Vào sáng sớm tinh mơ của ngày đầu mùa hạ, Triệu Nhan lại bị tỉnh giấc bởi tiếng mưa li ti ở bên ngoài cửa sổ.
Hiện tại đã là 1 tháng kể từ khi hắn xuyên việt đến Bắc Tống, hắn cũng
dần dần quen với cuộc sống không có internet, không có điện thoại, không có tivi. Chỉ là không hiểu tại sao mà từ ngày hắn xuyên việt cho đến
nay, thành Khai Phong ngày nào cũng đổ mưa. Tuy mưa không lớn nhưng mà
trận mưa nhỏ này cũng đã mưa hết nửa tháng trời. Đôi khi trời không mưa
nhưng sắc trời vẫn âm u đen tối, khiến cho môi trường xung quanh đều ướt sũng.
Hắn cảm thấy dường như bản thân cũng meo mốc theo luôn rồi.
Triệu Nhan ngồi ở trên giường, xoay người nhìn về phía cái gối do chính
tay mình làm. Thì ra cái gối sứ này làm đầu của hắn đau cho nên hắn đã
lấy những bộ y phục dày để làm cái gối tạm thời. Chỉ là bây giờ cái gối
cũng bị ướt nhem.
Tuy là tối hôm qua hắn có 1 giấc mơ liên quan đến món thịt chua ngọt,
nhưng mà hắn lại thà chấp nhận đây là những giọt nước mắt rơi khi nhớ về thân nhân bằng hữu kiếp trước chứ không muốn thừa nhận đây là giọt nước miếng mình chảy ra lúc nằm mơ.
Triệu Nhan duỗi lưng rồi ngồi dậy.
Nghĩ đến việc món thịt chua ngọt nửa đêm qua chính tay mình làm, trong
lòng vẫn còn cảm thấy đáng tiếc. Nếu như sớm biết bị Tào Dĩnh phát hiện
thì nên tranh thủ lúc đối phương chưa vào mà thưởng thức mấy miếng cho
đỡ thèm, cũng không biết là sau khi mình đi ra khỏi nhà bếp thì người
nào sẽ được hưởng?
Sau khi mặc y phục xong, Triệu Nhan mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, kết quả phát hiện bên ngoài vẫn mưa li ti không dứt.
May là cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Sau khi đóng cửa vận động
chút rồi sau đó đánh mấy chiêu Thái Cực Quyền trong phòng. Đây là những
chiêu thức mà trước đây hắn theo học mấy ông cụ, bà cụ ở trong công
viên, cũng có thể nói đây là phương thức luyện tập khá tốt.
Hơn nữa Triệu Nhan trải qua sự tĩnh dưỡng và luyện tập trong tháng này,
hắn rõ ràng cảm thấy sức khỏe của bản thân khôi phục lại rất nhanh.
Thậm chí bây giờ hắn có thể chạy mấy vòng marathon cũng không vấn đề gì.
Đợi đến sau khi Triệu Nhan luyện tập xong, Tiểu Đậu Nha mang đồ dùng rửa mặt của hắn vào. Nói ra thì Triệu Nhan cũng mang hết toàn bộ đồ dùng cá nhân của mình theo. Như vậy cũng để hắn có thể trải qua những ngày
tháng này tốt hơn, nói cho cùng thì hắn thật sự không quen với cuộc sống không có bàn chải, kem đánh răng và xà bông.
Trong ly đã đựng đầy nước lọc, Triệu Nhan lấy bàn chải và kem đánh răng
ra, bóp kem đánh răng ra bàn chải và nhanh chóng đánh răng. Kem đánh
răng có vị bạc hà mát mẻ, khiến cho Triệu Nhan không chỉ thấy miệng
thanh khiết mà đầu óc cũng thanh thản hơn. Còn đối với người kế bên Tiểu Đậu Nha đang hầu hạ cho hắn, thì hắn không cần phải quan tâm. Vì trong 1 tháng nay, tiểu nha đầu này rõ ràng là không có chủ động nói với hắn
câu nào, e là lúc khi thấy Triệu Nhan sử dụng bàn chải vật phẩm tân kỳ
như vậy, tuy Tiểu Đậu Nha biểu lộ ra ánh mắt ngạc nhiên nhưng vẫn không
dám hỏi, đoán chừng là Tào Dĩnh đã nói gì với nàng ta rồi.
