Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 202: Chương 202: May mà anh mèo chưa cắn phải vật được làm mờ...




Editor: Nguyetmai

Ầm!

Ầm!

Tiếng nổ không ngừng vang lên.

Lục Minh vẫn đang không ngừng thu thập chiến lợi phẩm của mình.

Hiện giờ, anh đã xác nhận được suy đoán của mình một cách toàn diện. Quả nhiên thẻ thoi mây bốn sao có thể lấy trộm trung tâm nghề nghiệp của đối phương, hiệu quả cực kì mạnh mẽ!

Nhưng anh cũng lập tức phát hiện một điểm bất cập, đó chính là - Nếu đối phương chết thì trung tâm nghề nghiệp cũng sẽ biến mất theo!

Trực tiếp biến mất cũng được ư?!

Vậy chẳng phải bao nhiêu công sức thu thập của mình đều đổ xuống sông xuống biển sao?

Sau đó, Lục Minh lập tức nảy ra một suy nghĩ.

Anh trộm thứ ấy làm gì chứ?

Trung tâm nghề nghiệp!

Vậy thì...

Thông thường, trung tâm nghề nghiệp được đặt ở đâu?

Biển ý thức!

Thế nên...

Soạt!

Lục Minh lẻn vào biển ý thức, nhân tiện mang một trung tâm nghề nghiệp vào.

Vù...

Trung tâm nghề nghiệp thực sự được đưa vào biển ý thức.

Thành công!

Lục Minh vui mừng khôn xiết.

Hả?

Mèo mun đang ngủ say chợt thức dậy, nó kinh ngạc nhìn món đồ Lục Minh đem từ bên ngoài vào. Tên này lấy đâu ra thứ kia vậy?

Ồ...

Lần trước, lúc chia sẻ biển ý thức với cô bé Tiểu Bạch hình như cũng...

Lại chơi như vậy đấy à?

Nghĩ tới đây, mèo mun lại lười biếng nằm xuống.

Thanh niên bây giờ... đúng là quá tùy tiện mà.

“Anh mèo, tôi để đây tạm nhé.”

Lục Minh nói.

Nói xong, anh lại rời đi.

Một lát sau, Lục Minh xuất hiện, lại mang một đống trung tâm nghề nghiệp vào...

Mèo mun kinh ngạc.

Trung tâm nghề nghiệp...

Chẳng phải một người tu luyện chỉ có thể có một thôi sao?!

Thật sự.

Lẽ nào từ trước đến nay nó luôn hiểu sai về người tu luyện ư?

...

“Tuyệt lắm!”

Lục Minh rất hài lòng.

Đúng là có thể lưu trữ trung tâm nghề nghiệp ha ha ha ha!

Do đó anh ra tay càng hăng hơn.

Mấy tên vẫn đang ngoan cường chống cự, không tên nào có thể tránh khỏi sự tấn công của anh. Ngay cả người tu luyện năm sao kia cũng không thoát nổi kiếp nạn này...

Đúng vậy.

Lục Minh không đánh được họ.

Thế thì đã sao?

Lúc nội tạng của Phạm Trạch tự hủy, lúc bọn họ phòng thủ…

Lục Minh đột nhiên lấy đi trung tâm nghề nghiệp của họ, chờ đến khi phát hiện ra, e là họ đã chết bất đắc kỳ tử rồi, hoàn toàn chẳng thể nghi ngờ đến Lục Minh...

Hơn nữa, Lục Minh ngạc nhiên phát hiện.

Việc cất trung tâm nghề nghiệp vào trong biển ý thức có thể ngăn chặn cảm nhận của kẻ địch...

Đương nhiên, Lục Minh khẳng định thẻ thoi mây bốn sao không phải là vô địch, chắc chắn có người có thể đề phòng. Nhưng rất đáng tiếc, họ vốn không hề biết đến sự tồn tại của thẻ thoi mây bốn sao...

Lợi ích của năng lực hiếm chính là ở đây.

...

Một lát sau.

Khói bụi lắng xuống.

Đám người áo đen đến tập kích chết không còn lấy một người.

Toàn bộ phủ đệ sụp đổ, sau khi bị trọng thương, đám người áo đen không còn trung tâm năng lượng bị chôn thành một đống, chết sạch bách...

