Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 102: Chương 102: Sao cậu không lên trời luôn đi?!




Đêm khuya.

Tiểu Bạch đã ngủ rồi.

"Một đêm không yên ổn mà."

Lục Minh thở dài trong lòng.

Đêm nay thật sự kỳ diệu.

Không đơn thuần là những người tu hành thực lực mạnh mẽ đó, còn có bản thân cá vàng!

Soạt!

Lục Minh xòe bàn tay ra.

Trong tay anh có một cái vảy màu vàng óng.

Thực thể.

Đây là cá vàng cho anh.

Lục Minh vuốt vuốt rồi lại cắn cắn, là thật đấy! Thứ này rất thần kỳ, cá vàng hóa thành từ năng lượng thuần khiết cũng có thể làm ra thứ thực thể như này sao?

Lục Minh cảm nhận lướt qua, dường như có thể cảm nhận được sức mạnh kỳ diệu.

Đây là... may mắn?

Thời gian và địa điểm nó xuất hiện quá chuẩn!

Ngay từ đầu Lục Minh chỉ coi là nó vô tình xuất hiện ở đấy, hoàn toàn là may mắn, sau đó nghĩ kĩ lại, có lẽ đây vốn chính là năng lực của nó!

Có lẽ, năng lực kỳ diệu đó đã đoán chắc là mình có thể cứu nó!

Thế nhưng năng lực kỳ lạ đó, đưa nó đến đây...

Cuối cùng chỉ vậy thôi sao.

Lục Minh cũng không biết, có điều anh đoán vậy.

Ở thế giới thần kỳ này, anh từng nghe nói rất nhiều sức mạnh, bùa chú, nguyên tố... kỳ diệu, hiện giờ có thêm một điều may mắn dường như cũng không có gì là lạ.

"Đây là vầng sáng may mắn sao?"

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

Cá vàng...

Không phải, có lẽ nên gọi nó là cá chép?

Anh ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc cất chiếc vảy cá này vào trong túi thẻ.

Có lẽ nó sẽ mang đến vận may cho anh trong truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này.

Ngoài ra, anh sẽ nhớ thật kĩ chuyện ngày hôm nay.

Nhất là... cái tên Chu Dương kia!

"Chúng ta sẽ gặp lại."

Lục Minh rất nghiêm túc.

Suy cho cùng, anh là một kẻ không có lý tưởng.

Kẻ không có lý tưởng thù rất dai.



Ngày hôm sau, mọi người mới biết đã xảy ra chuyện gì.

"Cá vàng thần bí hiện thế!"

"Linh thể bốn sao rơi vào tay ai?"

"Kẻ mạnh thần bí đã cứu cá vàng đi, càn quét người tu luyện bốn sao, không ai địch nổi."

"Nghĩa trang bị phá hủy, là lỗi của ai?"



Vô số tin tức đăng lên dồn dập, thành phố Thanh Minh lại trở nên náo nhiệt.

"Nghe nói, hôm qua một kẻ mạnh thần bí nào đó đã triệu hồi đàn trâu."

"Lại là Ngưu Ma Vương?"

"Nghe nói không phải, nghe nói lần này là một chuyên gia triệu hồi hoặc người mê hoặc mạnh mẽ đã thu hút toàn bộ đàn trâu xung quanh đến, suýt chút nữa tàn sát toàn bộ!"

"Thật hay giả vậy? Cao Thiên Lang và Chu Dương vẫn còn ở đó sao."

"Còn giả được sao? Em gái của Cao Thiên Lang đã bị trọng thương, nghe nói có người nhìn thấy cậu ta ôm em gái mình vội vàng đi cả đêm về trị thương."

"Ồ."

"Vậy cá vàng thì sao?"

"Không biết nữa, trốn mất rồi. Có người nửa đêm tỉnh ngủ dậy chụp lén, chỉ phát hiện ra một chùm ánh sáng vàng... không thấy gì cả."



Tất cả mọi người đều đang bàn tán chuyện này.

Không còn cách nào khác, sự việc ngày hôm qua thật sự quá khủng.

Vốn không thể nào giấu được!

"Ai cho bọn họ to gan như vậy chứ?"

"Điều tra cho tôi!"

"Phạt tiền hết tất cả những người ra tay hôm qua cho tôi!"

