Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 250: Chương 250: Thiên phú không đủ - Chị gái bù!




Editor: Nguyetmai

Lông chân!

Chẳng lẽ...

Tiểu Nghiêm khẽ giật mình.

“Nghĩ gì thế?”

Lục Minh không vui nói: “Cậu tìm cho tôi một người chân không có lông đi!”

Mấy đứa nhóc này...

Vừa rồi còn đang thảo luận xem chỗ dựa của anh có đủ to không... Chớp mắt đã đổi sang bàn luận về lông chân rồi hả?

Mợ nó!

Chân ai mà không có lông cơ chứ?

Chỉ cần là nơi có lỗ chân lông thì trên chân cũng sẽ mọc lông mà...

Ngay cả phần phía trên môi của phụ nữ còn có thể nhìn thấy một lớp lông tơ nhỏ... hơi rậm một chút, nhìn cũng khá giống ria mép.

Hơn nữa...

Ông đây đường đường là đàn ông, có lông chân thì đã làm sao?

Dương khí của ông đây quá mạnh đấy được không?

Đáng tiếc!

Mấy tên học trò kia không ai để ý tới anh.

“Đại sư tỷ, sao chị biết?”

Tiểu Nghiêm lén hỏi.

“Lần trước, khi sư phụ ngâm chân thì chị đã nhìn thấy.”

Tiểu Bạch lặng lẽ đáp.

“Ồ...”

Tiểu Nghiêm chợt bừng tỉnh.

“Này, Đại sư tỷ.”

Lý Hạo Nhiên nói lí nhí như mèo kêu: “Tôi gợi ý cho chị một bài thuốc tẩy lông nhé... Về nhà cho sư phụ dùng thử xem sao, chỉ cần ngâm trong nước trà thì lông tóc gì cũng rụng hết.”

“Được.”

Tiểu Bạch hài lòng.

Cô bé cũng hiểu được lông trên chân sư phụ khó coi cỡ nào. Tuy ít hơn người bình thường nhưng lại không qua được mắt những người tu luyện có thị lực tốt.

“???”

Mặt màu Lục Minh tối sầm lại.

Anh luôn cảm thấy nuôi mấy đồ đệ này đúng là phí công!

Còn nữa...

Cái gì gọi là lông tóc gì cũng rụng sạch chứ?

Rụng sạch thì phải làm sao?

Bây giờ ông đây không còn là lập trình viên nữa đâu!

...

Cách đó không xa.

Cổng học viện vô cùng tĩnh lặng.

Nguyên nhân là vì lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần. Hình như Học viện Chiến đấu Tử Dương bị quét sạch rồi...

Đúng vậy!

Bị quét sạch rồi!

Từ sinh viên đến giáo viên đến ban lãnh đạo!

Mà đối thủ chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi và một cô bé mười hai tuổi!

Quá kinh khủng!

Quá đáng sợ!

...

“Đây chính là thiên tài sao?”

“Đúng vậy!”

“Nếu như ngay cả bọn họ cũng không phải là thiên tài thì những người khác sao sống nổi chứ?”

“Nói thử xem... vì sao đám người Lục Minh lại mạnh mẽ như vậy?”

“Không biết nữa.”

Mọi người đều mơ hồ.

Bởi vì năng lực bọn họ thi triển ra đều là năng lực mới chưa ai từng thấy.

Có lẽ... đây chính là chuyên gia thẻ kiếm?

“Chuyên gia thẻ kiếm...”

Mội vài người suy đoán.

E là...

Nghề nghiệp này thật sự đáng coi trọng!

Trước đây bọn họ cho rằng nghề nghiệp này chỉ là nghề nghiệp vớ vẩn, nhưng bây giờ xem ra nghề nghiệp này mạnh tới mức làm người khác phải sợ hãi, tuyệt đối là một nghề nghiệp kinh khủng!

Vô địch trong những người cùng cấp bậc?