“Lão Phạm đâu?”

Lục Minh hơi tiếc nuối.

Tất cả năng lượng của thẻ thoi mây lần này đều là thành quả tích góp được trong mấy ngày vừa rồi, ngay cả thẻ thoi mây mới cũng được làm ra khi chế tạo kết giới mấy ngày nay...

Lão Phạm là người tốt đó.

Vậy nên anh giả bộ đi tìm kiếm trong một giây, rồi mới không cam tâm mà từ bỏ.

“Xem ra chết rồi.”

Lục Minh không ngừng xuýt xoa.

Người tốt như vậy cũng hiếm thấy lắm đó.

Vậy thì hiện giờ chỉ còn một vấn đề - làm sao ra ngoài đây?

Lục Minh nhìn phía trên.

Hiện giờ anh đang bị nhốt trong đống phế tích...

Không có cách nào hết.

Uy lực của nội tạng tự hủy mạnh quá!

Vì vậy anh vẫn luôn núp ở phía xa, quan sát từ trong căn phòng gần mạch khoáng. Anh muốn kiếm cơ hội trốn thoát nhưng vẫn không tìm thấy.

Kiếm khí...

Anh thử thi triển.

Đùng!

Tảng đá nặng trịch bị nứt thành mấy khối, hiệu quả không mạnh lắm.

Đây là phủ đệ được Phạm Trạch đặc biệt chọn lựa. Những tảng đá ở đây được mạch khoáng bồi dưỡng lâu ngày, tất nhiên sẽ kiên cố và lớn hơn đá ở những nơi khác!

Vậy nên, e là đòn tấn công thông thường sẽ không xi nhê gì.

Hừm...

Lục Minh suy nghĩ một lát, rồi lại tiến vào biển ý thức.

Nơi đó bây giờ đã có thêm một đống trung tâm, kiếm thai, dao găm, thẻ gốc…

Hả?

Vật được làm mờ kia đâu rồi?

Ồ.

Đúng rồi, người anh em kia đã bị đánh chết rồi. Lúc đó anh cũng chưa học được cách lưu trữ trung tâm vào biển ý thức, năng lượng của vật được làm mờ đó bị tiêu tan nên rất nhanh chóng biến mất theo...

Đáng tiếc.

Lục Minh thầm tiếc nuối.

Tuy tạo hình của nó có hơi xấu, nhưng dù sao nó cũng là lựu đạn cỡ nhỏ quý hiếm.

Có điều...

Lục Minh nhìn anh mèo đang tò mò ở đằng xa, lại có chút an ủi.

Cũng may, không còn vật được làm mờ cũng rất tốt.

Nếu không, anh thử nghĩ xem anh mèo có thói quen thích gặm thẻ gốc, nếu nó cắn vật được làm mờ thì phiền toái rồi...

Đùng!

Bóng đen hiện lên.

Lục Minh lập tức bị đánh bay ra ngoài...

Soạt!

Sắc mặt của mèo mun tối sầm, sát ý lạnh lẽo.

Hiện nó đang rất muốn giết người.

Thật sự.

...

E hèm.

Ý thức trở lại hiện thực.

Lục Minh tiện tay lấy ra một kiếm thai.

Vù...

Kiếm thai rời khỏi biển ý thức.

Quả nhiên năng lượng bắt đầu tiêu hao. Theo như tốc độ bình thường, ước chừng khoảng mấy phút sau nó sẽ biến mất hoàn toàn, nhưng không sao, anh lấy ra để dùng mà!

Vút!

Lục Minh vứt kiếm thai lên trên, nó trực tiếp nổ tung. Một tiếng nổ ầm trời vang lên. Mặt đất rung chuyển, khu phế tích bị nổ thành một cái hố...

Tuyệt vời!

Lúc này Lục Minh dùng kiếm khí mở đường, rời khỏi đây một cách thuận lợi.

Cuối cùng... cũng ra được rồi!

Lục Minh vui mừng.

Nhưng, nơi này...

Lục Minh nhìn xung quanh một lát.

Ngọn núi vốn đang yên lành đã sụp đổ, nơi đây đã biến thành một vùng phế tích, chỉ cần không phải người mù thì khi tới nơi này đều có thể phát hiện ra vấn đề...

Ừm.

