Tiểu Tần? Kiêu ngạo? Tần Cối đỏ ửng mặt, trong lòng cảm thấy buồn bực,
nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo hắn là một vị lão đại vô
lương như vậy. Ngoài miệng thì vẫn luôn xướng họa, lại nói: - Đại nhân,
tối qua hạ quan bỗng nghĩ ra một việc, hạ quan thấy rằng nếu điểm này
không thể cải biến được, vậy thì rất khó giải quyết được hiện tượng quan lại vô dụng.
- Nói nghe xem.
Tần Cối nói: - Bây giờ trong triều đại đa số quan lớn đều đã đến tuổi
rồi, 50, 60 tuổi nhiều không kể xiết, thậm chí còn có một số quan lại đã tới tuổi 70 rồi. Những người này đều lấy bổng lộc hậu hĩnh, cho nên đều không muốn về hưu. Người già không đi, người trẻ đã lên rồi. Điều này
mới dẫn tới hiện tượng quan lại vô dụng ngày càng nghiêm trọng. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể tuyển nhận người lớn tuổi như vậy được.
Lý Kỳ hơi nhíu mày, nói: - Vậy theo ý ngươi, chúng ta nên làm thế nào?
Tần Cối hiện rõ ánh mắt sắc lạnh, nói: - Hạ quan cho rằng đại nhân có
thể tấu lên Hoàng thượng, xin Hoàng thượng ra quy định nghiêm khắc độ
tuổi về hưu, kiên quyết ngăn chặn hiện tượng này.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, thản nhiên nói: - Lời này ta vẫn chưa từng nghe qua, từ nay về sau ngươi cũng phải chú ý.
Tần Cối ngây người ra hồi lâu, liền chắp tay nói: - Hạ quan biết rồi.
Quả thực phải nghiêm khắc đối đãi với gian thần, Thái Kinh còn không là
gì, nặng lời một chút, đó chính là ông ta vẫn chưa đủ tư cách này, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là lộng thần. Bởi vì, ông ta đã từng ba lần để người ta kéo xuống đài, duy có gian thần như Tần Cối mới có thể xem là
đại gian thần thực sự.
Thế nào gọi là gian thần? Phải là quyền khuynh thiên hạ, trên có khả
năng thay quân chủ làm ra những quyết đoán, lại có khả năng đáp ứng được ý đồ của quân chủ, dưới có thể áp chế được bách quan, cuối cùng là
"cưỡng ép nhân chủ".
Đó mới là gian thần.
Rõ ràng, Thái Kinh còn chưa đạt tới tiêu chuẩn này.
Nếu Tần Cối có thể đạt được tới mốc này, điều đó chứng tỏ y cũng không
phải loại hời hợt, tài năng cũng không phải người bình thường có thể
sánh được. Ý kiến mà y đưa ra quả thực cũng rất có tầm nhìn, có thể gọi
là điểm đúng mấu chốt.
Tuy nhiên, y có lẽ vẫn còn giấu một chút tâm tư, đó chính là y muốn diễn biến của cải cách lần này thành các đảng phái tranh nhau. Đó cũng là
một thuộc phẩm của cải cách. Giả dụ Lý Kỳ nghe y nói, đó tất định sẽ nổi lên một phen đẫm máu trong triều, chuyện Đảng Nguyên Hữu cũng chắc sẽ
tái diễn.
Tần Cối vốn cho rằng Lý Kỳ vui vẻ nhận lời, bởi vì chế định nghiêm khắc
tuổi về hưu, đó có lẽ là một cái cớ bài trừ dị kỳ, tới lúc đó họ sẽ có
thể dùng cái cớ này để xử lý những người phản đối họ. Nhưng y lại không
ngờ, cú chém gió này lại chém đúng chân ngựa, Lý Kỳ hiện giờ không muốn
nhất chính là sự tranh đua của các đảng phái trong cải cách, bởi vì như
vậy sẽ khiến cho càng nhiều người bất mãn hơn. Tới khi đó cải cách nhất
định sẽ gặp lại sự phản đối kịch liệt. Bất luận thắng thua, điều đó tất
sẽ là một tướng công thành vạn cốt khô. Đó là điều mà Lý Kỳ không muốn
thấy nhất.
