Quân hôn này cười quỷ dị như vậy chứ, không, hẳn là mờ ám như vậy.
Trong lòng Lý Kỳ căng chẳng ngơ ngác nhìn Phong Nghi Nô, sau đó hai người cùng hừ lên một tiếng, lại cùng hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Hai người các ngươi quả là ăn ý, như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.
Tống Huy Tông cười ha hả, vuốt râu nói:
- Là như vậy, lần này đại quân trở về, trong tiệc ăn mừng ngoài các món ngon ra, không thể thiếu vũ khúc được. Hai người các ngươi lần trước đã cắt bớt bài nhảy đó ở phủ Thái sư, ta vẫn còn nhớ rất rõ. Cho nên, muốn để các ngươi nhảy thêm lần nữa, đúng lúc Đồng Thái úy và Lương Tuyên phủ sứ đều chưa được mở mang tầm mắt, vũ đạo này cũng có thể khiến họ mở mang tầm mắt rồi.
Kỳ thực Lý Kỳ không biết, lần trước trong lúc vô ý vũ đạo Hoa Nhĩ Tư đó của hắn và Phong Nghi Nô đã khiến trong lòng Tống Huy Tông càng thêm thú vị. Tống Huy Tông chọn thần tử tài năng là thứ yếu, quan trọng là dung mạo, khí chất và khả năng nghệ thuật. Ba yếu tố này là quan trọng nhất. Cũng như Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Thái Kinh, thời trẻ ai chẳng phải là trai đẹp hàng đầu? Ngay cả tên thái giám Đồng Quán đó cũng chẳng kém cỏi gì. Nếu Lý Kỳ giống như Thái Mẫn Đức, thì dù đồ ăn của hắn có ngon thế nào đi nữa, e là Tống Huy Tông cũng không thể xem trọng hắn như vậy.
Hoàng đế kiểu gì, bên cạnh chính là thần tử thế nào chứ? Thái Kinh, Vương Phủ, Đồng Quán ai chẳng có bản lĩnh. Nhưng họ đều hiểu, ngươi dùng bản lĩnh thực sự không có tác dụng, phải được Hoàng thượng yêu quý, nếu không ngươi chắc chắn sẽ bị kẻ khác dẫm dưới chân. Cho nên, tất cả đám người Thái Kinh đều về hùa với Tống Huy Tông. Đương nhiên, Lý Kỳ cũng như vậy.
- A!
- Không được!
Ba giọng nói cùng vang lên.
Lý Kỳ nhất quyết không đồng ý. Hắn còn đang hậm hực với Phong Nghi Nô là một nguyên nhân. Nguyên nhân khác nữa chính là hắn cũng thực sự chẳng muốn nhảy nhót gì, quá mệt mỏi.
Phong Nghi Nô chỉ kêu lên một tiếng theo phản xạ, kỳ thực nếu cho nàng cơ hội lựa chọn, nàng cũng không thể đi. Bởi vì nàng không dễ dàng gì mới thoát ra khỏi vòng tròn này. Nhưng lại thấy Lý Kỳ kiên quyết phản đối như vậy, không khỏi nhíu mày, cúi đầu không nói.
Hai người này đều có phản ứng, đó là điều đương nhiên. Nhưng, Cao Nha Nội cũng vội reo lên, điều này khiến người ta có cảm giác có chút khó tin. Tống Huy Tông vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Khang Nhi, sao ngươi lại nói không được?
Cao Nha Nội a lên một tiếng, gãi đầu nói:
- Cháu cảm thấy bước nhảy của Lý Kỳ như vậy không bằng cháu. Để Lý Kỳ nhảy, chi bằng để cháu nhảy đi.
Điều này tuyệt đối là cử chỉ tự đề cử mình vô sỉ nhất.
Bước nhảy của ta không hay lắm ư? Ngươi tốt hơn ta chỗ nào? Lý Kỳ tức giận ngay nói chuyện cũng không thèm nói gì.
Tống Huy Tông buồn bực nói:
- Ngươi đi?
Cao Nha Nội cười ha hả nói:
- Nếu Triệu thúc thúc đồng ý, cháu bằng lòng nhảy chung với Phong Nương Tử một khúc, tăng thêm hưng phấn cho Triệu thúc thúc.
Nếu Cầu ca ở đây, sớm đã bị một cái bạt tai rồi.
