Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 117: Chương 117: Mấy người là đợt kém nhất mà ta từng gặp




Di tích truyền thừa.

Dưới chân núi.

Những người truyền thừa kia xuất hiện.

Bọn họ đã biết kết giới này chính là "kết giới vô hình" trong truyền thuyết, và sau khi Ngô Hồng Phi đã vào trong trước, họ cũng lần lượt tiến vào.

Đương nhiên, ai nấy đều để lại một khoản lệ phí không nhỏ.

"Lục Minh."

Ánh mắt của Cao Tiểu Tinh phức tạp.

Lục Minh: "…"

"Hừ!"

Cao Thiên Lang cười lạnh lùng: "Cậu ta muốn thì cho cậu ta, không cần sợ, mọi người đã không còn bất kỳ con bài chưa lật nào. Giờ chúng ta đã quay trở về vạch xuất phát, anh cần gì phải sợ chứ?"

Xoẹt...

Anh ta lấy tất cả đồ đạc của mình ra.

Hiển nhiên, anh ta không muốn em gái mình phải cầu xin Lục Minh.

"Cho, cho anh."

Đôi mắt của Cao Tiểu Tinh đỏ ngầu.

Cô ta đưa tay vào trong quần áo, lấy ra tấm thẻ quý giá luôn mang bên mình đưa cho Lục Minh. Đây chính là tấm thẻ bài mà cô ta liều mình bảo vệ lần trước!

"…"

Lục Minh ngẫm nghĩ, anh hơi sững người không dám cầm. Nhìn ánh mắt này của cô ta, anh có hơi chột dạ.

"Thôi cô giữ lại đi."

Lục Minh thở dài.

Những thứ trên người Cao Tiểu Tinh cũng không đáng giá.

Đương nhiên, anh sẽ không khách khí với đồ đạc của Cao Thiên Lang. Anh gói ghém toàn bộ rồi mang đi.

Soạt!

Cửa truyền tống mở ra, hai người rời đi, khóe miệng của Lục Nhan lộ ra một nụ cười.

Ừm...

Xem ra em trai mình lại bình thường một chút rồi.

...

Việc thu "lệ phí" cũng khá thuận lợi.

Dù sao tranh giành truyền thừa phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, nếu họ yêu cầu Lục Minh ra tay giúp đỡ phá giải kết giới, trả giá cũng là lẽ đương nhiên.

Tất nhiên, cũng có những người tương đối ngang ngược.

"Tôi có cách này còn hay hơn đấy."

Triệu Vân Sơn cười lạnh lùng: "Tôi đánh các người một trận, các người chắc chắn sẽ phá giải cho tôi."

Thực lực hiện giờ đã nâng cao nên anh ta rất tự tin.

Lục Nhan mạnh hơn anh ta thì đã sao?

Lần truyền thừa này cô ấy không hề thăng tiến!

Mà anh ta thì sao?!

Thực lực đã tăng lên khoảng 30%!

Huống hồ…

Cô ấy còn có một đứa em trai không được tích sự gì nữa chứ!

Phía anh ta còn có một chuyên gia vu thuật là Ngưu Tinh Hải ở đây cơ mà, sợ gì chứ?! Lẽ nào hai người tu luyện năm sao bọn họ không thể đánh bại Lục Nhan thân mang theo cục nợ kia sao?!

"Có lý đấy nhỉ."

Lục Minh gật đầu: "Nhưng con người tôi rất thẳng thắn, nếu anh đánh thì tôi sẽ chạy, tuyệt đối không nhiều lời, dù sao bọn tôi cũng không tranh giành truyền thừa…"

"Có giỏi thì đuổi theo chúng tôi này."

Lục Minh đi tới bên cạnh Lục Nhan.

Mặt mày Triệu Vân Sơn tối sầm.

Anh ta suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, đúng là không đuổi được!