M* kiếp... Có mà vô địch vượt hai cấp bậc luôn ấy chứ!

...

Trong đám người...

Một ông lão mang theo ánh mắt nghiêm túc.

“Tiểu Lưu.”

“Dạ.”

“Lúc về hãy gửi cho tôi toàn bộ tư liệu của chuyên gia thẻ kiếm.”

“Vâng.”

“Nghề nghiệp mới... Chuyên gia thẻ kiếm. Hừm, rất tốt. Thế giới của những kẻ tu luyện già nua kia cũng tới lúc thay đổi rồi.”

...

Mà giây phút này...

Cổng trường học.

Biểu cảm của sinh viên và giáo viên của học viện Tử Dương đầy khó coi.

Bị quét sạch...

Quá mất mặt!

“Hiệu trưởng đâu?”

“Vẫn đang bế quan.”

“Có cần phải gọi không?”

“Thôi bỏ đi... Đánh một sinh viên của người ta thì có phải mất mặt lắm không? Phó hiệu trưởng cũng bị đánh bại. Nếu như hiệu trưởng tới đánh thắng thì còn được, lỡ chẳng may thua thì...”

“Không thể nào...”

“Ha ha, lần trước cậu cũng nói như vậy.”

“...”

Đám giáo viên liếc nhìn nhau, nhưng thật sự không dám gọi hiệu trưởng.

Đúng vậy.

Thua thì phải làm sao?

Thắng cũng chẳng vẻ vang gì!

Tuy hiệu trưởng là sáu sao, theo lý thuyết sẽ không thua, nhưng đối mặt với người quái dị như tên Lục Minh này, đối mặt với nghề nghiệp mới thần bí này thì không thể nói trước được gì...

Hiệu trưởng... là khẩu trang che mặt tốt nhất của bọn họ...

Vì vậy.

Đám giáo viên cũng không hề nhắc chuyện này nữa.

Đương nhiên.

Lão hiệu trưởng đang bế quan tu luyện ở chỗ sâu nhất của học viện e là cũng không ngờ đến, bản thân luôn văn võ song toàn lại trở thành khẩu trang che mặt...

...

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Một giáo viên nữ nhìn về phía Lục Minh.

“Bảo ông ta xin lỗi.”

Vẻ mặt của Lục Minh vô cùng lạnh nhạt.

“Được.”

Giáo viên nữ bảo vài người đi cứu tên kiếm tu năm sao kia. Đáng tiếc, cái lỗ lần này quá sâu, lôi mãi cũng không xuống...

Dù sao… Cổng trường học cũng không phải làm từ chất liệu bình thường.

Suy cho cùng... lúc đó phó hiệu trưởng bị đánh bay cũng chỉ đập thành một lỗ nhỏ. Kiếm tu kia lần này đúng là đập thành cái lỗ quá sâu...

...

“Không sao đâu.”

Lục Minh mỉm cười: “Vậy cũng được, chỉ cần đánh thức thôi.”

“Được.”

Giáo viên nữ im lặng.

Lục Minh chỉ yêu cầu một lời xin lỗi, hợp tình hợp lý.

Ừm.

Vì vậy...

Cô ta bảo mấy người kia đánh thức kiếm tu năm sao.

...

“Tốt lắm!”

Lục Minh mỉm cười. Anh ngẩng đầu lên: “Ông anh ở trên đó vẫn ổn đấy chứ?”

“...”

Kiếm tu năm sao im lặng.

Tài nghệ không bằng người ta, ông ta chỉ có thể xin lỗi.

Nhưng...

Sao lại phải xin lỗi ở nơi này?

Treo trên bảng hiệu của trường học, treo trên cổng chính của học viện?

“Tôi...”

Ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Ông ta có thể cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung trên người mình. Ông ta bị treo ở trên bảng tên trường, một nỗi nhục nhã mãnh liệt dâng lên trong lòng ông ta.