"Toàn bộ số tiền xây dựng lại nghĩa trang cũng như tổn thất về mặt tinh thần của những người này đều phải ghi hết ra cho tôi!"

Lãnh đạo của thành phố Thanh Minh tức giận.

Nếu những người tu luyện bốn sao này thầm lặng giải quyết ở ngoại ô thì thôi đi, đằng này lại còn truy sát vào đến nội thành, suýt chút nữa gây ra một đống hỗn độn, đây không phải là tìm chết sao?!

Đương nhiên, quan trọng hơn là nghĩa trang đã bị bọn họ phá hủy!

Đây mới là phiền toái lớn nhất.

Nghe nói mới sáng sớm, các tổ chức cơ quan đều đã bị lấp kín.

Có biết chủ đề được thành phố Thanh Minh thảo luận nhiều nhất hôm nay là gì không?

Đàn trâu!

Nghĩa trang!

"Hu hu, trâu đã ăn hết đồ cúng mà tôi chuẩn bị cho mẹ rồi."

"Cậu còn tốt chán, phần mộ của ông tôi bị những tên tu luyện bốn sao đáng chết đó đánh nát rồi!"

"Sặc!"

"Mọi người thì ăn thua gì chứ?"

"Mợ nó chứ, tro cốt của ông ngoại tôi đều bị đánh tan hết rồi!"



Mọi người đều đang tức điên lên.

Điều này còn kinh khủng hơn việc phần mộ tổ tiên bị đào bới!

Đây chính là nghĩa trang!

Nghĩa trang thành phố!

Nơi đây an táng vô số người chết!

Kết quả thì sao?

Bởi vì... đám bốn sao chết tiệt này!

Bọn họ chọn chỗ để đánh nhau, không thể đổi địa điểm được sao?

"Nhất định phải bắt bọn họ trả giá!"

Có người gào thét.

"Nhất định phải bắt bọn họ trả giá!"

Một số người hùa theo.

Vì vậy, một cuộc biểu tình rầm rộ nhanh chóng diễn ra.

Những người kia rất phẫn nộ giơ khẩu hiệu biểu tình trên những đường phố, bao vây các cơ quan tổ chức, hy vọng bọn họ đưa ra một lời giải thích!

Giờ khắc này, Lục Minh đang ăn sáng ở cửa hàng.

Sau đó anh thấy một đám người giơ các tin tức như bốn sao, cá vàng v.v… hô khẩu hiệu bắt họ phải trả giá, đi qua trước mắt.

Tình cảnh này... chẳng lẽ là...

"Rột…"

Lục Minh hút một miếng mì lạnh.

"Sư phụ!"

Tiểu Bạch tức giận phụng phịu khuôn mặt bánh bao, cướp luôn nửa bát mì lạnh trước mắt Lục Minh!

Đáng ghét quá mà!

Sư phụ thật quá đáng!

Mỗi lần ăn đều hút rột rột!

Mì lạnh…

Mì lạnh có gì mà phải hút chứ!

"Tiêu rồi."

Lúc này, Lục Minh tê cả da đầu.

Đi đời rồi.

Anh đâu có thời gian quan tâm đến mì lạnh gì đó chứ.

Hừm.

Đệt.

Nếu chuyện hôm qua bị phát hiện… anh chết như thế nào cũng không biết luôn!

Anh vô tội mà!

Chiến trường này là do những người tu luyện bốn sao chọn mà!

Chẳng liên quan gì đến anh cả!

Anh chỉ phóng một thẻ phần mộ để dọn dẹp mà thôi, quỷ mới biết được những đàn trâu đó sẽ phá hủy nghĩa trang? À, không đúng, phần mộ đã bị phá hủy trước khi đàn trâu đến rồi mà!

Ai bảo bọn họ đến đó bắt cá vàng chứ!

Cũng may.

Không ai biết anh.

Lục Minh suy nghĩ cẩn thận, sau khi chắc chắn mình không để lại sơ hở gì thì mới yên tâm.

Ừm...

Đây là trách nhiệm của đám cao thủ bốn sao, không liên quan gì đến anh cả.

Ừ.

Đúng rồi.

Nghe nói đa số cao thủ bốn sao vẫn chưa rời đi?

