Editor: Nguyetmai
Tôi tên là Lý Nhị Cẩu.
Tôi là một người tiên phong.
Sư phụ nói cuộc đời tôi quá mức lỗ mãng, quá phóng đãng không chịu được gò bó và yêu tự do, vậy nên đặt tên cho tôi là Lý Nhị Cẩu, hy vọng tôi cứng một chút, có thể sống dài lâu.
Nhưng tôi không tin lắm.
Bởi vì sư phụ tôi tên là Trương Vĩnh Sinh*, thế nhưng năm mươi tám tuổi ông đã chết rồi.
*Vĩnh Sinh: Sống lâu, sống vĩnh viễn.
Lúc đó tôi rất đau buồn, khóc ngất lên ngất xuống, sư phụ gọi tôi lại bên giường, nói có thể chết ở thôn quả phụ cũng có thể coi là an hưởng tuổi già…
Tuy rằng tôi không biết tại sao năm mươi tám tuổi lại gọi là tuổi già.
Cũng không biết tại sao ở thôn quả phụ mấy năm cũng đủ để dùng hai chữ “an hưởng“.
…
Sư phụ là một người tài.
Thật sự.
Người tiên phong có quy định, tính trời tính đất không tính mình.
Nhưng mà.
Năm sư phụ năm mươi tám tuổi tuổi, người bỗng nhiên nói, bản thân có lẽ không qua tuổi năm mươi tám tuổi này rồi, vậy nên, ông muốn tính xem mình còn sống được bao lâu…
Sau đó, bởi vì ông tính bản thân nên bị phản phệ, chỉ còn thọ một tháng.
Sư phụ rất vui vẻ.
Bởi vì cuối cùng trực giác của ông cũng chuẩn rồi!
Tuy tôi cảm thấy nếu ông không tính, nhất định còn sống thêm được mấy năm nữa.
…
Sư phụ không ổn rồi.
Ông nói ông có thể giúp tôi một lần cuối cùng!
Tôi đồng ý.
Tôi mời sư phụ tính giúp tôi một chút, đến khi nào thì tôi mới lấy được vợ…
Sư phụ suy nghĩ hồi lâu.
Ngày hôm sau.
Ông nói cho tôi biết, loài sinh vật vợ này ấy à, chỉ có thể tình cờ gặp được chứ không thể cầu được, chẳng bằng tính xem làm thế nào để được cơ duyên, trở thành cao thủ bảy sao!
Tôi rất tức giận.
Tôi cảm thấy sư phụ đang sỉ nhục nhan sắc của tôi, vậy nên tôi liền bỏ nhà ra đi.
…
Sau đó.
Khi tôi trở về, sư phụ đã đi mất rồi.
Chị Đại Đăng của thôn quả phụ đưa di ngôn của sư phụ cho tôi. Trong lòng áy náy, nên tôi đã theo di nguyện của sư phụ bắt đầu đi tìm kiếm cơ duyên.
Đáng tiếc.
Sư phụ lại tính sai rồi.
Cơ duyên gì đó chẳng thấy đâu, tôi đến trước cửa cụm cổ mộ, ngay cả cửa cũng không mở ra được, nếu như không phải gặp được Lục Minh thì tôi đã chẳng vào được cửa rồi.
…
Sư phụ còn để lại cho tôi một cuộn giấy.
Chị Đại Đăng nói, sư phụ có dặn, nếu như cảm thấy cơ duyên đến rồi hẵng mở ra.
Tôi không tin.
Nên tôi mở ra xem trước rồi, trong đó viết: “Ha ha, vi sư tính rất chuẩn, yên tâm đi, đây chính là cơ duyên của con, đi đi, phấn đấu vì tương lai của mình đi…”
Tôi đã suy nghĩ thật lâu.
Sư phụ bảo tôi gặp được cơ duyên mới rồi hẵng mở ra, bên trong lại viết dòng này…
Chuẩn cái con khỉ!
Lão già chết tiệt, quả nhiên rất hư đốn.
…
Nhưng mà.
Tôi bắt buộc phải hoàn thành ý nguyện của sư phụ.
Tuy rằng sư phụ nói rất nhiều chỗ không đúng, thế nhưng dù sao ông vẫn tính đúng một lần.
Điều mà tôi mong đợi chính là lần này.
Đây là tôi nợ ông ấy.
…
Lục Minh là một người thú vị.
Trước đây tôi đã từng gặp anh ta, chỉ là trước giờ chưa từng nói chuyện.
Thật sự.
Lục Minh của thành phố Thanh Minh là một ngôi sao sáng chói, tất cả mọi người đều biết đến anh ta, tôi cũng biết, tôi còn biết, thật ra tính cách anh ta vô cùng tốt.
