũng có chút cảm kích.
“Được rồi.”
“Trở về chuẩn bị đi, bảy ngày sau là vòng sơ tuyển rồi.”
Lục Minh trầm giọng nói.
...
Mấy ngày tiếp theo, Lục Minh rất yên phận tập trung chế tạo thẻ bài.
Anh có quá nhiều chuyện muốn làm, phải học tập truyền thừa Nguyệt Ảnh, phải nghiên cứu tổ hợp thẻ bài, phải học kiến thức cơ bản của bốn sao, cũng cần phải nâng cao năng lượng một cách chậm rãi.
Cũng may, những thứ này không hề xung đột với nhau.
Bảy ngày sau, cuối cùng vòng sơ tuyển cũng bắt đầu.
Vòng sơ tuyển ở các nơi được tổ chức riêng rẽ, mà vị trí tuyển chọn của thành phố Thanh Minh nằm tại một hội trường cực lớn trong trung tâm thể thao gần trung tâm thành phố.
Đây là lần đầu tiên đám người Lục Minh đến nơi này.
Bọn họ rất khiêm tốn.
Thật sự.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ lần này đến đây là để góp vui nên khi cuộc thi sắp bắt đầu họ mới đến. Nhưng thật không ngờ, bọn họ vừa vào sân thì không khí dường như bùng nổ.
“Ế?”
“Chẳng phải đây là đội trường kỹ thuật Tam Xá Khẩu sao?”
“Đội siêu ngầu đã thua năm mươi lần liên tiếp vòng sơ tuyển trong truyền thuyết đó sao?”
“Trời ơi!”
“Tôi vẫn có thể nhìn thấy bọn họ tham gia tuyển chọn lần nữa sao?”
“Huyền thoại sống!”
“Lần đầu ông đây được gặp huyền thoại sống đó!”
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Đúng vậy.
Đội Tam Xá Khẩu không hề khiêm tốn như bọn họ tưởng tượng.
Có lẽ là...
Bọn họ đã sớm nổi danh rồi.
Huyền thoại vòng sơ tuyển thua liên tiếp năm mươi lần, cũng đâu phải ai cũng có được.
“Bọn họ vẫn dám đến ư?”
“Thần kỳ!”
“Đây mới chính là huyền thoại tôi lên, tôi cũng làm được.”
“Cậu thôi đi, chém gió gì không biết nữa. Cậu lên cũng được ư? Đùa tôi đấy à? Khái niệm thua liên tiếp năm mươi lần có hiểu không vậy? Cậu lên ư? Cậu lên biết đâu lại thắng nhỉ?”
“... Không ngờ ông đây không có lời nào phản bác cậu.”
Mọi người bàn luận ầm ĩ.
???
Đám người Lục Minh liếc nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác, ai ngờ trước đây Tam Xá Khẩu lại tạo ra danh tiếng lớn như vậy chứ?
“Trường mình trước đây ngầu vậy sao?”
Lục Minh nhìn An Mộ Phong.
“Khụ.”
An Mộ Phong hơi xấu hổ.
Đã là chuyện của nhiều năm rồi, ông ấy cũng sắp quên mất.
“Kệ đi.”
Lục Minh lắc đầu, anh nhìn đồng hồ. Lần này họ đến sát giờ nên chắc cũng gần đến lượt rồi.
Quả nhiên, bên trên rất nhanh vang lên tên của bọn họ.
Học viện Công nghệ Thanh Minh và Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu!
“Hay đây, sắp đến màn đặc sắc rồi.”
“Thôi xong, chắc sắp thua lần thứ năm mốt rồi, ha ha.”
“Chậc chậc.”
“Xem ra chúng ta lại sắp được làm nhân chứng chứng kiến kỷ lục lịch sử rồi.”
Khán giả vui tay vui mắt.
Học viện Công nghệ Thanh Minh, nghe tên là biết rồi, đó là một trong những trường trọng điểm ở đây, cũng là một trong những học viện trọng điểm tốt nhất của thành phố Thanh Minh, thực lực cực kì hùng hậu. Có lẽ họ không là gì khi ra ngoài, nhưng trong thành phố Thanh Minh này, họ chính là nhân vật lớn, mà đội trưởng dẫn đội lần này lại còn là ba sao!
Tam Xá Khẩu... E là sẽ thua năm mươi mốt lần thật rồi.
“Chắc bọn họ áp lực lắm nhỉ.”
Có người thông cảm.
“Người bị áp lực nên là Học viện Công nghệ Thanh Minh mới đúng chứ nhỉ?”
Một người bĩu môi.
“Tại sao?”
“Anh nghĩ xem, Học viện Công nghệ Thanh Minh thắng là chuyện thường tình, chẳng ai thấy kỳ lạ đúng không? Nhưng nếu họ thua thì sao... Chắc là sẽ đi vào lịch sử, lưu truyền sử xanh với tư cách là người tạo ra cái kết cho chiến tích năm mươi lần thua liên tiếp mất... Ha ha.”
“... Trời ơi, đúng đó.”
Mọi người lấy lại tinh thần.
Vì vậy mọi người bàn qua tán lại, xem trận đấu càng thêm vui vẻ.
