Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Hiệp hội chế tạo thẻ bài.
Cuộc sống của Trương Dương trong những ngày tháng này rất tốt. Bởi vì một loạt chuyện xảy ra ở thành phố Thanh Minh nên phân hội của họ được quan tâm cao độ, thậm chí tài chính cũng nhiều hơn so với trước đây...
Đối với chuyện này, Trương Dương rất hài lòng.
Ông ta biết rõ, rất nhiều chuyện đều là Lục Minh giải quyết.
Ừm...
Nói đến Lục Minh, ông ta lại nhớ đến hiệp hội chuyên gia thẻ kiếm vừa mới thành lập, từ đầu đến cuối, hiệp hội chỉ có hai người làm cảnh.
“Sau này phải tìm cơ hội xin giải tán thôi.”
Trương Dương vươn vai giãn gân cốt.
Dù sao hiệp hội đó vốn chỉ là trò đùa...
Nhưng khi mở trang chuyên gia thẻ kiếm, cả người ông ta đều ngẩn ra, bởi vì trên đó viết, thành viện hiệp hội: bốn người!
Đợi đã...
Bốn người ư?!
Sao lại thành bốn người rồi?
Ông ta mở ra xem, vẻ mặt lại càng ngơ ngác.
Nhị sư huynh, Nghiêm Tô Kỳ?
Hả?
Ai đây?
Tam sư đệ...
Trời ơi!
Lý Hạo Nhiên?!
Đôi mắt của ông ta bỗng nhiên trợn to.
Đúng vậy.
Ông ta không nhìn lầm.
Ông ta dụi mắt một cách cẩn thận, ba chữ Lý Hạo Nhiên kia vẫn lấp lánh. Đặc biệt là khi nhìn thấy nghề nghiệp của Lý Hạo Nhiên đã biến thành chuyên gia thẻ kiếm bốn sao, ông ta lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Lục Minh...
Thậm chí ngay cả Lý Hạo Nhiên mà Lục Minh cũng gài bẫy được!
“Như vậy có độc ác quá không?”
Trương Dương có chút chột dạ.
Tuy trước đây Lý Hạo Nhiên tìm đến gây sự, còn kêu người đánh ông ta một trận, nhưng chung quy cũng không đến mức thù oán lớn lao gì, mà hiện giờ…
Lục Minh đã lừa anh ta thành chuyên gia thẻ kiếm rồi ư?
Quái lạ!
Lấy đâu ra nghề nghiệp này chứ?!
Làm gián đoạn người khác tu hành, đây chính là thù lớn!
Nếu Lý Hạo Nhiên tỉnh táo lại, chắc sẽ giết chết Lục Minh mất?!
Làm sao bây giờ?
Nhưng Trương Dương nhớ rõ, Lý Hạo Nhiên là một thiên tài siêu cấp, đặc biệt là trong phương diện chế tạo thẻ bài, cậu ta có thiên phú đáng kinh ngạc. Đứa trẻ như thế cứ mặc Lục Minh lừa hay sao…
Không được.
Phải hỏi Lý Hạo Nhiên.
Thế là ông ta đích thân gọi cho Lý Hạo Nhiên, hỏi chuyện chuyên gia thẻ kiếm, Lý Hạo Nhiên cũng trả lời một cách rất khách sáo, cho đến khi Trương Dương nói vài lời về chuyên gia thẻ kiếm.
“Cái tên chuyên gia thẻ kiếm là do tôi đề nghị đó.”
Trương Dương thở dài: “Đứa trẻ Lục Minh cũng hơi hồ đồ, nhưng bản chất của nó không xấu, cậu đừng để bụng.”
“???”
Khuôn mặt của Lý Hạo Nhiên lập tức thay đổi: “Tôi tôn trọng ông là trưởng bối, không ngờ ông lại tham công như vậy, sự phát triển của chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch liên quan gì đến ông?”
“Hứ!”
“Vô cùng nực cười!”
“Sư phụ vất vả mở ra nghề nghiệp mới!”
“Ngày nào Đại sư tỷ cũng chuyên tâm nghiên cứu!”
“Đâu thể chỉ dựa vào một câu nói của ông là có thể cướp mất công lao?”
“Đám hội trưởng các ông…thật quan liêu!”
“Tôi đã nhìn thấu điều này khi ở thành phố Trùng Dương rồi.”
“Hứ!”