- Quận Vương, cái vật mà mỗi ngày ngài lấy để chải răng là cái gì vậy?
Đặc biệt là cái mà chiết ra từ cái ống đó, ngửi rất thơm, có phải ăn rất ngon không ạ?
Tiểu Đậu Nha bỗng nhiên cất lời, khiến cho Triệu Nhan giật mình, quay
đầu kinh ngạc nhìn nàng ta một cái, vội vàng súc miệng nói:
- Tiểu Đậu Nha, sao hôm nay cô dám nói chuyện với ta rồi?
- Nô..Nô tì chỉ là rất hiếu kỳ, nên mới muốn hỏi.
Tiểu Đậu Nha vẫn còn chút nhát gan, ngại ngùng mà đáp lời.
- Hả?
Triệu Nhan cũng lấy làm hứng thú nhìn Tiểu Đậu Nha một hồi, đưa bàn chải từ trong tay lên nói:
- Cái này gọi là bàn chải đánh răng, từ trong ống chiết ra gọi là kem
đánh răng, có điều kem đánh răng ngửi có vẻ thơm, nhưng không thể ăn
được, đánh răng xong là phải nhả ra, bằng không là có hại cho sức khỏe.
- À.
Tiểu Đậu Nha gật đầu. Thật ra trong 1 tháng nay, cô luôn thấy Triệu Nhan đánh răng 2 lần sáng tối mỗi ngày, cũng đã hiểu tác dụng của hai loại
vật dụng này, bây giờ cũng chỉ là không có chuyện kiếm chuyện để nói mà
thôi.
Sau khi chải răng xong, Triệu Nhan lại tiếp tục lấy xà phòng ra để rửa
mặt, rửa tay. Lần này không cần để Tiểu Đậu Nha hỏi, Triệu Nhan chủ động giải thích:
- Đây gọi là xà phòng, công dụng giống với táo đậu trước kia cô lấy cho
ta tắm rửa vậy, đều dùng để rửa sạch thân thể, chỉ là xà phòng này không chỉ tắm sạch mà mùi nó còn rất thơm, so với táo đậu kia thì tốt hơn
nhiều!
Cái gọi là táo đậu thì thật ra là tiền thân của di tử (xà bông), Thời
Ngụy Tấn đã được người khác phát minh ra, trong “Thiên Kim Phương” của
Tôn Tư Mạc có viết lại cách chế tạo, chủ yếu là lấy lá lách của con heo
xay nát rồi thêm nguyên liệu vào, cuối cùng làm thành hình trái cầu, gọi là táo đậu, chỉ là phương pháp bào chế của loại táo đậu này cũng không
bằng di tử, tắm sạch thân thể cũng có hạn, tắm xong thì trong người có
cảm giác ráp ráp, không được thoải mái. Nhưng mà cho dù là như vậy thì
sản lượng của táo đậu cũng rất hiếm, giá cả cũng rất đắt, ngoại trừ quý
tộc hoàng công ra thì thậm chí ngay cả quan viên bình thường cũng không
sử dụng nổi.
Triệu Nhan vừa nói vừa rửa mặt, đợi đến sau khi hắn rửa xong lấy khăn
lau từ Tiểu Đậu Nha thì mới phát hiện tiểu nha đầu này đang nhìn về cục
xà phòng của mình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Khiến cho Triệu Nhan cảm
thấy có chút mắc cười, mở lời hỏi:
- Tiểu Đậu Nha, mọi người bình thường dùng cái gì để rửa mặt?
- Chúng ta?
Tiểu Đậu Nha sửng sốt, thu hồi ánh mắt và hồi đáp:
- Nô tỳ bình thường đều dùng nước nóng rửa sơ qua thôi ạ. Nếu như mặt
quá dơ thì dùng xà phòng giặt y phục để rửa một chút, chỉ có Tứ tỷ mới
có táo đậu, nô tỳ dùng trộm được 2 lần, sau khi rửa mặt sạch sẽ hơn hẳn… Ối!