Thực lực của Lục Nhan mạnh hơn anh ta, dù có mang theo Lục Minh cũng chưa chắc đã chậm hơn anh ta. Điều quan trọng nhất là vào thời khắc tranh giành truyền thừa quan trọng này, anh ta chạy khắp rừng đuổi theo họ làm gì chứ?!

Đúng là không thể làm gì được họ.

"Còn những con bài chưa lật này."

Lục Minh đưa những thứ mới lấy được cho Lục Nhan: "Anh thật sự nghĩ rằng sẽ đánh được ư?"

Triệu Vân Sơn: "…"

"Lão Ngưu?"

Anh ta nhìn Ngưu Tinh Hải.

"Không được đâu."

Ngưu Tinh Hải thở dài, thu hồi con trùng lại.

Kết giới vô hình…

Ông ta vốn không biết kết giới ở đâu!

Phá giải kiểu gì đây?

"Ông anh ơi."

Lục Minh ân cần hướng dẫn: "Anh nghĩ thử đi, những người truyền thừa khác đều đã vào rồi, bọn họ đều không mang theo lá bài chưa lật, toàn bộ đều đã để lại đây, chẳng lẽ các người không bằng họ sao?"

"Cũng đúng."

Triệu Vân Sơn đã nghĩ thông suốt.

Đám người Cao Thiên Lang cũng không có lá bài chưa lật, họ sợ gì chứ?!

Còn về Lục Nhan…

Đúng là cô ấy không thèm để mắt đến truyền thừa này!

Nếu Lục Nhan thật sự chọn kế thừa truyền thừa Nguyệt Ảnh, vậy thì đúng là muốn cạch mặt với sư phụ của cô ấy rồi, trừ khi có thù hận, nếu không sẽ không thể có chuyện đó.

Thôi bỏ đi.

Cứ coi như đây là ưu đãi để bọn họ đưa anh ta vào truyền thừa đi.

"Cho cậu."

Triệu Vân Sơn để lại tài nguyên cho Lục Minh.

Nhưng rõ ràng bọn họ đang thuê Lục Minh phá kết giới, tại sao lại có cảm giác bản thân đang bị ép vậy nhỉ?

Cảm giác này...

Ảo giác.

Nhất định là ảo giác.

Vù...

Cửa truyền tống mở ra.

Hai người Triệu Vân Sơn rời đi, lúc này Lục Minh mới bắt đầu kiểm tra đồ anh ta để lại.

Trời ơi.

Giàu quá!

Anh biết Triệu Vân Sơn là người giàu nhất, nhưng không ngờ Triệu Vân Sơn lại giàu đến mức này, chỉ tính thẻ năng lượng thôi cũng đã có một đống thẻ năng lượng năm sao rồi!

Còn có một tấm thẻ sáu sao!

Mẹ kiếp...

Đúng là giàu mà!

Mối làm ăn này hình như còn kiếm được nhiều hơn truyền thừa!

Đặc biệt là... trong đó còn có một bình Thiên Tinh Hoàn!

Thiên Tinh Hoàn, nó có năng lực cải thiện mạnh mẽ, có thể tăng chất lượng năng lượng một chút, cũng là một trong những vật phẩm hỗ trợ ba sao rất quý giá.

Bởi vì thứ nó nâng cao là chất lượng!

Bởi vì số lượng của nó rất hiếm!

Nói theo một ý nghĩa nào đó thì đây là thần dược ba sao!

Mà tên này… mợ nó lại có cả một bình!

Quá đáng quá mà!

Nếu anh nhớ không lầm thì giá bán của một viên Thiên Tinh Hoàn là một trăm nghìn tệ!

Chính xác.

Một trăm nghìn tệ đấy!

Bởi vì rất nhiều người cần cỏ Thiên Tinh để đột phá ba sao đỉnh cao, bước vào bốn sao!

Người tu luyện ba sao vốn đã có năng lượng ổn định ở mức mười nghìn điểm, muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì chỉ có thể nâng cao chất lượng năng lượng, không ngừng thay đổi mật độ của năng lượng!