Lý Sư Sư không khỏi liếc nhìn Phong Nghi Nô. Trong lòng nàng nghĩ nếu Phong Nghi Nô không đồng ý thì mình sẽ giúp nàng nói với Tống Huy Tông vài câu. Nhưng Phong Nghi Nô căn bản đã nhìn nàng rồi, cúi đầu tỏ vẻ không có. Nàng không chỉ có chút buồn bực, trước tiên chỉ có thể giải quyết cái bao cỏ Cao Nha Nội này, mỉm cười nói:
- Nha Nội, ta thấy ngươi không thích hợp nhảy với Phong muội muội. Bởi vì như vậy sẽ làm tổn hại tới uy danh của Nha Nội.
Cao Nha Nội kinh ngạc nói:
- Lời này là có ý gì? Điệu nhảy của ta hay hơn Lý Kỳ rất nhiều mà. Dù Phong Nghi Nô có nhảy sai, ta cũng có thể bù lại được mà.
Lý Kỳ nghiến chặt răng lại cười nói:
- Nha Nội, ngươi có phải vẫn còn đang chìm trong khoác lác, không thể tự kiềm chế được.
Cao Nha Nội hừ lên một tiếng:
- Ngươi đừng ấm ức, nếu không chúng ta thi thử xem thế nào?
Thi cái đầu ngươi. Lý Kỳ lắc đầu không nói.
Đây đúng là một kẻ dở hơi. Lý Sư Sư phì cười lắc đầu, nói:
- Kỳ thực ta nói không phải là kỹ thuật nhảy, mà là dáng người. Ta cũng có nhảy qua điệu nhảy này, thấy cần phải có chiều cao mới phối hợp tốt được. Nha Nội ngươi tương đương với Phong muội muội, nhìn dáng người ngươi hơi thấp, khí chất cũng không tương xứng. Như vậy, khi kết hợp với nhau sẽ tạo thành lợn lành chữa thành lợn què.
Lý Sư Sư này quả nhiên là có nghề, biết lừa chuyên nghiệp. Lý Kỳ thầm gật đầu, nếu để Cao Nha Nội và Phong Nghi Nô đi nhảy, quả đúng là chị dắt em đi, chẳng có chút mỹ cảm nào.
Cao Nha Nội cũng không phải loại mặt dày. Y căn bản chẳng để ý gì tới thể diện, vô sỉ nói:
- Đó không phải rất tốt sao? Cũng là một cao một thấp mà.
Lý Sư Sư đau đầu nói:
- Nhưng bản thân điệu nhảy này có phân chia nam nữ.
Hồng Thiên Cửu phụ họa theo:
- Nhưng Phong Nghi Nô cao như vậy, muốn tìm một người đàn ông phối hợp cũng rất khó.
Cao Nha Nội gật đầu nói:
- Đúng đấy, đúng đấy.
Lời này không sai chút nào, dáng người Phong Nghi Nô cao 1,7m, vào thời xưa phụ nữ như vậy được xem là nổi tiếng đấy. Những người phụ nữ mà Lý Kỳ đã từng gặp, e là chỉ có Triệu Tinh Yến, Da Luật Cốt Dục có thể sánh được.
Nói tới đây, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Lý Kỳ. Quả thực, dù là xét về tuổi tác, hay khí chất, chiều cao thì Lý Kỳ phối hợp với Phong Nghi Nô là hợp lý nhất.
Tống Huy Tông cũng chưa từng nghĩ tới chuyện để Cao Nha Nội đi, liền nói:
- Khang Nhi, ngươi đừng gây chuyện ở đây nữa. Lý Kỳ hay là ngươi đi.
Mẹ kiếp! Quay đi quay lại, sao lại quay về mình? Mình còn chưa nói câu nào mà! Lý Kỳ khó xử nói:
- Đại quan nhân, thần còn phải nấu ăn. Người quên là trước đó không lâu người đã giao cho thần nhiệm vụ này sao?
Tống Huy Tông cười nói:
- Chuyện này ngươi yên tâm, đương nhiên là sau khi ăn xong sẽ thưởng thức điệu nhảy của các ngươi rồi.
