Không thể không nói, người này khóc phải gọi là vô cùng thê thảm, mọi
người sau khi nghe xong không ai là không động lòng, quay lại tìm, chỉ
thấy một công tử mặt trắng ngồi ở góc bên trái một cái bàn, che mặt khóc nức nở.
Ấy, bóng dáng người này rất quen.
Mọi người nhìn kĩ, nửa phần thông cảm trên nét mặt đã được thay vào bằng sự khinh bỉ vô tận.
Lý Kỳ cũng quen người này, y là thiếu công tử của Ôn gia, cửa hàng vàng
bạc lớn nhất Đông Kinh, Ôn Nhị Lang, cũng là hội viên vàng của Túy Tiên
Cư. Năm mươi quán đối với y mà nói, chỉ là chuyện cỏn con, sao có thể
không thiết sống. Nhìn kĩ, phát hiện thằng nhãi này nước mắt nước mũi,
nhưng khóe miệng còn mỉm cười.
“Đồ chó hoang, không ngờ chơi lão tử chiêu này.”
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Nhị Lang, nghe giọng này của ngươi, còn tưởng người thu năm nghìn quan cơ đấy.
Ôn Nhị Lang thở gấp nói:
- Lý sư phó, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ năm mươi quan thì không phải là tiền sao, ngươi biết năm mươi quan này của ta là tiết kiệm từ đâu ra
không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không biết.
- Vậy ngươi có biết, ta khoảng mười ngày không đi dạo Nghênh Xuân lâu
rồi, lẽ nào ta còn chưa đủ thảm hay sao, ngươi chẳng lẽ không đồng ý làm cá nóc để bù đắp những tổn hại mà ngươi gây ra cho ta hay sao?
Không nói ra còn đỡ, vừa nói ra Nghênh Xuân lâu, Ôn Nhị Lang còn thật sự rơi mấy giọt nước mắt, quả nhiên là nước mắt giọng khóc hội tụ cả.
Nghênh Xuân lâu này là kĩ viện xa hoa nhất của Đông Kinh, suốt đêm buôn
bán, bên trong mỗi tiểu thư đều tinh thông cầm kì thư họa, đây cũng là
nơi mà tài tử phong lưu, con ông cháu cha yêu thích nhất.
Hóa ra là tiết kiệm tiền từ nơi chí mạng ấy, khó trách y kêu thảm như vậy. Lý Kỳ tỏ vẻ thông cảm gật đầu.
Lại nghe được có người nói:
- Nhị Lang, ngươi mới thua năm mươi quan, ngươi có biết ta thua bao
nhiêu không, hu hu hu hu, ta và ba vị ca ca thua gần trăm quan đấy, đừng có nói là mười ngày, chỉ sợ cả năm nay đều không thể đi Nghênh Xuân lâu nữa rồi. Cũng không biết Xảo Nhi có nhớ ta không, ta không muốn sống
nữa, bây giờ chỉ muốn chết đi để tạ trời đất thôi.
Lý Kỳ quay đầu lại, người nói chuyện đúng là Quan Tứ Lang, cũng là một chủ giàu có.
Lần này thì nguy rồi, người kêu khổ càng ngày càng nhiều.
- Ai, tất cả mọi người đều giống nhau, ta cũng chẳng tốt đẹp hơn các
ngươi ở chỗ nào đâu, thiếu chút nữa đến cái quần đùi cũng không còn nữa.
- Ta cũng thua hai mươi quan nha.
- Ta thua bốn mươi quan, sớm biết như thế nên đem tiền cho vào thẻ hội viên vàng.
Lý Kỳ có vẻ đồng ý với cách nghĩ này.
- Đều do Tiểu Cửu. Ta vốn là chuẩn bị đặt Lý sư phó thắng rồi, nhưng y
hết lần này đến lần khác nói đầu bếp của nước Kim lợi hại, ta liền tin
y, ai ngờ lại mắc lừa tên tiểu tử này. Lúc đó ta làm sao bị ma quỷ ám
hay sao mà lại tin lời của y cơ chứ.