Rất không may, đám người tu luyện dã ngoại có một thói quen xấu - rất thích đến những vùng phế tích, chui vào mấy hang động như thể bên trong có cất giấu Cửu Âm Chân Kinh không bằng.

“Vậy sao được.”

Lục Minh đắn đo trong chốc lát.

Nơi này còn có một mạch khoáng đó!

Sao có thể để người khác phát hiện chứ?

Dù lão Phạm đã chết thì anh cũng không thể để người khác tìm ra nơi này!

Anh ném một tấm thẻ nạp năng lượng tự hấp thụ vào mạch kháng này để chuẩn bị cho bản thân, sao anh có thể để người qua đường trực tiếp lấy đi mất chứ!

Ừm...

Lục Minh nhanh chóng nghĩ ra cách.

Một lát sau, Lục Minh rời đi.

Khu phế tích ban đầu đã biến mất.

Trong vài dặm này, tất cả mặt đất đều đã trở nên ngay ngắn hơn, tinh tế đến lạ thường giống như bị một sinh vật lớn mạnh nào đó giẫm đạp...

...

Thành phố Thanh Minh.

Tòa nhà cảnh sát.

“Đội trưởng, vùng ngoại ô xuất hiện chấn động quy mô lớn…”

“Làn sóng thú dữ ư?”

“Không, không giống lắm, hình như là một đám thú dữ cấp thấp ấy... Tuy thực lực bình thường, nhưng số lượng rất đáng sợ... Có thể là dấu hiệu nào đó...”

“Chú ý cao độ, một khi vượt qua ranh giới an toàn ngoại ô, lập tức cảnh báo.”

“Rõ.”

Ranh giới an toàn ngoại ô là một ranh giới được họ thiết lập.

Bên ngoài ranh giới này là vùng đất hoang thật sự không có người quản lý. Nếu có sinh vật nào đó vượt qua ranh giới này, điều đó có nghĩa là thành phố Thanh Minh đang bị đe dọa!

Bắt buộc phải chú ý!

Một lát sau.

“Đội trưởng.”

“Sao thế, chúng vượt qua ranh giới rồi ư?”

“À - Không ạ, nhưng… Nói thế nào nhỉ? Những thú dữ này…”

“Nói năng ấp a ấp úng? Qua là qua, chưa qua là chưa qua!”

“Báo cáo đội trưởng, đám thú dữ kia vẫn chưa vượt qua ranh giới, nhưng chúng cứ luẩn quẩn hai mét bên ngoài ranh giới an toàn, đi qua đi lại đã hơn trăm lần rồi nhưng không chịu đi vào.”

“??? Hơn trăm lần rồi?”

Đội trưởng ý thức được sự bất hợp lý.

Gì mà đi lại trăm lần rồi mà vẫn không chịu vào?

Anh ta mở số liệu giám sát, lập tức nhìn thấy một lượng lớn chấm đỏ phát sáng đang đi lại điên cuồng quanh ranh giới an toàn…

Đi đi lại lại trăm lần rồi nhưng lại không chịu vào.

Cảm giác này...

Như thể đang thăm dò sức chịu đựng của họ!

Lại còn giống gây hấn nữa!

“Nực cười!”

“Chúng thật sự cho rằng chúng ta chỉ kiểm tra bằng máy móc thôi sao?”

Đội trưởng giận tím mặt. Nếu đó là kiểu kiểm tra camera hoặc hồng ngoại thì máy kiểm tra đơn thuần sẽ không bao giờ phát hiện ra chuyện hôm nay.

“Chuẩn bị xuất phát.”

“Mời hai tiền bối bốn sao, chúng ta cùng đi xem sao. Lưu báo cáo số liệu lại, chuẩn bị báo cáo bất cứ lúc nào...”

“Hứ!”

“Nghe nói có đám người áo đen đang giở trò ở vùng ngoại ô...”

“Để tôi xem thử xem có phải tên kia không...”

Đội trưởng tỏa ra sát ý lạnh lẽo.

“Rõ!”

Mọi người đợi lệnh.

Một lát sau, đội cảnh sát hành động.

...

Mà giờ phút này, Lục Minh đã về tới cửa hàng.

Kiểm tra thẻ thoi mây bốn sao đã kết thúc, hiệu quả tổng thể cũng coi như hài lòng, nhưng năng lượng tiêu hao lại khiến anh khá đau đầu...