Thưởng thức cái con em ngươi ấy. Lý Kỳ buồn bực nói:
- Nhưng làm món vô tướng hôm đó tốn rất nhiều công sức. Thần sợ tới khi đó lực bất tòng tâm. Hay là thế này đi, tìm một người phụ nữ khác nhảy cùng với Phong Nghi Nô.
Tống Huy Tông bắt đầu có chút không vui, nói:
- Điệu nhảy này nữ kết hợp với nữ ta cũng chưa từng thấy bao giờ, cảm giác không có nam nữ kết hợp thì nhảy không hay. Dù bây giờ trong cung cũng có vũ sư chuyên nhảy rồi, dù là nam nữ kết hợp nhưng so với ngươi và Phong Nương Tử vẫn còn kém xa.
Lý Kỳ khó xử nói:
- Nhưng tốt xấu gì bây giờ thần cũng là quan tam phẩm rồi, có lẽ không hay cho lắm.
Vương Phủ cười ha hả nói:
- Ngại gì chứ? Điệu nhảy này thi từ nổi tiếng, ta và đại công tử của Công Tướng thời trẻ cũng đã từng nhảy rồi.
Lời này của lão rất đúng, Tống Huy Tông có lẽ là Hoàng đế nghệ thuật đấy. Ngươi làm thần tử bên cạnh ông ta, nếu không có chút nghệ thuật nào thì sao có thể làm được? Về chuyện này, trong sử sách cũng đã có ghi chép lại, nói Tống Huy Tông thiết yến trong cung, Vương Phủ và Thái Du hóa trang làm thằng hề trà trộn vào bên rtong và nhảy với nhau, liền được ân sủng. Sau đó bị Tống Huy Tông phát hiện, không những không trách bọn họ mà ngược lại còn biểu dương họ. Chỉ có thể nói Tống Huy Tông là một vị Hoàng đế hiếm thấy vô cùng.
Hơn nữa, đàn ông nhảy múa, ở triều Tống cũng không phải là chuyện gì ly kỳ, giống như những người văn đàn Tô Thức đều nhảy, dù sao ở triều Tống ca hát nhảy múa cũng rất thịnh hành.
Không phải đâu. Con mẹ ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ? Ngươi và Thái Du cũng có thể nhảy múa, quá là ác tâm. Lý Kỳ không khỏi run người, còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Tống Huy Tông trừng mắt nhìn lại, sau đó nhìn về phía Phong Nghi Nô. Dường như đang nói, được rồi, lý do của ta bây giờ đã hoàn toàn bị bác bỏ rồi, nên ngươi phát huy đi.Nhân dịp Lý Sư Sư ở đây, ngươi cũng nói vài lời dễ nghe đi chứ.
Nhưng Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ đùn đẩy, hơn nữa sắc mặt còn có chút ghê tởm, cũng bị nàng bắt được, còn cho rằng Lý Kỳ là vì muốn nhảy cùng nàng mà cảm thấy bực bội. Một cảm giác bực bội xông lên, nhưng trong đầu lại trống rỗng, đấm tay xuống bàn, không nói gì.
Lý Kỳ thấy Phong Nghi Nô không lên tiếng, càng không biết tình hình thế nào, thầm nhủ, người phụ nữ này quả là kỳ lạ, còn dùng cái lý do này để đuổi mình đi, đến lúc quan trọng thì lại không nói gì. Lại thấy Tống Huy Tông tức giận nhìn hắn, biết là Tống Huy Tông đã tức giận sắp lên tới cực điểm rồi, liền gật đầu nói:
- Được đại quan nhân hậu ái, vậy ta sẽ cống hiến.
Sau khi bàn xong chuyện này, mọi người lại tiếp tục nói khoác uống rượu, tần suất càng ngày càng nhanh, ai nấy đều uống tới choáng váng đầu óc. Mặc dù Lý Kỳ không uống rượu, nhưng loại trà đắng này cũng đã khiến hắn bị say, thậm chí còn ói ra, hầu như lưỡi đã bị mất đi cảm giác, trong lòng rất căm hận.
………
Ban đầu Lý Kỳ treo Vô tướng trên xà của Túy Tiên Cư, đó tuyệt đối không phải là một mánh lới gì. Dù sao hắn cũng đã nói rồi, làm kinh doanh lòng tin cơ bản vẫn là quan trọng. Hắn lại không phải là loại mua bán một lần.