- Ta thật ra là đặt cho Lý sư phó thắng, nhưng ta cho rằng hắn toàn
thắng ba trận, chưa từng nghĩ đến là hắn lại thắng hai trận, thật là
muốn lấy cái mạng già của ta mà.
- Các ngươi tính toán chuyện gì, ta đoán đúng là Lý sư phó nhất định sẽ
thắng hai hiệp. Nhưng ta chỉ đoán trúng lúc mở đầu, không đoán trúng
phần cuối, hu hu, thật không ngờ Lý sư phó lại thua ở trận thứ hai này.
Đây đúng là muốn lấy mạng người ta, bây giờ đến nhà ta cũng không dám
về, ai dám bảo thảm hơn ta…
“Mịa! Những lời kịch kinh điển như vậy, ngươi đều có thể nói ra miệng, khoa trang quá rồi đấy.”
Lý Kỳ đổ mồ hôi lạnh, thầm mắng. Đoán chắc là các ngươi chạy đến cái quán này để đọc điếu văn rồi.
- Nói ra kể cũng lạ, nhóm ngự trù của Đại Tống chúng ta, bản lĩnh làm
canh mọi người đều biết, chưa bao giờ thua, năm nay sao lại thua được?
- Cũng đúng, ta chính là nhìn ra điểm này, mới đặt Lý sư phó thắng hai trận đầu.
- Ai, nghe các ngươi nói, ta mới nhớ ra một chuyện. Quan hệ từ trước đến nay của Lý sư phó trước đến nay đều không tệ, các ngươi nói có phải là…
Mọi người ngươi một lời, ta một lời, tranh giành nửa ngày, cuối cùng lại đổ lên người tên đầu sỏ Lý Kỳ.
Soạt soạt soạt.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào người Lý Kỳ.
Mới vừa rồi không phải đang nói về cá nóc hay sao, sao lại nói đến việc
cá độ rồi. Lý Kỳ đối mặt với ánh mắt phẫn nộ, hoài nghi, mê hoặc của
nhiều người như vậy, trong lòng hơi hoang mang, gượng cười nói:
- Các vị khách quan, Lý Kỳ ta là người thế nào các ngươi còn không hiểu
sao, ta có thể làm ra chuyện sinh con không lỗ đít như vậy sao?
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Lý Kỳ rất đau lòng, lui cầu nói tiếp:
- Cứ coi như không tin ta, vậy các ngươi chắc phải tin tưởng nhân phẩm của phu nhân nhà ta chứ.
Ôn Nhị Lang hừ nói:
- Nhân phẩm của Tần phu nhân, đương nhiên chúng ta tin tưởng, nhưng cũng không phải là nàng tham gia Tứ Quốc Yến.
- Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi nói thật đi, có phải ngươi thông đồng với Hồng gia để lừa gạt chúng ta không.
- Đúng vậy, ngươi nói mau, rốt cuộc có phải như vậy không?
- Không buôn bán không gian dối, ta xem chắc là như vậy.
Lý Kỳ nổi giận mắng:
- Trong nhà ngươi không phải cũng có người buôn bán sao?
- Thương nhân cũng phân chia tốt xấu đó nha.
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Lý Kỳ trong lòng hậm hực vô cùng, khóc không ra nước mắt nói:
- Cá vị khách quan, ta thực không cố ý thua. Hơn nữa việc này chẳng có
quan hệ gì với ta cả, các ngươi muốn tìm thì tìm Tiểu Cửu mà nói lý lẽ,
hắn ở ngay chỗ này, Tiểu Cửu Tiểu Cửu! Mịa, Tiểu tử này chạy đi đâu rồi?
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy Hồng Thiên Cửu và bóng dáng của Cao Nha Nội, tức đến nỗi suýt chút nữa phun máu, hai tên khốn này thật
đúng là không có nghĩa khí.
Ôn Nhị Lang thấy thế, đưa tay chỉ, nói:
- Tốt lắm, quả nhiên là như vậy. Cái thằng nhãi Tiểu Cửu kia chạy án rồi, ngươi còn có gì muốn nói.
