Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Một khu vực nào đó ở vùng ngoại ô.
Đây là một thị trấn nhỏ cổ kính trang nhã và vô cùng đặc biệt, vẫn giữ được kiến trúc khi xưa, thậm chí một số người từ phương xa cố ý tìm đến nơi này để tham quan, cũng coi như là một địa điểm du lịch nhỏ ở thành phố Thanh Minh. Hằng năm, thành phố Thanh Minh sẽ cấp cho nơi này một số kinh phí nhất định để bảo trì những kiến trúc này.
Có điều ngày hôm nay.
Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.
Một vết nứt khủng khiếp đột nhiên lan ra.
Rắc!
Rắc!
Đất đá văng tung tóe.
Mọi người hoảng hốt nháo nhào tránh né.
Con đường lót đá xanh trải dài khắp trấn nhỏ đột nhiên xuất hiện khe nứt, toàn bộ trấn nhỏ giống như bị khe nứt này chia ra làm hai nửa.
Cũng may, trận động đất này chỉ diễn ra trong vài giây.
“Chuyện gì mới xảy ra vậy?”
“Động đất đó!”
“Má ơi, lần trước không phải mới có kiến trúc sư tới đây ổn định kết cấu sao?”
“Có trời mới biết.”
Mọi người đều hoang mang.
Bọn họ đều tới quan sát kĩ lưỡng, khe nứt ở giữa con đường kia lan tràn ra ngoài không theo bất cứ quy tắc gì cả, trông rất là ghê rợn, cũng may độ rộng của khe nứt chỉ có vài centimet mà thôi.
Một lúc lâu sau, lãnh đạo của trấn mới chạy tới, vừa thấy trợ lý là chửi như tát nước vào mặt: “Người mà tôi bảo cậu tìm đâu?”
Báo cáo địa chất hồi tuần rồi cũng đã nói, nơi này cần phải bảo trì lại.
“Không tới.”
Trợ lý cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi còn cố ý chọn kiến trúc sư hàng đầu có danh tiếng tốt nhất, đánh giá cũng cao nhất, hầu như không hề có bình luận kém, ai mà ngờ bên đó lại thất hẹn chứ.”
“Không phải là mượn cớ chứ?”
Lãnh đạo liếc mắt nhìn anh ta.
“Làm sao có chuyện này được?”
Trợ lý cười khổ: “Điện thoại của tôi còn lưu lịch sử trò chuyện đây này, ngài có cần kiểm tra thử không?”
“Bỏ đi, giải quyết nhanh đi.”
Lãnh đạo khoát tay.
Ông ta nhìn khe nứt này mà đầu to như cái đấu.
Haizzz...
Bảo trì với sửa chữa không có đồng giá đâu, tối nay chắc phải đi giao lưu với lãnh đạo cấp trên, tranh thủ xem có thể kiếm thêm nguồn tài chính để bảo trì...
Như vậy thì sửa lại cũng không phải vấn đề gì.
“Đã rõ.”
Trợ lý đã hiểu rõ.
Hừ!
Cái tên kiến trúc sư Trương Nhị Lương gì đó...
Hàng đầu?
Không có bình luận kém?
Nực cười, về sẽ lập tức cho ngay một bình luận kém!
Một lúc lâu sau, trấn nhỏ mới khôi phục lại sự nhộn nhịp.
Nhưng không ai nhìn thấy được, bên trong vết nứt kia có một luồng năng lượng như có như không đang lặng lẽ biến mất rồi lại không ngừng dâng lên, liên miên không dứt.
...
Mà giờ phút này, trong cửa hàng.
Lục Minh nghe âm thanh đổ chuông cứ vang lên liên tục, trong lòng càng lúc càng nặng nề.
Đã xảy ra chuyện rồi!
