Ti tiện!
Vẫn luôn trước sau như một ti tiện!
Lý Kỳ nhiễu một vòng lớn như vậy, đơn giản chính là khen phu nhân xinh đẹp, chuyện này là có ý tốt, nhưng chỉ là khiến cho người ta tức giận không chỗ trút. Tần phu nhân khóc cũng không đúng, cười cũng không được, mà ngay cả nói câu cảm ơn đều cảm giác mình đặc biệt tự kỷ rồi, cho nên dứt khoát không nói gì.
Lý Kỳ không thèm để ý, dù sao hắn cũng đã quen rồi, tiếp tục nói:
- Tuy nhiên phu nhân cô cũng không cần phải ủ rũ, người họa sĩ thường đều chọn cảnh sắc đẹp nhất để vẽ, chỉ là do phu nhân không nhìn được cảnh sắc xinh đẹp nhất trong hoa viên này thôi, vì vậy mới hơi kém ta một bậc, phu nhân ngàn vạn không cần nổi giận, không cần tự trách.
Tần phu nhân buồn bực đến mức đôi mắt đều sắp trừng đến tận đỉnh đầu rồi, ta hoặc là tự luyến, hoặc là tự trách, cả hai bên trái phải đều không đúng nha.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn phu nhân mỹ lệ, thấy nàng đã sắp tức giận không nhịn được rồi, thì khẩn trương dừng lại, giơ tay móc từ trong lồng ngực, chỉ chốc lát sau, trong tay hắn đã nhiều ra một cây trâm bạch ngọc, hắn đưa tới.
Tần phu nhân kinh ngạc hỏi:
- Ngươi muốn làm gì đây?
Lý Kỳ cười hì hì nói:
- Tặng cho cô nha, đây là lễ vật ta mang từ phía nam về tặng cô đấy.
Tần phu nhân liên tục lắc đầu nói:
- Thứ này quá quý trọng rồi, ta không thể nhận lấy được.
- Thế sao?
Lý Kỳ sửng sốt, thuận theo lời của nàng nói:
- Quá quý trọng nên không thể nhận? Vậy ta tặng trâm gỗ thì cô sẽ nhận sao?
Tần phu nhân không biết trả lời như nào, còn chần chờ một lúc lâu, mới gật đầu, trong lòng vẫn có chút chột dạ, hắn sẽ không thực sự mang theo trâm gỗ ở trên người đi.
Tuy nhiên sự lo lắng của nàng có chút dư thừa.
- Thì ra là thế.
Lý Kỳ hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, trong lòng lại nghĩ, ta đưa cho cô mà dám không nhận à? Hừ, đợi đấy ta sẽ khiến cho cô phải nhận lấy. Hắn lại nói:
- Vậy được rồi, ta tôn trọng ý nguyện của phu nhân.
Nói xong hắn chỉ tay lên bức họa trên bàn, nói:
- Bức họa Mỹ nhân trong tuyết này ta chỉ dùng mất nửa canh giờ thôi, giấy bút cũng toàn lấy của nhà cô, ta đây coi như là mượn hoa hiến phật, tặng bức tranh này cho co, thứ này thì không tính là quý trọng đi, ta có thói quen là mua quà trở về khi đi xa nhà, bọn Ngô đại thúc đều có cả.
Tần phu nhân a một tiếng, cúi đầu nhìn bức tranh kia, gật đầu nói:
- Được rồi, cảm ơn ngươi.
- Phu nhân khách khí.
Lý Kỳ cười ha ha, đột nhiên vươn tay ra, dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân kinh ngạc hỏi:
- Ngươi lại muốn gì nữa?
- Đương nhiên là lễ vật nha.
- Lễ vật gì?
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Ta nói phu nhân cô cũng không đúng rồi, ta chiến thắng trở về, người khác đều tranh nhau tặng quà chúc mừng cho ta, đây là lễ nghi cơ bản nhất nha, bọn Ngô đại thúc đều tặng lễ vật cho ta, giá trị không quý, nhưng quý ở một phần tâm ý ấy.
- Phải --- phải không, bọn Ngô thúc --- bọn họ đều tặng?
- Đương nhiên a, ta đây tất yếu phải lừa cô sao?
Tần phu nhân lần này cảm giác cả người đều nóng lên, trên chán đã toát ra rậm rạp mồ hôi, ánh mắt hơi có chút trốn tránh. Nàng cũng không có thói quen ấy.
Lý Kỳ trợn to hai mắt hỏi:
- Phu nhân, không phải là ngay cả lễ vật cô đều không có chuẩn bị đi?
Tần phu nhân vô cùng xấu hổ, nàng cười ngượng ngùng.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Phu nhân nếu như là muốn lấy nụ cười của cô làm lễ vật tặng cho ta thì cũng không phải không được. Quý là tại tâm ý, chỉ có điều phiền cô cười cho dễ nhìn một chút.