Cho nên, Lý Kỳ kiên quyết đáp trả, không cho Tần Cối có bất kỳ ảo tưởng nào.
Tần Cối cũng là người thông minh, nếu Lý Kỳ đã chọn con đường khác, y
duy chỉ có đi theo. Dù sao, y cũng đã tự mình trèo lên con thuyền của Lý Kỳ rồi, thành bại ở đây chưa nói được.
Sau khi cùng Tần Cối thương lượng xong, Lý Kỳ lại đi tới học viện. Hắn
vốn là muốn tới muộn một chút, nhưng đêm hôm qua Thái Kinh đã cho người
tới gọi hắn hôm nay tới học viện một chuyến.
Tới học viện, vừa vào cửa đã gặp tên lỗ mãng Trần Đông.
- Phó viện trưởng.
Trần Đông thấy Lý Kỳ liền vội chắp tay hành lễ, giọng nói có chút hưng phấn.
Lý Kỳ cười gật đầu, nói: - Gần đây học viện tốt chứ?
- Phó viện trưởng yên tâm, học viện tất cả đều tốt.
Trần Đông mỉm cười, bỗng chắp tay hành lễ nói:
- Chúc mừng Phó viện trưởng khải hoàn quay về. Lòng can đảm, mưu lược của Phó viện trưởng đều khiến tôi theo không kịp.
Lý Kỳ thoáng liếc mắt nhìn y, cười nói: - Trần Đông, từ lúc nào ngươi đã học xong cái trò nịnh hót này rồi hả.
Trần Đông liền nói: - A dua nịnh hót, Trần Đông trước giờ chưa từng làm, cũng không thể làm. Lời này nói ra từ tận đáy lòng, nhưng nói đi cũng
phải nói lại, ai có thể vì Đại Tống ta mà bỏ ra một triệu quan, không bị phú không bị nhục. Cho dù để Trần Đông mang tiếng nịnh hót cả đời, Trần Đông cũng cam lòng.
- Ồ, đã thành cao thủ rồi. Lý Kỳ cười ha hả, khoát tay nói:
- Được rồi, ta cũng chỉ là nói vui chút thôi, ngươi đừng tưởng là thật.
Ta tới tìm Thái sư bàn chút chuyện, ngươi làm việc đi, trưa chúng ta nói chuyện tiếp.
- Vâng.
Sau khi từ biệt Trần Đông, Lý Kỳ lại tới trước cửa phòng làm việc của Thái Kinh, gõ cửa.
Bên trong rất nhanh vang ra giọng nói già nua của Thái Kinh: - Là Lý Kỳ sao?
- Là ta.
- Mau vào đi.
Lý Kỳ mở cửa bước vào, thấy một mình Thái Kinh đang ngồi đọc sách, hắn liền chắp tay hành lễ với Thái Kinh.
Thái Kinh mỉm cười gật đầu, đưa tay ra nói: - Ngồi đi.
Sau khi Lý Kỳ ngồi xuống, cười nói: - Gần đây Thái sư vẫn khỏe chứ?
Thái Kinh cười ha hả nói: - Nhờ phúc của ngươi, lão phu không ăn cái
bánh bao gạch cua và thịt chim cút nướng, sau khi ngươi chế định sách
nấu ăn, lại cộng thêm điều lý thuốc, cơ thể lão cảm thấy tốt hơn trước
rất nhiều. Từ khi bước vào cổng trường này, đều ít thở dốc, lão phu mới
hiều thế nào gọi là bệnh vào từ miệng.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Sức khỏe Thái sư tốt, đó chính là phúc của Đại
Tống, cho nên Lý Kỳ xin Thái sư vì Đại Tống ta mà nhất định phải quý
trọng sức khỏe bản thân.
Lời này của hắn cũng nửa đùa nửa thật, hiện tại Thái Kinh quả thực có
thể giúp hắn không ít việc, đương nhiên là hắn không muốn Thái Kinh mau
chết rồi.
- Ngươi mở mồm ra, lão phu sớm đã lĩnh giáo rồi. Thái Kinh cười ha hả
nói: - Người khác thì họa từ miệng ra, nhưng ngươi lại là công từ miệng
ra, quả đúng là cao hơn người thường một bậc.