Chạy án? Có đến nỗi khoa trương như vậy không? Tiểu Cửu à, lão tử bị ngươi lừa một vố rồi. Lý Kỳ vội giải thích:
- Nhị Lang, điều này cũng không thể chứng minh ta thông đồng cùng y. Hài, Lục Tử vừa nãy không nói với các ngươi sao?
Ngô Tiểu Lục mặt đưa đám nói:
- Lý ca, ta mới chỉ nói đến Yến Vân Mười Sáu Châu thôi, ngươi đã đến rồi.
Lý Kỳ mặt tối sầm nói:
- Tiểu tử nhà ngươi cái nên nói thì không nói, cái không nên nói thì lại chưa nói xong, cút.
- Ồ.
Ngô Tiểu Lục chạy nhanh như chớp, thoáng chốc không thấy hình bóng đâu.
Lý Kỳ ngẩn người trong chốc lát! Tại sao chỉ còn lại một mình ta hăng hái chiến đấu vậy, vội nâng cao hai tay, khẩn cầu:
- Chư vị, xin hãy bớt giận, nghe ta nói một lời, nghe ta nói một lời.
Tất cả mọi người không lên tiếng, nhìn Lý Kỳ, hình như đang nói, xem ngươi giải thích thế nào.
Lý Kỳ cất cao giọng nói:
- Chư vị, phiền các ngươi ngẫm lại, lần này ta phụng mệnh Hoàng thượng
đi tham gia Tứ Quốc Yến, cái này không liên quan đến tiền tài, mà là
liên quan đến vinh nhục của Đại Tống ta, ta không dám có nửa phần buông
thả, cho dù ta thật sự thông đồng với Tiểu Cửu thì ta cũng không dám bỏ
nước ở trận thứ hai, ngộ nhỡ trận thứ ba thua, thì ta tiêu đời rồi,
Hoàng Thượng sao có thể dễ dàng tha thứ cho ta, các ngươi nói tiền quan
trọng hay là tính mạng quan trọng, hay là đường làm quan quan trọng?
Còn nữa, ta yêu tiền, nhưng ta vẫn luôn kiếm tiền chân chính, ví dụ ta
vừa nhìn thấy tiền liền muốn gian lận, vậy ta tại sao lại không làm cá
nóc cho các ngươi ăn, không phải ta khoác lác, cho dù bây giờ ta bán ba
mươi quan một con cá nóc, cũng có một lũ người đến ăn, ta làm một ngày,
là có thể kiếm được vài trăm quan. Nhưng ta suy nghĩ cho các ngươi, ta
dứt khoát từ chối. Ta lúc nào cũng suy nghĩ cho các ngươi, các ngươi còn trách ta, ta đây trêu chọc ai, ta có oan uổng hay không?
Hắn nói đến mức nước miếng tung bay, giọng điệu sắc bén, hốc mắt ửng đỏ, vẻ mặt đầy tủi thân, cho dù là người tủi thân thế nào, nhìn thấy ta
cũng thấy thương hại. Trong lòng lại nghĩ, chỉ có các ngươi biết khóc,
ta cũng biết khóc nha. Đồ chó hoang, cũng không biết bên Hồng Gia kia
kiếm được bao nhiêu tiền, nếu mà đến một nghìn quan cũng không có, lão
tử đúng là bị lừa rồi.
Mọi người nghe Lý Kỳ nói cũng rất có lý, lại nhìn bộ dạng của hắn, đều
ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ chúng ta thật sự
trách nhầm hắn.
Đúng lúc này, từ bên ngoài một vị công tử chạy tới, khuôn mặt đường làm quan mở rộng, hướng tới Nhị Lang đắc ý nói:
- Nhị Lang, quả nhiên ngươi ở đây, ha ha, ta sớm đã bảo ngươi với ca ca
đặt cược, muốn đặt thì phải lưu ý, bồi thường nhiều, ngươi lại không
nghe. Nhưng mà cũng không sao, ca ca hôm nay thắng tiền, mời ngươi ăn
một bữa, ngươi khỏi phải tiết kiệm tiền thay cho ca ca.