Phụt!

Ông ta phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

“Nói xin lỗi đi.”

Tiếng của giáo viên nữ kia bỗng nhiên vang lên bên tai ông ta: “Nói xin lỗi là xong chuyện rồi. Tôi sẽ đuổi những người khác đi, nếu không người vây xem anh sẽ càng lúc càng nhiều...”

“...”

Kiếm tu năm sao nhìn quanh.

Quả nhiên.

Ngày càng có thêm nhiều người vì tò mò mà tới nơi này.

Suy cho cùng... người có thể biến kiếm tu năm sao thành tiêu bản cũng không nhiều.

“Xin lỗi!”

Kiếm tu năm sao nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nói với đồ đệ của tôi ấy.”

Lục Minh kéo Lý Hạo Nhiên đến.

“Tôi! Xin! Lỗi!”

Kiếm tu năm sao gằn từng chữ một.

“Được!”

Lúc này Lục Minh mới hài lòng: “Vậy thì trận đấu giao hữu của chúng ta cũng kết thúc. Vốn dĩ không cần phải cạnh tranh đến mức kẻ sống người chết, dù sao...”

“Tình hữu nghị mới là quan trọng nhất, thi đấu chỉ là phụ thôi!”

“...”

Giáo viên nữ im lặng.

Cô ta bỗng nhiên rất muốn đánh Lục Minh.

Nhịn!

Phải nhịn!

“Tạm biệt!”

Lục Minh dẫn theo đám sinh viên rời đi.

Đến giờ phút này, trận đấu giao hữu của bọn họ cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn.

Dân chúng vây xem xung quanh cũng vội vã rời đi. Ai nấy đều vô cùng hưng phấn. Thậm chí nhiều người còn chụp ảnh, quay video đăng lên mạng.

Trong phút chốc, hashtag #Trận đấu giao hữu học viện Tử Dương# nhanh chóng bùng nổ!

Chuyên gia thẻ kiếm cũng lần đầu tiên thật sự xuất hiện trước mắt công chúng.

Thì ra đó là một nghề nghiệp mới.

Thì ra nghề nghiệp này lại mạnh mẽ như vậy.

...

“Chuyên gia thẻ kiếm...”

Vô số người lẩm bẩm cái tên này.

Mà lúc này, rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ đang trong giai đoạn do dự, không biết lựa chọn gì cũng nhìn thấy tin này.

Khi bọn họ nhìn thấy trận chiến đầy đặc sắc của Lục Minh, nhìn thấy số liệu kinh người, thấy ba sao mạnh mẽ đánh bại năm sao thì bọn họ không hề do dự nữa, lập tức kiên định với giấc mộng của mình! Bọn họ muốn trở thành chuyên gia thẻ kiếm!

Có điều... giấc mơ của bọn họ còn chưa bắt đầu đã bị dập tắt.

Bởi vì tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm!

“Đệt mợ cái tiêu chuẩn này...”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy yêu cầu nghề nghiệp cơ bản kinh khủng như vậy.”

“Thiên phú kiếm đạo, thiên phú chế tạo thẻ bài, tài nguyên...”

“Trời ạ...”

Mọi người kinh ngạc.

Chẳng trách chuyên gia thẻ kiếm lại mạnh như vậy.

Tiêu chuẩn này...

...

Chuyên gia thẻ kiếm hot rồi.

Hot ngoài dự đoán!

Bởi vì đây là một nghề nghiệp mà mọi người chỉ có thể ngưỡng mộ!

Rất nhiều người không có cách nào đạt được yêu cầu, chỉ có thể lên mạng chế giễu. Nhưng vì thế lại làm độ hot ngày càng tăng cao, đẩy nghề nghiệp mới này tới trước mắt mọi người.

Cùng lúc đó, những tiêu chuẩn và yêu cầu của chuyên gia thẻ kiếm, thậm chí ngay cả yêu cầu phải có người chị như chị gái của Lục Minh cũng bị mọi người lôi ra thảo luận một lần nữa...

