- Hả? còn có chuyện này sao?
Tống Huy Tông mỉm cười, có phần hứng thú với Cao Cầu.
Cao Cầu buồn bực, gượng cười với Tống Huy Tông, tầm mắt lại liếc về phía Lý Kỳ, hình như muốn nói ngươi còn ngốc nghếch đứng ở đó làm gì, mau
nói đi.
Lý Kỳ thấy bộ dạng khó xử đó của Cao Cầu, khóe miệng co lại, bỗng quay
sang nhìn về phía một người, nói: - Lưu Thị Lang, ngài còn nhớ trận đấu
đá cầu lần trước, Cao Thái úy mời ngài làm trọng tài không?
Người này chính là phán quan mặt đen Lưu Hạo Chính.
Lưu Hạo Chính hơi giật mình, gật đầu nói: - Đương nhiên là nhớ.
Lý Kỳ mỉm cười nói: - Ta đang nghĩ cách giảm bớt quan lại vô dụng từ việc hợp tác lần trước.
Cao Cầu nhíu mày nói: - Ngươi là muốn để những quan viên đó đến liên minh đá cầu hỗ trợ?
- Đúng vậy, đúng vậy. Lý Kỳ cười ha hả, lại cất cao giọng nói: - Tin
chắc mọi người cũng đều biết, từ trận đá cầu đến nay vẫn luôn nhận được
sự tán thưởng rộng khắp. Quy mô của nó cũng ngày càng lớn, thu nhập cũng rất khả quan. Trước tiên, phiếu vào cửa của mỗi trận đầu thu nhập không phải là số nhỏ. Thứ hai, rất nhiều thương nhân đều tranh nhau đấu giá
để tên của cửa hàng nhà mình tung bay trên bầu trời sân đá cầu. Số tiền
này cũng không ít. Thứ ba, chính là kéo theo tiêu phí của rất nhiều
thương nhân xung quanh, giúp họ giàu có hơn. Về điểm này, đại biểu tốt
nhất chính là lão hán bán nước hoa quả bên ngoài sân đá cầu. Trước khi
vi thần tới nước Kim đã nói chuyện qua với lão hán vài câu. Lão cho vi
thần biết, kỳ thực lão cũng bán nước trái cây từ rất sớm, nhưng việc
buôn bán luôn rất bình thường, miễn cưỡng có thể đủ cơm ăn. Nhưng từ khi bắt đầu liên minh đá cầu này tới nay, việc buôn bán hàng ngày của lão
đã tăng lên gấp 10 lần. Gia đình bốn miệng ăn bây giờ đều làm buôn bán ở đây. Nói chung, liên minh đá cầu hiện giờ không chỉ là một trận đấu đá
cầu, nó đã trở thành một liên minh thương nghiệp rồi.
- Liên minh thương nghiệp?
Tống Huy Tông sửng sốt, trầm ngâm một hồi, gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, liên minh thương nghiệp có lẽ đã chính xác hơn một chút.
- Hoàng thượng thánh minh. Lý Kỳ chắp tay, lại nói: - Tuy nhiên, đó vẫn
chỉ là mới bắt đầu, các trận đấu cả nước sau này, trận đấu thế giới sau
này, liên minh đá cầu sẽ ngày càng tốt hơn. Mô hình cũng sẽ ngày càng
lớn hơn. Lĩnh vực can thiệp cũng ngày càng rộng hơn. Nhân tài cần cũng
ngày càng nhiều hơn. Cơ bản nhất, cũng giống như nhân tài về mảng ghi sổ sách, nhân tài về mặt quản lý, còn có viết văn hay. Những việc này
người bình thường không thể làm được, nhưng các loại nhân tài trong quan viên Đại Tống ta đều có thể tìm thấy. Thực tại đã quá nhiều rồi, thậm
chí có rất nhiều quan viên cả ngày đều không tìm được việc gì mà làm,
chờ nhận không bổng lộc. Điều này không công bằng với tất cả mọi người
Đại Tống. Chúng ta nên giúp họ phát huy khả năng của mình. Ngoài ra,
liên minh đá cầu dù đã trở thành liên minnh thương nghiệp, vậy cũng
thuộc ngành phục vụ. Nếu tìm được một số đường phố, lời nói quê mùa sẽ
không được, phải cần là nhân sỹ thấu tình đạt lý. Hơn nữa còn là cơ hội
lớn để buôn bán gần liên minh đá cầu, bán đấu giá cửa hàng xung quanh
đó. Điều này cũng là một con đường sống. Thậm chí, chúng ta cũng có thể
cho họ một số chính sách ưu đãi.