Tuy nhiên, Vô tướng dùcó thể hấp dẫn Hoàng thượng, Hoàng hậu đôi vợ chồng đau đầu nhất thiên hạ này cũng không phải là chuyện đơn giản. Thời gian giành cho Lý Kỳ cũng không nhiều, hắn cũng phải nhanh chóng chuẩn bị.
Chiều hôm đó, Lý Kỳ ăn xong cơm trưa liền đi tới ngự thiện phòng.
Vừa vào tới cửa, người này còn chưa nhìn thấy Tả Bá Thanh đó liền tới đón, cười nói:
- Ta đang nghĩ Lý Kỳ đệ khi nào tới? Không ngờ lại nhanh như vậy, xem ra món vô tướng này quả thực khiến người ta phải đau đầu rồi.
Lý Kỳ bình thản nói:
- Tả Đại ca, đại ca mở hàng xem bói được đấy.
- Câu này là sao?
- Mẹ kiếp! Chuyện này ca đều đoán đúng rồi, sau này chúng ta sẽ bận rộn, thật không biết ca còn vui nỗi gì?
Tả Bá Thanh cười ha hả:
- Thực không dám giấu, khi ta nghe Hoàng thượng kêu làm vô tướng ở tiệc mừng công, vui tới mức không ngủ được. Chờ lâu như vậy, cuối cùng có thể tận mắt chứng kiến sự ra đời của món vô tướng đó rồi, dù khổ dù mệt cũng đáng.
- E là sẽ khiến ca phải thất vọng rồi.
Tả Bá Thanh khẩn trương nói:
- Không thể nào, Lý Kỳ đệ, chuyện này không phải là chuyện đùa đâu. Tới khi đó, Hoàng thượng, văn võ toàn triều, còn có hậu cung cũng chú ý tới món vô tướng này của đệ, quyết không thể mắc lỗi được.
Lý Kỳ cười nói:
- Được rồi, ca cũng đừng căng thẳng thế. Nếu ta đã nhận, đó chắc chắn là phải nắm chắc thành công rồi.
Tả Bá Thanh vỗ ngực nói:
- Đệ đúng là dọa chết ta rồi, chúng ta lên lầu nói chuyện đi.
Hai người tới phòng ngủ của Tả Bá Thanh. Tả Bá Thanh nhiệt tình rút trà nóng cho Lý Kỳ, sau đó ngồi trước mặt Lý Kỳ, giống như một người học trò, xin học, nói:
- Lão đệ, món vô tướng đó của đệ là món gì?
Lần này Lý Kỳ cũng không giấu giếm nữa, nói thật:
- Canh.
- Canh?
Lý Kỳ gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Kỳ thực món vô tướng chính là một món canh.
- Nhiều nguyên liệu như vậy chính là để làm một bát canh?
Tả Bá Thanh kinh ngạc nói.
Lý Kỳ hỏi lại:
- Vậy theo lời của Tả đại ca, nhiều nguyên liệu như vậy ngoài việc có thể nấu canh ra thì còn có thể làm được món gì khác không?
Tả Bá Thanh sửng sốt, cảm thấy hắn nói có lý, gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ta sớm phải nghĩ ra rồi chứ.
Lát sau, y lại nói:
- Vậy thì mau nói cho ta biết món vô tướng này làm thế nào?
Lý Kỳ không trả lời mà hỏi lại:
- Tả đại ca, ca nghĩ xem đại kỵ của canh là gì?
- Đại kỵ?
Tả Bá Thanh trầm ngâm một hồi, nói:
- Đương nhiên là ngấy và vị lạ rồi.
- Nói đúng hơn là dầu, mỡ, vị lạ.
Lý Kỳ cười, lại hỏi:
- Vậy Tả đại ca có biết ba thứ đó từ đâu tới không?
