Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 42: Chương 42: Trẻ con vẫn đang lớn




"Đầu óc của cậu mãi vẫn chỉ có những thứ này thôi sao?"

Lục Minh thở dài.

"Hết cách rồi."

Trương Tiểu Bàn ngại ngùng nói: "Tuổi trẻ sung sức, sinh lực dồi dào mà."

Lục Minh: "Ha ha."

Mấy lời này liên quan gì đến cậu chứ?

"Thứ em nói là năng lực mà."

"Tốt nhất là chuyên gia triệu hồi có thể triệu hồi cá."

Lúc này Lục Minh mới lên tiếng.

Thẻ game anh định làm lần này tương đối phức tạp, cần có công tác chuẩn bị nhất định. Đương nhiên, nếu anh thành công, lợi nhuận cũng rất đáng kinh ngạc.

"Anh định làm thẻ mới à?"

Đôi mắt của Trương Tiểu Bàn tỏa sáng.

Cậu ta vẫn nhớ rõ tấm thẻ bài đầu tiên của Lục Minh đã gây chấn động đến mức nào.

"Ừ."

Lục Minh xác nhận.

"Em có thể tham gia không?"

Trương Tiểu Bàn kích động.

"Không thiếu phần của cậu đâu."

Lục Minh cười nói: "Nhưng ảo cảnh chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, đợi đến khi cậu học bồi dưỡng xong rồi đến cũng được. Nếu cậu muốn tham gia thì lập tức tìm người cho tôi."

"Không thành vấn đề."

Trương Tiểu Bàn vỗ ngực: "Bây giờ em đi tìm người cho anh ngay."

Nói xong.

Cậu ta cúp điện thoại luôn, Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Lúc có tiền, hiệu suất của tên này cao thật.

Ba phút sau.

Trương Tiểu Bàn lại gọi điện thoại đến.

"Anh Lục, xong rồi nhé."

Trương Tiểu Bàn tự tin.

"Cậu tìm được rồi ư?"

Lục Minh kinh ngạc.

"Ừ, Anh Ba một người bạn của em bây giờ chính là chuyên gia triệu hồi cá. Ban nãy em hỏi thì anh ấy nói bây giờ vừa hay rảnh. Anh muốn đi xem thử không?"

Trương Tiểu Bàn đã đặt bản thân vào vị trí trợ lý một cách rất thành công.

"Được."

Lục Minh đồng ý.

Xoẹt!

Xoẹt!

Bên cạnh vang lên tiếng đặt bút nhẹ nhàng.

Lục Minh quay đầu nhìn, Tiểu Bạch vẫn đang nghiêm túc chế tạo thẻ đó. Bên cạnh cô bé không biết đã xuất hiện một đống thẻ năng lượng từ bao giờ!

Ơ?

Đợi đã...

Thẻ năng lượng?

Lục Minh vò đầu.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghiên cứu kỹ thuật nên không để ý đến việc học của Tiểu Bạch. Nhưng theo như hiểu biết của anh, Lục Minh bé nhỏ khi xưa đã mất những mấy tháng mới làm được thẻ năng lượng mà nhì?!

Huống hồ, đường vân anh đưa cho tiểu Bạch còn là bản tối ưu hóa có độ khó cao nữa!

Cô bé đã sớm hoàn thành rồi ư?!

"Em học được những đường vân này từ khi nào vậy?"

Lục Minh kinh ngạc.

"Ngày đầu tiên đã học được rồi."

Tiểu Bạch chăm chú đáp: "Đơn giản mà."

Lục Minh: "…"

May mà hôm đó anh không đi tìm cô nhóc này để khoe khoang.

Thật luôn.

Hiện giờ anh đã không còn chút tự mãn nào nữa rồi. Trước có chị gái tung hoành bốn phương, sau có cô bé Tiểu Bạch siêu đẳng hơn người, vậy anh còn có tác dụng gì chứ?

Ha ha ha ha.

Thứ thiên phú chết tiệt này!

"Cứ chăm chỉ học đường vân đã."

Lục Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Đợi đến khi học xong những thứ này, anh sẽ dạy thứ mới cho em."

"Vâng."

Tiểu Bạch gật đầu.

"Anh ra ngoài một lát, em cứ ở trong cửa hàng nhé. Anh mở camera rồi, có chuyện gì nhớ báo cảnh sát đấy."

Lục Minh dặn dò.

"Vâng thưa sư phụ."

Tiểu Bạch rất ngoan ngoãn.

Sau khi dặn dò Tiểu Bạch xong, Lục Minh ra ngoài.

Anh lập tức gặp Trương Tiểu Bàn.

Nhưng.

Nửa tiếng sau, khi Lục Minh đến nơi, mặt anh tái mét khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Cuối cùng anh đã biết tại sao "Anh Ba" này bây giờ đang rảnh rồi!

Đây...

Chính là...

Người được gọi là...

Chuyên triệu hồi loài cá?

"Cậu nhìn này."

Anh Ba nhiệt tình giảng giải.

Soạt!

Năng lượng trong tay anh ta tuôn ra, một con cá xuất hiện. Anh ta nghiêm túc dùng cây sắt xỏ xuyên qua con cá, sau đó treo nó lên chiếc giá trước mặt: "Loài cá này có giá trị dinh dưỡng rất cao, ăn rất ngon miệng, thời gian nướng ngắn, thích hợp ăn nướng."

Soạt!

