Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 23: Chương 23: Truyền tống đến đâu rồi?




Giờ khắc này.

Trong hầm mỏ.

Trước mặt mọi người trong học viện, đám người Phó Hồng Danh bị rớt khỏi trận truyền tống hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.

???

Trò con bò gì vậy?

Bọn họ...

Lẽ nào bị một đàn trâu húc văng?

Con trâu hung dữ chết tiệt kia...

Rốt cuộc Phó Hồng Danh cũng biết vì sao kẻ đó phải tấn công chính diện!

Có điều.

Anh ta vốn không ngờ được, năng lực một sao của một tấm Ngang tàng va chạm sẽ ảnh hưởng tới anh ta! Cũng chưa từng ngờ rằng sự chấn động đó lại mạnh như vậy!

Nếu biết sớm như vậy, anh ta thà dùng chính cơ thể của mình để đón lấy đòn tấn công!

Chứ dùng lá chắn năng lượng làm gì?

Bây giờ đã muộn rồi!

"Đợi đã."

Phó Hồng Danh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ hơn… Nếu bọn họ không được truyền tống ra ngoài, vậy thứ được truyền tống rốt cuộc là gì?

...

Cùng lúc đó.

Một nơi nào đó ở vùng ngoại thành.

Trong rừng rậm, ai đó đang vẽ một trận pháp hoàn chỉnh.

Cô thiếu nữ đứng bên cạnh mặc chiếc váy dài xinh đẹp như tiên nữ. Cô cầm một cuốn sách cổ chăm chú đọc, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Thoạt nhìn, cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ.

"Con không cần đến."

Một ông già chừng năm mươi sáu mươi tuổi bước tới nói.

Lấy đồ trong tay đám người Phó Hồng Danh, tùy tiện phái một tên thuộc hạ đáng tin cậy qua đây là được. Vậy mà lần nào cô bé này cũng đích thân đến.

"Sư phụ."

"Dù sao con cũng là đồ đệ của thầy mà."

Thiếu nữ mỉm cười ngọt ngào, khép cuốn sách trên tay lại: "Gần đây con cũng học được một phần của trận truyền tống, đang muốn mở mang tầm mắt xem trận truyền tống này hoạt động ra sao?"

"Dẫu sao tương lai con phải giỏi hơn thầy."

Cô thiếu nữ kia tràn đầy tự tin.

"Con ấy à."

Ông lão bật cười: "Thầy cũng không biết khi nào bọn họ sẽ dùng trận truyền tống này."

Bỗng nhiên.

Trận truyền tống sáng lên.

"Đến rồi!"

Phía trước cô thiếu nữ bừng sáng.

Cô di chuyển nhanh đến phía trước trận truyền tống, ngồi xổm xuống, cảm nhận dòng năng lượng đang chuyển động.

"Ở đây..."

"Ở đây... Thì ra là vậy... Con hiểu rồi..."

Thiếu nữ rất chăm chú.

Cô biết trận truyền tống nhiều người này có thể vận hành được vài giây, vừa hay đủ thời gian để cô nghiên cứu và cảm nhận theo từng vòng năng lượng.

"Ra là vậy..."

"Vậy ở đây."

Cô say sưa, chỉ vài giây ngắn ngủi cũng đủ để cô hiểu được rất nhiều thứ.

"Đứa bé này."

Ông lão kia mỉm cười nhưng không nói gì.

Cô đệ tử này vẫn luôn nghiêm túc như vậy.

Nhưng mà...

Đúng lúc ấy, trận truyền tống bỗng dưng biến mất, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, bởi vì ông phát hiện lúc trận truyền tống xuất hiện, không ngờ bên trong lại không phải ba người Phó Hồng Danh!

Đây là thứ quái quỷ gì vậy...

"Tiểu Tinh!"

"Mau tránh ra!"

"Hả?"

Cô thiếu nữ kia đang nửa ngồi nửa quỳ bên rìa trận pháp, đang nghiên cứu nguyên lý chuyển động của năng lượng trong đó, đột nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng cực mạnh đang phun ra từ trong trận pháp, một vài thứ kỳ quái xuất hiện.

Đùng!