“Ông chờ đấy, sớm muộn sẽ có một ngày, tôi sẽ xin tách riêng chuyên gia thẻ kiếm. Đến lúc đó, chuyên gia chế tạo thẻ bài của ông mới là nghề phụ của chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch của chúng tôi!”
Bụp!
Lý Hạo Nhiên thẳng tay cúp điện thoại.
Làm gián đoạn người khác tu hành, đây chính là mối thù lớn. Lần này Trương Dương muốn làm gián đoạn con đường tu hành của anh ta, thật đáng hận mà!
Hả?
Vẻ mặt của Trương Dương mờ mịt.
Đây, đây là tình huống gì vậy?
Ông ta chỉ muốn quan tâm Lý Hạo Nhiên, không muốn một thiên tài bị hủy hoại, nhắc đến chuyện chuyên gia thẻ kiếm cũng là muốn giúp Lục Minh gánh chút trách nhiệm.
Ai ngờ lại có kết quả này?
Cái quỷ gì vậy?
Tham công?
Chuyên gia thẻ kiếm có công lao gì?
Ông ta cố ý đi lật lại tư liệu về chuyên gia thẻ kiếm.
Ừm...
Chiến thuật chuyên gia thẻ kiếm đã đến giai đoạn thứ sáu rồi. Nhưng ông ta nhìn qua, đều là linh thẻ gì đó, vừa nhìn đã biết là thứ linh tinh…
Còn có ghi chép bí văn gì đó.
Tuy trên danh nghĩa viết không sai, nhưng về bản chất đều là con bài chưa lật do Lục Nhan để lại mà?
Còn có nhật ký tu luyện...
Lừa ai chứ?
Toi rồi.
Đứa trẻ này ngốc thật rồi...
Còn có hiệp hội chuyên gia thẻ kiếm...
Sao lại khiến ông ta có cảm giác như đa cấp vậy nhỉ?!
Chẳng phải mọi người nói đám người trung niên như ông ta mới dễ bị lừa sao? Sao ông ta lại cảm thấy hiện giờ đa cấp đã đến với những người trẻ tuổi rồi nhỉ?
Không đúng.
Nghe nói ngày càng có nhiều thanh niên bị rụng tóc, chứ đâu thấy ai nói ngày càng có nhiều thanh niên làm đa cấp nhỉ…
Hơn nữa... tên đứng đầu đa cấp lại là Lục Minh!
Trương Dương cảm thấy nhức đầu.
Thật sự.
Ông ta lại xem lại bài viết về chiến thuật chuyên gia thẻ kiếm gì đó, chỉ đành thở dài. Nếu kinh nghiệm đọc của ông ta không phong phú thì có thể đã tin rồi! Nhưng người ta đều tự nguyện, ông ta cũng đâu còn cách nào, chỉ đành cầu nguyện cho những đứa trẻ này sớm nhìn rõ con đường này vốn không thể đi qua được…
Ôi.
Thanh niên bây giờ đúng là ngày càng tệ hại…
...
Mà lúc này.
Cửa hàng.
Lục Minh cảm thấy hài lòng.
Đã hoàn thành ngưng tụ thẻ gốc, cũng có nghĩa là sau này anh sẽ có con bài chưa lật thẻ phần mộ bốn sao bất cứ lúc nào, ha ha ha, sức chiến đấu tăng mạnh!
Còn về thẻ ánh trăng năm sao và thẻ thoi mây năm sao…
Thôi vậy.
Không nên lãng phí thời gian vào việc phong ấn thẻ gốc.
Ha ha.
Một thẻ phần mộ bốn sao dường như đã rút hết năng lượng của Lục Minh, vẫn cần sự hỗ trợ của thẻ năng lượng bốn sao, nếu là năm sao, ha ha ha ha…
Trời mới biết có đủ hay không!
Thế nên, năm sao gì gì đó...
Tạm thời từ bỏ vậy!
Hiện anh đã không còn là người đàn ông “trong nhà có quặng” như xưa nữa, cần phải khiêm tốn.
Ừm...
Bước tiếp theo.
Nên đột phá!
Hai giai đoạn đột phá bốn sao, một cái đã hoàn thành, tiếp theo chính là đột phá chính thức, nâng cao phẩm chất năng lượng ba sao đỉnh cao lên bốn sao sơ cấp!
Điểm này, Lục Minh sớm có dự định.
“Hiệu trưởng.”