Tần phu nhân đều có cả xúc động muốn hộc máu rồi, bỗng nhiên trong mắt nàng sáng ngời, hỏi:
- Tặng bức họa này cho ngươi thì sao?
- Bức họa à.
Lý Kỳ cúi đầu ngắm nhìn. Do do dự dự nói:
- Thực không dám dấu diếm, hôm qua Trương đại học sĩ vừa mới tặng cho ta một bức họa rồi.
Tần phu nhân nghe vậy vành mắt đều đỏ, ngươi này rõ ràng chính là ghét bỏ bức họa của ta nha. Nàng cười gượng ép nói:
- Bức họa của ta đương nhiên là kém hơn so với của Trương đại học sĩ rồi. Nhưng giống như lời ngươi đã nói, quý tại tấm lòng ấy.
Trong giọng nói của nàng còn cất chứa một chút nghẹn ngào.
Lý Kỳ nhìn đến thần sắc quẫn bách của Tần phu nhân, cười ha ha nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, ta đây sẽ nhận lấy.
Trong lòng hắn âm thầm đắc ý, mọi thứ nắm hết trong tay nha.
Tần phu nhân nhìn đến trong mắt Lý Kỳ lóe ra vài phần xảo quyệt, trong lòng nàng hoàn toàn hiểu ra, tuy nhiên đây không là lần đầu tiên nàng bị lừa, nàng chỉ có thể đầy ngập bất đắc dĩ thôi.
Lý Kỳ lại nói:
- Phu nhân, không phải ta nói cô ---.
Ngươi lại đánh chủ ý gì đây? Tần phu nhân không đợi Lý Kỳ nói hết câu, đã ngắt lời:
- Ngươi lại muốn gì nữa, lễ vật ta cũng tặng cho ngươi rồi.
- Oa! Cô kích động thế làm gì?
Lý Kỳ sửng sốt, lại nói:
- Ta chỉ là muốn nói, ta đến lâu như thế rồi, cô cũng không hỏi thăm xem, tốt xấu gì thì chúng ta cũng từng hợp tác với nhau, việc mua bán không làm thì vẫn còn có nhân nghĩa, cô làm thế không khỏi cũng quá không hiểu cấp bậc lễ nghĩa đi.
Lời này ngược lại là có đạo lý, Tần phu nhân bị nói cho á khẩu không trả lời được, nghĩ nửa ngày nàng mới bảo:
- Thật sự là có lỗi quá, trong nhà xảy ra một số việc, vì vậy cũng không có đến hỏi thăm.
- Hiểu được, hiểu được.
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức gật đầu vào cái, quan tâm nói:
- Trong một năm này cô trải qua nhất định là không tốt đi.
Tần phu nhân hơi hơi sững sờ, chợt gật đầu một cái.
Lý Kỳ thở dài:
- Kỳ thật sau khi ta biết được chuyện của Vương thúc thúc thì người khiến ta lo nhất không phải là Vương thúc thúc, mà là cô, cô trước kia trốn đông trốn tây, chẳng qua chính là sợ nhất việc này sẽ xảy ra trên người của cô, đáng tiếc không như mong muốn, lúc ấy cô nhất đạnh là phi thường sợ hãi cùng kinh hoàng.
Tần phu nhân khẽ giật mình, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Kỳ, chốc lát sau, nàng nhẹ nhàng thở dài:
- Ngươi nói không sai, ngay lúc đi ta đích thực phi thường sợ hãi, sợ đến mức khi đi ngủ đều run rẩy. Toàn bộ trên dưới Vương phủ, chỉ có ta là vô dụng nhất thôi, cũng chỉ có ta là bất hiếu nhất, mẫu thân của ta, gia nhân của ta đều vì cha ta mà bôn ba khắp nơi, chỉ có ta trốn ở trong nhà, không dám bức ra khỏi cửa, ngoại trừ cầu thần bái phật thì không làm được gì cả, cho dù là khi bọn họ bàn bạc việc này thì ta cũng không dám đứng cạnh nghe, khi đó ta phát hiện ta thật sự rất vô dụng, so với tỷ tỷ, so với Thất Nương, ta chỉ cảm thấy xấu hổ thôi.
Lý Kỳ an ủi:
- Cô cũng đừng tự coi nhẹ mình, loại sự tình này cũng không phải do cô có thể khống chế được.
Tần phu nhân lắc đầu:
- Không phải ta tự coi nhẹ mình, chẳng qua sự thật là như vậy, tại trong lúc đó, ta thường xuyên nhớ lại lời ngươi đã nói với ta, ta đột nhiên cảm thấy ngươi nói rất có lý, ta đích thật là có trăm nhưng không dùng được một, mà điều ta am hiểu nhất đúng là trốn tránh, điều đáng buồn hơn chính là ta lại là một nữ nhân phi thường cổ hủ, luôn cho rằng mình đúng, không chịu nghe theo lời khuyên của người khác, khiến cho khi gặp phải khó khắn, thì phản ứng duy nhất của ta chính là không biết phải làm gì.