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

Đêm qua hình như những người tu luyện ấy đều bị thương, do đó chỉ có thể ở lại đó dưỡng thương, chưa hề rời đi, bây giờ xem ra bọn họ chạy không được rồi.

Lục Minh bỗng nhiên có chút hả hê.

"Sư phụ, anh cười gì thế?"

Tiểu Bạch tò mò.

Dáng vẻ sư phụ cười ngây ngô trông ngốc nghếch quá đi.

"Không có gì."

Lục Minh cười ha ha.

Mặc dù người tu luyện mạnh nhất ở thành phố Thanh Minh chỉ là bốn sao, nhưng các cơ quan tổ chức đều có thể xin điều người từ cấp trên, e rằng những tên này gặp họa rồi.

Có điều, tâm trạng vui vẻ của Lục Minh không kéo dài được bao lâu.

Chỉ nửa tiếng sau, Lục Minh nhận được một cuộc điện thoại quen thuộc.

Ừm...

"Chào anh, xin hỏi anh có phải là đồng chí Lục Minh không?"

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói điềm tĩnh.

Lục Minh..

Đồng chí...

Tình huống này...

Lục Minh bỗng nhiên có linh cảm không lành.

"Phải."

Lục Minh thở dài.

"Trương Tuyết Dao bạn của anh đang ở chỗ chúng tôi, hy vọng anh có thể đến đây một chuyến."

Giọng nam trung điềm tĩnh nói.

Quả nhiên...

Lục Minh trừng mắt, anh còn có thể nói gì chứ? Một ngày tên mập này không gây chuyện thì chết à! Cậu còn không thèm nhìn xem bây giờ là lúc nào chứ!

Hoạt động biểu tình!

Phản đối cao thủ bốn sao!

Lúc này cậu bị bắt vào góp vui à?

"Tội gì vậy?"

Lục Minh thở dài.

"Cậu ta bị nghi ngờ tống tiền..."

Giọng nam trung nói một cách thuần thục.

"Đợi đã!"

Lục Minh cho rằng mình đã nghe lầm, tống tiền sao? Có phải các anh nhầm rồi không? Với tính cách nhát gan của Trương Tiểu Bàn, cùng lắm là chơi gái thôi.

Tống tiền sao?

Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến phong cách của cậu ta!

"Anh chắc chắn chứ?"

Anh rất hoài nghi.

"Tốt nhất anh cứ đến xem xem, chúng tôi cũng khó nói."

Giọng nam trung dường như có cảm giác hơi cạn lời.

Lục Minh: "..."

Được rồi.

"Tiểu Bạch, anh đi ra ngoài một chuyến."

Lục Minh dặn dò: "Ở nhà nhớ chú ý an toàn."

"Dạ được ạ."

Tiểu Bạch vẫy tay.

Lục Minh ngựa quen đường cũ nhanh chóng đến trại tạm giam.

Đợi đã...

Lục Minh vò đầu, giờ mình lui tới những nơi như thế này thường xuyên tới mức ngựa quen đường cũ luôn sao?

Tên Tiểu Bàn chết tiệt này!

"Chào anh."

Lục Minh đi tới.

"Lại là anh."

Cô cảnh sát lần trước nhìn Lục Minh với sắc mặt khó chịu, ha ha, cô ta nhớ rất rõ, tên Trương Tiểu Bàn đó la hét kêu người trước mặt này hiếp cô ta.

Lục Minh: "..."

"Cậu ta ở bên trong."

Cô gái lạnh lùng nói: "Có điều, lần này không dễ dàng ra vậy đâu."

"Hả?"

Lục Minh kinh ngạc, không phải là việc phạt tiền sao?

"Anh tự đi xem là biết thôi."

Cô gái bĩu môi.

"Được."

Lục Minh khẽ gật đầu.

Anh đi vào bên trong, phát hiện ra Trương Tiểu Bàn đang bị chất vấn ở trong đó, mà điều thú vị nhất là cảnh sát phụ trách hỏi cung lại chính là Trương Uy!

"Anh Lục."

Trương Tiểu Bàn mừng rỡ.

"Anh tới đây đi."

Trương Uy đau đầu: "Việc này tương đối đặc biệt, tốt nhất hãy mau chóng giải quyết."

???

Lục Minh mơ hồ không hiểu gì.

Đợi đã.