Không chỉ như vậy, chư vị cũng biết, liên minh đá cầu này chỉ là một
trong số đó, còn có rất nhiều thương nghiệp đều cần tới lượng lớn nhân
tài, ví dụ như sòng bạc mới xây Hồng Vạn Đổ Phường, nhà xưởng mới xây
xung quanh vùng tơ lụa, còn có Túy Tiên Cư mậu dịch với các nước láng
giềng. Đây đều cần rất nhiều nhân tài. Nhưng tuyệt đối không phải người
thường có thể đảm nhận được. Cho nên, nếu có thể có nhiều quan viên Đại
Tống ta vào những lĩnh vực này, một là cuộc sống của họ cũng không có
biến đổi gì, thù lao trả theo năng lực của mỗi người, công bằng hợp lý.
Hai là, lại giảm được áp lực của quốc khố. Ba là còn không lãng phí nhân tài, có thể gọi là chức ở các ty, một hành động mà được rất nhiều,
chẳng phải là rất hay sao?
Cao Cầu nghe thấy thế gật đầu, nói: - Ngươi nói rất đúng, bây giờ liên
minh đá cầu gần như chính là hai người ngươi và ta xử lý, nhân sự so ra
cũng kém cỏi, không chừng lần trước ta cũng đã không thể mời được Lưu
Thị lang qua giúp đỡ. Hổ thẹn chính là khi đó ta không báo thù Lưu Thị
lang, thật sự xin lỗi.
Lưu Hạo Chính mỉm cười nói: - Có gì đâu, có gì đâu, Thái úy quá khách khí rồi.
Tống Mặc Tuyền hừ một tiếng nói: - Chuyện này chẳng qua chỉ là một bên
ngươi tình nguyện mà thôi, ai mà không làm quan chạy đi làm buôn bán?
Lý Kỳ cười nói:
- Đây cũng chính là trước mặt vì sao ta nói bước đầu tiên của kế hoạch
này chính là phải cho phép thương nhân tham gia khoa cử. Kỳ thực khoa cử đối với mỗi người mà nói đều rất công bằng. Ngươi có bản lĩnh đương
nhiên có thể thi. Ngươi không có bản lĩnh thi không được, cho nên thoải
mái với thương nhân cũng không có gì là to tát cả. Mặt khác, cho phép
thương nhân khoa cử cũng chẳng khác nào cân bằng giữa quan và thương.
Mọi người thử nghĩ xem, nếu thương nhân có thể làm quan, vậy thì sao
quan lại không thể theo thương? Hành động này không hạ thấp ai mà cũng
chẳng đề cao ai hết, mà là phá bỏ lớp rào ngăn cách giữa quan thương,
nhằm giảm bớt quan lại vô dụng mang tới áp lực tài chính nước ta, đạt
được tôn chỉ phú nước phú dân.
Tống Huy Tông gật đầu, nói: - Đúng vậy, quan lại vô dụng vẫn luôn là vấn đều bức thiết nhất mà Đại Tống ta cần phải giải quyết.
Triệu Giai chắp tay nói: - Phụ hoàng, nhi thần cũng tán đồng với lời Lý Kỳ.
Lý Bang Ngạn cũng đứng lên nói: - Nhưng ngươi có thể bảo đảm bách tính Đại Tống ta không thể đều bước vào thương giới chứ?
Lý Kỳ cười nói: - Thương nông không phân biệt với nhau.
Lý Bang Ngạn hiếu kỳ nói: - Câu này có ý gì?
Lý Kỳ nói:
- Thương cũng là nông, nông cũng là thương. Hay nói cách khác, chính là
nông dân cũng có thể làm buôn bán, thương nhân cũng có thể làm nông dân.
