Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 112: Chương 112: Người em trai có sở thích phong phú




Một nơi nào đó.

Tầm nhìn của mờ đục của một ông lão bỗng trở nên rõ ràng hơn..

Rào...

Trong tay ông ta.

Những tấm mai rùa dày cộp rơi xuống, ký hiệu trên mai rùa sáng lấp lánh, hơi thở lớn mạnh chấn động như đang tiến hành một suy đoán thần bí mà lại mạnh mẽ nào đó.

Đây là mai rùa.

Đến từ một loài sinh vật họ nhà rùa có tên "Đỗ Mã".

Người ta đồn rằng, tấm mai rùa này đã trải qua nghìn năm tu dưỡng, ẩn chứa sức mạnh của thời gian. Sau khi rơi xuống, nó đã trở thành công cụ lớn mạnh và quý giá nhất của chuyên gia bói toán.

Vù...

Ký hiệu lóe sáng.

Hình ảnh trước mắt ông lão dường như trở nên rõ ràng hơn.

"Cậu muốn xem bói..."

"Truyền thừa Nguyệt Ảnh ư?"

Ông lão hỏi bằng giọng nói khàn khàn.

"Đúng."

Thanh niên trước mắt nói một cách cung kính.

Một cây thương dài nằm lẳng lặng một bên đã thầm tiết lộ thân phận của người này.

Chu Dương!

Sau lần bị tổn thất nặng nề trước, anh ta không dám nói rõ ràng chuyện đó, chỉ nhờ cha trợ giúp tìm đến cao thủ bói toán này, nhờ ông ta bói cho một quẻ!

Lần này, mục tiêu của anh ta là truyền thừa Nguyệt Ảnh!

Đương nhiên, thứ anh ta muốn biết không phải truyền thừa, mà là thu hoạch trong truyền thừa Nguyệt Ảnh!

Chỉ như vậy mới có thể bù đắp lại được những tổn thất của anh ta ở thành phố Thanh Minh. Chỉ như vậy anh ta mới có thể nâng cao thực lực một cách nhanh chóng, vượt qua Cao Thiên Lang!

Đây là một cơ hội.

Truyền thừa Nguyệt Ảnh được tổ chức bí mật, trong lúc tiến hành truyền thừa, không ai có thể quấy rầy người truyền thừa, nhưng...

Trước lúc đó thì sao?

"Chờ chút."

Giọng nói trải đời của ông lão vang lên.

"Rõ."

Chu Dương cung kính chờ.

Vù...

Vù...

Ký hiệu trên mai rùa lóe sáng.

Một lúc lâu sau, những ký hiệu kia cuối cùng cũng dừng lại, phát sáng rực rỡ.

Thành phố Thiên Đô.

Sáng sớm ngày mai.

Ông lão đưa ra đáp án.

"Cảm ơn."

Chu Dương quay người rời đi.

Có được những thứ này đã đủ rồi.

Hứ!

Dựa vào đâu chỉ có kiếm tu mới có thể tham gia truyền thừa có một không hai này?

Cao Thiên Lang, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi.

...

Đêm khuya.

Một vài người yên lặng tiến vào thành phố Thiên Đô.

Đúng vậy.

Không chỉ Chu Dương có cách. Rất nhiều người núp trong bóng tối, lúc này cũng dần hiện thân. Bọn họ muốn kiếm chút lợi lộc trong truyền thừa Nguyệt Ảnh!

Bọn họ đều rất kín tiếng.

Bởi vì bọn họ hiểu rằng, cứ thêm một người thì độ khó trong cạnh tranh của họ cũng sẽ tăng lên một chút.

Lần này cũng chính là cơ hội của bọn họ!

Nếu có thể...

Bọn họ cũng muốn bước vào trong truyền thừa!

"Tôi sở hữu năng lực thay hình đổi chỗ, có thể thay thế một người trong số những người đó trong khoảnh khắc họ bước vào."

Có người núp trong bóng tối.