Tiểu Đậu Nha khi nói đến lúc cuối cùng bản thân đã vụng trộm vật dụng
của Tào Dĩnh mới phát hiện bản thân đã nói những điều không nên nói, vội vàng bịt miệng lại, sau đó ngại ngùng liếc mắt sang Triệu Nhan một cái, vô cùng ngại ngùng mà nói:
- Quận Vương, ngài đừng có nói lại với tứ tỷ có được không? Bằng không bà vú sẽ mắng chết nô tỳ đấy.
- Ha ha, cô trước kia dám dùng trộm đồ dùng của Tào Dĩnh, vậy cô có sử dụng qua đồ dùng của ta hay không?
Triệu Nhan cười giỡn nói. Trong khoảng thời gian này hắn bị Tào Dĩnh
cùng cả Vương Phủ cô lập, ngay cả kiếm người nói chuyện cũng không có,
bây giờ không dễ dàng gì mở ra được một khe hở từ Tiểu Đậu Nha, khiến
cho tâm trạng của Triệu Nhan cũng rất tốt.
- Dạ, không có, không có, Tứ tỷ trước đó có dặn dò nô tỳ là tuyệt đối
không được đụng chạm vào đồ dùng của ngài, thậm chí ngay cả trò chuyện
cũng không được, mắc công bị Quận Vương bắt được tội mà trừng phạt.
Tiểu Đậu Nha nhút nhát lắc đầu mà nói, thậm chí ngay cả Tào Dĩnh trước
đó dặn dò nàng, nàng cũng nói ra, xem ra nàng thật đúng là đơn thuần.
- Vậy tại sao hôm nay cô bỗng nhiên nói chuyện với ta?
Triệu Nhan cảm thấy có hứng thú mà truy hỏi.
- Bởi vì.. bởi vì...
Câu hỏi này của Triệu Nhan có vẻ rất khó đối với Tiểu Đậu Nha, chỉ thấy
trong ánh mắt của nàng ta biểu lộ ra thần thái rất khổ sở, một hồi sau
đó mới thản nhiên trả lời:
- Bỏi vì nô tì cảm thấy ngài không xấu xa như trong truyền thuyết, ngoài ra.. ngoài ra món ăn hôm qua ngài nấu rất ngon.
Vốn lẽ Triệu Nhan nghe lý do thứ nhất của Tiểu Đậu Nha thì rất cảm động, vì đây đúng là cô gái ngây thơ bằng trực giác của bản thân mà đưa ra sự đánh giá cho hắn, nhưng mà sau khi nghe lý do thứ 2 của cô ấy thì bỗng
nhiên muốn bật cười, không ngờ là món thịt chua ngọt tối qua do mình làm bị Tiểu Đậu Nha ăn mất, ngoài ra còn trở thành tiêu chuẩn đánh giá tốt
xấu của cô ấy, xem ra hôm nay cô ấy chủ động kiếm mình nói chuyện, vậy
nhất định là món thịt chua ngọt có công rồi.
- Tiểu Đậu Nha, cô có muốn thử chút xà phòng không?
Triệu Nhan đột nhiên đưa cục xà phòng ra trước mặt Tiểu Đậu Nha nói. Cô
bé dễ thương đơn thuần này thật khiến người khác yêu thích, nhìn cô ấy
khiến hắn nhớ đến những học sinh mà kiếp trước hắn đã dạy, cũng không
biết là hiện giờ chúng ra sao, có giáo viên mới dạy chúng không?
- Hả.. Nô tì?
Tiểu Đậu Nha mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi.
- Cũng chỉ là cục xà phòng thôi mà, nếu như cô thích thì ta tặng cô, dù
gì bản thân ta cũng biết làm, cùng lắm thì sau này ta tự làm cũng được!