Mà giờ phút này, tuyển thủ hai bên cũng lên sân.
“Xin chào.”
Bên trường công nghệ Thanh Minh cử ra một chiến sĩ năng lượng hai sao đỉnh cao. Anh ta nhíu mày, nhìn Lục Minh: “Cậu là chuyên gia chế tạo thẻ bài ư? Ôi, trường cậu đúng là đến nghề nghiệp chiến đấu cũng không có ư?”
“Ha ha.”
Lục Minh chỉ nhếch miệng mỉm cười.
Soạt!
Anh vừa đưa tay lên, một tấm thẻ bài trong tay liền biến mất.
Vút!
Ánh sáng hiện lên.
Người tu luyện đối diện còn chưa hoàn hồn, lập tức cảm nhận được một nguồn lực khủng khiếp đang đánh về phía mình. Anh ta đưa hai tay chắn trước người theo bản năng.
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn.
Cả người anh ta trực tiếp bị đánh văng ra khỏi sân đấu.
Vù...
Chữ số trên màn hình nhảy lên.
Từ 0:0 ban đầu biến thành 1:0.
Soạt!
Cả trung tâm thể thao chợt yên lặng như tờ.
Đây...
Đánh thắng rồi ư?
Hai sao đỉnh cao kia đã bị chuyên gia chế tạo thẻ bài đánh bại rồi ư?
“Thẻ bài kiếm tu!”
“Hay đấy.”
Sắc mặt của đội trưởng Học viện Công nghệ Thanh Minh nặng nề: “Cẩn thận chút.”
“Vâng ạ.”
Thích khách hai sao đỉnh cao đi lên.
Anh ta thích nhất kiểu nghề nghiệp hỗ trợ lên ra vẻ ta đây thế này. Chuyên gia chế tạo thẻ bài ư? Nực cười, dù anh có trữ bao nhiêu thẻ bài đi nữa thì tốc độ phản ứng cơ thể của anh...
Vút!
Lục Minh ném một tấm thẻ bài vào mặt anh ta.
Đùng!
Thích khách vừa mai phục bên cạnh lập tức bị đánh văng ra ngoài.
2:0!
“Để tôi.”
Rầm!
Một bóng người bay ra ngoài.
3:0!
“Để tôi thử!”
Rầm!
Lại một bóng người bay ra ngoài.
4:0!
Trung tâm thể thao rộng lớn im như thóc.
Liên tiếp bốn người tu luyện của Học viện Công nghệ Thanh Minh bị đánh bay ra ngoài chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Chuyên gia chế tạo thẻ bài kia thậm chí đến chân cũng chưa hề nhấc, chỉ ném ra bốn tấm thẻ bài!
Mà giờ khắc này còn chưa quá một phút!
Ực!
Có người nuốt nước bọt.
Trong trung tâm thể thao yên tĩnh, âm thanh đó nghe vô cùng rõ ràng.
Nhưng không ai nói gì anh ta, bởi vì mọi người đều đang ngẩn người. Đây, đây là chuyện gì vậy?
Bốn tích tắc, đội của Học viện Công nghệ Thanh Minh gần như bị quét sạch. Sinh viên của Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu hiện giờ đều mạnh đến vậy sao?
Bốp!
Bốp!
Những tiếng vỗ tay giòn giã truyền đến.
Mọi người nhìn lại theo bản năng, chỉ thấy đội trưởng Học viện Công nghệ Thanh Minh vừa vỗ tay vừa bước lên sân thi đấu.
Là anh ta!
Mọi người khẽ giật mình.
Người tu luyện ba sao Học viện Công nghệ Thanh Minh!
Thú vị.
Mọi người vực dậy tinh thần, trận này hay rồi đây.
Năm mươi mốt lần thua?
Hay là người kết thúc chiến tích năm mươi lần thất bại?
Mọi người đều rất kích động, ai ngờ trận chiến của Tam Xá Khẩu lại có thể khiến họ xem đến mức nhiệt huyết trào dâng như vậy chứ? Không biết hai người này ai thắng ai thua đây...
“Cậu rất giỏi đấy.”
Đội trưởng Học viện Công nghệ Thanh Minh vẫn bình thản: “Một chuyên gia chế tạo thẻ bài mà có thể đi đến...”
Soạt!
Lục Minh đưa tay lên.
Đùng!
Đội trưởng vừa mới lên sân làm màu được ba giây đã lập tức bị đánh bay xuống sân, va thẳng lên tường ở phía xa, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Soạt!
Toàn bộ hội trường yên tĩnh.
Những người mong chờ trận huyết chiến đều ngẩn to te.
Kết thúc, kết thúc rồi?
Trời ơi!
Chuyện này là gì vậy?!
Bọn họ nhìn ra giữa sân, từ đầu đến cuối, chuyên gia chế tạo thẻ bài kia không hề bước lấy một bước, anh chỉ vung tay lên, vứt ra năm thẻ bài một cách tùy ý mà thôi!
Chính năm thẻ bài này đã càn quét đội Học viện Công nghệ Thanh Minh!
Đùa sao?
Mọi người im lặng.
Cả hội trường lặng ngắt, không có lấy một âm thanh.