Bắc Tống Phong Lưu

Chương 166: Chương 166: Cấm quân và tạp dịch (p1)




Lý Kỳ phát hiện mình sai rồi.

Hắn sai ở chỗ không nên ở một không gian eo hẹp, không có chỗ trốn như xe ngựa, dạy Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội hát.

Tuy nhiên có hối hận cũng muộn, hắn chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.

Trên đường đi, Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu kêu gào hát bài Bởi vì tình yêu, tra tấn Lý Kỳ trọn vẹn gần nửa canh giờ.

Đương nhiên, nếu xét về khía cạnh khác, đây là điều Lý Kỳ muốn thấy nhất.

Đang lúc Lý Kỳ sắp tới giới hạn, xe ngựa bỗng dừng lại.

- Nha nội, đến rồi.

Một thủ hạ đứng ở ngoài xe, nói.

- Đã đến rồi cơ à? Hôm nay thời gian qua thật nhanh.

Cao nha nội vẫn chưa thỏa mãn lắc đầu, giống như hát chưa đã ghiền.

Ba người đi xuống xe ngựa. Chỉ thấy địa thế xung quanh rất rộng rãi, khoáng đạt. Cách đó không xa còn có một con sông lớn vắt ngang. Chính là sông Kim Thủy.

Lý Kỳ ngắm nhìn xung quanh. Thấy trên đường cái gần sông Kim Thủy, cửa hàng, quán ăn mọc lên san sát. Người đường đi nối liền không dứt. Bên đường còn có rất nhiều người bán hàng rong, khung cảnh coi như náo nhiệt. Tuy nhiên vẫn còn xa mới bằng sự phồn hoa của đường cái Biện Hà. Ít nhất, phía tây thành này không có một quán ăn lớn như Phỉ Thúy Hiên, Phàn Lâu.

Lý Kỳ thu hồi mục quang đến, hướng cao nha nội hỏi: - Nha nội, tòa nhà mà ngài nói ở đâu?

- Chính là chỗ này đây.

Cao nha nội chỉ về phía trước.

Lý Kỳ nhìn theo hướng Cao nha nội chỉ. Chỉ thấy phía bên phải đường cái có một khối đất trống. Một tòa rộng ít nhất cũng phải sáu bảy trăm thước vuông xây trên đó.

Chỉ chốc lát, mấy người đã đi tới tòa nhà đó.

Giờ đây cửa chính đóng chặt, trước cửa ngoắc một cái khóa lớn.

Cao nha nội dùng mắt ra hiệu cho một hạ nhân đứng bên cạnh. Chỉ thấy hạ nhân này cầm lên một viên đá bên đường, rồi đi tới phía trước.

- Chờ chút.

Lý Kỳ thấy, vội vàng ngăn cản, hỏi Cao nha nội: - Nha nội, ngài định làm gì vậy?

- Mở cửa chứ làm gì!

- Mở cửa?

Lý Kỳ sững sờ, chỉ vào hòn đá trong tay người thủ hạ: - Dùng cái đó mở cửa? Không phải tòa nhà này là của nha nội sao?

- Đương nhiên là của ta.

Cao nha nội thở dài: - Chỉ là sáng nay lúc đi, ta quên mất chìa khóa.

"Quả thật bó chiếu với tên này."

Lý Kỳ trợn mắt, gật đầu bất lực: - Vậy à.

Cạch cạch cach.

Tên thủ hạ có vẻ như đã làm không ít những chuyện như vậy. Gõ vài cái đã mở được cái khóa.

- Mời nha nội.

Cao nha nội gật gật đầu, dẫn đầu đi vào.

Lý Kỳ đi ở phía sau, kéo Hồng Thiên Cửu lại bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: - Tiểu Cửu, tòa nhà này có thực sự là của nha nội không?

Hồng Thiên Cửu nhún vai: - Đệ làm sao biết. Dù sao đã đập bể cái khóa này rồi. Không phải nhà của y, thì hiện tại đã thành nhà của y.

Như vậy cũng được?

Lý Kỳ nghe xong, trong lòng dở khóc dở cười.

Đi vào trong nhà, thấy bên trong rất trống trải. Ngay cả bàn ghế đều không có, khắp nơi là tro bụi. Giống như đã lâu rồi không có người tới đây.

Lý Kỳ nhìn kết cấu của tòa nhà, không giống quán ăn, cũng không giống nơi ở. Trong lúc nhất thời không đoán ra tòa nhà này dùng để làm gì. Hiếu kỳ hỏi: - Nha nội, nhà này trước kia dùng làm gì?

Cao nha nội đáp:

- À, trước kia chỗ này là đô vật phường.

- Đô vật phường?

Lý Kỳ gật gật đầu. Hắn biết thời này rất lưu hành môn đô vật. Đặc biệt là đô vật nữ, càng được mọi người hoan nghênh. Môn này phổ biến chỉ sau xúc cúc. Lại hỏi: - Đô vật phường này là do Thái úy mở?