Lục Minh gọi điện thoại cho Giang Phong.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Giọng nói của Giang Phong trầm thấp.
“Rồi.”
Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc.
“Tốt lắm.”
“Sáng sớm hôm nay, tập hợp ở trường.”
Giang Phong nhỏ giọng nói.
“Trường học?”
Lục Minh thầm chấn động.
Chẳng lẽ... Cơ duyên lớn mà Giang Phong nói lại ở trường học?
Nói như vậy, lần này, chắc anh sẽ thật sự có cơ hội thấy được thứ gọi là bí mật của trường học?! Nghĩ tới đây, Lục Minh thấy kỳ lạ mà cũng có chút kích động
“Ừ.”
Giang Phong khẳng định.
“Thầy khôi phục sao rồi?”
Lục Minh hỏi.
“90%.”
Biểu cảm của Giang Phong thản nhiên: “Tuy không thể phát huy thực lực mạnh nhất, nhưng chắc không có gì đáng ngại.”
“Hiểu rồi.”
Lúc này Lục Minh mới an tâm.
Thực lực của Giang Phong…
Ừm.
Với thực lực giết sạch kẻ địch trong tích tắc như lúc trước, chắc ông ta vẫn rất mạnh. Huống hồ lần này tiến hành ở trường học, chắc đám sát thủ kia sẽ không thể vào trong.
Chuyến này chắc là an toàn.
...
Ban ngày.
Lục Minh vẫn bận rộn chuẩn bị.
“Sư phụ muốn đi thám hiểm ư?”
Tiểu Bạch lo lắng.
“Ừ.”
Lục Minh khẽ gật đầu: “Không biết hôm nào sẽ về, nhưng chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Vâng…”
Tiểu Bạch giúp Lục Minh chuẩn bị đồ đạc.
Một vài video nén, các thẻ năng lượng gì gì đó, cô bé đều nhét vào túi của Lục Minh một cách vô tội vạ.
“Mày phải nghe lời.”
Tiểu Bạch dặn dò thẻ gốc: “Bảo vệ sư phụ cho tử tế, nếu không tao sẽ đập cho mày trận.”
Thẻ gốc: “…”
Hiện giờ nó chỉ là một tấm thẻ gốc có biết không?
“Chú ý an toàn nhé.”
Tiểu Bạch ôm Lục Minh.
“Yên tâm.”
Lục Minh mỉm cười: “Sư phụ đã có chuyện bao giờ chưa hả?”
“Vâng ạ.”
Tiểu Bạch dụi dụi.
Cô bé tin rằng sư phụ sẽ không gặp chuyện đâu.
Mà giờ phút này.
Nơi nào đó.
Giang Phong đang cô đơn ở nhà một mình, chuẩn bị cho hành động buổi tối.
Ngoài cửa sổ, lá cây bay tan tác.
Giang Phong ngẩn người một hồi lâu, lúc này mới thở dài, Tiểu Bạch vẫn còn quá nhỏ, nếu nó lớn hơn một chút, có lẽ sẽ giúp ông ta thu dọn đồ đạc rồi.
...
Ban đêm.
Sáng sớm.
Hai bóng người gặp nhau trước cổng trường học.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Giang Phong dẫn Lục Minh vào sân vận động.
Nhưng vừa đến sân vận động, Giang Phong lập tức nhìn thấy sân vận động đã biến thành hồ trường học. Mãi một lúc sau ông ta mới hoàn hồn, hồ ở đây ra vậy?
Lục Minh nói đại khái.
“Ồ.”
Giang Phong đã hiểu.
Thì ra là vậy...
“Không sao.”
Giang Phong vui mừng: “Làm tốt lắm.”
Không thể không nói, đứa trẻ Lục Minh này vẫn rất có tiềm năng…
Ừm...
Hay là vào trong trước nhỉ.
Vì vậy, ánh mắt của ông ta lướt nhìn xung quanh.
Lướt qua...
Lướt qua...
Hồi lâu sau, biểu cảm của ông ta đầy mơ màng.
“Sao vậy?”
Lục Minh nhạy bén ý thức được sự kỳ lạ. Lẽ nào lần này lão Giang bị trọng thương, đầu cũng bị hỏng rồi?!
“Lục Minh.”
Giang Phong nhỏ giọng nói: “Em nhìn kĩ xem, sao thầy cứ thấy thiếu một tòa nhà nhỉ?”
“À, việc đó.”