"Tốc độ của tôi cực nhanh, mọi người thường gọi tôi là ánh chớp khoa học. Nếu trong lúc nhận định thẻ Nguyệt Ảnh, tôi lao qua đó đổi chỗ với một người trong số đó, không biết có được nhận định thành người truyền thừa, nhân cơ hội trà trộn vào truyền thừa không nhỉ?"

Có người tưởng tượng.

"Thực lực của tôi mạnh, có lẽ có thể cướp một tấm thẻ Nguyệt Ảnh nhỉ."

Còn có người tu luyện ác hơn.

"Giết sạch bọn họ, lấy luôn bảy thẻ bài."

Đây là một tổ chức có thực lực đáng sợ.

Trong bóng tối, mỗi người đều có dự định của bản thân.

Thẻ Nguyệt Ảnh xuất hiện đã lâu, trải qua mấy đời chủ nhân, rất nhiều người nhớ mãi không quên, có vài người thậm chí còn là chủ nhân trước kia của thẻ Nguyệt Ảnh.

...

Tối nay, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.

Chờ thời khắc ánh sáng Nguyệt Ảnh hiện lên.

Có vài người đã biết tin địa điểm giao hẹn lần trước của họ hình như là khuôn viên Vân Lang, nên lúc này đã có một nhóm người lặng lẽ ẩn nấp trong đó.

Dù cho đám người Ngô Hồng Phi có thể sẽ không đi.

Nhưng...

Biết đâu được nhỉ?

Rất nhiều người thầm hiểu, chỉ cần Ngô Hồng Phi đi, bọn họ sẽ kiếm được rất nhiều!

Không chỉ như vậy.

Thậm chí, vài khuôn viên nổi tiếng, đôi chỗ không biết tên, chỉ cần là nơi phù hợp với điều kiện truyền thừa đều có một đám người theo dõi.

Thậm chí, có vài người đã đợi mệnh lệnh ở vùng ngoại thành.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, một vài người đã bò dậy rồi, bọn họ đang mong đợi.

"Không ngờ anh cũng đến..."

Có người quen vô tình gặp nhau ở vùng ngoại thành.

"Anh có thể tới, tại sao tôi không thể tới chứ?"

Người nọ cười lạnh lùng.

"Nghe nói lần này Lục Nhan cũng đi, anh không sợ ư? Tôi nhớ lần trước khi hai người đánh nhau, anh suýt chút nữa bị cô ta chém cho đứt đầu!"

"Nực cười! Lần này tôi đến chính là vì cô ta đó."

"Cô ta đến một mình thì thôi đi, lại còn dẫn theo em trai... Ngu xuẩn, em trai của cô ta sẽ chết trong loạn chiến, tôi muốn cô ta phải hối hận cả đời!"

Giờ khắc này, vô số ánh mắt đang tập trung ở Học viện Đệ Nhất.

Bọn họ đang đợi.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào những cánh cửa lớn của học viện, chỉ cần đám người Lục Nhan xuất hiện, bọn họ sẽ không chút do dự đi theo ra ngoài. Nhưng điều bất ngờ là...

Sắc trời đã tỏ, vậy mà không có ai xuất hiện!

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Họ cải trang ra ngoài rồi ư?"

"Không thể nào! Tôi đã ếm thuật theo dõi trên người một trong số họ, tôi chắc chắn họ vẫn đang ở trong học viện mà."

"Kỳ lạ."

Mọi người nghi hoặc.

Bọn họ có cách xác định vị trí của những người đó.

Có điều sáu giờ sắp đến rồi, có khi nào bọn họ thay đổi thời gian không? Nhưng, phải biết là thời gian suy đoán không thể sai được.

Đây là thời gian ánh sáng Nguyệt Ảnh hiện lên!

Sao lại thế...

Cạch!

Thời gian nhảy đến đúng sáu giờ.

Ngay vào thời khắc này, một hơi thở khiến người ta sợ hãi hiện lên. Một ánh trăng chói mắt tỏa ra, chiếu thẳng vào mây trời, truyền thừa Nguyệt Ảnh đã mở ra!

"Bắt đầu rồi ư?!"

Đầu tiên, những người tu luyện kia mừng như điên, sau đó họ ý thức được sự bất hợp lý.

