Editor: Nguyetmai
Thành phố Trùng Dương.
Ở nơi nào đó.
Ba người Lục Minh đứng đối diện với nhau.
Thật ngại ngùng.
Hồi lâu sau, Lục Minh thở dài, quyết định ra tay từ góc độ kỹ thuật, như vậy mới tránh khỏi ngại ngùng, lại có thể làm dịu hiệu quả sốc tinh thần tạo nên do mình tự nhiên xuất hiện…
“Anh học chuyên gia thẻ kiếm?”
Lục Minh nhìn về phía Lý Hạo Nhiên.
“Đúng vậy.”
Lý Hạo Nhiên cười khổ nói.
Lúc này gặp Lục Minh, anh ta cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Dù sao anh ta biết rõ, chuyên gia thẻ kiếm đến từ Lục Minh, hướng dẫn cũng là do Lục Minh viết ra.
“Con đường này không dễ đi.”
Lục Minh trầm giọng nói.
Còn chưa biết con đường của chuyên gia thẻ kiếm đi đến đâu, về sau thế nào, bờ bến ở đâu, căn bản không có ai biết! Có thể rất mạnh mẽ, lại có thể là một con đường chết!
“Tôi biết.”
Vẻ mặt Lý Hạo Nhiên nghiêm túc: “Vậy nên, tôi mới có hứng thú.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta nảy sinh hứng thú với một thứ.
Có thể sẽ khó.
Nhưng đây mới là nguyên nhân khiến anh ta yêu thích!
“Rất tốt.”
Lục Minh vô cùng hài lòng.
Có được ý chí như vậy, xem ra đúng là đã thức tỉnh rồi.
Cũng được.
Muốn tu luyện thì tu luyện thôi.
Như Lý Hạo Nhiên đã nói, anh ta không dễ dàng gì mới tìm được một con đường khiến anh ta hứng thú, muốn tiếp tục tiến lên, chẳng lẽ giờ lại nói với anh ta…
Hi hi ngại quá đều là giả đấy! Tôi bịa ra đấy!
Anh có tin là sẽ bị đánh chết không?
Hơn nữa...
Ai nói không có đường thì không thể đi?
Có một tiền bối tên là Lỗ Tấn đã từng nói, trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi. (Câu này đúng là Lỗ Tấn đã nói.)
Vậy thì…
Cứ đi xem sao.
“Cố lên.”
Anh khích lệ một câu rồi định rời đi.
“À này.”
Người thiếu niên áo đen bỗng nhiên lên tiếng: “Có phải anh cảm thấy, hỏi mấy câu như thế này là có thể thoát khỏi chuyện nhìn trộm một cách hợp tình hợp lý được à…”
Lục Minh: “...”
Cái tên này…
“Chúng tôi đang nói một chuyện rất quan trọng.”
Lục Minh thở dài.
“Đúng vậy.”
Lý Hạo Nhiên xác nhận.
“Nhưng nhìn trộm không phải là một thói quen tốt…”
Thiếu niên áo đen rất nghiêm túc, trừng lớn đôi mắt: “Anh đến đây từ lúc nào? Nghe được bao nhiêu? Bắt đầu nghe được từ đoạn nào?”
“...”
Lục Minh ngập ngừng, bỗng nở nụ cười: “Chuyện ám sát tôi lúc nãy vẫn chưa xong đâu.”
“Hự…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên áo đen lập tức khẽ thay đổi, hơi khom lưng, ngọt ngào nói: “Tiền bối anh đi thong thả nhé.”
“Không phải cậu muốn ám sát tôi à?”
Lục Minh buồn cười.
“À, cái tên đần độn này thức tỉnh rồi, tôi cũng không cần ám sát nữa, tôi vẫn còn là trai tân, tôi chưa muốn chết…”
Thiếu niên áo đen yếu ớt nói.
“...”
Lý Hạo Nhiên chẳng thèm để ý đến tên này.
“Tôi có vài chuyện muốn hỏi.”
Lý Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn Lục Minh.
Anh ta biết.
Lúc anh ta quyết định đi theo con đường này, cũng có nghĩa là mở ra một thời đại cùng Lục Minh!