“Ai nói nhất định phải đạt được toàn bộ tiêu chuẩn chứ? Nghe nói có một người chị gái như Lục Nhan cũng được mà...”

“Ha ha, chứ còn gì nữa.”

“Một người như Lục Nhan đủ để bù đắp toàn bộ tiêu chuẩn!”

“Quá ngầu!”

...

Vì vậy, sau khi cư dân mạng tìm hiểu rõ...

Ghi chú của chuyên gia thẻ kiếm lại trở thành: các yêu cầu khắt khe hoặc một người chị gái như Lục Nhan.

Điều này có nghĩa là, nếu như điều kiện của bản thân của người xin gia nhập không đạt yêu cầu của chuyên gia thẻ kiếm thì cũng có thể dùng chị gái để bù đắp.

Thậm chí, sau khi mọi người nghiên cứu thì càng ngày càng sai hướng...

“Vì sao nhất định phải có chị gái?”

“Anh trai có được không?”

“Không được!”

“Vì sao?”

“Nghe nói người sáng lập ra nghề chuyên gia thẻ kiếm Lục Minh cũng bởi vì chị mình nên mới đi trên con đường này... Còn có tu luyện đặc biệt giữa chị gái và em trai... Có người nói em trai có thể thừa kế một phần thiên phú của chị gái đó.”

“Ngầu vậy luôn á?”

“Thế không thì cậu nghĩ là gì?”

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Không hổ là thiên tài siêu cấp, còn có cách nghĩ như vậy nữa!

Có điều...

Kế thừa thiên phú của chị gái...

Đây là bí thuật thần kỳ gì vậy?

Vì thế...

Đám cư dân mạng vĩ đại kia tập trung tìm kiếm, không ngờ lại thật sự tìm được một vài tư liệu thần bí về việc kế thừa thiên phú từ trong sách cổ.

“Tìm được rồi!”

“Cậu xem đi... Chị gái là âm, em trai là dương, thông qua cách này thì âm khí sẽ được trời đất kiểm chứng, truyền lại cho dương thể...”

“Anh trai em gái được không?”

“Không được đâu, chỉ có thể tăng cho con trai thôi...”

“Sao lại vậy?”

“Bởi vì đây là bí thuật của hoàng thất cổ đại, chuẩn bị cho thái tử từ thời kỳ viễn cổ để đảm bảo vương quốc phồn thịnh, đảm bảo đế vương có thực lực mạnh mẽ...”

“Thì ra là thế...”

Mọi người bừng tỉnh.

Tất cả đều bàn tán xôn xao.

Thậm chí bọn họ còn tự tìm được một vài bí thuật, tư liệu lịch sử liên quan.

Thì ra... thời cổ đại thật sự có thủ đoạn này!

Thế là câu nói “thiên phú không đủ - chị gái bù” vốn dùng để chế giễu và mỉa mai thì lại thành sự thật! Hơn nữa còn được đám cư dân mạng xác nhận

Vì vậy...

Chị gái mạnh mẽ lại một lần nữa trở thành điều thiết yếu của chuyên gia thẻ kiếm.

“Lục Minh học được bí thuật này à?”

“Không biết nữa. Nhưng cho dù không phải thì có lẽ cũng giống tám, chín phần. Nếu không Lục Minh cũng sẽ không yêu cầu có một người chị mạnh mẽ...”

“Quá ngầu!”

“Nói vậy thì tôi cũng muốn thử xem...”

“Dựa vào thiên phú cùi bắp của cậu mà cũng dám thử?”

“Thiên phú của tôi không tốt nhưng chị của tôi cũng là một thiên tài siêu cấp...”

...

“Này, cho tôi hỏi chút đi... Bây giờ bảo cha mẹ sinh một người chị gái còn kịp không?”

“Nhất định là không kịp!”