Mặt đất rung chuyển.

Thiếu nữ kia còn chưa kịp phản ứng.

Đã nhận thấy một luồng lực cực mạnh truyền đến, hung hăng đâm vào người cô.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Từng tiếng nổ vang dội.

Cảnh tượng đẹp như thơ như mộng trước đó bỗng nhiên biến mất.

Bò ò...

Một tiếng đùng vang dội, một đàn trâu hung dữ giẫm đạp mọi thứ chạy ngang qua.

"Cút đi!"

Ông lão kia dùng năng lượng cực mạnh đánh tan đàn trâu hung dữ, khi chạy tới chỗ cô gái, ông ta mới hít một hơi khí lạnh. Cô gái tên Tiểu Tinh sưng phù tím tái cả người, chiếc váy trắng xuất hiện chi chít dấu chân.

Rất thảm thương.

"Thầy ơi... Con đau quá."

Thiếu nữ tủi thân.

Vừa dứt lời cô nghiêng đầu ngất đi.

"Phó Hồng Danh!"

Tiếng hét tức giận của ông lão vang vọng tận mây xanh.

***

Mà giờ khắc này.

Phía dưới khu mỏ.

Phó Hồng Danh chỉ có thể cầu nguyện đàn trâu được truyền tống ra ngoài kia sẽ không gây ra thương tổn. Dù sao vị tiền bối đó cũng có thực lực cực mạnh, có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì đâu.

Ưm... cứ cho là vậy đi.

"Chúng mày không biết bản thân đã làm gì đâu."

Phó Hồng Danh hít sâu một hơi.

Cơn tức giận vô hình đang dần trào dâng từ trong người anh ta. Tu luyện mấy chục năm, vẫn chưa từng có ai dám đùa giỡn với anh ta!

Nhất là...

Một tên sinh viên nhãi nhép!

"Lời này nên để tôi nói mới đúng."

Thầy An lạnh lùng nói.

Thầy Vương cũng đứng dậy.

Bọn họ nhiều người như vậy mà lại bị mấy người phía Phó Hồng Danh lừa, suýt chút nữa bỏ mạng lại nơi này! Ông ấy cũng muốn xem thử, đã đến bước đường này rồi, tên Phó Hồng Danh đó còn kiêu ngạo kiểu gì?

Muốn giết Lục Minh sao?

Phải hỏi ý kiến thầy giáo ông đây rồi tính!

Đùng!

Sức gió tuôn trào.

Thầy An xuất chiêu lần nữa, vẫn là năng lực tiêu chuẩn ba sao của một chuyên gia nguyên tố gió - Đao gió bạo kích, từng lưỡi đao gió xuất hiện, cuồn cuộn cuốn về phía Phó Hồng Danh.

"Cùng xuất chiêu đi!"

Thầy Vương cũng xuất chiêu cùng lúc.

"Các anh em cùng lên hết đi!"

Nhóm sinh viên của họ gầm lên giận dữ.

Bọn họ bứt rứt từ rất lâu rồi.

Mặc dù năng lượng còn sót lại không nhiều lắm, thực lực cũng không đủ mạnh, nhưng nhiều người mà! Một người tu luyện đạt trình độ ba sao quá mạnh, bọn họ không thể chống chọi, nhưng…

Không đánh nổi ba sao, lẽ nào không trừng trị được hai tên hai sao đó à?

Rào rào!

Đám sinh viên chen nhau xông lên.

Chiến sĩ năng lượng, chuyên gia nguyên tố, cung thủ siêu đẳng...

Đủ các nghề nghiệp kỳ lạ, đủ các năng lực kỳ quặc. Đám người Phó Hồng Danh bị đánh tơi tả đến mức không còn sức đánh trả, chỉ có thể phòng thủ bị động!

Chuyện này...

Lục Minh thấy vậy, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Quá loạn rồi!

"Đại cục đã định."

Trương Tiểu Bàn đắc ý nói.

Phá hỏng hai lần hành động của đối phương, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành.

Vốn là một người tu luyện một sao, nhưng lại thuận lợi phá hỏng kế hoạch của người tu luyện ba sao, cậu ta thấy mình có thể kiêu hãnh cả đời rồi! Nhìn xem, đến Phó Hồng Danh cũng bị bọn họ hạ gục!