Lục Minh tạo ra nghề chuyên gia thẻ kiếm!
Lục Minh là người đi trước nhất!
Mà anh ta…muốn làm rạng danh nghề nghiệp này.
Dù sao sức của một mình Lục Minh cũng có giới hạn!
Trên thế giới này, nghề nghiệp của mỗi người đều nhờ có vô số người đi trước không ngừng hoàn thiện, cuối cùng mới hình thành nên nghề nghiệp như bây giờ, không có một nghề nào là đơn giản!
Chuyên gia thẻ kiếm…
Anh ta tin rằng.
Anh ta có thể làm được!
Đương nhiên, trước đó, anh ta phải nắm được kiến thức mà Lục Minh đã có, ví dụ như chiến thuật giai đoạn thứ hai, giai đoạn thứ ba của chuyên gia thẻ kiếm, cả những chuyện tương tự.
“Linh thẻ, có tồn tại thật sao?”
Sắc mặt của Lý Hạo Nhiên trở nên nghiêm túc.
Anh ta vừa đến được giai đoạn này, cũng chính mắt thấy cách mà linh thẻ được tạo ra, nó rất kỳ dị, hiện giờ anh ta vẫn chưa lĩnh hội được thấu đáo.
Niệm như thế…thật sự có tác dụng sao?
Lục Minh đắn đo trong chốc lát rồi mới nói một câu: “Thành tâm thì linh.”
“Hiểu rồi.”
Lý Hạo Nhiên ngập tràn thành kính.
“Linh thể...”
Lý Hạo Nhiên ngập ngừng: “Thật sự có thể nhét vào thẻ gốc sao?”
Vù…
Anh ta triệu hồi thẻ gốc.
Thẻ gốc vốn nguyên vẹn giờ đầy vết nứt, đây là do lần trước bị Lục Minh va chạm!
“Ừm.”
Lục Minh liếc nhìn vô cùng chắc chắn.
Thẻ gốc của người bình thường thì anh không rõ, nhưng thẻ gốc của Lý Hạo Nhiên…
Nhìn mà xem, rách thế này mà hàn lại được rồi, chắc chắn không có vấn đề gì! Nói theo một ý nghĩa nào đó cũng coi như có hiệu quả kỳ diệu giống vết nứt tia chớp.
“Vết nứt...”
Lục Minh nhớ lại quá trình anh mèo nhét linh thể vào: “Nhất định phải nhanh, chuẩn, ổn, nếu thời gian quá dài có thể sẽ khiến vết nứt lớn ra…”
Vết nứt thẻ gốc lớn ra sẽ có hậu quả gì?
Choang.
Vỡ nát.
“Nói chung chỉ một câu thôi.”
Lục Minh nghiêm túc tổng kết: “Chỉ cần tốc độ của anh đủ nhanh, nhất định có thể nhét linh thể vào trong trước khi thẻ gốc phản ứng lại…”
“Thì ra là thế.”
Lý Hạo Nhiên ngẫm nghĩ.
Thiếu niên áo đen: “...”
Má ơi.
Tên ngu đần nhà cậu ta sẽ không bị lay chuyển đấy chứ…
“Tôi nhất định sẽ vô địch đồng cấp!”
Lý Hạo Nhiên tràn ngập ý chí chiến đấu.
Từ trước đến nay chưa từng có nghề nghiệp nào, dám nói vô địch bốn sao trở xuống!
Chuyên gia thẻ kiếm dám nói!
Khí phách ở đâu ra?
Lục Minh: “...”
Nói nhảm phải không?
Yêu cầu nhập môn, thiên phú cao đi cùng với tôi luyện cơ thể và cả lượng tài nguyên lớn.
Giai đoạn thứ nhất, nắm chắc xếp lớp và đường vân kiếm khí.
Giai đoạn thứ hai, tôi luyện thẻ gốc.
Giai đoạn thứ ba, linh thẻ ra đời.
Làm gì có người nào một hai ba sao có thể làm được những chuyện này?
Nếu thật sự thông qua đủ các bài kiểm tra trở thành chuyên gia thẻ kiếm, còn bị người tu luyện ba sao bắt nạt thì chỉ còn nước đi chết đi… Nghề gì cũng không cứu được đâu!