Năng lượng trong tay anh ta tuôn ra, lại một con cá nữa xuất hiện.

"Còn loài cá này, thịt của nó non mềm, nhưng khi nướng và xào dễ bị nát nên thích hợp hấp hơn…"

Soạt!

Lại một con cá nữa xuất hiện.

"Loài cá này..."

Nói mãi nói mãi.

Anh ta còn lật mình cho con cá nướng kia.

Lục Minh: "…"

Trương Tiểu Bàn: "…"

Mẹ kiếp, chơi cá ư!

Đây chính là chuyên gia triệu hồi mà Trương Tiểu Bàn nói ư?

Đúng vậy, không sai, Anh Ba của người bạn này chính là ông chủ của một tiệm nướng! Hằng ngày vào đúng giờ cơm, anh ta đều có mặt ở đây để bày hàng bán đồ nướng!

"Em hỏi thử đã."

Trương Tiểu Bàn cũng rất tức giận, cậu ta đến tìm người bạn kia.

Lát sau.

Cậu ta lại quay lại.

Cậu đừng nói người trẻ tuổi trước mắt đúng là chuyên gia triệu hồi nhé.

Trong một lần đi thám hiểm dã ngoại, anh ta đói không chịu được, sau khi nướng con cá do bản thân triệu hồi, anh ta dường như đã phát hiện ra một phương trời mới. Từ đó anh ta thôi học, gia nhập ngành nghề thực phẩm, tạo nên một thương hiệu cá nướng.

Lục Minh: "…"

Trương Tiểu Bàn: "…"

"Dùng được không vậy?"

Trương Tiểu Bàn cũng rất bất đắc dĩ.

"Cậu nói thử xem?"

Lục Minh cười giễu.

Lúc đánh nhau với người ta, anh vứt đồ ăn ra chắc?

Thần kinh à!

Có điều...

Lục Minh vừa hay có vài nghi hoặc có thể giải đáp.

"Anh Ba, giá cả này có liên quan đến việc tiêu hao năng lượng không?"

Lục Minh chỉ vào bên cạnh giá cả bài.

Cá vàng nướng - 50 tệ.

Cá chuối nướng - 80 tệ.

Cá chép đỏ nướng - 98 tệ.

Cá chép xanh nướng - 99 tệ.

"Đương nhiên rồi."

Anh Ba cười ha ha, tay vẫn không quên lật mặt cá, rắc chút thì là Ai Cập lên: "Cá càng quý thì khi triệu hồi, năng lượng sẽ nhiều hơn một chút."

"Năng lượng tiêu hao có cố định không?"

Lục Minh tò mò.

"Thường thì cố định."

Anh Ba hơi ngượng ngùng: "Triệu hồi không giới hạn năng lượng cũng có đó, nhưng đó không phải đẳng cấp như chúng tôi có thể với tới. Tôi e là không giúp được cậu rồi."

"Cảm ơn."

Lục Minh cảm ơn.

Người ta bằng lòng giúp anh trả lời câu hỏi đã là tốt lắm rồi.

Nhưng như vậy xem ra thẻ game của anh không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng chỉ có thể dùng cá nhảy. Mặc dù hiệu quả yếu hơn một chút nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được.

"Nếu cảm ơn thì mua cá nướng đi."

Anh Ba rụt rè: "Ăn ngon lắm."

Lục Minh: "…"

Không hổ là làm ăn!

"Anh Lục, còn thù lao của em…"

Trương Tiểu Bàn mặt dày mày dạn đi tới.

"Cút!"

Anh Lục nhìn thấy tên này là phát bực: "Lần trước cậu hứa miễn phí cho tôi quên rồi à?"

Lần trước?

Trương Tiểu Bàn lập tức nhớ tới thời điểm trong lều, cậu ta lại ủ rũ.

Chết tiệt, quên mất chuyện này!

"Nhưng…"

Lục Minh suy nghĩ một lát: "Sáng mai cậu làm giúp tôi một việc, không những trả cậu thù lao, tôi còn có thể cho cậu một món quà nhỏ."

"Thật ư?"

Đôi mắt của Trương Tiểu Bàn tỏa sáng.

"Đương nhiên."

Lục Minh giới thiệu qua loa chuyện ngày mai cần làm cho cậu ta, Trương Tiểu Bàn lập tức đồng ý không hề do dự.

"Em về đi học bồi dưỡng đây!"

"Hôm nay làm hết bài tập đi, ngày mai dành ra chút thời gian."

Trương Tiểu Bàn có việc kiếm tiền thì lập tức lên tinh thần.

"Được."

Tạm biệt tên này, Lục Minh cũng quay về.

Ô, trong tay vẫn cầm một con cá nướng.

Anh Ba thật sự quá nhiệt tình, Lục Minh thấy ngại nên đành mua một con cá nướng. Nói không ngoa chứ, không hổ danh là được triệu hồi ra, mùi vị thật sự rất ngon.

"Mang về cho Tiểu Bạch nếm thử."

Lục Minh thầm nghĩ.

Nhưng đường về nhà có hơi xa, đợi đến khi về nhà, con cá này đã bị anh ăn hết rồi.

"Ưm…"

Lục Minh suy tư trong khoảnh khắc, nhanh chóng trở lại bình thường: "Trẻ nhỏ vẫn đang lớn, không nên ăn nhiều thứ đồ dầu mỡ như cá nướng sẽ tốt hơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.