Lý Kỳ được sủng ái nói: - Thái sư quá đề cao tại hạ.
Thái Kinh khoát tay, phấn khởi nói: - Lần này ngươi làm, bất luận là đối ngoại hay đối nội, lão phu đều đồng ý, cũng tuyệt đối ủng hộ ngươi. Nếu muốn cường quốc, thì phải thực hiện cải cách, một mặt bảo thủ chỉ có
thể khiến cho đất nước từng bước đi xuống. Có câu là chẳng ai hoàn mỹ,
pháp cũng không hoàn pháp. Bất luận là pháp gì, một khi lâu dài, thì sẽ
có thể bị người ta tìm ra sơ hở. Cho nên, duy có cầu biến liên tục mới
có thể khiến cho đất nước cường thịnh hơn.
Ông vừa nói ra đã bị Lý Kỳ làm cho bối rối. Đây vẫn là một quyền thần
Thái Kinh sao? Chẳng ai hoàn mỹ, pháp vô hoàn pháp, nói rất có lý.
Thái Kinh nói tới đây, bỗng thở dài, nói: - Lão phu ở phương diện này dù nói là người thất bại, nhưng tốt xấu gì cũng có chút kinh nghiệm. Nếu
ngươi muốn nghe, lão phu sẽ nói với ngươi.
Mặc dù Thái Kinh này đã từng giao động giữa Vương An Thạch và Âu Dương
Tu, nhưng khi đó ông ta cũng không có thể lực gì. Mãi tới sau này, sau
khi ông ta được lên nhậm chức Tể tướng, mới biết hóa ra ông ta là một
phái cách tân tuyệt đối. Đương nhiên, những cải cách đó của ông ta xấu
nhiều hơn tốt quá nhiều, rất nhiều phương diện đều vô hình chung đã
chuyển tài sản của người dân vào quốc khố. Song, cũng không thể phủ
nhận, ông ta tuyệt đối vẫn là một người cuồng cải cách. Ông ta cả đời
hầu như đã lăn lộn trong cải cách.
Cho nên, dù thế nào, điều này đối với Lý Kỳ mà nói đều là những kinh nghiệm quý báu, vuốt cằm nói: - Lý Kỳ rửa tay lắng nghe.
Vương An Thạch và Âu Dương Tu khẽ gật đầu nói: - Ngươi nên biết, năm đó
lão phu kiên quyết ủng hộ Vương Văn Công thực hiện tân pháp, vừa bắt đầu tất cả đều thuận lợi vô cùng. Nhưng người phản đối sau đó ngày càng
nhiều, cuối cùng đã dẫn tới thất bại. Lão phu đã truy cứu nguyên nhân,
cải cách của Vương Văn Công tiến quá mực, tất cả đều không để ý tới ý
kiến của người khác. Mặt khác, y một mực chạy theo tôn chỉ phú quốc
cường binh, từ đó đã bỏ qua lợi ích của các đại thần trong triều, đến
nỗi nhận lấy thất bại. Sau đó lão phu đã hấp thụ bài học, lại bắt đầu
dùng cải cách Hi Ninh. Nhưng lão phu lại quá thiên về lợi ích của những
người bên trên, cuối cùng đã khiến cho pháp không giống pháp, vừa công
bố đã không thể thu lại. Thậm chí, còn bị người ta mắng chửi sau lưng.
Nhưng bọn họ ai mà biết được, muốn cải cách quả thực không dễ. Cải cách
chính là vì người thiên hạ mà biến đổi, thậm chí có thể nói là vì người
nghèo mà biến đổi. Nhưng, muốn cải cách trước tiên phải nhận được sự ủng hộ của các đại thần trong triều. Đó chính là mâu thuẫn sở tại. Còn nếu
thiên về người dân, đó chắc chắn sẽ gặp phải sự phản đối kịch liệt.
Nhưng thiên về người phía trên, lại sẽ mất đi tôn chỉ của cải cách. Cho
nên, cải cách khó chính là khó ở chỗ ngươi làm thể nào để lấu được, nếu
có thể làm được cân bằng hai bên, ngươi mới có thể thành công được.
Vương Văn Công trong lời ông ta chính là Vương An Thạch đó. Còn mặc dù
lời này của ông ta có chút đánh bóng mình, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói,
vẫn có giá trị tham khảo rất lớn.