Về chuyện này, anh chưa bắt đầu đã nghe được mấy từ kỳ quặc.

Đặc biệt, không dễ dàng như vậy, tống tiền...

Mợ nó.

Rốt cuộc tên Trương Tiều Bàn này đã làm cái quái gì vậy?!

"Thật ra cũng không có gì."

Trương Tiểu Bàn có chút ngại ngùng: "Hôm qua không phải có rất nhiều tiền bối bốn sao đến đây tìm linh thể cá vàng sao? Em chỉ muốn đi góp vui thôi."

"Đợi đã!"

Lục Minh ngắt lời cậu ta: "Cậu cũng biết chuyện này à?!"

Anh thật sự kinh ngạc.

Linh thể!

Cá vàng!

Sau khi kết thúc, đến hôm nay tất cả mọi người mới biết!

Tên mập chết tiệt này!

Hôm qua đã biết rồi!

Phải biết là, đến bản thân anh cũng phải quanh co lừa gạt hỏi dò từ chỗ Giang Phong.

"Ừ, biết mà."

Trương Tiểu Bàn gãi đầu.

"Sao cậu biết vậy?"

Sắc mặt của Trương Uy nghiêm túc.

Anh ta bắt buộc phải hỏi rõ, đây là điều then chốt.

Nếu như mỗi lần người tu luyện mạnh mẽ ra tay, tin tức truyền đi khắp nơi sớm sẽ gây nên một cuộc khủng hoảng lớn, thậm chí còn mang đến nhiều thương vong hơn!

"Ừm."

Trương Tiểu Bàn gãi đầu: "Việc đó... không phải rất nhiều người tu luyện bốn sao đều đến đây từ mấy ngày trước sao? Có một số người còn đi thăm dò và giao lưu với các cô em về phương diện tu hành. Những cô em mà em quen biết cũng khá nhiều, do vậy mới vô tình biết được chuyện linh thể cá vàng."

Soạt!

Cả căn phòng im lặng.

Trương Uy và Lục Minh nhìn nhau, cách thức thu thập thông tin này...

Bỏ đi.

Trương Uy cũng chẳng muốn quan tâm nữa rồi.

Có lẽ chỉ có tên này mới có thể làm được những chuyện như vậy!

Lục Minh cũng cạn lời.

Có thể nói gì chứ?

"Sau đó thì sao?"

Lục Minh thở dài.

"Sau đó..."

Trương Tiểu Bàn có chút ngượng ngùng: "Hôm qua em muốn đi góp vui, phát hiện ra những người đó quá nhanh, cơ bản không theo kịp, sau đó em bèn nghĩ ra một cách hay."

"Cách gì?"

Sắc mặt của Lục Minh vẫn không thay đổi.

"Không phải những cao thủ đó thích các cô em sao?"

Trương Tiểu Bàn nghiêm túc nói: "Đại chiến của họ kết thúc, thể xác và tinh thần uể oải. Nếu lúc này có mấy cô em vừa hiền lành lại lương thiện chăm sóc họ, bọn họ nhất định sẽ rất vui! Vì vậy, em mới tìm mấy cô em quen biết, đi an ủi mấy người tu luyện sau khi chiến đấu trở về kia!"

"Hừ!"

Trương Uy bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Đây là lý do mà cậu quay lén rồi tống tiền sao?!!"

Lục Minh: "???"

Tống tiền!

Tống tiền!

Hóa ra là chỉ cái này!

"Đợi đã."

Lục Minh bỗng nhiên hoàn hồn.

Không đúng!

Đây không phải là những người tu luyện bình thường, họ đều là người tu luyện bốn sao! Đây đều là những cao thủ chân chính! Tên Trương Tiểu Bàn này lại dám tống tiền họ sao?!

"Đến cả bốn sao mà cậu cũng không tha à?"

Lục Minh kinh ngạc!

"Cũng không phải."

Trương Tiểu Bàn thật thà nói: "Ngày hôm qua không phải bọn họ bị thương sao."

Lục Minh: "..."

Siêu đấy!

Anh còn có thể nói gì chứ?

Anh đã từng thấy những kẻ tự tìm chết nhưng chưa từng thấy tự tìm chết kiểu này! Bà mợ ngay cả người tu luyện bốn sao mà cũng dám tống tiền?!

Sao cậu không lên trời luôn đi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.