Để xem sau này, còn cô em khóa dưới nào dám xem thường cậu ta không?

Anh đây dù gì cũng đã từng đánh người tu luyện ba sao nhé!

"..."

Lục Minh nhìn cậu ta nhưng không nói gì.

Dựa trên lý thuyết mà nói.

Dù sao hai người tu luyện ba sao đấu với một người cũng tu luyện ba sao thì hai thầy giáo kia có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì… đâu nhỉ? Nhưng Lục Minh lại có linh cảm chẳng lành.

Thế cục vốn đang vô cùng bế tắc bỗng đánh nhau tưng bừng!

Hai ông thầy và Phó Hồng Danh không ngờ lại ngang tài ngang sức. À, không đúng, vẫn mơ hồ có dấu hiệu ở thế yếu hơn!

???

Lục Minh hơi lo lắng.

Anh đã cản người lại rồi, nếu lần này mà đánh không thắng… sẽ xấu hổ lắm đấy?

"Nhanh."

"Cậu bảo Thường Lượng đến giúp một tay."

Lục Minh vội vàng nói với Hạ Vũ.

"Được."

Hạ Vũ vội vàng đi tới.

Thường Lượng phụ trách chiếu sáng, trong hang động tối như mực này, cậu ấy chính là người kiểm soát tầm nhìn, đây mới là công lao lớn nhất!

Còn Trương Tiểu Bàn?

Lần đầu còn có chút tác dụng, lần hai hình như người ta đã miễn dịch rồi.

Quá vô dụng.

Soạt!

Ánh sáng lóe lên trong hầm mỏ, lúc sáng lúc tối. Mỗi lần đối mặt với đám người Phó Hồng Danh, Thường Lượng đều thay đổi ánh sáng, cố gắng quấy rối đối phương.

Hiệu quả thật rõ rệt!

Ầm!

Ban nãy nhóm Phó Hồng Diễm còn có thể gắng gượng chống cự, nhưng giờ đã bị đám sinh viên điên cuồng chà đạp, đè xuống đất giày xéo. Hai ông thầy dần chiếm được ưu thế trong trận chiến với Phó Hồng Danh.

"Khá hơn chút rồi đấy."

Lúc này, phía Lục Minh mới thở phào.

Nhưng đúng lúc này, một tia sáng màu xanh chói mắt xẹt qua.

"Bắt đầu!"

Phó Hồng Danh quát to, ánh sáng xanh bao phủ toàn thân tạo ra một lớp áo giáp năng lượng màu xanh.

"Áo giáp năng lượng?"

Thầy An tím mặt.

Sao có thể như vậy chứ?

Phó Hồng Danh lại là người nắm giữ áo giáp năng lượng?

Áo giáp năng lượng là năng lực nâng cao của lá chắn năng lượng!

Cái gọi là năng lực nâng cao chính là sự dung hợp thấu hiểu năng lượng cơ bản nào đó, sau khi tu luyện đạt giới hạn mới thăng lên bản nâng cao.

Uy lực và năng lượng được tăng lên trên diện rộng!

Keng!

Keng!

Lưỡi đao gió tấn công vào Phó Hồng Danh, truyền lại tiếng vang lanh lảnh.

Cái kiểu phòng ngự chết tiệt này!

"Hiệp... hiệp sĩ sắt mũ xanh?"

Lục Minh kinh ngạc vô cùng.

Chiến sĩ năng lượng mà cũng có siêu kỹ thuật này ư?

Anh có thể nhìn ra, áo giáp năng lượng này vốn dĩ chính là lá chắn năng lượng được ngưng tụ trước người!

Sau khi lá chắn năng lượng được vận dụng một cách linh hoạt sẽ bao trùm toàn thân, phòng ngự toàn diện! Sau khi lá chắn này lan ra toàn thân, năng lượng sẽ yếu đi rất nhiều. Nhưng vẫn đủ để giảm thiểu chín phần sát thương do lưỡi đao gió tạo thành, mấy lưỡi đao gió này vốn không thể gây tổn thương thật sự cho anh ta.