Lý Kỳ nghe xong liền gật đầu, nói:
- Thái sư ông là muốn ta hấp thục bài học của các ông, muốn tìm điểm cân bằng, để trên dưới đều có lợi.
- Không sai.
Thái Kinh gật đầu nói: - Lần này lão phu có lẽ là đã kỳ vọng quá cao vào ngươi. Mặc dù cải cách này của ngươi khác hoàn toàn với cải cách của
Vương Văn Công, nhưng mục đích vẫn như nhau, đều là vì giải quyết khó
khăn tài chính, tiêu trừ quan lại vô dụng, để phú quốc phú dân. Nhưng,
ngươi khác y. Ngươi có ưu thế hướng ngoại, Kim quốc chính là ưu thế của
ngươi. Như vậy, có thể tiêu trừ được rất nhiều lực cản, cũng chính là
nói khởi điểm của ngươi cao hơn chúng ta. Nhưng điều này vẫn chưa đủ.
Nếu ngươi không giữ được thăng bằng, càng về sau ngươi sẽ càng cảm thấy
khó khăn. Lão phu không thể cho ngươi ý kiến gì, dù sao lão phu cũng
không hiểu về thiết lập kinh tế này của ngươi. Lão phu chỉ có thể khuyên ngươi không nên phạm phải sai lầm tương tự.
Lý Kỳ cười khổ nói: - Thực không dám giấu diếm, ta đều vẫn chưa bắt đầu, thì đã có người bắt đầu chuẩn bị đối phó với ta rồi.
Thái Kinh cười ha hả, khoát tay nói: - Những điều đó đều là một số tôm tép nhãi nhép, không đáng lo ngại.
Lý Kỳ nháy mắt nghi ngờ: - Một khi đã như vậy, vậy sao Thái sư lại nói như vậy?
Thái Kinh lắc đầu nói:
- Tiểu tử ngươi dù sao vẫn còn quá trẻ, người lợi hại thực sự sao có thể đứng ra khi tân pháp còn chưa bắt đầu? Tân pháp một ngày chưa thi hành, đó cũng chính là không có lỗ hổng để tìm ra. Huống hồ bây giờ Hoàng
thượng vẫn ủng hộ ngươi, sao họ có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Những người phản đối đó bây giờ chỉ là hạng người cổ hủ, không đáng nhắc tới.
Lý Kỳ nghe xong, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng, cười nói: - Đa tạ Thái sư chỉ giáo.
Thái Kinh lắc đầu nói: - Tuy nhiên, một khi tâm pháp đã thực hành rồi,
đó mới là lúc thực sự khảo nghiệm ngươi. Song, ngươi cũng không cần quá
lo lắng, nếu làm mạnh dạn thì làm, nếu có người phản đối, ngươi nhất
định phải phá hủy hết. Bất luận là ai, quyết không thể lưu tình.
Lời này của ông ta nói quả là quyết đoán. Đảng Nguyên Hữu năm đó có lẽ
một tay ông ta làm, đó quả thực là không có chút tình cảm nào. Phàm thì
phản đối ông ta, tất cả đều bị đuổi đi, chỉ là Bắc Tống không giết chết
đại thần, cho nên ông ta cũng không thể diệt cỏ diệt tận gốc được.
Lý Kỳ biết ông ta ngầm ám chỉ Bạch Thị Trung, gật đầu nói: - Ta biết rồi.
Thái Kinh vuốt chòm râu, cười nói: - Được rồi, lão phu nói nhiều như
vậy, cũng nên để ngươi nói đi. Lão phu rất hứng thú với việc thiết lập
kinh tế của ngươi, mau nói cho lão phu nghe.
Cũng được, ông ta dù sao cũng hiểu chế độ kinh tế Bắc Tống hơn mình, có
lẽ có thể cho mình không ít ý kiến. Lý Kỳ vừa mới mở lời lại nuốt vào
trong nói:
- Thái sư, cải cách này của ta có lẽ sẽ làm tổn thương tới một số thương pháp của Thái sư thực hành lúc đầu.
Thái Kinh cười ha hả nói: - Chuyện này là đương nhiên rồi. Lão phu sớm
đã liệu rồi, chỉ cần ngươi có thể cải biến, lão phu không có bất kỳ ý
kiến gì.