Tống Huy Tông cau mày nói: - Ngươi nói rõ hơn xem.
Vã mồ hôi! Lão tử nói như vây còn chưa rõ sao? Lý Kỳ khẽ thở dài, nói
nhiều như vậy, hắn sớm đã khô miệng rồi, bỗng nói: - Hoàng thượng, vi
thần nói khô cổ rồi, có thể ban cho vi thần chén trà không?
Nói xong lời này, đám người Vương Phủ trợn mắt lên nhìn, có một số đại
thần thì không nhịn được cười, người này quả đúng là quá cực phẩm luôn
ấy chứ.
Tống Huy Tông sửng sốt, liền phản ứng lại, phất tay nói:
- Con người ngươi quả đúng là lắm chuyện, người đâu, thưởng trà.
Vị thái giám đó lần đầu tiên thấy đại thần trên triều lại ngang nhiên
lấy trà uống, bỗng có chút không quen, không khỏi có chút luống cuống
tay chân, có thể gọi là trải qua trăm ngàn cay đắng mới có thể đưa chén
trà tới tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ liền uống ba ly trà, lúc này mới từ từ chậm lại, đang định uống
thêm 3 chén nữa, bỗng nghe Tống Huy Tông nói: - Có cần cho ngươi ăn no
rồi nói tiếp không? Trong giọng nói có chút cảnh cáo.
Ta chỉ là uống có mấy chén trà mà thôi, ngươi cũng quá là nhỏ mọn. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: - Không, không cần.
Tống Huy Tông nói: - Vậy thì mau nói đi.
- Vâng.
Lý Kỳ ho lên một tiếng, nói: - Những người nông dân cũng cần ăn uống,
cũng cần có cuộc sống thoải mái chứ. Cho nên, lương thực mà họ trồng ra
không chỉ là để mình ăn, họ còn có thể lấy đi bán. Nhưng, họ không hiểu
về buôn bán, một loại gạo ngon có lẽ không biết bán giá thế nào? Lúc này cần thương nhân giúp đỡ. Trước tiên, nông dân sẽ bán cho thương nhân,
thương nhân sau khi gia công hoặc tích trực, lại bán cho khách hàng. Lợi nhuận trung gian có thể sẽ cao hơn giá gốc, chỉ cần hàng của thương
nhân bán tốt, vậy thì nguyên liệu đương nhiên cũng sẽ tăng giá. Bởi vì
trên thế giới không phải chỉ có một người là thương nhân, những thương
nhân khác muốn kiếm được nhiều hơn, vậy thì họ phải nghĩ ra nhiều nguyên liệu. Có người tranh nhau, tự nhiên giả cả sẽ tăng cao. Thu nhập của
người nông dân cũng ngày một tăng lên. Ví dụ như Túy Tiên Cư, đã ký hợp
đồng với rất nhiều nhà vườn, nông phu, thu mua giá cao lương thực của
họ.
Tống Mặc Tuyền bỗng đứng lên cắt ngang lời Lý Kỳ: - Túy Tiên Cư vốn là
của ngươi, ngươi lấy nó ra nói chuyện, không khỏi có chút không thỏa
đáng.
Con mẹ ngươi là thực lòng không thể nói được với ngươi rồi. Lý Kỳ tức
giận nói: - Vậy ta không nói nữa, xin Tống đại học sỹ nghĩ cách giải
quyết chuyện một triệu quan đó đi.
Tống Mặc Tuyền ngây người ra, không, có lẽ nói là sắp điên rồi.
Kỳ thực không nên nói hắn nữa, những tên bảo thủ đó ai nấy cũng tức đến
sùi bọt mép lên. Lý do của họ đầy bụng lấy ra ngăn cản Lý Kỳ, nhưng một
chiêu của Lý Kỳ, một triệu quan cộng thêm một phần sỉ nhục đã khiến cho
chút khí phách đó của họ tiêu tán hết, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lý Kỳ
thổi phồng phương pháp cải cách của hắn.
Tống Huy Tông nghe tới một triệu quan này, trong lòng đều cảm thấy buồn
cười. Sầm mặt nói: - Tống học sỹ cũng chỉ là có chút nghi vấn, ngươi
thay y giải đáp là được rồi, không cần phải chú ý mà nói y nữa.