Vô cùng mạnh!

Có thể đây chính là át chủ bài của Phó Hồng Danh!

Người tu luyện ba sao lại trở nên mạnh mẽ hơn ngay trong trận chiến này, phía thầy An vốn không thể sánh được!

Thực lực này...

"Đến lượt ta rồi."

Phó Hồng Danh nhe răng cười.

Đùng!

Hình dáng của anh ta trở nên hung bạo.

Thầy An bỗng cảm thấy không ổn.

Lá chắn gió!

Sức gió ngưng tụ thành một cơn lốc ngay phía trước thầy An.

Đùng!

Một cú đấm của Phó Hồng Danh khiến mọi thứ vỡ nát, sức mạnh còn lại đánh trúng người An Mộ Phong.

Phụt!

Thầy An phun ra một ngụm máu.

"Cẩn thận."

Thầy Vương hoảng sợ kêu lên.

Đùng!

Lại một cú nữa.

Đến thầy Vương suýt chút nữa cũng bị đánh bay.

Dù sao bọn họ chỉ là chuyên gia nguyên tố, lực phòng thủ không quá mạnh, hiện giờ lại phải đối mặt với tên Phó Hồng Danh có áo giáp năng lượng che chở toàn thân này, đương nhiên không chịu nổi một đòn mạnh như vậy.

"Chết tiệt."

Sắc mặt hai người họ rất khó coi.

Sức mạnh của năng lực nâng cao quá mạnh, vượt xa tưởng tượng của bọn họ!

Lần tấn công này thật sự quá nguy hiểm!

Đợi đã...

Sao ban nãy có thể phá hỏng được lá chắn năng lượng nhỉ?

À, phải rồi, Lục Minh!

Bọn họ chợt nhớ ra, có lẽ đàn trâu của Lục Minh sẽ có hiệu quả khắc chế nhất định đối với kiểu lá chắn năng lượng này!

Tuy rằng áo giáp năng lượng bao phủ toàn thân, nhưng diện tích bao phủ quá lớn, hiệu quả phòng thủ tất nhiên sẽ suy yếu, nếu lúc này tiếp tục tấn công…

"Lục Minh, nhanh thể hiện kỹ năng của em đi!"

Thầy An quát lớn.

"Không dùng được."

Lục Minh cười khổ.

???

Thầy An rất hoang mang, trong lúc mấu chốt thì anh lại nói không được!

"Hết năng lượng rồi ạ."

Lục Minh thở dài.

Anh có khá nhiều thẻ bài "Đàn trâu điên cuồng", lượng thẻ bài đã chế tạo đủ cho bảy ngày, ban nãy mới dùng hết mười tấm, hiện giờ vẫn còn chín mươi tấm, nhưng thẻ năng lượng...

Anh dùng hết mất rồi!

Vì mấy ngày trước phải tu luyện nên đã dùng hết sạch, hôm nay chế tạo được một ít thì ban nãy dùng hết rồi!

Dù sao kích hoạt một tấm "Đàn trâu điên cuồng" cần đến ba trăm điểm năng lượng, ban nãy đủ dùng cho mười tấm, ba mươi tấm thẻ năng lượng một sao vừa hay hết sạch!

Còn chút năng lượng nào đâu chứ?

Mục tiêu ban đầu của anh là chuẩn bị một trăm tấm thẻ năng lượng, nhưng hầm mỏ sập nên không làm kịp!

"Chúng ta cùng góp lại đi."

Hạ Vũ nhìn đám sinh viên.

"Được."

Những sinh viên xung quanh góp thẻ năng lượng, nhưng chỉ góp được hai tấm.

Bọn họ không phải chuyên gia chế tạo thẻ, đều phải đi mua thẻ năng lượng. Thông thường họ chỉ giữ lại một tấm thẻ để dự phòng thôi, khi nãy lúc mở mật thất hầu như mọi người đều sử dụng hết rồi, có còn dư lại tấm nào đâu?

"Ơ..."

Lục Minh nhìn hai tấm thẻ trong tay chúng bạn, cảm thấy có chút thảm thương.

Nghèo quá đi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.