Editor: Nguyetmai
Mà lúc này, ông lão thần bí kia đang chọn người truyền thừa theo quy tắc.
Thành tích sát hạch lần này lướt qua trước mắt, ông ta dựa theo thứ tự sát hạch truyền thừa, đập vào mắt đầu tiên là thiếu niên vừa thần bí vừa đặc biệt đó!
Đứa trẻ này dường như sở hữu tất cả những ưu điểm!
Thứ nhất, cậu ấy trẻ tuổi.
Thứ hai, cậu ấy sát hạch đứng vị trí thứ nhất nhiều lần!
Hai điểm này đã đủ để cho ông ta trực tiếp trao truyền thừa cho cậu ấy!
Nhưng mà, đợi đến lúc ông ta hài lòng chọn trúng mục tiêu, sắc mặt lập tức tối sầm lại, bởi vì ông ta phát hiện người truyền thừa gần như hoàn hảo này lại là một chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Đúng vậy.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao!
À...
Nhớ ra rồi, cái tên tầm thường lướt qua lúc đó.
Đợi đã, sao chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao lại có thể giành được thứ hạng đầu tiên trong những lần sát hạch kiếm tu được vậy?
Ông ta không thể tưởng tượng nổi.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài...
Lẽ nào trải qua bao nhiêu năm tiến hóa, chuyên gia chế tạo thẻ bài đã trở thành nghề nghiệp chiến đấu có thể sánh ngang với kiếm tu rồi sao?
Thế là, ánh mắt ông lão lướt qua chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao kia. Ừm, không, anh xem người này đã năm sao rồi, mà còn rác rưởi thế này...
Bỏ đi.
Đáng tiếc.
Đổi người khác nào!
Ánh mắt của ông ta lại quét một lượt, nhìn người thứ hai từ trên xuống, Triệu Vân Sơn.
Ồ, người thứ hai này được đó, mặc dù tuổi tác của cái tên Triệu Vân Sơn này hơi lớn một chút, thiên phú cũng kém một chút, sức khỏe kém một chút, ý niệm kém một chút...
Ông ta khựng lại...
Người truyền thừa lần này lại kém đến mức vậy sao?!
Đường đường là kiếm tu năm sao mà đến một lần hạng nhất cũng không có, đều là hạng hai hạng ba, mất mặt quá đi mà!
À, ở đây có một người hạng nhất này!
Ông ta nhìn thấy Cao Thiên Lang ở vị trí thứ ba, tên này là kết hợp của hạng hai hạng ba, nhưng lại có một hạng mục sát hạch đạt hạng nhất, chậc chậc...
Nhìn kĩ lại thì lập tức sụp đổ.
Người hạng nhất này lại là em gái của cậu ta?
???
Soạt!
Ánh mắt của ông lão di chuyển.
Bây giờ đã đến thời khắc truyền thừa cuối cùng, ông ta đương nhiên sở hữu tất cả quyền hạn, đương nhiên có thể dễ dàng nhìn thấy rốt cuộc tại sao người này đoạt được hạng nhất!
Bán đứng em gái!
Sao lại hy sinh em gái của mình để đổi lấy hạng nhất chứ?
Thật đáng hổ thẹn!
Cao Thiên Lang, loại!
...
Lúc này, Cao Thiên Lang đang khôi phục vết thương trong không gian truyền thừa.
Bỗng anh ta cảm giác được một luồng ác ý kỳ quái, đến năng lượng hồi phục vết thương cũng trở nên chậm đi rất nhiều, điều này khiến anh ta rất lấy làm lạ.
Sao anh ta cảm giác truyền thừa đang chống lại anh ta nhỉ?
???
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cao Thiên Lang mông lung.
...
Đổi người!
Ông lão rất thành thạo chuyển sang người tiếp theo.
Đúng vậy.
Đây chính là nguyên tắc chọn người.