- Tuân mệnh.
Lý Kỳ quay sang Tống Mặc Tuyền cười nói: - Tin chắc các vị cũng biết Túy Tiên Cư vẫn luôn không hợp với Kim Lâu. Vậy ta sẽ lấy Kim Lâu ra làm ví dụ, như vậy xem ra sẽ công bằng hơn. Kim Lâu hiện tại đã đưa ra một
loạt đồ sấy. Trong đó, thịt lợn sấy đặc biệt được ưa chuộng. Chính vì
như vậy, hiện nay giá thịt lợn đã tăng lên gấp 3 lần so với trước, sắp
vượt cả thịt dê, đó là đạo lý này.
Tống Huy Tông mỉm cười, nhìn Tống Mặc Tuyền hỏi: - Tống học sỹ còn nghi vấn gì không?
Tống Mặc Tuyền thẹn đỏ mặt, vuốt cằm nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần không có.
Tống Huy Tông cười giễu cợt lại nhìn Lý Kỳ:
- Lý ái khanh, ngươi tiếp tục nói đi.
Lý Kỳ vâng một tiếng, nói tiếp: - Nâng cao địa vị của thương nhân chỉ là bước đầu tiên. Thứ hai chính là phải cải thiện môi trường của thương
nhân. Vi thần cho rằng năm đó Thái tổ Thánh thượng đã áp dụng chính xách tuất thương vô cùng hợp lý, chỉ cần thay đổi một chút là được.
Thời Sơ Tống, Tống Thái Tổ đã áp dụng chính sách tuất thương, khiến cho
thương nghiệp nhanh chóng phát triển. Chính sách tuất thương của Sơ Tống quan trọng nhất là thiết lập cố định, giảm thấp thuế thương nghiệp, hơn nữa tính thường xuyên giảm miễn thuế giao dịch cho một số mặt hàng
thương phẩm.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Lý Bang Ngạn nhướn mày, đứng lên nói: - Chính sách tuất thương? Nếu thực hành chính sách này, há chẳng phải là giảm thấp thương thuế sao? Tài
chính hiện tại đã vô cùng căng thẳng rồi, nếu lúc này còn giảm thu thuế, há chẳng phải là càng tăng thêm áp lực quốc khố sao?
- Thương thuế thì nhất định phải giảm xuống. Nhưng, vi thần cho rằng chỉ cần điều chỉnh thương thuế hợp lý, chỉ có thể khiến cho quốc khố càng
phong phú thêm thôi.
- Câu này là thế nào?
Lý Kỳ cười nói: - Nói như vậy đi, tất cả có 10 thương nhân, tính thương
thuế lấy ra 5 phần, giả dụ mỗi tháng họ kiếm được một quan tiền, đó
chính là mỗi người nộp thuế 50 văn tiền, tổng cộng thuế thu cũng chính
là 5 quan tiền. Nhưng, giả dụ có 100 thương nhân, mỗi tháng mỗi người
kiếm được 2 quan tiền, tức là tôi lấy ra một phần thuế cũng còn nhiều
hơn 5 phần thuế cần thu. Vi thần cho rằng chúng ta nên nhìn xa hơn một
chút, cực lực vì thương nhân mà công bình một chút. Môi trường công
chính, khiến cho bọn họ trưởng thành tốt hơn. Như vậy, họ cũng sẽ cần
phải cộng thêm hồi báo cho Đại Tống, ngoài ra, một khi họ làm kinh doanh lớn, vậy thì họ tất phải mời người tới giúp đỡ. Cần có động não, đương
nhiên cũng cần động tay. Tuy nhiên, ở nội ngoại thành hiện nay đang có
rất nhiều người dân tị nạn, các thương nhân có thể tập trung họ lại,
cộng thêm lượng sản xuất, đối với dân tị nạn mà nói, đừng nói tiền công, chỉ cần có ăn có ở. Vậy đơn giản chính là sự ban ân của trời. Có thể
nói là thắng toàn diện, khoản này tính ra nước thắng, dân thắng cũng
chính là Đại Tống ta thắng.