Không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Mãi đến khi... đột phá!

Đây là nút thắt chướng ngại đầu tiên mà người tu luyện gặp phải.

Những người tu luyện giống như lão Giang và Lý Ái Quốc là bởi vì bị thương nên mới dẫn đến thực lực không thể phát triển. Trong trường hợp thông thường, từ một sao đến ba sao vốn không có bất kỳ nút thắt nào!

Chỉ cần cố gắng, ắt sẽ tăng lên!

Mà bốn sao... đại diện cho một giai đoạn hoàn toàn mới!

Chỉ sau khi mật độ năng lượng đạt đến một mức nhất định, tiến đến cụ thể hóa trọng tâm, người tu luyện ba sao mới có thể trở thành người tu luyện bốn sao chính thức!

Đúng vậy.

Trở thành bốn sao, cần cụ thể hóa năng lượng!

Ví dụ...

Thẻ gốc của Lục Minh!

Trước đây, lúc trở thành người tu luyện một sao, Lục Minh đã ngưng tụ ra thẻ gốc. Mà bây giờ, anh phải cụ thể hóa thẻ gốc này mới có thể trở thành người tu luyện bốn sao!

Ví dụ...

Kiếm thai của Lục Nhan!

Kiếm tu giai đoạn bốn sao có thể không cần mang theo vũ khí, tùy ý triệu hồi kiếm thai để chiến đấu, sức chiến đấu tăng mạnh những mười lần!

Đây chính là bốn sao!

Cho dù ở giai đoạn nào của bốn sao thì thực lực chân chính cũng sẽ tăng lên mạnh mẽ!

Vì vậy, từ khi mới bắt đầu, địa vị của bốn sao đã khác biệt một cách rõ ràng. Kể cả ở thành phố Thanh Minh, những viện trưởng của các học viện lớn hay hội trưởng của các hiệp hội đều cần có thực lực tiêu chuẩn bốn sao!

Mà muốn đột phá nút thắt ba sao, trở thành bốn sao cần phải không ngừng nâng cao chất lượng năng lượng!

Hoặc là... có một ít Thiên Tinh Hoàn hỗ trợ?

Mà ở đây, một bình đầy có hơn trăm viên!

Tiền!

Những thứ này đều là tiền cả đấy!

Lục Minh đỏ mắt.

Lúc này, Lục Nhan cũng đã phát hiện ra một thứ có tác dụng với mình trong đống đồ Triệu Vân Sơn giao nộp, tuy không hiếm nhưng nó rất đắt…

Bình thường mà mua thì cô ấy cảm thấy lãng phí.

Vậy mà Triệu Vân Sơn lại có!

"Sao Triệu Vân Sơn có nhiều đồ vậy nhỉ?"

Lục Minh thấy lạ.

Chẳng phải Triệu Vân Sơn là năm sao sao?

Những thứ đồ dùng để đột phá ba sao đỉnh cao mà cũng có tác dụng với anh ta ư?

"Thứ này giúp khôi phục nhanh lắm đấy."

Lục Nhan nói.

Lục Minh:???

Khôi phục năng lượng?

Thứ người ta dùng để đột phá mà anh ta lại dùng để khôi phục năng lượng ư?

Ngầu quá mà!

Lúc này, lại có hai người đến để lại lệ phí rồi rời đi, người cuối cùng là Vương Hiên.

Lúc cao thủ chuyên gia nguyên tố sáu sao kia đánh giá Lục Minh và Lục Nhan, xem có thể giữ lại trước khi bọn họ bỏ chạy không, Vương Hiên đã để lại tất cả tài nguyên.

"Tiểu Hiên?"

Ông lão ngây người.

"Cho cậu ấy đi."

Vương Hiên thở dài: "Cháu nợ cậu ấy."

"Được rồi."

Ông lão nhìn chằm chằm Lục Minh, cũng để lại tài nguyên.

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ.