Vì sao truyền thừa Nguyệt Ảnh chỉ cần sát hạch, chỉ cần thành tích, thậm chí người tốt người xấu đều không sao? Bởi vì ý thức phụ trách truyền thừa chính là ý thức của phân thân Nguyệt Ảnh!
Ông ta đương nhiên sẽ phân biệt thiện ác.
Truyền thừa này cần trao cho một người có thiên phú và hợp mắt!
Chậc chậc.
Những người truyền thừa này hoàn toàn không thể đoán được mình là phân thân ý thức của Nguyệt Ảnh!
Ừm.
Người kế tiếp.
Người thứ tư, Ngô Hồng Phi.
Ánh mắt của lão lướt qua thành tích của anh ta, lập tức nhíu mày.
Thứ tư!
Thứ tư!
Thứ năm!
...
Đều là thành tích như vậy!
Quan trọng nhất là lại có một lần bị người hỗ trợ Cao Tiểu Tinh kia vượt qua!
???
Nhìn lại tuổi tác?
Lớn quá!
Lớn tuổi nhất trong số tất cả những người truyền thừa!
Ưu điểm duy nhất: Dường như tên này có huyết mạch viễn cổ, rất đặc biệt, nếu như là truyền thừa chiến sĩ có lẽ sẽ có chút ưu thế.
Đáng tiếc, đây là truyền thừa kiếm tu!
Xin lỗi.
Dân tộc thiểu số viễn cổ không được cộng thêm điểm đâu.
Loại!
...
Người thứ năm, Vương Hiên.
Ánh mắt của ông lão hơi sáng lên.
Có điều, tuy thành tích của Vương Hiên bình thường nhưng đứa trẻ này còn rất trẻ, tính cách ổn định, gần như là người truyền thừa xếp vị trí thứ hai từ trên xuống trong mắt lão.
Thậm chí vượt qua cả Cao Thiên Lang và Triệu Vân Sơn!
Nhưng... thật sự truyền cho Vương Hiên sao?
Ánh mắt của lão chợt nhìn thấy thành tích của Lục Minh, lại quay sang nhìn thành tích của Vương Hiên, sao trong lòng lại khó chịu vậy chứ?
Nhìn đi nhìn lại người đầu tiên, phá hủy hơn nửa truyền thừa, thậm chí đã sớm có sự chuẩn bị khi gặp nguy hiểm lúc nãy, đúng là người truyền thừa hoàn hảo nhất trong mắt ông ta!
Vậy mà lại là chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Còn Vương Hiên thì sao?
Các phương diện đều tạm được, nhưng cũng chỉ là tạm được mà thôi!
Haizzz.
Lão thở dài một tiếng, lần đầu tiên có cảm giác buồn như vậy.
Vì sao....
Vì sao lại là chuyên gia chế tạo thẻ bài?!
Hoặc là những người khác?
Có điều, với chiến tích kinh khủng của Lục Minh, thành tích của những người khác nhìn thế nào cũng như một đống sh*t, thậm chí còn có cảm giác chọn bọn họ truyền thừa, chi bằng phá hủy truyền thừa cho xong.
Thật ra bản thân những người này đã là thiên tài đỉnh cao rồi!
Có điều… bởi vì có Lục Minh.
Trong hoàn cảnh kỳ quái này, bọn họ vốn không thể phát huy hết sức mới tạo thành tình cảnh quái quỷ như vậy, thế nhưng ông lão không nhìn thấy những điều này.
Ông ta còn cố ý nhìn lướt qua những người hỗ trợ, người khiến ông ta hài lòng chỉ có hai chị em này!
Người chị gái kia…
Không nói nữa.
Ngay cả dấu ấn truyền thừa cũng không có, ông ta có muốn truyền cũng không được.
Hơn nữa, ông ta mơ hồ cảm nhận được rằng, truyền thừa trên cô chị gái kia dường như có một thứ gì đó rất khủng khiếp đang tồn tại, ông ta mà truyền thừa nói không chừng còn bị nuốt chửng...