Sẽ không chém giết lung tung.
Vậy nên.
Tôi khá là yên tâm.
Hơn nữa, quan trọng nhất là Lục Minh thật sự rất tuấn tú…
Lần đầu tiên gặp được người còn đẹp trai hơn cả mình, đôi mắt ấy, chiếc mũi ấy… ngũ quan hoàn mỹ, khí chất xuất chúng, dường như anh ta chính là dáng vẻ trong mơ của mình…
…
Cổ mộ xuất hiện trận pháp tà ác.
Đó là trận pháp tái khởi động, tôi đã từng thấy trong sách, rất đáng sợ!
Cho nên tôi chuẩn bị rời khỏi đây, thế nhưng tôi không thể ngờ Lục Minh lại ở lại, anh ta thế mà lại chiến đấu vì cư dân của thành phố Thanh Minh!
Tôi không thể hiểu nổi.
Thật sự.
Tôi chỉ là một người bình thường.
Tuy đã đến năm sao rồi, thế nhưng đó là vì tôi là người tu luyện…
Mà kẻ địch…
Là sáu sao!
Là một kẻ địch đáng sợ từ trong trận chiến sinh tử.
Tôi sợ hãi.
Mà Lục Minh…
Mặc dù anh ta lợi hại, thế nhưng cũng chỉ là lực chiến năm sao!
Tôi rất chắc chắn, có khi Lục Minh còn chưa đụng vào một sợi lông của kẻ địch thì đã chết rồi, thế nhưng, cho dù là thế, Lục Minh vẫn rất thản nhiên nói với tôi…
Anh ta muốn ở lại!
Anh ta muốn chiến đấu!
Tôi cảm thấy rất hoang đường, thế nhưng không biết tại sao, tôi lại không đi, có lẽ xúc động vì lời nói của Lục Minh, có lẽ là do lo lắng kẻ địch phát hiện…
Sau đó, tôi thấy Lục Minh chiến đấu, thấy dáng vẻ anh ta vì dân chúng của thành phố Thanh Minh mà phấn đấu!
Trận chiến đó kinh thiên động địa.
Sự hành hạ trong tưởng tượng của tôi còn chưa xuất hiện, Lục Minh đã giết chết kẻ địch, anh ấy chỉ là bốn sao, đánh một trận sống chết với kẻ địch, không hề sợ hãi!
Giây phút đó.
Tôi mới biết chuyên gia thẻ kiếm mạnh mẽ đến nhường nào.
Giây phút đó.
Trên người Lục Minh tựa như phát ra một tầng ánh sáng.
Giây phút đó.
Tôi mới biết.
À.
Thì ra, tôi muốn trở thành người như vậy.
…
Trận chiến của bọn họ mạnh kinh khủng.
Dư âm không ngừng xuất hiện, vị trí mà tôi ẩn nấp không ngừng bị ảnh hưởng, trên người cũng bị thương, thế nhưng tôi không hề động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn Lục Minh từ xa.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái.
Lục Minh rõ ràng không chịu được nữa, thế nhưng vẫn chiến đấu.
Vì sao?
Bởi vì lòng tin.
Lục Minh nói cho tôi biết, con người phải có lòng tin, có thể vì vợ mà chiến đấu!
Cho nên…
Lục Minh nghiêm túc như thế, là bởi vì vợ?
Ồ.
Tôi nhớ là, cửa hàng của Lục Minh có một cô bé…
À.
Đó chính là vợ của Lục Minh?
Ha.
Đúng là một lòng tin hạnh phúc.
Nếu như…
Nếu mình cũng có, vậy mình có thể liều mạng sao?
Hắn không biết.
Bỗng nhiên.
Hắn có chút hiểu được sư phụ có ý gì.
Thì ra…
Đây chính là cơ duyên!
Vàng bạc châu báu gì thì cũng chỉ là vật ngoài thân, chỉ có bản thân mạnh mẽ mới là cơ duyên thật sự!
Mà bây giờ…
Sư phụ đưa Lục Minh đến trước mặt mình!
…
Dư âm rất đau.
Từng loại năng lượng không ngừng ập tới.
Tôi bị thương.
Tôi chỉ có thể sử dụng năng lượng che đi vết máu.
Trận chiến của hai người bọn họ đều là cấp bậc sáu sao, vượt xa cả tưởng tượng của tôi, nhưng tôi không thể động đậy, bởi nếu động đậy có thể sẽ bị phát hiện…
Chiến đấu giằng co rất lâu.
Lục Minh thắng.