Anh còn có thể nói gì?
“Cố lên.”
Lục Minh mỉm cười, phất áo rời đi.
Lý Hạo Nhiên vẫn đang suy nghĩ về chuyện linh thẻ, anh ta vốn là một chuyên gia chế tạo thẻ bài, lần này cũng tu luyện trực tiếp từ bốn sao nên tiến triển cực nhanh!
Chuyển từ chuyên gia chế tạo thẻ bài sang chuyên gia thẻ kiếm, hiển nhiên đơn giản hơn nhiều so với tu luyện lại từ đầu.
Dù sao...
Nền tảng vẫn còn.
Có điều giai đoạn thứ ba này…
Phải bắt một linh thể nhét vào?
Nhưng linh thể dễ bắt vậy cơ á?
Một linh thể bốn sao xuất hiện ở thành phố Thanh Minh dấy lên một làn sóng chấn động lớn, vậy mà còn chưa bắt được, có thể thấy linh thể hiếm cỡ nào.
Hơn nữa, cho dù bắt được thì nhét vào như thế nào?
Tính chất của thẻ gốc, tính chất của linh thể… Phải cân nhắc quá nhiều thứ!
Khó lại càng khó hơn!
Có điều...
Chính vì nguyên nhân này anh ta mới có hứng thú không phải sao?
Ừm...
Thử cách thứ hai xem sao.
Vì vậy, Lý Hạo Nhiên rất nghiêm túc nói với thẻ gốc của mình: “Thẻ gốc thẻ gốc, mày đã trưởng thành rồi, phải học cách tự mình tu luyện thôi…”
???
Thiếu niên áo đen nhìn Lý Hạo Nhiên như nhìn một kẻ đần.
Tiêu rồi.
Tiêu đời rồi.
Tên ngốc nhà cậu ta thật sự bị lay động rồi.
...
Mà giờ khắc này, Lục Minh rời khỏi thành phố Trùng Dương, biển cảm trên khuôn mặt vẫn có phần kỳ quái.
Thật là.
Một Nghiêm Tô Kỳ cũng thôi đi, đồng chí Lý Hạo Nhiên muốn làm gì đây?
Hồi lâu sau, Lục Minh lắc đầu.
Bỏ đi, coi như soi sáng con đường cho một đứa trẻ lầm đường lạc lối, dù sao Lý Hạo Nhiên đã thảm vậy rồi…
Có điều, nói đi cũng phải nói lại.
Ngoại trừ Lý Hạo Nhiên, còn những người khác không?
Lục Minh đăng nhập vào diễn đàn, nhìn thấy đã có mấy chục người đọc, nhưng không ngoài dự tính, trong đó toàn là mấy hội trưởng, hội phó…
Dù sao hiện giờ chuyên gia thẻ kiếm tồn tại dựa vào Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài mà.
Người thật sự học tập trở thành chuyên gia thẻ kiếm…
Không nhìn thấy!
Ồ...
Lục Minh suy nghĩ một chút.
Sau giai đoạn thứ ba, anh lại công bố một quy tắc, chứng nhận chuyên gia thẻ kiếm - Hoàn thành giai đoạn thứ ba, tức là có thể thật sự trở thành thành viên hiệp hội chuyên gia thẻ kiếm.
Còn về ưu đãi…
Ừm.
Đợi đến lúc có người rồi tính.
Lục Minh sắp xếp ổn thỏa khung kết cấu của chuyên gia thẻ kiếm.
Đương nhiên, hiện giờ hội viên chỉ có hai người là anh và Tiểu Bạch thôi.
...
Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng.
Tiểu Bạch đang nghiêm túc chế tạo thẻ bài.
Công việc hàng ngày của cô bé là chế tạo thẻ Côn, đọc sách, nâng cao trình độ hiểu biết, còn chuyện tu luyện thì giao cho thẻ gốc là được.
Soạt!
Soạt!
Lại chế tạo xong một tấm thẻ.
Tiểu Bạch rất vui vẻ cất tấm thẻ đi.
Lúc này, một người xuất hiện ở cửa.