Lục Nhan hết nhìn Lục Minh lại đến Vương Hiên bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, hai đứa này…

Lục Minh: "…"

Người anh em, cậu đùa tôi à?!

Cậu có thể nói rõ hẳn ra được không?

Nhưng đúng là anh không thể giải thích được chuyện lúc đó, nếu không sẽ dẫn đến những chuyện khó nói…

Thôi vậy.

Lục Minh thở dài.

Anh đi đến khởi động cửa truyền tống để hai người Vương Hiên rời đi.

"Đi thôi."

Lục Nhan liếc nhìn em trai bằng ánh mắt chứa đầy ẩn ý sâu xa.

"Bọn em không có gì đâu."

Lục Minh cạn lời.

"Em không cần vội vàng giải thích như vậy đâu."

Lục Nhan phiền muộn.

"Vậy em không nói nữa."

Lục Minh suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy cũng phải, vốn chẳng có gì cần giải thích cả.

"Vậy là ngầm đồng ý ư?"

Lục Nhan kinh ngạc.

Lục Minh: "???"

Bỗng nhiên rất muốn tẩn cho chị gái một trận thì phải làm sao bây giờ?

(▼ヘ▼#)

"Ha."

Lục Nhan xoa đầu Lục Minh, dịu dàng nói: "Em trai ngốc, đùa đấy. Đi thôi, nếu chị đoán không nhầm thì phía trước mới chính là sát hạch thật sự."

"Sát hạch?"

Lục Minh dừng một chút.

"Thí luyện, sát hạch."

Lục Nhan hờ hững nói: "Thí luyện xong rồi thì cần phải sát hạch chứ."

"Ồ."

Lục Minh có chút tiếc nuối.

Nếu sát hạch thì chắc anh không thể ngắt năng lượng nữa rồi. Trong truyền thừa này cũng không có nơi nào có thể phá hủy nữa…

Xem ra, lần truyền thừa này, bọn họ thật sự chỉ đến góp vui thôi.

...

Đỉnh núi.

Ngô Hồng Phi là người đầu tiên bước vào nơi này.

Nhưng điều bất ngờ chính là thành lũy trên đỉnh núi mà bọn họ nhìn thấy khi ở dưới chân núi lại là dãy núi nối liền bất tận khi đứng trên đỉnh núi nhìn ra!

Đỉnh núi bảy tầng, tầng này cao hơn tầng khác.

Phía cuối của dãy núi.

Ở chỗ cao nhất, hình như chính là nơi truyền thừa.

"Các con…"

"Cuối cùng các con cũng đã tới."

"Đây là…"

"Nơi sát hạch."

"Đi qua bảy lần sát hạch…"

"Người xuất sắc nhất…"

"Sẽ được kế thừa truyền thừa."

...

Tiếng thì thầm của Nguyệt Ảnh vang lên bên tai.

Bảy lần sao?

Ngô Hồng Phi nhìn về phía núi bảy tầng.

Ồ.

Mỗi tầng núi là một sát hạch.

Cũng có thể nói, chỉ cần đi qua bảy tầng núi này thì sẽ có cơ hội giành được truyền thừa ư?

"Mình vẫn có cơ hội!"

Trong lòng Ngô Hồng Phi mừng như điên.

Tuy thực lực của anh ta hơi yếu, nhưng lỡ như phù hợp với yêu cầu của Nguyệt Ảnh thì sao?

Đúng mà nhỉ?

Tuy phần lớn những truyền thừa đều chọn ra người có thực lực mạnh nhất, nhưng cũng có những tiền bối có sở thích khác người, đặt những yếu tố khác lên vị trí hàng đầu!

Ví dụ...

Thiên phú?

Đợi đã, hình như Cao Thiên Lang tốt hơn?

Nội hàm?

Đợi đã, hình như Triệu Vân Sơn vững chắc hơn.

...

Sắc mặt của Ngô Hồng Phi bỗng nhiên trở nên khó coi.