Thế nhưng tên kia lại đốt cháy sinh mệnh, Lục Minh lại đánh không lại rồi.
Vậy nên, Lục Minh cũng chuẩn bị đốt cháy sinh mệnh.
Tôi vẫn không nhúc nhích.
Bởi tôi biết, đây không phải là trận chiến của tôi!
Nhưng mà.
Không biết tại sao…
Cái người tên Trâu Thắng Long kia bỗng nhiên đi tới trước mặt tôi…
Nhìn hắn như một ông già, rất suy yếu, vừa đốt cháy sinh mệnh vừa đặt toàn bộ lực chú ý lên người Lục Minh…
Ông ta không phát hiện ra tôi.
Tôi là người tiên phong, cảm giác vô cùng nhạy cảm, tôi biết ông ta không hề chú ý đến tôi.
Ông ta cứ như vậy đến trước mặt tôi.
Tôi rất sợ…
Bỗng nhiên.
Tôi có một ý nghĩ.
Bạn xem, kẻ địch đều có lòng tin, ai cũng có mục đích và suy nghĩ của riêng mình, vì sao lúc nào mình cũng không có chứ?
Nếu như…
Chỉ là nếu như.
Nếu như để Lục Minh trở thành lòng tin của mình, bản thân sẽ liều mạng sao?
Vậy thì…
Thử xem!
Vậy nên.
Tôi lôi ra một thanh kiếm từ trong cây gậy mà sư phụ để lại cho tôi, ngưng tụ tất cả năng lượng, vung về phía người tên Trâu Thắng Long ở trước mặt…
Ông ta chết rồi.
Dường như tôi, thật sự có thể thắng.
Vậy thì.
Giờ đây.
Chỉ còn một vấn đề…
“Lục Minh.”
“Tôi đã có thể vì vợ mà liều mạng rồi!”
“Xin hỏi…”
“Đi đâu để nhận vợ?”
…
Dường như Lục Minh muốn trả lời tôi.
Đáng tiếc.
Tôi không nghe thấy.
Bởi vì tôi dùng quá nhiều sức nên đã hôn mê…
…
“Người tiên phong đều yếu ớt thế à?”
Lục Minh thở dài nhìn Lý Nhị Cẩu té xỉu trước mặt mình.
Người anh em, anh là người đâm, không phải bị đâm… sao lại ngã xuống đất nhanh thế. Anh để cái tên Trâu Thắng Long bị anh đâm chết biết giấu mặt đi đâu nữa?
Còn về vợ…
Lục Minh vô cùng bất đắc dĩ.
Ông đây còn chưa nhận được vợ, ai phát cho anh?
Lại còn đã có thể vì vợ mà liều mạng gì đó… Ban nãy anh liều mạng vì ông đây, lẽ nào muốn ông đây giả gái gả cho anh làm vợ à?
Nực cười!
Có điều…
Cuối cùng cũng thắng rồi!
Lục Minh thở dài.
Anh nhìn Trâu Thắng Long đã chết, lúc này đôi mắt của Trâu Thắng Long trừng lớn, dường như vẫn giữ dáng vẻ hoài nghi với thế giới này…
Dù sao thì Lý Nhị Cẩu này thật sự hiếm thấy.
“Cực khổ rồi.”
Lục Minh thở dài một hơi.
Nói thật.
Vừa nãy, anh thật sự có ý định liều mạng rồi.
Anh biết Lý Nhị Cẩu ở đây, chưa từng thấy Lý Nhị Cẩu ra tay. Dù sao, trước đây Trâu Thắng Long đi qua đây mấy lần cũng không thấy anh ta ra tay!
Vậy nên…
Anh đã sớm có ý định bỏ mặc Lý Nhị Cẩu.
Nhưng mà.
Không ngờ.
Đúng vào thời khắc mấu chốt, lúc mình sắp thiêu đốt sinh mệnh, Lý Nhị Cẩu lại ra tay.
Quả quyết đâm chết!
Một kiếm xuyên tim!
Tên nhóc này…
Có tiền đồ!
Lục Minh vô cùng cảm thán.
Anh nhìn sinh mệnh vừa bị đốt cháy, bỗng nhiên có chút đau lòng, bởi vì lúc vừa bắt đầu đã kết thúc, tuy rằng chưa khởi động nhưng cũng đã đốt mất một chút.
“Thiếu mất một giây.”
Lục Minh đau lòng.
Từ nay về sau, anh đã ít hơn người khác một giây!
“Về nghĩ cách xem có thể hồi phục được không.”
Lục Minh thở dài.