Một trăm nghìn năng lượng...

Quái đản!

Ai mà tiêu hao nhiều năng lượng như vậy được chứ?

Tuy thẻ thoi mây bốn sao thuộc loạt thẻ cực hạn cấp cao nhất, nói cách khác, nó có thể sánh ngang thẻ bài cấp năm sao, nhưng anh cũng chưa từng thấy thẻ bài nào tiêu hao đến hơn một trăm nghìn điểm năng lượng?!

Căn bản không hề khoa học!

Bốn sao...

Lục Minh trầm ngâm.

Anh cũng hiểu biết đôi chút về giai đoạn bốn sao này.

Người tu luyện từ một sao đến ba sao là nền tảng, nên mới cần xây dựng mô hình, cần tích lũy năng lượng, cần tôi luyện năng lượng, mà một khi đến bốn sao...

Trời cao biển rộng!

Đây mới thật sự là phạm vi thuộc về người tu luyện!

Vì thế từ bốn sao trở lên mới có tư cách được gọi là kẻ mạnh.

Hoặc nói chính xác hơn, bốn sao mới có tư cách thoát khỏi thân phận “người mới“.

Một sao, xây dựng mô hình.

Hai sao, tích lũy năng lượng.

Ba sao, tôi luyện năng lượng.

Những thứ này đều là nền tảng.

Mà trên bốn sao sẽ không hạn chế hạn mức năng lượng cao nhất, chỉ cần tôi luyện phẩm chất năng lượng đến giai đoạn tương ứng, thực lực sẽ tăng lên tương ứng!

Vì vậy trên lý thuyết, nếu muốn thì anh có thể tích lũy một trăm nghìn, một triệu năng lượng... Nhưng còn về chuyện anh có tôi luyện được không thì có thánh mới biết nhé!

Dù sao, tôi luyện một trăm nghìn năng lượng đến giai đoạn trung cấp...

Nghĩ thôi đã thấy sợ.

Ngoại trừ sinh vật họ rùa có tên là “Đỗ Mã” kia, chắc sẽ không có ai sống lâu đến vậy được... Vậy nên, lựa chọn giữa số lượng và chất lượng thì còn phải xem bản thân người tu luyện.

Nói cách khác, đây có thể coi là giai đoạn mặc sức muốn làm gì thì làm.

Đương nhiên, đây là cấp bậc của bản thân người tu luyện...

Nó không hề liên quan đến thẻ bài dung hợp tia chớp?!

Người ta đến cấp bốn sao muốn làm gì thì làm, tại sao một thẻ bài của anh cũng muốn phá sản như vậy chứ?

Một trăm nghìn?

Ha ha.

Lục Minh cười lạnh một tiếng.

Dù hiệu quả có mạnh hơn đi chăng nữa, cũng không nên chơi như vậy!

Hay là... trên bốn sao đều như vậy?

Do đó anh cố ý đến tìm Trương Dương để hỏi.

“Hội trưởng, ông có bao nhiêu năng lượng?”

Lục Minh hỏi.

“Mười nghìn.”

Trương Dương trả lời.

“Chỉ có mười nghìn?”

Lục Minh kinh ngạc.

“Đúng vậy.”

Trương Dương càng ngạc nhiên hơn: “Chuyên gia chế tạo thẻ bài cần nhiều năng lượng làm gì, mười nghìn vốn đã quá đủ rồi... Dù sao cũng chỉ dùng để chế tạo thẻ, lúc không đủ thì dùng tạm thẻ năng lượng là được.”

Lục Minh: “...”

Ồ.

Đúng rồi.

Anh là chuyên gia chế tạo thẻ bài!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài chỉ cần đáp ứng nhu cầu thấp nhất của thẻ bài, dù có thiếu năng lượng cũng không thành vấn đề...

Đi hỏi người khác vậy.

Lục Minh nhìn đám bạn bè trong danh bạ, sau đó lướt đến một cái tên quen thuộc. Anh nhớ không nhầm thì cô gái này vừa đột phá lên bốn sao?

“Tiểu Tinh.”

“Hiện tại cô có bao nhiêu năng lượng?”

Lục Minh hỏi.

Hả?

Bạn Cao Tiểu Tinh ngẩn người một lát.