Tả Bá Thanh nói:
- Đương nhiên là trong quá trình hầm rồi. Dầu trên người động vật, còn có bọt váng nổi lên.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Không sai, kỳ thực nguyên liệu nấu canh chỉ là thứ yếu, cho nên mới nhiều loại như vậy. Quan trọng là phải khử dầu, cặn bã, mức độ vị lạ thế nào? Khi hầm canh phải dùng nguyên liệu và độ ấm của nước, quyết không được cho thêm nước lạnh vào. Như vậy có lợi cho dinh dưỡng chứa bên trong nguyên liệu có tính động vật, và một số nguyên liệu tươi ngon sẽ dễ được hòa tan trong canh. Tuy nhiên, có một số thứ không thể hòa tan trong canh, do đó chúng sẽ nổi trên mặt nước. Ví dụ như dầu mỡ và cặn. Cứ như vậy, yêu cầu người ta phải khử đi. Đó cũng chính là cái gọi là kỹ thuật nấu canh. Nhưng, lại rất khó khử đi hoàn toàn, cũng không thể khử hoàn toàn được, chúng ta có thể làm được chỉ là cố gắng giảm bớt vị lạ, dầu mỡ trong canh. Muốn giấu được hoàn toàn là điều không thể.
Tả Bá Thanh gật đầu nói:
- Đệ nói có lý, khi chúng ta nấu canh, thường thì đều chọn nguyên liệu tươi ngon trước tiên, hơn nữa còn rất ít dùng tới dê, trâu. Bởi vì dùng dê, trâu để làm canh có vị rất lạ, trừ phi là chuyên chế canh thịt dê, canh thịt trâu mới dùng tới.
Nói tới đây, y bỗng lắc đầu nói:
- Lão ca múa rìu qua mắt thợ rồi, kỹ thuật nấu canh của đệ còn cao hơn ta nhiều.
- Tả đại ca quá khiêm tốn rồi.
Lý Kỳ khiêm tốn cười, nghiêm mặt nói:
- Bí quyết đầu tiên của vô tướng chính là ở đây. Trước đây đệ đã nói, bí quyết của vô tướng chính là đây, lấy tinh hoa của nó, lấy đi cặn bã của nó. Đó chính là nhân tố chất lượng ảnh hưởng tới món canh, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
- Lấy đi hoàn toàn?
Tả Bá Thanh kinh ngạc nói.
- Đúng vậy.
Lý Kỳ gật đầu, lại hỏi:
- Tả đại ca, ca còn nhớ nguyên liệu của món vô tướng đó không?
Tả Bá Thanh ngẫm nghĩ một hồi, thấy hơi đau đầu, nói:
- Không nhớ rõ lắm.
Lý Kỳ cười nói:
- Nói như vậy đi, ca cho những nguyên liệu đó vào một nồi nấu thành canh xem thế nào?
Tả Bá Thanh lắc đầu nói:
- Vậy sao mà ăn?
Lý Kỳ cười nói:
- Đúng vậy. Nếu theo phương pháp nấu canh bình thường thì căn bản không thể ăn được. Nhưng, nếu chỉ giữ lại chất hoàn toàn hòa tan vào canh, điều đó lại chưa chắc. Giả dụ, chúng ta nấu canh vịt, một con vịt. Nếu dùng cách nấu của vô tướng, khi thành canh, có thể nói là nhạt mà vô vị. Nhưng dùng 50 con gà, thì lại ngon tuyệt vời.
Tả Bá Thanh hiểu ra vấn đề liền gật đầu, nói:
- Nhưng nhiều nguyên liệu như vậy, nếu cho chung vào một nồi, cũng không thể làm được. Huống hồ còn chưa nói liệu có cái nồi nào to như vậy không? Cứ xem như là có, cũng căn bản không thể nấu được.
Lý Kỳ cười nói:
- Đệ cũng không nói là phải cho chung vào một nồi. Đó chính là bí quyết thứ hai của vô tướng. Kỳ thực gia vị của vô tướng khác với canh bình thường. Gia vị của nó cũng là canh.
- Hả? Dùng canh làm gia vị.
Tả Bá Thanh càng nghe càng tò mò.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Vô tướng tổng cộng được hợp thành từ chín loại canh. Trong đó có một loại canh chính, tám loại là canh gia vị. Trong canh chính chỉ có thể có nguyên liệu tươi ngon, không được cho muối hoặc các loại gia vị khác. Ví dụ như nói chất điện giải của muối …. Cái này nói thế nào? Chính là muối có thể kết tủa một số chất, ngăn cản sự phân tích một số vị tươi ngon trong thực vật. Nhưng, không có muối cũng không được, cho nên phải dùng gia vị. Dùng gia vị để hấp thụ vị của gia vị, sau đó mới tới gia vị. Hay nói cách khác, chính là chia toàn bộ nguyên liệu ra thành chín phần, chế biến thành chín loại canh. Nhưng muốn thỏa mãn được hai điểm này, thứ nhất chính là cần nồi hơi đặc biệt. Ngoài ra, còn có một loại công cụ đặc biệt.