Sau đó, anh nhìn Trâu Thắng Long đã chết, lại nhìn phần mộ dưới chân.
“Tiểu Tiểu Kiếm.”
“Có đây.”
“Tao nhớ là tên này từng nói, trong những pháp trận này có âm khí?”
“Đúng vậy.”
“Xử lý đi!”
Lục Minh trầm giọng nói.
Giữ lại những âm khí này, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Được.”
Tiểu Tiểu Kiếm tập trung khí.
Âm khí tích trữ trong đại trận tái khởi động này nhất định chính là thứ tốt nhất, vừa rồi đấu với Trâu Thắng Long cũng khiến nó ấm ức, nếu như là thời kỳ hoàng kim của mình…
Tôi luyện!
Tôi luyện!
Tinh thần Tiểu Tiểu Kiếm phấn chấn gấp trăm lần.
Nó xuyên thủng từng phần mộ, hấp thu toàn bộ âm khí.
Rắc!
Rắc!
Vết rách to lớn lan tràn dưới chân.
Toàn bộ âm khí mất hiệu lực, những phần mộ này gần như vỡ nát.
“Đi thôi!”
Lục Minh đưa Lý Nhị Cẩu rời khỏi đó.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng đợt nổ vang lên.
Cụm cổ mộ đổ nát hoàn toàn.
Đại trận tái khởi động?
Xin lỗi nhé.
Từ giờ trở đi, mày chính là đại trận đã chết rồi…
…
Mà giờ khắc này.
Ngoại ô thành phố Thanh Minh, mọi người còn đang chờ đợi.
Do những người tu luyện vô duyên vô cớ mà đến, giống như những game thủ chờ mở sever mới, từng người run rẩy nhưng cũng không muốn rời đi.
Một số người mua với giá cao bắt đầu liên hệ với những người mặc đồ đen.
“Cơ duyên tốt đâu?”
“Lẽ nào các anh mua phải đồ giả rồi?”
“Nghe nói khoảng thời gian trước ở thành phố Thanh Minh có cái truyền thừa Mị Ảnh gì đó… Tôi thấy không có nhiều khả năng xuất hiện hai truyền thừa ở một nơi được, các anh nói xem, liệu truyền thừa hay là di tích bị người ta lấy mất rồi, thế nên giờ cái gọi là di tích trống rỗng?”
“Có khả năng!”
Một số người rõ ràng không nghe tiếp được nữa.
“???”
Người mặc đồ đen nhận được tin tức cũng rất hoang mang.
Cái gì vớ vẩn vậy!
Mị Ảnh hay không phải Mị Ảnh thì liên quan gì đến bọn họ!
Một Mị Ảnh sao có thể sánh được với truyền thừa nghìn năm của bọn họ? Đáng tiếc, mấy người trẻ tuổi trước mắt đến tham gia truyền thừa vốn dĩ không hiểu được.
Bọn họ chỉ muốn biết, tại sao đại trận không mở ra!
Bỗng nhiên.
Ầm…
Vòng tay trong tay những người mặc đồ đen rung lên.
Bọn họ liếc nhìn theo bản năng, lập tức chấn động mãnh liệt, Trâu Thắng Long chết rồi.
“Sao có thể…”
Những người mặc đồ đen kinh sợ.
Với thực lực của Trâu Thắng Long, sao có thể chết được?
Lẽ nào…
Thật sự có nhân vật lớn xuất hiện rồi?
Không!
Không có khả năng!
Bọn họ vì hành động lần này mà đã trả giá rất nhiều, trong đó có bán một lượng vé lớn, đổi lại chính là để những người máu mặt không ra tay!
Và…
Trợ giúp bọn họ ngăn chặn bảy sao trở lên!
Thế nên, ở thành phố Thanh Minh đến giờ, không có một người tu luyện bảy sao nào đi vào!
Những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Nhưng mà.
Trâu Thắng Long chết rồi.
Chết ở trong cụm cổ mộ vốn không có bất cứ thứ gì.
Cụm cổ mộ xảy ra chuyện lớn rồi!
…
“Đại nhân.”
Sắc mặt những người mặc đồ đen hoảng sợ.
Trâu Thắng Long xảy ra chuyện, cao thủ trận pháp Trình Hạo không thể không ra mặt tiếp quản đại cục, ông ta sai những người tiên phong suy diễn hình ảnh, nhìn thấy một cảnh phế tích.
Cụm cổ mộ…
Biến mất rồi!
Trong phế tích, chỉ thấy hoang vu vô tận…
Không riêng gì Trâu Thắng Long, thậm chí ngay cả chính kết cấu cụm cổ mộ cũng bị phá hỏng toàn bộ…
Mất rồi!