Haiz.
Lòng người dễ đổi.
Tìm một đệ tử truyền thừa cũng không dễ dàng.
Bỏ đi.
Ông lão thở dài một tiếng, ông ta lại lật xem thành tích của đám người Vương Hiên một lần nữa.
...
Hồi lâu sau, một tiếng thở dài vang tận mây xanh.
Được rồi.
Ánh mắt ông lão dừng lại, chính là cậu ta đi…
Tuy ông ta có chút tiếc nuối lắc đầu, còn về cuối cùng sẽ như thế nào thì phải xem ý trời.
Thật ra có thể đi đến bước này, ông ta đã rất hài lòng.
Chỉ một giờ trước, ông ta còn nghĩ rằng mình sắp chết, chưa từng nghĩ những đứa trẻ đó cuối cùng lại cho mình một chút bất ngờ…
Ồ.
Còn có chút nguy hiểm...
Ánh mắt của Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm vào hòn đảo, đột nhiên nhìn thấy gì đó, ông ta bỗng nở nụ cười.
Thú vị...
Được rồi.
Kết thúc ở đây đi!!
Soạt!
Ông ta vung tay lên, vầng sáng vô tận lan tỏa.
….
Không gian truyền thừa.
Đôi mắt Lục Minh khép hờ.
Truyền thừa không liên quan tới anh nên anh không hứng thú lắm.
Giao dịch với Trương Nhị Lương chỉ là thỏa hiệp, bởi vì Trương Nhị Lương sẽ không tin anh, anh cũng sẽ không tin Trương Nhị Lương, thứ anh cần chỉ là thời gian!
Điều khiến anh lo lắng cũng chỉ là không đủ thời gian mà thôi!
Mà bây giờ... Nguyệt Ảnh nhúng tay vào khiến anh tranh thủ đủ thời gian.
“Hy vọng…”
“Mày đừng khiến cho tao thất vọng đấy.”
Lục Minh tự lẩm bẩm.
Chỉ có anh mới biết rõ rốt cuộc tấm thẻ này kinh khủng tới mức nào!
Bởi vì tấm thẻ này là sự kết hợp của thẻ phần mộ và thẻ nạp năng lượng!
Sau khi trải qua tôi luyện năng lượng, năng lượng của Lục Minh đã ổn định không gì sánh bằng, từ đó anh đã tự tạo ra tấm thẻ bài vô cùng đặc biệt này, thẻ nạp năng lượng phần mộ!
Thẻ phần mộ, vẫn là năng lượng ảnh hưởng đến kết quả.
Vậy nên... nếu như năng lượng vô tận thì sao?
Mỗi một tấc đất mà bọn họ giẫm lên, mỗi một điểm năng lượng mà bọn họ hấp thụ ở tầng núi thứ bảy, thậm chí dùng hết tất cả thảo dược mà anh có!
Tất cả năng lượng đều dùng cho tấm thẻ này!
Tấm thẻ này...
Bỗng nhiên, không gian truyền thừa chấn động.
Tinh thần của Lục Minh chấn động, anh biết, truyền thừa cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Cũng có nghĩa là, bọn họ phải rời khỏi nơi này!
…
Giờ khắc này, trên hòn đảo thần bí.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Cột sáng trong di tích truyền thừa chọc thủng bầu trời.
Một vầng sáng cuộn lên bốn phía, toàn bộ di tích truyền thừa đang không ngừng chuyển đổi giữa hư ảo và thực tế, sau khi vô số tia sáng lóe lên, di tích truyền thừa đột nhiên giáng xuống trong thực tế!
Những lá chắn đó....
Những kết giới ngăn cản bọn họ vô số năm đó....
Đều biến mất!
Những cảnh tượng huyền ảo như ngắm hoa trong sương trong quá khứ, giờ phút này đều trở thành hiện thực.
Di tích truyền thừa thật sự đang giáng xuống!
Quy tắc biến mất!