“Cũng không phải không có cơ hội. Có người nói có một cấm địa thời gian, quy tắc vô cùng hỗn loạn. Nếu như cậu có thể bảo bố mẹ cậu đến đó tạo em bé, có khi lại đưa được chị gái trở về cũng nên...”

“Xin địa chỉ!”

“Xin địa chỉ +1.”

“Xin địa chỉ +10086.”

...

Mà giờ phút này...

Ở nơi nào đó.

Triệu Vân Sơn đứng trên lầu cao mấy trăm mét nhìn xuống thế giới phía bên dưới.

Dưới chân, tất cả tòa nhà cao tầng đều trở nên nhỏ bé.

Bởi vì tòa nhà này của anh ta quá cao, cao vút trong mây.

Anh ta rất thích góc nhìn này, bởi vì... nó đem đến cho anh ta cảm giác đứng trên đỉnh cao của thế giới. Nhất là chỗ đập vào mắt anh ta chính là những tòa nhà cao xếp chi chít...

Đó đều là của nhà anh ta!

Đây là đế quốc thương mại thuộc về riêng anh ta.

Chỉ cần cúi đầu.

Thứ đập vào mắt đều là của anh ta!

Chỉ cần ngẩng đầu.

Thứ bay trên trời đều là của anh ta.

Có điều... cũng chỉ giới hạn trong một thế giới nhỏ bé, trong một thành phố cỏn con này mà thôi.

...

Nhưng... Anh ta đã nhìn thấy thế giới rộng lớn.

Anh ta đã đi qua cấm địa tràn ngập dấu vết thời gian. Anh ta đã đi qua di tích bên bờ biển rộng. Anh ta đã đi tới nơi có truyền thừa đỉnh cao của thế giới, gặp quá nhiều điều thần bí...

Di tích!

Kiếm tu!

Mới là ước mơ mà anh ta theo đuổi!

Đáng tiếc!

Thiên phú của anh ta không tốt.

Lần truyền thừa Nguyệt Ảnh đã khiến anh ta sốc đến mức không thể không buông bỏ rồi. Là kiếm tu mà ngay cả thiên phú của anh ta cũng không sánh bằng một chuyên gia chế tạo thẻ bài.

Lục Minh...

Đúng vậy!

Ngay cả Lục Minh mà anh ta cũng không sánh bằng thì lấy gì so với Lục Nhan đây?

Tiền?

Ha ha!

Tiền đúng là vạn năng!

Đáng tiếc.

Có một vài thứ lại nằm ngoài phạm vi mà tiền có thể đổi được.

...

Kiếm...

Ánh sáng trong tay Triệu Vân Sơn lóe lên sau đó biến mất.

Thôi bỏ đi.

Còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

Nếu đã quyết định buông bỏ thì chăm lo quản lý công ty là được.

Có điều đúng lúc này.

Trên màn hình ánh sáng đột nhiên hiện lên một tin tức, thông qua máy chiếu liên kết, trực tiếp hiện lên giả lập trước mặt anh ta, trên đó chỉ có một hình ảnh chiến đấu...

Đó là trận chiến Lục Minh đấu với kiếm tu năm sao!

Xoẹt!

Đôi mắt của Triệu Vân Sơn đột nhiên mở to.

Chuyện này...

Chuyện này sao có thể xảy ra được?

Lục Minh lại có thể mạnh mẽ đánh với kiếm tu năm sao?

Còn nữa.

Chuyên gia thẻ kiếm là nghề gì?

Anh ta vừa rời khỏi truyền thừa Nguyệt Ảnh không bao lâu, sao anh ta lại cảm giác thế giới này trở nên xa lạ đến vậy? Sức chiến đấu của Lục Minh đã sắp theo kịp Lục Nhan rồi ư?

Đương nhiên...

Quan trọng nhất là...

Anh ta thấy được Lục Minh ra tay, thấy được thẻ gốc bay lượn...