Mất hết rồi!
Một đám người mặc đồ đen tuyệt vọng.
Vậy thì mấy năm nay bọn họ phấn đấu có ý nghĩa gì nữa?
“…”
Trình Hạo lặng lẽ nhìn.
Bỗng nhiên.
Ông ta đứng dậy, lạnh lùng nói: “Triển khai kế hoạch cuối cùng.”
Ông ta nhớ rõ lời trước khi đi Trâu Thắng Long đã để lại, nếu như hắn không thể trở về, bọn họ phải thực hiện kế hoạch cuối cùng, tiến vào giai đoạn cuối!
“Vâng.”
Những người mặc đồ đen sợ hãi.
Chung quy lại, vẫn phải đi đến bước đường này!
Soạt!
Mấy người mặc đồ đen rời đi.
Hàng nghìn người lặng lẽ biến mất.
…
Mà giờ khắc này.
Đám người tu luyện đang chờ trong gió rét cũng rất ngơ ngác.
Cứ cảm giác như bị lừa gạt!
Thật sự.
Có vài người nghìn dặm xa xôi tới đây, chờ đợi trong gió rét, bỏ ra một cái giá lớn chính vì cái gọi là cơ duyên, thế mà cuối cùng đến cọng lông còn chẳng có?
“Ông đây đi đến di tích bảy lần, chưa từng nghe nói cả một ngày mà không mở ra.”
“Lừa đảo!”
“Nhất định là lừa đảo!”
“Nghe nói hiện giờ có một số người chuyên lừa người già mua thực phẩm chức năng, đầu tư truyền thừa, mua di tích gì đó, có phải đều là mấy người làm?”
“Tôi cũng từng nghe nói.”
Nhóm người trẻ tuổi cảnh giác.
Chẳng lẽ, phụ huynh nhà bọn họ cũng bì lừa gạt như thế?
Mấy tên khốn kiếp, lợi dụng hy vọng của phụ huynh đối với con cái, hư cấu ra cái gì mà “truyền thừa tuyệt thế” để đánh lừa những người lớn tuổi!
Cái gọi là tái khởi động, chẳng lẽ chính là một kiểu lừa đảo đẳng cấp khác?
Có thể!
Vậy nên, mấy người trẻ tuổi nhao nhao liên hệ với phụ huynh.
Những phụ huynh nghi hoặc, bọn họ không ngu xuẩn đến vậy, thế nhưng tình huống trước mắt đúng là quái dị, vậy nên bọn họ tính kĩ, lập tức có chút chấn động.
Những người mặc đồ đen này lại là…
“Đợi.”
Bọn họ chỉ nói một chữ với các vãn bối: “Đợi.”
Ở lại thành phố Thanh Minh, chờ đợi…
Cơ duyên mở ra!
…
Hồi lâu sau.
Trong cụm cổ mộ.
Nhóm người mặc đồ đen đi qua mật đạo đến cụm cổ mộ một lần nữa, xông vào trong đám phế tích, đến vị trí của ba mươi sáu ngôi cổ mộ, muốn xem cổ mộ…
Đập vào mắt là một cảnh tượng hoang vu.
Ở đó có một phần mộ gì thế?
Lúc này, trong đám phế tích chỉ có hoang vu, còn có…
Máu.
Thi thể Trâu Thắng Long đã bị vùi lấp.
Mấy người mặc đồ đen đào lên, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi lại đặt xuống mộ, chỉ là đôi mắt đang trợn to không thể nào nhắm lại…
“Người anh em, yên nghỉ.”
Trình Hạo chậm rãi che mắt cho hắn: “Rất nhanh thôi, chúng tôi sẽ đến với ông ngay…”
Sau đó, ông ta nhìn về phía phần mộ.
Phụt!
Ông ta giơ tay chém xuống, xoẹt qua cơ thể.
Máu…
Phun ra ngoài.
Phụt!
Phụt!
Vô số người mặc đồ đen chém về phía mình.
Máu tràn ra.
“Các vị tiền bối…”
“Xin lỗi.”
“Xảy ra chút chuyện, vãn bối chỉ có thể khởi động vật lý.”
“Ha.”
“Hy vọng…”
“Sẽ không quá muộn.”
“Dẫn!”
Trình Hạo giơ tay lên.
Máu lênh láng như sông, chảy xuôi theo cụm cổ mộ giống như một dòng sông máu, luồn vào trong từng phần mộ, chảy vào những cổ mộ đó.
Ánh sáng đỏ lóe lên.
Màu máu hiện lên.
Lại có một vẻ đẹp khó mà hình dung được.