Tuy rằng đồng chí lão Giang mất tích là chuyện thường như cơm bữa, nhưng mà tình trạng mấy ngày liền không liên lạc được, hơn nữa ngay cả Tiểu Bạch gọi cũng không nghe máy như thế này đúng là chưa từng xảy ra!
Trước đây, cho dù ông ta có bận cỡ nào, dù không thể rảnh tay nghe điện thoại thì một lát sau cũng sẽ gửi một tin nhắn hoặc gọi lại!
Mà bây giờ... không hề có tin tức.
Bận?
Không có chuyện đó!
Lúc trước bị đuổi giết mới là thời điểm bận rộn nhất mà!?
Trong tình huống như vậy mà Giang Phong còn hấp ta hấp tấp nhận điện thoại của Tiểu Bạch, cứ sợ chậm một giây là Tiểu Bạch sẽ cúp máy. Vậy còn có chuyện gì bận hơn chuyện bị đuổi giết chứ?
Trừ phi...
Lục Minh có linh cảm không ổn.
Tuy ngày thường anh thường hay chọc ghẹo Giang Phong, nhưng anh cũng không hy vọng ông già này thật sự gặp chuyện không may gì!
Dù sao cũng là cha của Tiểu Bạch
Hơn nữa, giáo trình bốn sao kia còn chưa thanh toán nữa.
“Đi thôi!”
“Tới nhà em xem sao.”
Vẻ mặt của Lục Minh trở nên nghiêm túc.
“Dạ.”
Tiểu Bạch cũng rất lo lắng.
Lục Minh đóng cửa hàng, dẫn Tiểu Bạch đi về nhà.
Một căn nhà bình thường ba phòng ngủ hai phòng khách, mọi thứ trong nhà đều bình thường, không có dấu vết phá hủy, cũng không phát hiện ra chỗ nào khác lạ, bầu không khí rất yên tĩnh, không có dấu vết có người lạ xâm nhập.
Phòng ngủ của Giang Phong...
Cạch!
Mở không được.
Xem ra trước khi ông ta rời khỏi đã khóa cửa lại.
“Tiểu Bạch, em có chìa khóa ở đây không?”
Lục Minh hỏi.
“Không có.”
Tiểu Bạch lắc đầu.
“Được rồi.”
Lục Minh đi đến phòng làm việc.
Anh cẩn thận lật xem những thứ Giang Phong để ở đây.
Có một ít hồ sơ về trường học, còn có một số giấy tờ bừa bộn, ở đây không có bất cứ manh mối nào, chỉ có một chồng giấy tờ dày ghi chép tài liệu học tập.
Lục Minh liếc nhìn, nhớ lại lúc trước Tiểu Bạch nói Giang Phong thường nhìn vào màn hình cười hí hí, lại không dám trực tiếp mở ra.
Tài liệu học tập...
Trong ấn tượng, anh nhớ tài liệu học tập kiếp trước của anh là luyện nói tiếng Nhật... (phim heo?)
Đợi một lát.
Đợi đến khi Tiểu Bạch không chú ý, anh lén mở ra nhìn, à, thật sự là tài liệu học tập, có một số là hồ sơ xin gì đó của trường học, anh xem cũng không hiểu.
“Nhà em có két sắt không?”
Lục Minh hỏi.
“Có đó.”
Tiểu Bạch mở chiếc bàn ở phía dưới bên phải giá sách.
Chỗ đó không ngờ đang giấu một két sắt tinh xảo.
Lục Minh liếc nhìn, két sắt này bảo mật ba lớp, vân tay, mống mắt và năng lượng, chỉ khi ba lớp bảo mật đều đúng thì mới có thể mở két sắt ra.
“Em thử đi?”
Lục Minh đề nghị.
Lão Giang có lẽ sẽ để lại chút manh mối gì đó cho con gái của mình.
“Dạ.”
Tiểu Bạch cẩn thận nhích lại gần.
Soạt!
Quét vân tay thất bại.
Soạt!