“Xin chào.”
Tiểu Bạch đứng dậy, lập tức nhíu mày: “Là cậu à.”
Cô bé nhận ra người kia.
Nghiêm Tô Kỳ…
Gặp ở cuộc thi đấu lần trước.
“Xin chào.”
Ánh mắt Nghiêm Tô Kỳ nhìn qua nhìn lại trong cửa hàng, dường như có đôi chút thất vọng: “Tiền bối Lục Minh không ở đây à?”
“Không.”
Tiểu Bạch lắc đầu: “Cậu có chuyện gì không?”
“Khi nào anh ấy trở về?”
Nghiêm Tô Kỳ rất thất vọng.
Lần này cậu ta tới là vì muốn tìm tiền bối Lục Minh.
“Không biết nữa.”
Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Cậu có chuyện gì có thể hỏi tôi, tôi cũng có thể ghi âm lại rồi gửi cho sư phụ giúp cậu.”
Lục Minh không có ở đây…
Tiểu Bạch cũng được.
Nghiêm Tô Kỳ lại nhớ ra, lần trước lúc thi đấu, cảnh tượng cô gái nhỏ này ra tay, kiếm khí tung hoành vô cùng chấn động!
“À…”
“Tôi có thể xem thẻ gốc của cậu không?”
Nghiêm Tô Kỳ có chút ngượng ngùng.
Cậu ta rất nghi ngờ.
Thẻ gốc…
Thật sự có linh thẻ sao?
“Cậu chờ một chút.”
Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn vào trong cửa hàng gọi: “Thẻ gốc, có người đến tìm mày nè.”
Xoẹt!
Một vệt sáng xoẹt qua.
Một thẻ bài tỏa ra ánh sáng rực rỡ xuất hiện.
???
Vẻ mặt của Nghiêm Tô Kỳ như hóa đá.
Thật... thật sự có linh thẻ?
Vù…
Thẻ gốc tỏa sáng lung linh, vờn quanh người Tô Nghiêm Kỳ, có vẻ tràn ngập sự tò mò.
“Sao cậu làm được?”
Nghiêm Tô Kỳ chấn động.
“Dạy nó thôi.”
Tiểu Bạch thản nhiên nói: “Tôi cứ dạy nó liên tục, nói với nó là thẻ gốc ơi thẻ gốc à mày đã trưởng thành rồi, phải học cách tự mình tu luyện thôi, nó sẽ tự học.”
Soạt!
Vậy mà thẻ gốc lại rất nghiêm túc gật đầu.
“...”
Trong lòng Nghiêm Tô Kỳ run rẩy, cậu ta khó tin nhìn tấm thẻ trước mắt, cảm giác được ý thức như có như không, suy nghĩ hoàn toàn mù mịt.
...
Buổi chiều, Lục Minh trở về thành phố Thanh Minh.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ chính là, trong cửa hàng còn có một người khác!
Đó là...
Đôi mắt của Lục Minh chợt híp lại.
Trong cửa hàng, Tiểu Bạch đang ngồi nghiêm chỉnh, cơ thể nhỏ bé ngồi chỉnh tề trên ghế, trước mặt cô bé là một bóng dáng nhìn hao hao cô bé, cung kính lễ phép dâng trà…
???
Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.
Cái quỷ gì thế?
“Rất tốt.”
Tiểu Bạch nhẹ nhàng nói: “Từ hôm nay trở đi, cậu chính là sư đệ của tôi.”
“Vâng, đại sư tỷ.”
Giọng nói non nớt tràn ngập sự kiên định.
Lục Minh nghe kĩ giọng nói quen thuộc này, đi tới nhìn, á, đây không phải bạn Nghiêm Tô Kỳ sao?
“A!”
Tiểu Bạch nhìn thấy Lục Minh thì vô cùng phấn khích: “Sự phụ, anh trở về rồi!”
“Sư phụ.”
Nghiêm Tô Kỳ cung kính nói.
Lục Minh: “...”
???
Mợ nó.
Tự nhiên có thêm đệ tử?
“Chuyện gì thế?”
Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.
“Cậu ấy muốn học kỹ thuật.”