Di tích đó cuối cùng đã biến thành hiện thực.
Giờ khắc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung ở đây.
Bọn họ biết rất rõ, nếu như di tích truyền thừa đã biến thành hiện thực, vậy cột sáng kia… những người truyền thừa kia…
Ầm!
Trung tâm di tích.
Cột sáng ngút trời kia chợt bùng nổ.
Ầm!
Mặt đất rung động.
Cột sáng khổng lồ nổ tung, truyền thừa Nguyệt Ảnh chính thức biến mất, những khu cấm địa bị niêm phong biết bao nhiêu năm cuối cùng cũng mở ra hoàn toàn trên hòn đảo thần bí này!
Truyền thừa, kết thúc!
Đám người Trương Nhị Lương chợt thức tỉnh!
Có người... được truyền thừa!
Ầm!
Trên trời cao, một đôi mắt cực lớn bỗng mở ra vào thời khắc này.
Ùng...
Ánh sáng chuyển động.
Đôi mắt già nua nhìn thẳng vào bóng tối, nhìn vào mọi ngóc ngách của hòn đảo, ngay lập tức khóa chặt những người truyền thừa vừa xuất hiện!
Soạt!
Ánh mắt tập trung!
Từng đợt khí lạnh xông đến.
“Khóa chặt chúng rồi!”
Đám người Trương Nhị Lương mừng đến phát điên.
Bọn họ biết rõ, khi đôi mắt hư ảo đã khóa chặt thì không còn đường nào để trốn nữa.
Từ giờ trở đi, những người này sẽ không ngừng bị những người trên hòn đảo truy sát, cho đến khi bị giết hết hoặc bị bắt lại. Lần hành động này, ổn định rồi!
Đi thôi!
Một tiếng quát to.
Viu!
Viu!
Đám kiếm tu xông về phía nhóm người Lục Minh vừa xuất hiện.
Có điều, ngay lúc đó.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Mặt đất chấn động.
Cả hòn đảo đang rung chuyển!
???
Mọi người bối rối.
Xảy ra chuyện gì vậy?!
Ầm!
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Ùng...
Lá chắn phong tỏa toàn bộ hòn đảo cũng đang rung chuyển.
“Lá chắn bị tấn công rồi!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mọi người hoảng sợ.
Lá chắn trên đảo này dùng để ngăn cản mấy người Lục Minh bỏ trốn, thế nhưng những người mới xuất hiện từ trong truyền thừa lại hoàn toàn không có ý định trốn!
Còn có...
Ở hướng này...
Ầm!
Lại là một tiếng nổ vang.
Chết tiệt!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lẽ nào là sóng thần trong truyền thuyết sao?
…
“Tôi đi xem sao!”
Lão Từ bay lên trời.
Ông ta lao về phía biển với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng khi lao đến bờ biển và nhìn thấy rõ những việc đang xảy ra bên ngoài lá chắn, nét mặt của ông ta lập tức lộ vẻ hoảng sợ, những thứ này... những thứ này là gì vậy?!
Tầm mắt của ông ta bị một vùng bóng tối chiếm cứ.
Đó là...
Trâu biển!
Đúng vậy.
Quá nhiều trâu biển!
Đám trâu biển khủng khiếp này không biết đã chịu kích thích gì mà lại tập kết bơi đến, dùng chính cơ thể của mình để tấn công lá chắn.
Ầm!
Ầm!
Lá chắn lung lay.
Điều đáng sợ nhất chính là - những thứ này chỉ là trên mặt biển!!!
Ầm!
Hòn đảo chấn động.
Sắc mặt của lão Từ trở nên rất khó coi.
Ông ta nhìn xuống bên dưới mặt biển, bên dưới hòn đảo đang có vô số trâu biển xuất hiện, điên cuồng công phá hòn đảo! Mãi không ngừng lại!
“Chết tiệt!”
“Sao lại nhiều trâu biển như vậy?”
“Không biết!”
