Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 200: Chương 200: Lần này thật sự không phải là tôi hại ông




Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Vùng ngoại ô.

Lần này Lục Minh đặc biệt lựa chọn một khu vực hoang vu.

Vì lần này thẻ bài sở hữu hai khuôn mẫu tính định hướng và tính khu vực, vậy nên khu vực Lục Minh tìm kiếm là một nơi có thú dữ hai sao.

Chốn đồng không mông quạnh xa xa, có thể nhìn thấy một đám thú dữ hai sao kết thành bầy...

Đương nhiên những thứ này cũng chỉ là chuẩn bị.

Dù sao...

Đây là lần đầu tiên Lục Minh thi triển tấm thẻ này, anh cũng không dám trực tiếp sử dụng với mình, ngộ nhỡ là thẻ bài kỳ quái gì thì mình xong đời luôn sao?

Vì thế lần này mục tiêu mà anh thi triển chính là đám thú dữ hai sao kia!

Vèo…

Ánh sáng chói mắt lóe lên.

Soạt!

Thẻ thoi mây bốn sao tỏa ánh sáng rồi biến mất.

Sau đó...

Bỗng nhiên!

Như một cơn gió nhẹ thổi qua...

Một vùng tĩnh lặng.

Hồi lâu sau, Lục Minh chớp đôi mắt khá khô khốc.

???

Thoi mây đã nói đâu rồi?

Xa xa, đám thú dữ hai sao kia vẫn còn ở đó.

Chúng vốn không nhận biết được sự tồn tại của Lục Minh, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, từ đầu tới cuối, chỉ có chỗ Lục Minh hiện ánh sáng lên một lần...

Sau đó thì không có sau đó nữa.

???

Lục Minh mang vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.

Một trăm nghìn điểm năng lượng!

Một trăm nghìn chẵn!

Nếu ở trong truyền thừa Nguyệt Ảnh thì có thể đánh Ngô Hồng Phi tan tác luôn đó!

Kết quả thì sao?

Chợt lóe lên ánh sáng...

Và chẳng có gì cả!

“...”

Sắc mặt của Lục Minh tối sầm lại, rất khó coi.

Đương nhiên cũng có thể là trì hoãn?

Thế là Lục Minh đợi tại chỗ, chờ đợi, rồi lại chờ đợi...

Anh tận mắt nhìn mục tiêu thú dữ, khoan thai uống nước, nằm nghỉ, thậm chí còn bắt một con thú dữ mẹ tới giao phối, nhưng vẫn chẳng xảy ra chuyện gì như trước.

Trời đã tối.

Thế giới vẫn yên bình như trước.

...

Được rồi.

Lục Minh rất chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.

“Chuyện quái quỷ gì vậy?”

Lục Minh hơi mờ mịt.

Tính chỉ hướng...

Nếu là tính chỉ hướng, nhất định là có thể chọn mục tiêu mà!

Anh rất hiểu về máy kiểm tra, cái gọi là tính định hướng, cũng chỉ là máy kiểm tra được trong đường vân có khuôn mẫu này mà thôi!

Hay là...

Xảy ra sai sót?

Không.

Không đúng.

Vừa rồi khi thi triển, chắc chắn có thể định hướng...

Rõ ràng anh có thể cảm giác được một sức mạnh kỳ diệu hướng về mục tiêu, sau đó thì không có sau đó nữa...

???

Chuyện này là sao?

Lục Minh rất rầu rĩ.

Thật vậy.

Anh biết rõ, kiểm tra năng lực mới, thẻ bài mới cần thử nhiều lần, lúc thẻ thoi mây ba sao lần đầu xuất hiện, anh cũng kiểm tra rất lâu!

Thậm chí kiểm tra ra cả một làn sóng thú dữ!

Thế nhưng tấm thẻ này căn bản không thể kiểm tra như vậy...

Bởi vì tiêu hao quá kinh khủng!

Một trăm nghìn?

Hiện tại anh cũng không biết con số này từ đâu ra!

Máy móc viết không phải mười nghìn sao?

Bản thân anh cảm giác cũng tương đương với mười nghìn...

Còn cả hiệu quả này...

Cũng rất kỳ lạ.

“Làm lại lần nữa?”

Lục Minh lo lắng.