Nhận diện mống mắt thất bại.
Soạt!
Xác nhận năng lượng thất bại.
“Xem ra không được rồi.”
Lục Minh hơi thất vọng.
Lão Giang vậy mà không tính để lại cho con gái thứ gì hết.
Quá keo kiệt!
Có phải là máu mủ ruột rà nữa không?
Thật sự không muốn để lại di chúc hay tài sản này nọ gì hết sao?
Sao lại tệ tới vậy chứ?
“Cha của em có từng nói gì không?”
Lục Minh hỏi.
“Không biết.”
Tiểu Bạch mờ mịt lắc đầu.
Hình như cha chưa từng nói gì liên quan đến két sắt cả.
“Ồ.”
“Để anh coi cái đã.”
Lục Minh đau đầu lấy thẻ tan biến.
Năng lượng...
Cũng chỉ đành thử xem sao.
Tuy anh hiểu rõ, nếu như dùng thẻ tan biến hút năng lượng của két sắt này thì e là sẽ khóa chết, nhưng mà lúc này cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể thử một lần xem sao, thuận tiện nghiên cứu xem kiểu bảo mật ba lớp như này có xuất hiện BUG gì không.
Có điều anh mới lại gần két sắt, năng lượng tuôn ra, thẻ tan biến còn chưa kịp dùng thì...
Soạt
Xác nhận năng lượng thành công
???
Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác, xác nhận... thành công?
Là ý gì?
Một lúc lâu anh vẫn chưa hoàn hồn, sau đó nhìn kĩ lại, anh hơi ngờ vực xác nhận một lượt hai lớp kia theo bản năng.
Bíp...
Quét vân tay thành công
Bíp...
Nhận diện mống mắt thành công.
Cạch!
Két sắt được mở ra.
Lục Minh: “...”
Tiểu Bạch: “...”
Tiết tấu phát triển của câu chuyện hình như không giống trong tưởng tượng lắm thì phải?
???
Lục Minh ngơ ngác.
Đây là ý gì?
Tại sao két sắt của lão Giang mà mình lại có thể mở ra được?! Tuy mừng vì có thể tìm được vài manh mối nào đó, nhưng lượng tin tức ẩn chứa đằng sau sự việc này hơi bị kinh khủng rồi đó!
Uầy...
Tiểu Bạch cẩn thận nhìn sư phụ, không dám lên tiếng.
“...”
Sắc mặt của Lục Minh hơi âm u.
Anh cẩn thận nhớ lại ký ức của Lục Minh bé nhỏ, anh cực kì chắc chắn thời niên thiếu, lúc còn nhỏ hay lúc còn là trẻ sơ sinh đều chưa bao giờ nhìn thấy sự xuất hiện của ông già Giang Phong này!
Phù.
May quá, không phải như mình tưởng tượng đâu.
“Bỏ đi.”
“Trước tiên cứ mở két sắt ra đã.”
Lục Minh vò đầu.
Két!
Anh mở cửa tủ ra.
Ngoài dự đoán chính là bên trong két sắt cũng không có thứ gì kỳ quái, chỉ có một chiếc lá phong xinh đẹp đang trôi lơ lửng và tỏa ra ánh sáng huỳnh quang.
Thứ này...
“Hình như em đã thấy ở đâu rồi.”
Tiểu Bạch đang nghiêm túc suy nghĩ, muốn thò tay lấy ra.
Mà đúng lúc này.
Két!
Phía sau có tiếng động
Có người!
Trong lòng Lục Minh dâng lên sát ý, trong nháy mắt đã ngưng tụ thẻ gốc trong tay. Ngay lúc sắp phóng ra Nguỵêt Luân Sát, cơ thể anh chợt cứng đờ, bởi vì người xuất hiện kia...
Không ngờ lại là Giang Phong!
Lúc này, Giang Phong đang mặc đồ ngủ, tay dụi dụi mắt nhập nhèm, vẻ mặt ngơ ngác nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt.