Triệu Nhan tỏ vẻ hào phóng nói, tuy là hắn học về hội họa, nhưng mà vào
thời trung học có học về phản ứng xà phòng hóa cũng biết, chỉ cần có mỡ
và chất kiềm thì muốn làm bao nhiêu có bấy nhiêu.
- Không, không... Như.. như vậy sao được, món quà này quá đắt, nô tì không dám nhận!
Tiểu Đậu Nha nghe đến đây vội vàng từ chối, giá trị chế tạo táo đậu
không rẻ, cả vương phủ thì chỉ có Triệu Nhan và Tào Dĩnh có tư cách sử
dụng, hơn nữa thì cục xà phòng trắng bóc trước mặt còn tốt hơn cả cục
táo đậu đen sì sì kia, Tiểu Đậu Nha đương nhiên là không dám nhận.
- Tặng cho cô thì cầm lấy, coi như đây là của Quận vương ban cho cô đi!
Triệu Nhan nói xong nhét cục xà phòng vào tay của cô, tuy là thân phận
hắn trở thành Quận Vương, nhưng trong lòng vẫn là giáo viên của kiếp
sau, nhìn Tiểu Đậu Nha vất vả hầu hạ mình 1 tháng nay, tặng quà cho cô
ấy là chuyện phải làm, huống chi là cục xà phòng này không phải vật gì
đáng giá.
Nghe thấy là Quận Vương ban cho, Tiểu Đậu Nha mới không dám chối từ, hai tay nhận lấy để dưới mũi ngửi, sau đó biểu lộ ra nụ cười vui vẻ, giống
như là nụ cười của học sinh Triệu Nhan khi thi khảo được hạng nhất nhận
được quà vậy, khiến cho Triệu Nhan lại than thở 1 lần nữa, bản thân e là sau này cũng không thể gặp lại những học sinh đáng yêu này nữa rồi.
Sau khi tắm rửa xong, Triệu Nhan lại lề mề đi tới nhà ăn, mỗi ngày đều
ăn rau xanh đậu hũ đến nổi cảm thấy ám ảnh, nhưng không ăn thì không
được, hơn nữa hắn không muốn bị Tào Dĩnh xem thường, vì thế mỗi ngày đều cố gượng ăn cơm, Tiểu Đậu Nha kế bên hắn rất hiểu tâm trạng của hắn,
thấy vẻ mặt đau khổ của hắn vừa đi vừa cười trộm, đôi khi lại lôi cục xà phòng trong tay áo ra ngửi một lát.
Khiến Triệu Nhan bất ngờ là khi hắn đến nhà ăn thì phát hiện không có
Tào Dĩnh ở đây, khiến hắn thờ phào nhẹ nhõm, ăn hết cháo trong bát của
mình, còn về rau xanh và đậu hũ còn sót lại, hắn thậm chí không muốn
nhìn 1 lần nữa, dù gì cũng không có Tào Dĩnh ở đây, cả vương phủ không
ai dám quản hắn.
Sau khi đặt bát xuống, Triệu Nhan cũng nhanh chóng rời khỏi nhà ăn,
nhưng hắn không biết là sau khi hắn rời khỏi, Tiểu Đậu Nha nhìn vào món
rau xanh, đậu hũ còn sót lại của Triệu Nhan lộ ra vẻ đáng tiếc, cuối
cùng ngồi xuống và ăn sạch sẽ.
Triệu Nhan sau khi rời khỏi nhà ăn, cũng không có về phòng ngủ của mình, 1 tháng này hắn luôn ru rú trong phòng, sớm đã cảm thấy chán rồi, hôm
nay tuy trời vẫn mưa, nhưng mưa không lớn, vả lại hồi sáng không gặp Tào Dĩnh, khiến cho tâm trạng của hắn khá tốt, vì thế hắn đã tùy ý đi vòng
vòng trong vương phủ.
Khi Triệu Nhan ra sau nhà góc Đông Bắc, thấy có cái sân chiếm diện tích
khá lớn, hơn nữa trong sân phát ra tiếng của mấy người, trong đó còn có
tiếng kêu của động vật, khiến hắn rất hiếu kỳ, bèn lập tức đi đến cái
sân đó.