Chỉ tưởng tượng tiêu hao một trăm nghìn năng lượng thôi cũng đã không nỡ.

Có điều...

Liều thôi!

Lục Minh cắn nhẹ môi.

Không vào hang cọp không bắt được cọp con!

Không thử một chút làm sao biết hiệu quả của tấm thẻ này ra sao?

Thế là Lục Minh chuẩn bị làm lại lần nữa.

Lần này, anh lựa chọn con thú dữ khác đi ngang qua...

Ba sao!

Thực lực cũng được đấy.

Lục Minh núp trong bóng tối, anh lấy ra một xấp thẻ năng lượng một lần nữa, nhắm vào con thú mà thi triển, một ánh sáng mờ nhạt lóe lên trên thẻ thoi mây bốn sao...

Vèo...

Ánh sáng di chuyển.

Một cái bóng hướng về con thú dữ đi ngang qua đó!

Sau đó...

Không có sau đó nữa...

Thế giới vẫn yên bình như trước.

Buổi tối vẫn tĩnh lặng như trước.

Không có thoi mây bay ra, không có đàn trâu xuất hiện, thậm chí ngay cả phần mộ cũng không có...

???

Lục Minh lặng im.

Bà mợ nó!

Lại biến mất?

“Thẻ vô dụng?”

Lục Minh chau mày.

Làm sao có thể chứ!

Đây là thẻ thoi mây bốn sao mà!

Anh tuyệt đối không tin, đường đường thẻ bài bốn sao đinh cao được dung hợp tia chớp, một thẻ bài siêu cấp mỗi lần tiêu hao một trăm nghìn điểm năng lượng sẽ là một tấm thẻ vô dụng!

Nhưng...

Vì sao không có phản ứng?

Không hiểu nổi, thẻ của ông đây đi đâu rồi?

...

Đêm tối.

Hoàng hôn buông xuống.

Lục Minh nhìn con thú dữ ba sao đi qua trước mắt mình, dường như không có chuyện gì, càng đi càng xa... Cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Minh...

Được rồi.

Anh thở dài thuờn thượt, còn có thể nói gì đây?

“Phải trở về thôi.”

Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Chuyến đi này thật là...

Thôi bỏ đi.

Anh quay người, chuẩn bị trở về, có điều mới vừa đi hai bước thì có một vật cấn dưới chân. Lục Minh cúi đầu nhìn, phát hiện trong bụi cỏ có một viên tinh hạch.

“Thứ này cũng có thể nhặt được?”

Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Tinh hạch là gì?

Nói thẳng ra, chính là hạch tâm trong cơ thể thú dữ.

Nói theo một cách nào đó, nó chính là căn bản để thú dữ tu luyện, giống với trung tâm nghề nghiệp của người tu luyện, tương tự như kiếm thai, thẻ gốc.

Thông thường chỉ có săn thú dữ mới có thể có được...

Đúng vậy.

Có thể!

Nhưng thú dữ lại không ngốc...

Bị chọc điên sẽ tự hủy đấy?

Tinh hạch tự hủy!

Uy lực không tầm thường!

Vì thế thông thường, chỉ khi có thực lực mạnh vượt trội thú dữ mới có thể lấy được tinh hạch, điều này cũng dẫn đến việc tinh hạch là thứ đồ tương đối đắt tiền.

Có điều tại sao thứ này lại ở trên mặt đất?

“Xem như là một chút bồi thường đi.”

Lục Minh vò đầu.

Anh nhặt tinh hạch lên chuẩn bị rời đi, mới vừa đi một bước, dưới chân lại xuất hiện một tinh hạch nữa.

?

Lục Minh chợt cảnh giác, chuyện gì đây?

Hai tinh hạch liền?

Điều này sao có thể!

Nếu như là của một kẻ mạnh săn bắt… thì họ sẽ lấy tinh hạch đi ngay chứ nhỉ? Nếu như đối phương không thèm để ý thì vốn sẽ không lấy tinh hạch từ trong thi thể ra, chẳng lẽ là bẫy?

Soạt!

Lục Minh cảnh giác.

Có điều đi thêm về phía trước, không có tinh hạch xuất hiện nữa.

“...”

“Luôn cảm giác chỗ nào đó không đúng lắm.”

Lục Minh khựng lại.