Ừm...
Phòng làm việc ngổn ngang bừa bãi.
Con gái và một tên thư sinh, người trước người sau ngồi trước két sắt, cũng không biết đang làm gì...
Đợi đã.
Sao két sắt bị mở ra rồi?
Lục Minh?!
Giang Phong trợn to mắt.
Móa nó!
Tên thư sinh kia chính là Lục Minh chứ còn gì nữa?
....
Phòng làm việc yên lặng như tờ.
Ba người nhìn nhau trân trân, không khí quái dị dần lan tỏa.
“Hai đứa đang làm gì thế?”
Sắc mặt của Giang Phong u ám.
“Việc đó.”
“Nếu như em nói.”
“Bọn em lo thầy gặp chuyện không may gì đó...”
Lục Minh cẩn thận tổ chức lại từ ngữ.
“Cho nên mới tới đây kiếm di chúc?”
Khuôn mặt của Giang Phong đã tái mét.
Hai đứa lục tung đồ đạc lên như vậy, không giống quan tâm tôi chút nào đâu.
“Uầy…”
Lục Minh cười gượng.
Trời mới biết tại sao thầy lại ngủ trong phòng ngủ lúc này!
“Biến đi!”
Giang Phong không vui nói.
Ông ta cũng biết, gần đây con gái bị tên thư sinh Lục Minh này dụ khị trở nên không biết phải trái gì nữa, nhưng không ngờ đã đến mức thành mê cung luôn, còn dẫn theo tên nhóc này về nhà gỡ két sắt đem đi nữa cơ?
Lừa nhau à?
“Cha, cha không sao rồi.”
Tiểu Bạch vui vẻ.
Cô bé cũng biết, sao cha có thể gặp chuyện không may gì đó chứ?!
Tuy cô bé cũng biết cha chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài, nhưng trong ấn tượng của cô bé, cha siêu lợi hại đó! Nhất là khi cô bé còn bé tí...
“Con cũng đi luôn!”
Giang Phong liếc mắt nhìn cô bé: “Cha bảo con đi theo thằng nhóc này học tập, chứ không phải gả con cho nó đâu!”
“Hì hì.”
Tiểu Bạch chỉ cười.
“Ờm.”
“Nói sao đây?”
Lục Minh suy nghĩ một lát, thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Bỏ đi.
Cứ vậy đi.
Anh nhún vai, không tranh cãi nữa.
Vốn còn tưởng chắc ông già Giang Phong này ngủm củ tỏi nên anh mới đến đây. Nếu như Giang Phong đã không có chuyện gì, anh cũng không cần phải lo lắng, chuyện khác sao...
Tùy duyên.
Dù sao phía trước có chị đứng chắn, anh cũng không sợ gì.
???
Giang Phong kinh ngạc, không muốn giải thích luôn?
Anh có biết cảm giác khi mà vừa mới ngủ dậy đã thấy con gái dắt theo một tên thư sinh về mở két sắt nhà mình ra là như thế nào không?
Bây giờ ông biết rồi đấy.
Đáng giận.
Có điều nhìn phản ứng của Lục Minh bây giờ, ông cũng hơi tin tưởng.
Cũng đúng thôi.
Dù sao cũng là em trai của Lục Nhan mà.
“Thật sự lo lắng cho tôi hả?”
Giang Phong liếc nhìn Lục Minh
“Thật mà.”
Lục Minh nói vô cùng chân thành.
“Coi như em cũng có lòng.”
Giang Phong cười lạnh lùng: “Được rồi, không có việc gì thì đi đi, đã bảy ngày thầy không ngủ nghê gì rồi, phải bổ sung giấc ngủ nữa, mới ngủ được mười mấy tiếng mà suýt bị hai đứa làm cho tức chết...”
Cậu nói xem đây là chuyện gì hả!