Phương vị này...

Khoảng cách này...

Mọi người thay đổi sắc mặt: "Bên trong Học viện Đệ Nhất ư?!"

Đúng vậy.

Nơi mở ra truyền thừa lần này lại là bên trong học viện!

Sao có thể chứ?!

Ai cho họ lá gan này vậy?!

"Mau đi tra đi!"

Bọn họ vội cho người đi điều tra.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã có được tin tức mới nhất, đám người Ngô Hồng Phi thật sự đã mở truyền thừa Nguyệt Ảnh ở sân vận động trong trường, mà vị trí của sân vận động lại ngay phía sau phòng làm việc của trường.

Nơi đó là nơi làm việc của hiệu trưởng trường này.

Truyền thừa lần này cũng đã được chủ nhiệm giáo vụ đích thân phê duyệt!

Ai dám đi?!

Ai dám cướp?!

"Sao có thể..."

Một đám người tu luyện trợn trừng mắt.

Có thế nào bọn họ cũng không thể nào tin nổi, Học viện Đệ Nhất lại cho phép bọn họ mở truyền thừa ở trường học!

Điên rồi sao?!

...

Trong học viện.

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn về phía sân vận động qua cửa sổ.

Đây là góc nhìn ông thích nhất. Nơi đây có thể nhìn thấy đám học sinh nghịch ngợm có lười biếng không tham gia hoạt động hay không. Mà lúc này đây, khuôn mặt của ông lại đầy đau thương.

Đi đi!

Đi nhanh đi!

Đại tiểu ma vương đều đã đi, trường học sắp yên bình rồi.

...

Mà giờ khắc này, trong sân vận động.

Vù...

Ánh sáng ngưng tụ, dường như nó đang hình thành nên một trận pháp lớn.

Ánh sáng chói mắt trắng thuần khiết như ánh trăng, có vẻ như nó được tạo thành bởi bộ thẻ bài truyền thừa Nguyệt Ảnh. Nơi đây không chỉ có chuyên gia chế tạo thẻ bài, còn có cả sự tham gia của chuyên gia trận pháp.

Lúc này, đám người Lục Nhan đều đang chờ truyền thừa Nguyệt Ảnh mở ra.

Mười bốn người lần đầu tập hợp!

Giờ khắc này, đáng ra bọn họ nên có sắc mặt trang nghiêm, tập trung tinh thần chờ truyền thừa mở ra. Nhưng bởi vì có sự tồn tại của người nào đó, bầu không khí bỗng trở nên có chút kỳ lạ một cách khó hiểu.

Dưới ánh trăng, sắc mặt của Lục Minh ảm đạm.

Thật đó.

Bản thân anh cũng không ngờ có nhiều người như vậy, anh còn biết mấy người liền!

Hơn nữa, lại còn quen thuộc đến vậy!

Ví dụ...

Người trước mắt đây!

Cao Thiên Lang.

Kiếm tu thần bí xuất hiện ở thành phố Thanh Minh hôm đó!

Cô gái bên cạnh anh ta chính là Cao Tiểu Tinh trước đây từng đến tìm anh. Ánh mắt của cô ta nhìn anh vẫn tràn đầy oán hận.

Lục Minh cảm thấy vô tội.

Anh thật sự không biết cô gái này, cũng chỉ gặp cô ta một lần ở nghĩa trang hôm đó mà thôi. Ngoài ra, anh không hề có quan hệ qua lại gì với cô ta! Làm gì mà nhìn anh bằng ánh mắt như vậy chứ!

Mặc dù anh cũng tự cảm thấy mình đẹp trai.

"Đã lâu không gặp."

Cao Tiểu Tinh nhìn Lục Minh một cách đầy nghiêm túc.

Sao ánh mắt này lại mang nhiều oán hận hơn trước nhỉ?

"Mấy người quen nhau ư?"

Lục Nhan đầy hứng thú.

Ánh mắt của cô gái này ẩn chứa đầy tâm trạng phức tạp.

"Ừ."

Lục Minh suy nghĩ một lát: "Lúc ở thành phố Thanh Minh, cô ấy từng đến cửa hàng của em."