Cao nha nội tức giận nhìn hắn: - Cha ta cả ngày bận rộn với xúc cúc, thời gian đâu xem đấu vật. Tuy nhiên, ta nghe cha ta nói. Tòa đô vật phường này trước kia thuộc về một tên họ Hoàng. Về sau người đó thiếu nợ, liền bỏ nhà chạy trốn. Cũng không biết cuối cùng thế nào, nhưng về sau tòa nhà này rơi vào tay cha ta.

Không biết?

Lý Kỳ lắc đầu, không biết nói gì. Nghĩ bụng, tòa nhà này mười phần là do Cao Cầu cưỡng đoạt. Lại cẩn thận nhìn xung quanh. Tòa nhà lớn như vậy, phải giá trị bao nhiêu tiền a. Cái tên Cao Cầu kia đúng là không phải hạng người tốt đẹp gì.

- Lý đại ca, huynh xem nơi này được không?

Hồng Thiên Cửu vội hỏi. Hiện tại ngoại trừ quán bar ra, cậu ta chẳng có hứng thú với cái khác.

Lý Kỳ âm thầm đánh giá tòa nhà. Vị trí, diện tích, kết cấu rất phù hợp làm quán bar. Lý Kỳ cười đáp: - Không tồi, rất không tồi.

Cao nha nội lộ vẻ vui mừng, hỏi: - Vậy khi nào thì mở quán bar?

Lý Kỳ lắc đầu: - Chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian nữa.

Cao nha nội trợn trừng mắt, cả giận nói: - Vì sao? Lúc trước ngươi đã nói, yến tiệc gạch cua qua đi, là bắt đầu mở. Nhưng hiện tại yến tiệc gạch cua đã kết thúc, vì sao ngươi còn muốn chúng ta đợi. Ta thấy ngươi có chủ tâm trêu chọc bản nha nội.

Hồng Thiên Cửu cũng gật đầu. Lúc này cậu ta đứng ở bên Cao nha nội.

Đụng phải hai cái tên mù buôn bán, Lý Kỳ thực sự khóc không ra nước mắt. Kiên nhẫn giải thích: - Nha nội, ngài xem trong này xem. Ngay cả cái ghế ngồi cũng không có. Chẳng lẽ ngài muốn khách hàng ngồi dưới đất?

- Điều này cũng đúng.

Cao nha nội gật đầu, lại nói: - Đơn giản thôi. Mang vài bộ bàn ghế tới là được. Đâu cần phải mất thêm một khoảng thời gian.

- Đâu có đơn giản như vậy.

Lý Kỳ thở dài: - Nha nội nghĩ lại mà xem. Đông chủ của quán bar này là ai? Chính là công tử của Cao thái úy và công tử của sòng bạc Hồng Vạn mở. Sao có thể qua loa cho xong việc. Ta cho rằng, hoặc là không mở, đã mở phải mở không giống người thường. Từ bàn ghế, tới mỹ tửu, mỹ thực, chúng ta đều phải dùng loại tốt nhất, loại mới nhất. Như vậy mới thể hiện sự anh minh của nha nội và Tiểu Cửu. Đồng thời khiến cho cha mẹ hai vị biết, cho dù hai vị chơi đùa, cũng hơn khối người.

- Không sai, không sai, tiểu tử ngươi nói có đạo lý.

Cao nha nội rất thỏa mãn với câu trả lời của Lý Kỳ, gật đầu hỏi: - Vậy ngươi tính toán làm thế nào?

Lý Kỳ híp mắt, đáp: - Ta tính toán tự thân thiết kế bố cục của cả quán bar. Dù là một cái chụp đèn, ta cũng muốn loại đặc biệt nhất. Đương nhiên, việc trước mắt chính là tìm những công tượng giỏi về trang trí đã.

- Tìm công tượng? Chỉ như vậy? Cao nha nội kinh ngạc nhìn Lý Kỳ. Lý Kỳ gật đầu, hỏi ngược lại: - Lẽ nào việc đó không quan trọng sao?

- Sao ngươi không nói sớm. Nhà ta có rất nhiều công tượng. Đều là những người giỏi nhất của Đông Kinh.

Cao nha nội nhìn Lý Kỳ, rất tùy ý hỏi: - Ngươi cần bao nhiêu? Ba trăm đủ không?

- Gần.

Từ Gần gần ấy còn chưa nói hết, Lý Kỳ chợt tỉnh ngộ, kinh hãi: - NhaNha nội, ngài vừa nói bao nhiêu người?

- Ba trăm người, không đủ à? Cao nha nội sững sờ. Ba trăm công tượng? Lý Kỳ nhớ mang máng, lần trước lúc trang trí cho Túy Tiên Cư, Ngô Phúc Vinh chạy hơn nửa thành Biện Kinh, vẫn chỉ mời được ba bốn mươi công tượng. Mà Cao nha nội mở miệng đã là ba trăm người. Lý Kỳ cảm thấy có chút chóng mặt, không thể tưởng tượng nổi hỏi: - Nha nội nói chỉ riêng nhà nha nội đã có ba trăm công tượng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.