Khoan đã...

Chuyên gia chế tạo thẻ bài cũng có thể ngầu như vậy à?

Không đúng...

Phải là chuyên gia thẻ kiếm...

Triệu Vân Sơn lật xem yêu cầu của nghề nghiệp chuyên gia thẻ kiếm, trong khoảnh khắc đó tim anh ta đập thình thịch, nhất là khi nhìn thấy dòng có chị gái...

Thiên phú không đủ - chị gái bù!

Thì ra... Còn có thể như vậy.

Kiếm tu!

Chuyên gia thẻ kiếm!

Xoẹt!

Triệu Vân Sơn đột nhiên kích động.

Tít tít!

Anh ta trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho cha mình: “Cha, con đồng ý chuyện của cha và dì Mạc.”

“Thật sao?”

Đầu dây bên kia trở nên kích động.

Trời ơi!

Con trai của ông ta lại đồng ý!

Phải biết rằng, lần trước khi ông ta nhắc tới chuyện này thì con trai ông ta suýt nữa cầm kiếm đi chém người... Dù sao cũng là sai lầm ông ta phạm phải khi còn trẻ...

Không ngờ!

Bây giờ con trai lại đồng ý!

“Vâng!”

“Nhưng con muốn hỏi một câu!”

Triệu Vân Sơn hơi do dự, sau đó thấp giọng hỏi: “Đứa con của dì Mạc... cô Diệp kia thật sự là con gái ruột của cha sao?”

“Đúng thế!”

“Vậy nên cô ta cũng là chị gái ruột của con?”

Triệu Vân Sơn trầm giọng.

“Xin lỗi...”

Đầu dây bên kia vô cùng áy náy

Năm đó ông ta chia tay dì Mạc rồi rời đi, cũng không ngờ bà ấy lại có con.

Mấy năm sau khi mẹ của Vân Sơn qua đời, ông ta nhớ tới chuyện cũ, lập tức trở về chốn xưa trong trí nhớ, lúc này mới phát hiện ra bí mật năm đó.

Có điều... đây là sai lầm mà bọn họ phạm phải... thật sự có lỗi với hai đứa trẻ...

Không ngờ... Vân Sơn lại đồng ý.

“Nếu như con không đồng ý thì cha...”

Ông ta hơi áy náy.

“Không, con đồng ý!”

Triệu Vân Sơn vui mừng.

“Ơ?”

“Không sao đâu, cứ quyết định vậy đi! Hai người hãy mau chóng kết hôn!”

“Hả?”

“Hôm nay cục dân chính có mở cửa không nhỉ? Để con xem thử, mà thôi, kệ nó đi, trực tiếp qua đó đập cửa là được!”

“Hả?”

...

Trên mạng.

Chủ đề bàn luận về “chuyên gia thẻ kiếm” vẫn giữ vững độ hot như lúc trước.

Cũng trong lúc đó, máy truyền tin của Lục Minh cũng bắt đầu rung lên điên cuồng, vô số tin nhắn xin gia nhập hiệp hội chuyên gia thẻ kiếm được gửi tới!

Lục Minh không biết nên khóc hay cười!

Những người này thật sự cho rằng chuyên gia thẻ kiếm là một nghề nghiệp tốt lắm sao?

Đúng là...

“Sư phụ, làm sao bây giờ?”

Lý Hạo Nhiên vui vẻ.

Bắt đầu rồi!

Đã bắt đầu rồi!

Nghề chuyên gia thẻ kiếm nổi tiếng rồi, bước tiếp theo chính là truyền bá!

“Cậu tự sắp xếp đi!”

Lục Minh vươn vai. Anh lười để ý đến chuyện này.

Anh biết phần lớn mọi người đều ôm tâm trạng góp vui, nhắn tin xin một câu mà thôi...

Suy cho cùng...