Anh nhìn hai tinh hạch trong tay, vừa khô vừa sần, chẳng tròn nhẵn chút nào, thứ này... chỉ là thứ nhỏ bé vậy thôi, lại làm cho tim anh chợt đập rộn lên!

Hai tinh hạch này... nếu như anh không nhìn nhầm...

Soạt!

Lục Minh đứng bật dậy.

Anh nhìn về đám thú dữ hai sao xa xa.

Ầm!

Anh xông thẳng đến.

Soạt…

Đám thú dữ kinh hãi.

Tất cả thú dữ chạy tán loạn, mặc dù Lục Minh không phóng ra năng lượng, thế nhưng hơi thở nguy hiểm toát ra từ người anh đủ để cho đám thú dữ hai sao này cảnh giác!

Chỉ có... con thú dữ bị Lục Minh thi triển năng lực kia.

Lúc này vẫn đang ngủ.

Bình yên như vậy.

Nó không hề nhận biết được chuyện Lục Minh xuất hiện!

Ầm!

Lục Minh bắt nó lại, ý niệm mạnh mẽ lướt qua, sau đó anh khiếp sợ phát hiện ra, con thú dữ này lại không có tinh hạch thật!

Chẳng lẽ...

Đồng tử của Lục Minh bỗng nhiên co rút lại.

Thẻ thoi mây bốn sao đã trực tiếp lấy đi tinh hạch của nó sao?

Bà nó...

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Lục Minh ép buộc khiến bản thân tỉnh táo lại.

...

“Grào…”

Thú dữ dưới đất thức tỉnh.

Nó nhìn thấy Lục Minh xuất hiện, hoảng sợ bắt đầu tấn công.

Uy lực...

Vẫn còn.

Thế nhưng cùng với việc không ngừng tấn công, sức mạnh của nó càng ngày càng yếu, hơi thở cũng không ngừng yếu đi, rồi dần dần giống như thú dữ không có sức mạnh vậy!

Không có tinh hạch, nó không còn cách nào khôi phục.

Không có tinh hạch, nó tấn công rất yếu.

Vèo…

Lục Minh lấy tinh hạch của nó ra ném qua.

“Ực…”

Thú dữ nuốt vào.

Vèo…

Năng lượng lan tràn.

Sức mạnh thú dữ tăng mạnh, khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường, nó nhìn Lục Minh với ánh mắt e dè, quay mình chạy trốn.

Một hồi lâu sau Lục Minh vẫn chưa hoàn hồn lại.

Thì ra...

Đây mới là tính năng của thẻ thoi mây bốn sao!

Nó giống với thẻ thoi mây ba sao trước đây, không có bất kỳ lực sát thương nào!

Thế nhưng...

Lại có thể lấy đi tinh hạch!

Thật sự khủng khiếp!

“Còn có một con thú dữ.”

Lục Minh chợt nhớ tới con thú dữ vừa đi ngang qua kia.

Ừm...

Nếu như tinh hạch nó đã không còn, thì hẳn là đi không xa được...

Do đó Lục Minh tìm kiếm theo đường nó rời đi, và thật sự đã tìm được con thú dữ đó. Lúc này, con thú dữ đang mờ mịt đi tới đi lui xung quanh...

Hiển nhiên, đời này nó sẽ không ngờ được, tinh hạch lại dễ mất đi như vậy.

Vèo!

Lục Minh tiện tay ném ra.

Thú dữ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, há miệng nuốt xuống.

Ầm!

Sức mạnh trở lại.

Nó phấn khích chạy xa lần nữa.

Quả nhiên...

Đồng tử của Lục Minh co rút lại.

Hai tinh hạch này lại thật sự đều là của bọn chúng!

Cũng có thể nói, thẻ thoi mây bốn sao thật sự sẽ lấy đi hạch tâm!

Đây là lần kiểm tra đầu tiên với thẻ bài bốn sao.

Hiệu quả kinh người!

...

Lợi hại!

Lục Minh thật lòng thán phục.

Như vậy, sau này một mình anh có thể đấu với bất cứ con thú dữ nào nhỉ?

Ai dám không phục?

Huống chi, anh còn có một ý tưởng kinh khủng hơn, nếu như thẻ thoi mây có thể lấy đi hạch tâm của thú dữ, vậy thi triển đối với con người, nó sẽ lấy đi cái gì?

