Bạc Thiếu, Ta Đến Từ Tương Lai!

Chương 3: Chương 3: Rời khỏi sân bay




Editor: Alicindra

Những trường hợp bình thường, Bạch Lâm Tịch cô thích dựa vào những vũ khí lạnh lùng này để giải quyết thây ma.

Không phải cứu bất kì thứ gì, mà là cô quá khỏe nên phải cần giải phóng năng lượng dư thừa của mình như thế...

Bạch Lâm Tịch cứ như vậy không chút do dự tiến về phía trước.

Gặp thây ma liền vung kiếm, giải quyết thây ma chỉ bằng một nhát dao. Ngay cả khi những thây ma là những chàng trai cô bé nhỏ tuổi, Bạch Lâm Tịch cũng không ngần ngại ra tay.

Một kiếm cho những người xa và một thủy chủ đâm những người gần.

Có vẻ như Bạch Lâm Tịch đã quen với việc sự dụng vũ khí kép.

Ánh mắt lạnh lẽo, cứ như việc càng nhiều thây ma đến đây cũng là chuyện thường ngày.

Tuy dư thừa năng lượng nhưng cô không có ý định tiêu hao toàn bộ thể lực vào đây.

Cô vừa di chuyển theo lộ trình vừa giải quyết lũ thây ma.

Xe ô tô vào đúng bãi, nhưng nhiều lối ra đã nhiều xe chạy thoát không thành chặn lại, vì vậy cô phải xem có cách nào để cô có thể lái xe ra ngoài an toàn.

“Nguy hiểm càng đến gần nếu như kẹt xe do lối thoái sai”

Vừa suy nghĩ vừa tiêu diệt hàng chục thây ma, Bạch Lâm Tịch cuối cùng cũng tìm được lối thoát để rời khỏi đây.

Cô nhìn trúng chiếc xe thể thao màu đen gần mình nhất, sau khi lưỡi kiếm sắc bén hạ gục một nữ thây ma, Bạch Lâm Tịch quyết định dùng thủy chủ đập vỡ kính cửa sổ.

Ngay lúc chuẩn bị hành động, cô đột nhiên nghe thấy có tiếng người

“Chị gái nhỏ, mau lên xe! Nơi này!”

Âm thanh rất gần, ngay sau lưng cô.

Bạch Lâm Tịch nhìn thấy một cậu bé khoảng 8 9 tuổi đang mở kính xe nhìn cô.

Đó là một chiếc xe đỏ rực, màu sắc quá chói, không phải thứ mà Bạch Lâm Tịch cô thích.

Vì thế cô mới không nhìn trúng chiếc xe này, mà lại nhìn giống chiếc thể thao đen tuyền bên cạnh.

Bạch Lâm Tịch còn chưa kịp lên tiếng, cậu bé đã thấp giọng kêu lên

“Chị gái, cẩn thận!”

Bạch Lâm Tịch không chớp mắt đã đá chết con thây ma đang muốn tới gần cô. Vừa vặn thân xác nó ngăn chặn được các thây ma khác đang hướng đến cô

“Chìa khóa ở trong xe, chị gái lên lái xe đi”

Nghe vậy, cô liền mở cửa ghế lái, không chút do dự lên xe. Cô cũng không hề để ý đến mùi đặc biệt bay ra từ trong xe, một tay đóng cửa rồi cùng tay kia khởi động xe.

Bạch Lâm Tịch mím môi lui xe, không nói lời nào liền chạy xe đâm vào đám thây ma đang cản đường. Ra khỏi bãi đỗ xe, cô nhanh chóng bẻ lái, con xe di chuyển theo con đường đã được định sẵn trước đó.

Do đánh lái chuyển hướng gấp, cậu bé nhỏ ngồi ghế sau đã bị văng thẳng xuống khỏi ghế xe.

Trước giờ chưa từng ngồi “xe bay” nhưng bản năng nhạy cảm của cậu cho biết, la hét trong tình huống này vô cùng bất lợi cho cả hai họ nên cắn răng không phát ra âm thanh gì.

Cậu ôm chặt lưng ghế phụ, tròn mắt nhìn Bạch Lâm Tịch.

Vừa nãy, cậu trốn trong xe ngủ, đột nhiên nghe tiếng bước chân cùng tiếng gầm rú của thây ma, cậu hoảng hốt sợ chính mình bị phát hiện.

Lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy thân ảnh của Bạch Lâm Tịch.

Ngay khi đang tò mò làm sao Bạch Lâm Tịch dám đối mặt với lũ thây ma đáng sợ đó, cậu kinh ngạc khi thấy cô chém giết lũ thây ma một cách gọn gàng, sắc mặt chưa hề thay đổi.

Chỉ đơn giản là hơi choáng váng!

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cậu chưa thấy ai giết thây ma mà không đổi sắc mặt, mà kia lại là một cô gái!

Hì hì, thật ra cậu chưa thấy ai giết thây ma bao giờ

Lúc nãy chỉ mải mê nhìn động tác thuần thục hạ gục thây ma của Bạch Lâm Tịch, chưa có thời cơ nhìn mặt cô, bây giờ nhìn kĩ lại, cậu lại cảm thấy choáng váng.

Khuôn mặt loli, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to tròn, đôi má phúng phính có chút béo như trẻ con.

Dù mặt cô không biểu tình nhưng thoạt nhìn vẫn là non nớt.

Giống như... một người tuổi vị thành niên.

“Chị gái, em là Mục Cảnh Duệ, năm nay 8 tuổi, chị tên gì? Bao nhiêu tuổi a? Chị ở sân bay có mệt không? Chị là vừa xuống máy bay hay chuẩn bị lên máy bay a?”

Mục Cảnh Duệ một hơi hỏi vài câu, thái độ rất nhiệt tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.