Người này đúng là con một của ông chủ Nghênh Xuân lâu, họ Đặng tên Xuân, gia đình y ở tứ kinh Bắc Tống đều có kỹ viện, xưng là ông trùm dâm tặc
cũng không quá.
Đặng Xuân nói xong liếc mắt nhìn Lý Kỳ, vội vàng chắp tay nói:
- Ơ, Lý Sư phó đang cũng ở đây à, chúc mừng, chúc mừng, Kim Đao Trù Vương, Lý sư phó hoàn toàn xứng đáng.
Rốt cuộc lại có một ông chủ thắng tiền đến rồi. Lý Kỳ chắp tay cười nói:
- Xin chia vui, xin chia vui, không biết Đặng công tử thắng nhiều hay ít?
Đặng Xuân lắc đầu cười:
- Chỉ một trăm quan thôi.
Nhất thời tất cả xôn xao.
Ôn Nhị Lang vội hỏi:
- Ca ca, mau tới đây ngồi. Ca ca, tiểu đệ mấy ngày chưa đi Nghênh Xuân lâu rồi, nếu không đêm nay ta mời ngươi đi một chuyến.
Đặng Xuân cười ha hả nói:
- Cái này có gì khó, với danh tiếng của Nhị Lang ngươi, có thể chịu nợ mà.
Ôn Nhị Lang sắc mặt lập tức trở nên cứng ngắc, nhưng lập tức tưởng tượng, gật đầu nói:
- Điều này cũng đúng.
Lý Kỳ thiếu chút nữa thì bật cười, quả nhiên là vô gian bất thương (không gian lận thì không làm thương nhân).
Tuy nhiên, tên Đặng Xuân này còn chỉ là bắt đầu, tiếp theo nữa lại một
nhóm công tử tới, mỗi người đều mặt mày rạng rỡ, vừa bước vào trong
quán, liền lập tức chúc mừng Lý Kỳ, rồi lại tìm mấy đứa bạn bè hư hỏng,
tuyên bố phải mời mọi người, mặc dù quy trình đều như nhau, nhưng càng
ngày càng sảng khoái.
Lý Kỳ đến đây coi như minh bạch, hóa ra những người thắng tiền vừa nãy
đều chạy tới Hồng Vạn Sòng bạc để lĩnh tiền, người thua tiền thì lại
chạy tới Túy Tiên Cư tố khổ. Khó trách vừa rồi toàn một lũ mặt mày rầu
rĩ trong tiệm.
Thế này thì tốt rồi, nhiều người thắng tiền như vậy, cũng không rõ Hồng
Vạn Sòng bạc là kiếm tiền hay bồi thường, trong lòng đều nghĩ đã thầm
trách nhầm Lý Kỳ, ho nên không ai nhắc lại Hà Đồn hay chuyện Lý Kỳ thông đồng cùng Hồng Thiên Cửu nữa. Mọi người túm năm tụm ba lại, bình thường đều là một người thắng đãi mấy người thua, dù sao có người phải trả
tiền, những người thua ra sức kêu đồ ăn.
Túy Tiên Cư nặng nề, lập tức trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Lý Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vẫn nhớ kĩ sòng bạc Hồng Vạn rốt cuộc thắng bao nhiêu.
Một lát sau, Tần phu nhân liền phái người đem tấm biển vàng tới.
Lý Kỳ vội vàng tìm mấy đứa tôi tớ thân thủ cường tráng đi treo tấm biển
vàng lên. Không thể không nói, đây mới thật sự là muốn lấy mạng người
ta. Nói một câu khó nghe, người mà bị ngã chết thì không sao, chứ nếu
kim biển mà rơi vỡ, thì không chết cũng phải bị lột da.
Mọi người đều lần lượt từ trong tiệm đi ra, ngẩng đầu nhìn chăm chủ tấm
kim biển, trong lòng đều thấy tự hào vì mình là hội viên vàng của Túy
Tiên Cư.