Dựa vào yêu cầu khắt khe kia của chuyên gia thẻ kiếm thì người có thể trở thành chuyên gia thẻ kiếm được mấy người chứ?

“Nói chung không được phép hạ tiêu chuẩn!”

Lục Minh dặn.

“Tôi hiểu rồi!”

Vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên vô cùng nghiêm túc.

Chuyên gia thẻ kiếm tuyệt đối không thể hạ thấp tiêu chuẩn.

Chuyên gia thẻ kiếm trong lòng anh ta chính là lấy sư phụ làm hình mẫu. Xét về bản chất thì ngay cả anh ta và Tiểu Nghiêm cũng không đạt được yêu cầu của sư phụ!

Cũng chỉ có Đại sư tỷ mới có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn!

Nếu đã như thế... sao anh ta lại có thể hạ thấp tiêu chuẩn được?

Còn nữa...

Sau lần chiến đấu này, anh ta có quá nhiều thứ muốn viết.

Ví dụ như...

“Năng lực cần thiết của chuyên gia thẻ kiếm - Liên quan đến cách tạo thành ý niệm hình đĩa CD.”

Ví dụ như...

“Trình diễn hoa lệ trong chiến đấu - Từ nhập môn đến tinh thông về phong ấn thực chiến.”

Vân vân và mây mây...

Rất nhiều thứ!

Thu hoạch của anh ta trong trận chiến này tương đối khá.

Trận chiến của sư phụ và Đại sư tỷ đã khiến con đường chuyên gia thẻ kiếm trước mặt bọn họ trở nên rõ ràng hơn, cũng có động lực để tiến tới.

...

Thế là anh ta về khách sạn.

Ở nơi đó, anh ta bắt đầu sửa lại tài liệu, bắt đầu chỉnh lý công việc.

Về công việc xét duyệt tiêu chuẩn chuyên gia thẻ kiếm thì anh ta giao cho thiếu niên áo đen. Chỉ khi có người đạt được tiêu chuẩn phù hợp thì anh ta mới qua xem.

“Ồ, có một người phù hợp tiêu chuẩn.”

Thiếu niên áo đen đột nhiên lên tiếng.

“Hả?”

Lý Hạo Nhiên kinh ngạc.

Phải biết rằng...

Vừa nãy đã xét duyệt ba tiếng đồng hồ, nhưng không có ai đạt tiêu chuẩn cả!

“Người này...”

“Ồ?”

“Triệu Vân Sơn...”

Lý Hạo Nhiên tỉ mỉ nghiên cứu tài liệu của Triệu Vân Sơn, trong đầu anh ta lóe lên hai chữ “quá ngầu”!

Kiếm tu năm sao đỉnh cao.

Tuổi không lớn lắm!

Đồng ý tập trung tu luyện chuyên gia thẻ kiếm

Còn có một người chị gái thực lực kinh khủng!

Cùng với... một đế quốc thương mại!

“Chính là anh ta!”

Lý Hạo Nhiên vui mừng.

Trong lòng anh ta thật ra có rất nhiều kế hoạch vĩ đại, nhưng vì tài chính có hạn, điều kiện cũng còn nhiều hạn chế nên phải hoãn lại, không cách nào triển khai được. Nhưng nếu như Triệu Vân Sơn vào đây...

Khoan đã...

Việc học tập của chuyên gia thẻ kiếm cũng phải điều chỉnh lại trình tự một lần nữa, để cho trong lòng bọn họ có cái mà đong đếm, nếu không... không có cách nào thành công được thì chẳng phải quá xấu hổ hay sao?

Ừm...

Linh thẻ, ý niệm các thứ đều đặt vào nền tảng đi.

Trong lòng Lý Hạo Nhiên có suy nghĩ riêng.

Thế là anh ta bắt đầu chính thức xét duyệt tư liệu của Triệu Vân Sơn!

...

Có lẽ…lại sắp có một sư đệ nhập môn rồi!

Anh ta nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.