Tiểu Bạch vô tội nói: “Em nói không thể truyền ra ngoài… cậu ấy liền muốn bái sư…”
“Sư phụ, xin đừng trách đại sư tỷ.”
Bạn Tiểu Nghiêm nghiêm mặt nói: “Đã trở thành một chuyên gia thẻ kiếm thì anh đã là sư phụ của em rồi, lần này em tới cũng là muốn hỏi chuyện tu luyện…”
“Chuyện tu luyện?”
Sắc mặt của Lục Minh quái lạ.
“Đúng vậy.”
Bạn nhỏ Tiểu Nghiêm nói đến đây thấy có chút ngượng ngùng.
“Em…”
“Em… trước đây nghi ngờ tu luyện thẻ gốc là giả.”
“Em tu luyện rất lâu rồi mà không có hiệu quả, niệm mãi nhiều ngày cũng không có hiệu quả, không cam lòng nên mới tới đây học tập…”
“Xin lỗi, sư phụ, em không nên nghi ngờ mọi người.”
Ánh mắt của Nghiêm Tô Kỳ tràn ngập sự thành kính: “Em đã thấy thẻ gốc của đại sư tỷ, phát hiện ra ý thức tự nhiên mà thành trong thẻ gốc, là tự nhiên sinh ra!”
“Vô cùng thuần khiết!”
“Thì ra...”
“Thẻ gốc thật sự có thể tu luyện!”
“Thẻ gốc của em không thể tu luyện, tất nhiên là do thiên phú của em.”
Nghiêm Tô Kỳ rất xấu hổ.
Lục Minh: “…”
Anh có thể nói gì được?
Tên nhóc này nói hết mấy lời anh có thể nói rồi ok?
Vì thế sinh vật thiên tài có thiên phú kinh người, tính giác ngộ hơn người, nói theo một ý nghĩa nào đó cũng chính là sức tưởng tượng phong phú, năng lực tưởng tượng MAX…
Mà bạn Nghiêm Tô Kỳ chính là một nhân tài kiệt xuất trong đó.
“Cố lên.”
Lục Minh vỗ vai cậu ta.
“Vâng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Tô Kỳ kích động.
Hướng dẫn có thể không quá cặn kẽ, lần này cậu ta tới, cố ý hỏi đại sư tỷ cảnh tượng lúc đó, quan niệm cùng với năng lực, lần này chắc không có vấn đề gì rồi!
“Em sẽ thành công!”
Ý chí chiến đấu của bạn nhỏ Tiểu Nghiêm sục sôi rời đi.
Lục Minh: “... »
“Sư phụ sư phụ.”
Tiểu Bạch phất tay: “Anh lại đây.”
“Đây là gì thế?”
Lục Minh tiến tới.
“Tiểu Nghiêm đóng học phí ạ.”
“Hình như thiên phú của cậu ấy không tốt lắm.”
“Rõ ràng là chuyện rất đơn giản, lại mất nhiều thời gian thế. Sự phụ còn phải viết cho cậu ấy hướng dẫn giai đoạn thứ ba, rất vất vả đó, vậy nên em bảo cậu ấy nộp một ít học phí.”
Tiểu Bạch vui vẻ nói.
“...”
Lục Minh há hốc mồm, lại chẳng biết nên nói gì.
Trời ơi.
Dường như... càng chơi càng lớn!
“Chuyện này không tốt lắm.”
Lục Minh thở dài: “Học phí thì…”
Soạt!
Tiểu Bạch mở số dư tài khoản, một con số lóng lánh xuất hiện, đúng một trăm nghìn tệ, Lục Minh giật cả mình, tên nhóc này có nhiều tiền thế à?
“Muốn em gửi trả lại không?”
Tiểu Bạch lo lắng.
Hình như sư phụ không thích cô bé thu học phí.
“Trả gì chứ?”
Lục Minh tằng hắng một tiếng, nghiêm mặt nói: “Nộp cũng nộp rồi…”
(〃 “▽ “〃)
Tiểu Bạch: “...”
Sư phụ ở hiệp hội có mấy ngày, hình như da mặt ngày càng dày rồi.
Mấy người xấu ở hiệp hội kia!