“Trên mặt biển, trong nước biển, chỗ nào chỗ nấy đều là trâu!”
Mọi người sợ hãi.
Bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có điều tình trạng này không duy trì bao lâu.
Tất cả trâu biển nhanh chóng biến mất tăm mất tích, chỉ để lại một hòn đảo nghiêng ngả trầy trật thương tích.
“Vẫn may.”
Đám người lão Từ thở phào nhẹ nhõm.
Lá chắn, vẫn còn.
“Trâu biển....”
Đôi mắt của Trương Nhị Lương khép hờ.
Sự xuất hiện của những sinh vật này khiến anh ta có một linh cảm rất không tốt. Hơn nữa anh ta nghi ngờ, những thứ này chính là do Lục Minh làm ra!
Có điều, vẫn may, đám trâu biển này đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Mặt biển khôi phục lại vẻ êm đềm phẳng lặng.
Chỉ có mấy con trâu biển chạy chậm đang sợ hãi chạy trốn, có một số con còn đụng vào đá ngầm, trông rất khôi hài, ngu ngốc.
Nhưng không hiểu sao, Trương Nhị Lương có một linh cảm rất xấu...
Trâu...
Tầng núi thứ sáu...
Người đá khổng lồ...
Trâu biển...
...
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu anh ta, lại nhìn đám trâu biển kinh khủng đó, đột nhiên trong đầu anh ta lóe lên một ý nghĩ không thể tưởng tượng được, tại sao đám trâu biển lại bỏ trốn chứ?
Bọn chúng hoảng sợ như vậy, chỉ có một khả năng...
“Lão Từ!”
Trương Nhị Lương bỗng nhiên lạnh toát cả người: “Khu vực xung quanh chúng ta... có trâu không.... kiểu rất kinh khủng ấy....”
“Không có.”
Lão Từ lắc lắc đầu: “Trong vòng cả nghìn dặm cũng chỉ có những con trâu biển này mà thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Trương Nhị Lương thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng ngoài một nghìn dặm thì sao...”
Lão Từ khựng lại, hơi nghi hoặc nói: “Ở đó có một cái hang rất sâu, dường như có tồn tại một thứ gì đó gọi là trâu biển khổng lồ, có điều không liên quan gì đến chúng ta cả...”
Ông ta vẫn chưa nói hết, đã thấy sắc mặt của Trương Nhị Lương trắng bệch.
Quả nhiên...
Quả nhiên thật sự có!
“Không cần lo lắng.”
Lão Từ trấn an nói: “Nơi đó cực kì xa...”
Haizz.
Thật là.
Bọn trẻ bây giờ cái gì cũng giỏi, chỉ hơi nhát gan. Đứa trẻ Trương Nhị Lương này rất khá, có thiên phú, có đầu óc, lại là con của cô ấy...
Ông ta đang muốn trấn an Trương Nhị Lương đôi ba câu.
Bỗng nhiên, trời tối sầm lại.
???
Lão Từ mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn.
Trên không trung, dường như có một cái bóng khổng lồ xuất hiện.
Đó là...
Ầm!
Cái bóng khổng lồ kia xuyên tầng mây giáng xuống, không ngờ đó lại là một con thú khổng lồ. Nó xuyên qua bầu trời rồi rơi xuống trung tâm hòn đảo!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Lá chắn năng lượng có thể chống đỡ được sáu sao đỉnh cao sụp đổ ngay lập tức!
Thân hình con thú khổng lồ rơi xuống hòn đảo, vọng đến một tiếng nổ vang trời, hòn đảo tồn tại không biết bao nhiêu năm này chợt đổ nát!
Ầm!
Sinh vật khổng lồ đó rơi ầm xuống.
Gào!
Nó mở miệng nuốt cả một ngọn núi, ngay cả lá cờ trên đó cũng bị nuốt mất, sau đó thản nhiên bay đi mất, chỉ để lại một mớ hỗn độn, cũng như hòn đảo bị chia năm xẻ bảy...