Việc này… có thể nói ư?

Anh trai từng nói, hạn mức năng lượng là con bài chưa lật của mỗi người. Nếu bị người ta biết, bản thân sẽ bị người ta mưu tính năng lượng, từ đó bị đánh bại, thế nên không thể nói một cách tùy tiện...

Có điều...

Ừm... Lục Minh cũng không phải người ngoài nhỉ!?

Dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng của cô ta mà.

“Mười hai nghìn.”

Cao Tiểu Tinh thành thật trả lời.

“Anh của cô thì sao?”

Lục Minh hiếu kỳ.

Cao Tiểu Tinh mới lên bốn sao chưa được bao lâu mà đã luyện được mười hai nghìn rồi!

Anh của tôi...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Tiểu Tinh méo mó.

Hả!

Sao anh lại cứ hỏi những câu hỏi riêng tư như vậy chứ? Năng lượng của anh trai chắc chắn phải giữ bí mật hơn... Nhưng đây là Lục Minh đó, chắc sẽ không, không có vấn đề gì đâu nhỉ…

“Ba mươi nghìn.”

Cao Tiểu Tinh nói.

Ba mươi nghìn...

Lục Minh lập tức hiểu được vấn đề.

Anh nhìn đi.

Cao Thiên Lang đường đường là một kiếm tu, đã rất lợi hại rồi nhé!?

Vậy mà cũng chỉ có ba mươi nghìn!

Cho nên, một trăm nghìn năng lượng của nó chắc chắn có vấn đề!

Năng lực quỷ tha ma bắt này, cho dù chị của anh có đến đây cũng chưa chắc đủ dùng nhé? Lẽ nào sau này khi ra đường mọi người đều phải đeo một ba lô năng lượng ư?

Luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.

Năng lượng...

Ba sao...

Bốn sao...

Đợi đã.

Lục Minh chợt tỉnh ngộ, phẩm chất năng lượng!

Đúng rồi!

Phẩm chất năng lượng!

Nếu thẻ thoi mây là thẻ bài bốn sao, yêu cầu chắc chắn thấp nhất cũng là năng lượng bốn sao sơ cấp! Thẻ của anh dùng là thẻ năng lượng bình thường, đương nhiên không đủ!

Chỉ có thể cưỡng ép chuyển hóa!

Vì thế mới phải tiêu hao kinh khủng đến như vậy!

“Cảm ơn.”

Lục Minh vui mừng cúp điện thoại.

“Hả?”

Cao Tiểu Tinh ngơ ngác nhìn điện thoại.

Vậy, vậy là đã cúp điện thoại rồi?

Có ý gì vậy?

Lục Minh thật sự chỉ hỏi điều này thôi sao?

Chắc chắn không phải.

Vậy anh...

Khuôn mặt của Cao Tiểu Tinh đột nhiên ửng hồng. Lẽ nào, lẽ nào, anh cố ý gọi điện thoại đến vì muốn nghe giọng nói của mình ư? Đáng, đáng ghét!

Nghĩ gì thế!

Khuôn mặt của Cao Tiểu Tinh đỏ bừng.

Cô ta ngại ngùng bỏ chạy, đụng phải Cao Thiên Lang. Nghĩ đến chuyện ban nãy, Cao Tiểu Tinh lại không nói gì, quay đầu tiếp tục chạy.

???

Cao Thiên Lang chẳng hiểu chuyện gì, cái quỷ gì thế.

Nhưng...

Anh ta lập tức hoàn hồn.

Dáng vẻ này của em gái còn có thể bởi vì chuyện gì chứ?

Nhất định là Lục Minh!

Thằng chó này... Đợi đã, như vậy khác nào chửi cả em gái mình?

Tên khốn này chắc chắn đã bắt nạt em gái...

Ngẫm lại dáng vẻ mắc cỡ của em gái, anh ta lại suy nghĩ kĩ hơn. Vừa rồi lúc đến đây, thính giác mạnh mẽ của anh ta đã bắt được hai câu...

Mười hai nghìn?

Ba mươi nghìn?

Đây lại là ý gì vậy?

Cao Thiên Lang suy nghĩ một cách kĩ lưỡng, sắc mặt chợt thay đổi, lẽ nào... là sính lễ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.