Ồ.

Vì vậy, cho dù Lục Nhan không tham gia truyền thừa thì anh ta vẫn không có ưu điểm gì vượt trội hơn so với những người khác ư? Đến một điểm sáng mà anh ta cũng không có ư?!

"Mình vô dụng đến vậy sao?"

Ngô Hồng Phi thật sự cảm thấy nghi ngờ cuộc đời.

Bởi vì suy nghĩ kĩ lại, nếu là Nguyệt Ảnh thì anh cũng sẽ không truyền lại cho chính mình!

Vô dụng quá!

Không có chút ưu điểm nào!

Thôi vậy, đi xem thử vậy.

Cũng đã đến tận đây rồi, nếu không tham gia sát hạch thì còn ra thể thống gì chứ?! Nhỡ đâu, nhỡ đâu anh ta vẫn có những điểm sáng mà bản thân chưa phát hiện được chứ?

Đúng thế.

Ví dụ...

Ngô Hồng Phi khổ não một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một điểm khác biệt so với những kiếm tu khác - Tuy tôi không mạnh như các người nhưng tôi lại lớn tuổi hơn các người!

Chưa biết chừng gu của tiền bối Nguyệt Ảnh đặc biệt, thích những người có tuổi tác lớn thì sao?

Ừm…

Rất có khả năng!

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Ngô Hồng Phi trở lại bình thường.

Mà giờ khắc này, sắc mặt của chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao đi cùng bên cạnh anh ta lại xám xịt, rõ ràng nói phía sau có tài nguyên hỗ trợ mà nhỉ?

Đến đây là lại chẳng còn gì nữa!

Tất cả đều hết rồi!

Trên đỉnh truyền thừa này chỉ có sát hạch của người truyền thừa thôi!!!

Lừa nhau quá đi!

Anh ta khẳng định, nếu Nguyệt Ảnh còn sống, anh ta nhất định sẽ giết chết lão này!

Đúng là lừa người quá mà!

Sớm biết như vậy thì anh ta vào làm gì?

Rời đi luôn cho xong!

...

Nơi nào đó.

Ông lão có sắc mặt tái nhợt đang ngẩn người.

Dường như cảm nhận được sự oán hận ngập trời của người nào đó, cuối cùng ánh mắt đục ngầu của ông ta cũng có chút tinh thần, nhưng lại lập tức trở nên vô hồn.

Kêu gào gì chứ

Chẳng phải các người đã lấy hết tài nguyên rồi sao...

Các người giống y hệt đám châu chấu, đến đây hết đợt này đến đợt khác, cũng đã hơn nghìn đợt rồi, còn có gì được chứ. Đừng nói là linh thảo, đến cây cỏ cũng bị nhổ sạch rồi.

Cũng bởi vì không thể hủy bỏ thí luyện và sát hạch nên mới gắng gượng duy trì truyền thừa này.

Haiz.

Mau làm xong việc rồi đi đi.

Chết tiệt.

Cứ cách một khoảng thời gian mấy người này lại đến đây cọ xát...

Thật phiền phức.

Mệt mỏi quá.

Buồn ngủ quá

Hả?

Ánh mắt của ông lão bỗng có vài phần kinh ngạc.

Bởi vì ông ta nhìn thấy đã có mấy nhóm người bước vào đỉnh truyền thừa rồi. Ông ta cảm nhận được một cách nhạy bén, những người truyền thừa lần này dường như không giống những người truyền thừa trước kia.

Ừm...

Khác ở điểm nào nhỉ?

Đối với người đã quá quen thuộc với hơn nghìn đợt người như ông ta, điểm khác biệt này rất đáng quan tâm.

Mãi lâu sau, cuối cùng ông ta đã hiểu ra.

Ồ.

Biết rồi.

Những người này đều là những kẻ nghèo nàn.

Những người này...

Là nhóm người truyền thừa nghèo nhất mà ông ta từng gặp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.