Nếu như...

Thôi bỏ đi.

Lục Minh hít sâu một hơi để cho bản thân tỉnh táo lại.

Sắc trời đã tối.

Hơn nữa năng lượng đã tiêu hao hết, anh cần phải trở về.

Huống hồ...

Vốn không thể nào kiểm tra với con người!

Tìm ai đây?

Nếu như xảy ra chuyện thì sao?

Nếu như lấy đi một cơ quan nội tạng nào đó thì sao?

Ngẫm lại thấy thật kinh hoàng!

“Đi về trước đã.”

Lục Minh đứng dậy, chuẩn bị trở về.

Nhưng đúng lúc này.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Ấy...”

“Lục Minh, tại sao cậu lại ở đây?”

“Ủa?”

Lục Minh ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác ngay tức khắc, một bóng dáng từ đằng xa đi đến, hóa ra chính là Phạm Trạch!

???

Sao ông ta lại ở chỗ này?

“Tôi đi ngang qua đây...”

Lục Minh nói rất nhuần nhuyễn.

“...”

Phạm Trạch tối sầm mặt.

Lần trước lúc cậu nói như vậy là khi bị đuổi giết nhỉ?

Có điều, ông ta cũng không vạch trần Lục Minh, con trai mà, luôn muốn giữ thể diện, ông ta cũng không ngờ trên đường về nhà lại gặp phải Lục Minh!

Ừm...

Cũng đã nhiều ngày không gặp.

Phạm Trạch hơi nheo mắt.

Kết giới trong nhà chưa làm xong...

Sau chuyện lần trước, ông ta vẫn muốn tìm Lục Minh làm kết giới, sau đó nhìn thấy cuộc thi cúp học viện, thấy được thủ đoạn của anh.

Thế mà có thể đối kháng với bốn sao?

Thảo nào mỗi lần thấy mình đều không sợ!

Thảo nào một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao dám chạy lung tung vào ban đêm!

Có điều... cũng không phải chuyện xấu.

Lần trước chuyện xảy ra trong hang núi, ông ta vẫn cho là mình dẫn dắt thú dữ rời đi cứu anh... Nói như vậy, có phải nghĩa là...

“Lục Minh à.”

Phạm Trạch vỗ vai của anh: “Còn nhớ chuyện lần trước ta cứu cậu không.”

“Nhớ chứ nhớ chứ.”

Lục Minh có sắc mặt kỳ lạ.

Nhớ chứ.

Đương nhiên nhớ chứ.

Chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thể quên được đây?

Trong ấn tượng, lúc đó ông ta muốn giết bản thân mình đó!

Chà chà...

“Ha ha.”

“Ta còn nghe nói, Trương Dương còn khen ngợi cậu.”

Phạm Trạch xuýt xoa không ngớt: “Cậu xem, chúng ta dẫn thú dữ đi, nguy hiểm vô vàn, thế mà cậu được tuyên dương, có phải nên thể hiện chút gì đó hay không?”

“Hả?”

Lục Minh mông lung, hơi ngượng ngùng: “Nhưng, nhưng tôi không có tiền.”

“Không sao.”

Phạm Trạch vịn vai anh: “Bây giờ cậu xem như đã sở hữu thực lực bốn sao, hai ta nói điều đó thì thật tầm thường, đi nào, ở đây ban đêm quá nguy hiểm, vừa hay kết giới lần trước chưa làm xong...”

“Ồ ồ ồ được.”

Lục Minh tỏ ý đã hiểu.

“Vậy mới đúng chứ!”

Phạm Trạch dẫn theo Lục Minh về nhà.

Bọn họ đã nhanh chóng đến nơi.

Dãy núi quen thuộc, phủ đệ quen thuộc.

“Kết giới này nhờ cậu rồi.”

Bây giờ Phạm Trạch nói năng khá khách khí.

Có điều ông ta không chú ý tới, sắc mặt của Lục Minh khác thường kỳ lạ.

Thật vậy.

Anh thật không ngờ, lại trùng hợp như thế!

Đang lo không có ai để kiểm tra...

Vậy là Phạm Trạch tới.

Đang lo năng lượng không đủ...

Thì Phạm Trạch tới.

Lão Phạm à, lần này thật sự không phải là tôi hại ông, là ông tự tìm đến nhé...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.