Vã mồ hôi! Sáng suốt như vậy! Lý Kỳ bật cười, sau đó bắt đầu giảng giải về thiết lập kinh tế của mình cho Thái Kinh nghe.
Hai người đàm luận hồi lâu, lại cùng ăn trưa với nhau, vừa ăn vừa nói.
Tài năng của Thái Kinh vẫn không thể nghi ngờ được, trong đó cũng đã cho Lý Kỳ không ít ý kiến tham khảo quý báu.
Cho tới buổi chiều, Thái Kinh cảm thấy hơi mệt, Lý Kỳ cũng đứng dậy cáo từ.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Thái Kinh, Lý Kỳ lại đi tới Thể dục
viện, chuẩn bị tìm một ông thầy hỏi về tình hình Tây Tống. Ngoài ra, còn nhân tiện nói một tiếng về chuyện của Nhạc Phi.
Nhưng vừa tới trước cửa thể dục viện, liền thấy đám người Ngưu Cao từ trong đi ra.
- Ty chức bái kiến Phó soái.
Ngưu Cao thấy Lý Kỳ, thần sắc sửng sốt, liền hành lễ.
Còn chưa kịp nói gì, uy vọng của Lý Kỳ ở trong Long vệ quân vẫn khá cao, nếu nói Chủng Sư Đạo là dùng thực lực phục người, vậy thì Lý Kỳ chính
là dùng bạo lực phục người. Trong Long vệ quân và Thần vệ quân không ai
dám qua mặt hắn. Bởi vì Lý Kỳ hoàn toàn không nói đạo lý, lỗi lớn lỗi
nhỏ chỉ cần hắn không vui, trừng phạt đều chỉ trong vài ngày, nhỏ thì
đánh bằng roi, lớn thì đuổi ra khỏi quân doanh, không ai là nói chuyện
tình nghĩa hết.
Lý Kỳ ừ một tiếng, hỏi: - Giờ đang là giờ lên lớp, sao các ngươi lại chạy ra ngoài?
Ngưu Cao cung kính đáp: - Chủng Lão tướng quân có bạn tới thăm, cho nên ông ta cho chúng tôi trở về doanh trước.
Lý Kỳ nghĩ tới đầu tiên chính là Triệu Tinh Yến nói:
- Bạn cũ? Nam hay nữ?
Ngưu Cao nói: - Là một người phụ nữ.
Phụ nữ? Tình nhân cũ? Lý Kỳ nhíu mày, gật đầu nói: - Được rồi, các ngươi đi đi.
- Vâng.
Chờ sau khi đám người Ngưu Cao đi rồi, Lý Kỳ liền hiếu kỳ đi vào trong,
vừa bước tới hành lang liền nghe thấy tiếng của Chủng Sư Đạo vang ra,
cười lớn: - Ha ha, Chiếu Nhi, ta và cháu e lã cũng đã mười bốn năm rồi
chưa gặp nhau đấy.
Sau đó lại chuyển sang giọng của một người phụ nữ: - Chủng bá bá, thiếu một năm nữa, có lẽ là mười lăm năm mới đúng.
Thanh Chiếu tỷ tỷ? Hai mắt Lý Kỳ trợn trừng, không khỏi vui mừng nhướn mày.
Lại nghe Chủng Sư Đạo cảm khái nói: - Đúng vậy, thoáng cái đã mười lăm
năm trôi qua rồi. Còn nhớ, năm đó lão phu còn uống rượu mừng của cháu và Minh Thành. Khi đó, cháu còn có một cô gái nhỏ, hây giờ đã là Tri Châu
phu nhân. Đúng rồi, Minh Thành thế nào rồi?
Lý Thanh Chiếu cười nói: - Nhận được sự quan tâm của Chủng bá bá, phu quân đều tốt. Chỉ là.
Chủng Sư Đạo cười ha hả nói:
- Chỉ là y ngượng gặp ta, lão phu không nói sai chứ?
Lý Kỳ đang muốn gõ cửa, nhưng nghe thấy bên trọng, bỗng dừng lại, thầm
nghĩ lẽ nào Triệu Minh Thành vàChủng Sư Đạo có khúc mắc gì?