Lục Minh phục hồi tinh thần: “San bằng rồi.”
“???”
Vẻ mặt của Giang Phong ngơ ngác.
Tóm lại, đến tòa nhà dạy học mà các em cũng không bỏ qua ư?!
“Kiểm tra không đạt.”
Biểu cảm của Lục Minh bình thản.
“…”
Mãi mà Giang Phong vẫn chưa hoàn hồn. Một lát sau mới lên tiếng: “Nhưng… bí mật nằm ở đó…”
“…”
Lục Minh ngẩn người.
Ồ.
Thì ra bí mật của trường học nằm ở toà nhà văn phòng bỏ hoang?
Ồ.
Nếu tòa nhà văn phòng đó đã bị san bằng.
Bí mật gì đó chắc cũng đã thành thứ bỏ đi rồi...
Cho dù không bị hỏng thì khi ngâm dưới hồ nước trường học, chắc cũng chẳng còn lại gì đâu…
Soạt!
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Bầu không khí tràn ngập ngượng ngùng.
“Làm sao bây giờ?”
Lục Minh ho lên một tiếng: “Hay thầy bơi qua đó xem thử?”
“…”
Giang Phong im lặng trong thoáng chốc: “Thầy không biết bơi.”
“Thật trùng hợp.”
“Em cũng không biết.”
Lục Minh có đôi chút xấu hổ.
Soạt!
Hai người lại im lặng lần hai.
“Chắc không hỏng đâu nhỉ?”
Lục Minh không biết bên trong là gì, chỉ có thể hỏi.
“Không đâu.”
Giang Phong thở dài: “Nhưng phải vào trong.”
“Ồ.”
“Vậy xem ra chỉ có thể tháo sạch nước hồ thôi…”
Lục Minh tiếc nuối.
“Ừ.”
Giang Phong bày tỏ tán thành.
Thế là, sau khi hai người thương lượng liền quyết định ngày mai kêu sinh viên và giáo viên cố gắng tháo sạch hồ nước trong trường, sau đó ai về nhà nấy.
“Ơ?”
“Sư phụ?”
Tiểu Bạch buồn ngủ mơ màng đi ra: “Anh xong việc rồi ư?”
“Khụ khụ.”
Lục Minh mỉm cười: “Thời gian có thay đổi, ngày mai lại đi.”
“Ồ ồ.”
Tiểu Bạch vui vẻ: “Muộn lắm rồi đó, sư phụ ngủ sớm đi.”
Nói xong, cô bé dựa lên người Lục Minh ngủ.
“Cô nhóc này…”
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Ôm Tiểu Bạch về giường, lúc này Lục Minh mới ngủ.
Ừm...
Hy vọng ngày mai thuận lợi.
Ông già lão Giang này đúng là ngày càng không đáng tin...
Ngày hôm sau, trường học lấy danh nghĩa “thay nước để tu sửa”, kêu các giáo viên và sinh viên đi dọn dẹp hồ nước. Trong thời gian một ngày, hồ nước trường học đã sạch sẽ, không còn một giọt nước hay một chút bùn.
Đêm khuya, Lục Minh và Giang Phong xuất hiện lần nữa.
“Đi thôi.”
“Dạ.”
Hai bóng người bước vào đáy hồ, đi tới vị trí vốn là tòa nhà làm việc.
“Chắc là chỗ này.”
Giang Phong đắn đo trong chốc lát.
Thế là ông ta ổn định tinh thần, bắt đầu cảm nhận.
Cảm nhận.
Cảm nhận.
...
Một lúc lâu sau, trong ánh mắt của Giang Phong đầy mờ mịt.
“Sao vậy?”
Lục Minh thở dài thườn thượt.
“…”
Giang Phong trầm ngâm chốc lát, thở dài: “Không tìm được lối vào.”
Lục Minh: “…”
Đại ca, ông có được không vậy?
“…”
Giang Phong cũng rất bất đắc dĩ mà.
Kế hoạch ban đầu là dẫn Lục Minh đến tòa nhà làm việc, cảm nhận lối vào bị giấu đi, mở cửa ra là được rồi. Có trời mới biết nơi này bị san bằng rồi biến thành hồ nước gì đó…
Cũng không biết lối vào ở chỗ nào nữa!
Trong ấn tượng, lần trước lúc không tìm được lối vào là khi đang ngủ với gái...
Hồi lâu sau, Lục Minh lên tiếng: “Làm sao bây giờ?”