"Tôi không phải khách hàng của anh."

Cao Tiểu Tinh liếc nhìn Lục Minh, nghiêm túc nói: "Lần này, tôi sẽ không để anh ức hiếp thêm lần nữa đâu, tôi sẽ vượt qua anh trong truyền thừa Nguyệt Ảnh!"

Soạt!

Ánh mắt của Cao Thiên Lang lập tức trở nên không mấy thiện cảm.

Bị ức hiếp thêm lần nữa ư...

Mấy từ này có nhiều ý nghĩa lắm đấy nhé.

Tất cả mọi người đều tò mò. Đáng tiếc cô gái này không chịu tiết lộ thêm. Bọn họ chỉ có thể đoán mò, có thể Lục Minh đã từng vứt bỏ hoặc từ chối con gái nhà người ta mà thôi.

Lục Nhan như có điều suy nghĩ.

Lục Minh: "???"

Cô gái này lại tự tạo drama rồi?

Trời mới biết!

Anh thật sự vô tội mà!

Lục Minh không biết nên nói gì.

Sau đó, ánh mắt của anh lướt qua hai anh em nhà này. Hai người này thì thôi đi, người bên cạnh lại là sao nữa đây?!

Kiếm tu ba sao, Vương Hiên.

Chính xác.

Chính là tên Vương Hiên kia!

Người anh em được anh cứu ra khi phá hủy khu thành cũ của thành phố Thanh Minh!

"Cậu là kiếm tu ư?"

Lục Minh thật sự không nhìn ra.

Bởi vì lần trước tên này dùng thẻ bài theo kiểu hoàn toàn là đốt tiền!

Nhưng từ những thẻ bài kiếm tu mà anh ta mang theo người, chưa biết chừng cha của anh ta lại là kiếm tu có thực lực mạnh, vì vậy mới đưa anh ta đến học kiếm nhỉ?

"Đã lâu không gặp."

Vương Hiên nhìn về phía Lục Minh.

"Đúng vậy đúng vậy."

Lục Minh cười gượng.

Anh rất không muốn gặp người này.

Giả gái gì đó...

Ha ha.

Sớm đã qua mấy trăm năm rồi.

Nhưng Vương Hiên của bây giờ nhìn có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều. Không biết trong khoảng thời gian này anh ta đã trải qua những gì, toàn thân toát ra hơi thở xơ xác tiêu điều.

"Tôi sẽ mạnh hơn."

Ánh mắt của Vương Hiên rất sâu xa.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy bản thân mắc nợ Lục Minh.

Từ kiếp nạn ở thành phố Thanh Minh, anh ta đã thề rằng sẽ trở thành người mạnh hơn. Ban đầu anh ta định tiếp nhận truyền thừa của cha, nhưng không biết vì sao cha của anh ta lại không muốn cho anh ta, thà để anh ta tìm đến truyền thừa Nguyệt Ảnh, cũng không muốn truyền thụ truyền thừa của mình.

Nhưng dù sao thì anh ta cũng đã trở nên mạnh hơn so với trước đây!

Lục Minh: "..."

Anh nói điều này với tôi làm gì?

Bên cạnh Vương Hiên là một chuyên gia chế tạo thẻ bài lớn tuổi.

Ừm...

Nhìn có vẻ là người được người nhà phái đến trợ giúp anh ta.

Không thể không nói, những người lắm tiền nhiều của này thật quá đáng, tham gia một truyền thừa thôi mà cũng phái một ông già rõ ràng không biết mạnh đến mức nào tới trợ giúp!

Đúng là ức hiếp người mà!

Mà giờ khắc này, ánh mắt Lục Nhan đảo qua Vương Hiên và Lục Minh, dường như có phần lo lắng hơn.

Ánh mắt nhìn em trai mình đầy phức tạp của cô gái tên Cao Tiểu Tinh kia thì không nói làm gì, nhưng người tên Vương Hiên này cũng nhìn em trai cô bằng ánh mắt ấy...

Người em trai này của cô có sở thích thật phong phú mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.