“Ồ...”
Lục Minh nhìn két sắt: “Vì sao xác nhận năng lượng lại là của em?”
“Bởi vì em là sư phụ của Tiểu Bạch.”
Giang Phong liếc mắt nhìn anh: “Chỉ có một mình Tiểu Bạch thì thầy không yên tâm. Lỡ như có tên nào muốn đồ vật trong này thì bọn họ có thể đuổi giết em trước...”
Lục Minh: “???”
Móa nó chứ!
Thầy xấu xa quá rồi đó!!
Có điều, liên quan tới Tiểu Bạch...
Thôi được, Lục Minh chỉ đành chấp nhận.
Anh thở dài, xoa đầu Tiểu Bạch: “Em xem, sư phụ vì em mà phải gánh trách nhiệm nặng nề đó.”
“Dạ.”
Tiểu Bạch chủ động cọ vào tay của Lục Minh, sư phụ đang quan tâm mình đó.
Giang Phong: “???”
Tức chết ông đây!
Không phải con nên cảm ơn cha sao?
“...”
Lục Minh liếc mắt nhìn gương mặt xanh mét của Giang Phong, bỗng nhiên sực nhớ: “Hiệu trưởng, quên nói cho thầy nghe một tin tức tốt, trong cơ thể Tiểu Bạch đã có thêm một sinh mệnh mới...”
Đùng!
Một luồng hơi thở kinh khủng chợt bùng nổ.
“Lục Minh!!!”
Đôi mắt của Giang Phong trợn to.
Chết tiệt!
Thằng nhóc này dám cả gan xuống tay với Tiểu Bạch! Con bé...
Đùng!
Trong đôi mắt ông lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Đúng đó.”
Tiểu Bạch cũng sực nhớ, vui vẻ triệu hồi thẻ gốc ra: “Cha, cha coi này.”
Vù...
Thẻ gốc trôi bồng bềnh.
Ánh sáng mờ nhạt hiện lên.
Nó vậy mà lại đang tu luyện.
Giang Phong: “...”
“Em nói sinh mệnh là chỉ cái này hả?”
Khuôn mặt của Giang Phong đã đen sì.
“Đúng vậy.”
“Không thì... thầy tưởng cái gì?”
Lục Minh cười thầm trong lòng, ai bảo thầy tính kế em!
“Ha ha.”
Giang Phong cười gượng: “Thầy còn tưởng em đang nói tới biển ý thức, không ngờ lại là thẻ gốc. Ừ... không hổ danh là con gái của Giang Phong ta.”
“Đương nhiên.”
Tiểu Bạch rất vui vẻ.
Cha không có chuyện gì, sư phụ cũng không bị hiểu lầm, thật tốt.
Lát sau, Giang Phong về phòng ngủ tiếp.
Đã bảy ngày ông ta không ngủ, lần này không biết sẽ ngủ bao lâu, Tiểu Bạch cũng không ở lại mà đi theo Lục Minh về cửa hàng.
“Tiểu Bạch.”
“Ngoan.”
“Em trông cửa hàng nhé.”
Lục Minh dặn dò: “Sư phụ đi chợ xem có thẻ bài mới gì không.”
“Dạ.”
Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Minh xoa đầu cô bé, lúc này mới rời đi
Có điều, sau khi Lục Minh rời khỏi con phố chỗ cửa hàng, bóng dáng anh mơ hồ rẽ tới rẽ lui, lại trở về nhà Giang Phong lần nữa theo con đường lúc nãy!
Ngẩng đầu lên nhìn.
Từ góc độ này, có thể dễ dàng phát hiện ra cửa kính phòng ngủ của Giang Phong đã biến mất.
Quả nhiên.
Lục Minh hơi híp mắt, anh đoán không sai mà, Giang Phong...
Vèo!
Lục Minh nhảy vào trong.
Mùi máu tanh nồng chợt xộc vào mũi.