“Thầy trở về tìm đạo cụ đã.”
Giang Phong đắn đo trong chốc lát: “Ngày mai thầy dẫn em đến, kiểm tra lại một lần nữa.”
“Thầy chắc lần này không có vấn đề gì chứ?”
Lục Minh hoài nghi nhìn ông ta.
“Không thành vấn đề.”
Giang Phong khẳng định.
“Vâng.”
Lục Minh chỉ đành đồng ý.
Thế là hai người lại ai về nhà nấy.
...
“Sư phụ?”
Tiểu Bạch có chút mờ mịt nhìn Lục Minh lại về nhà lần nữa.
Ủa?
Chẳng phải nói ra ngoài thám hiểm sao?
“Khụ khụ.”
“Xảy ra chút chuyện, ngày mai lại đi.”
Lục Minh giải thích.
“Thật ư?”
Tiểu Bạch mơ hồ gật đầu. Nhưng cô bé nhanh chóng cảm thấy có gì đó sai sai. Liên tiếp hai ngày nay đêm nào sư phụ cũng ra ngoài vào ban đêm, mỗi lần nửa tiếng…
Thời gian này...
Đợi đã.
Lại nghĩ đến thời gian trước sư phụ vừa có tiếp xúc với tên mập…
Lẽ nào...
Tiểu Bạch chợt bừng tỉnh.
Sư phụ lại bị tên mập đó làm hư ư?!
Nửa tiếng...
Bỏ đi thời gian đi đi về về...
“Nghĩ gì thế?”
Lục Minh gõ lên đầu, cô nhóc này, thông minh thì đúng là thông minh, nhưng đôi khi trong đầu toàn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn linh tinh.
“Không, không có gì.”
Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng.
“Anh ra ngoài với cha em đó.”
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Ủa?!
Tiểu Bạch lo lắng hơn: “Đừng, đừng ra ngoài riêng với cha…”
“Tại sao?”
Lục Minh kinh ngạc.
“Cha sẽ làm hư anh.”
Tiểu Bạch nhăn nhó chiếc mũi nhỏ.
Lục Minh: “…”
Đây đúng là con đẻ ư!
Có điều, lúc này, anh lại nghĩ đến lời của Trương Tiểu Bàn. Thần tượng của cậu ta là Giang Phong! Nói vậy, khi Giang Phong còn trẻ…
Chậc chậc.
Thảo nào Tiểu Bạch lo lắng!
“Yên tâm.”
Lục Minh mỉm cười, xoa đầu Tiểu Bạch: “Sư phụ sẽ biết chừng mực mà.”
“Dạ.”
Lúc này Tiểu Bạch mới an tâm: “Em tin sư phụ!”
Một lúc lâu sau, cô nhóc kia lại ngủ say, Lục Minh ôm cô bé lên giường.
...
Ngày hôm sau.
Đêm khuya.
Lục Minh và Giang Phong lại tập hợp một lần nữa.
“Lần này thầy không có vấn đề gì thật chứ?”
Lục Minh thở dài.
“Yên tâm.”
Lần này Giang Phong mang bao lớn bao nhỏ đến, một đống dụng cụ kiểm tra. Sau khi quét quanh vị trí ban đầu của nơi trước kia vốn là tòa kiến trúc một lát, lúc này mới tìm thấy lối vào.
Nơi nào đó, ánh sáng khẽ lóe ra.
“Chính là chỗ này.”
Giang Phong mừng rỡ.
Ông ta truyền năng lượng vào.
Vù...
Một trận pháp hiện lên.
Không ngờ lại có một kết giới trận pháp lơ lửng trên không.
“Mở!”
Giang Phong quát nhỏ một tiếng.
Vù...
Một luồng năng lượng vờn quanh, trận pháp chậm rãi mở ra. Một góc sân vận động đã xuất hiện một con đường đi xuống bên dưới, kéo dài sâu trong lòng đất!
“Đi!”
Giang Phong dẫn Lục Minh vào trong.
Hai người bước vào hang, phong cảnh trước mắt trở nên huyền ảo.
Soạt!
Ánh sáng lóe lên.
Trước mắt bỗng xuất hiện một cầu thang sâu không thấy đáy. Trước khi xuống cầu thang, thậm chí còn có một tấm bia đá, trên đó viết vài chữ đã mờ gần như không thấy rõ...
Mộ của ***!