Tả Bá Thanh nói:
- Công cụ gì?
Lý Kỳ đang muốn nói, ngoài cửa bỗng có người nói:
- Tổng quản đại nhân, Hoa công công tới.
- Hoa công công? Hắn ta tới làm gì?
Tả Bá Thanh sửng sốt, liền nói:
- Ngươi để Hoa công công chờ một lát, ta sẽ ra sau.
- Vâng.
Sau khi người đó đi rồi, Tả Bá Thanh liền cười khổ với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ đệ à, phiền đệ rồi!
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Tả đại ca, câu này ca chớ nói linh tinh. Đệ và thái giám bình thường đều là cách biệt, phiền toái gì?
- Đệ biết Hoa công công này là người thế nào không?
- Ái nam ái nữ - ồ không, thái giám.
Tả Bá Thanh trợn mắt lườm:
- Ai hỏi đệ chuyện đó? Ta là hỏi đệ, đệ có biết Hoa công công này là người của ai không?
- Chuyện này sao đệ biết được? Thái giám đệ chỉ quen có Lương Thái úy và Đồng Thái úy thôi.
Lý Kỳ không có gì để nói, ai rảnh rỗi mà đi quan sát thái giám chứ, đây không phải là loại tâm lý biến thái.
Người này thật đúng là to gan lớn mật, phẩm chất cao càng khiến Tả Bá Thanh chấn động, liền nói:
- Lời này không thể nói được đâu.
Lý Kỳ cười nói:
- Đệ biết, cho nên ra khỏi cửa này đệ sẽ không nhận ghi nợ đâu.
Lại là chiêu này, Tả Bá Thanh cười khổ một tiếng nói:
- Hoa công công này thật khó lường, ông ta có lẽ là người của Trịnh Hoàng hậu.
Hoàng hậu? Lý Kỳ kinh ngạc, liền nhỏ giọng nói:
- Không phải là tới tìm đệ chứ?
Tả Bá Thanh không có bất kỳ hy vọng gì với Lý Kỳ, gật đầu nói:
- Chắc chắn là tới tìm đệ rồi. Trịnh Hoàng hậu từ trước tới giờ vô cùng tiết kiệm, bình thường cũng quản lý rất chặt chẽ với ngự thiện phòng. Món vô thường này của đệ tiêu tốn nhiều nguyên liệu như vậy, bà ta đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Ta còn nghe nói Hoàng hậu vì chuyện này mà đã tranh cãi với Hoàng thượng một trận đấy.
Chuyện này ta sớm muộn gì cũng đã biết rồi. Lý Kỳ khoát tay, buồn bực nói:
- Chuyện này chẳng liên quan gì tới đệ, là Hoàng thượng muốn đệ làm. Ngay cả giật giây đệ cũng không giật giây. Đệ cũng không có mục đích gì.
Tả Bá Thanh bình thản nói:
- Đệ sẽ không nói như vậy với Hoàng hậu chứ? Là thần tử đương nhiên là phải thay Hoàng thượng phân ưu rồi. Đệ còn lấy Hoàng thượng ra làm bia đỡ đạn, sao có thể được chứ?
Lý Kỳ thở dài nói:
- Đệ là tùy tiện nói thế thôi.
Tả Bá Thanh nói:
- Vậy đệ phải chú ý, ngộ nhỡ nói linh tinh thì đắc tội với Hoàng hậu là đệ phải chịu đấy.
- Đa tạ Tử đại ca nhắc nhở, đệ sẽ chú ý.
- Vậy chúng ta đi ra ngoài thôi.
Hai người đi xuống dưới lầu, chri thấy một vị thái giám mặc áo màu lam nhạt đang ngồi trên ghế, chí ít cũng đã 40 tuổi rồi, trắng trẻo, gày còm, không giống Đồng Quán. Vừa nhìn là có thể thấy, xem là ra bị tịnh thân từ khi còn rất nhỏ.
- Hoa công công, đã lâu không gặp.
Tả Bá Thanh chắp tay cười nói.
- Tả tổng quản.
Hoa công công đó ỏn ẻn thánh thót gọi, Lý Kỳ nghe mà lạnh run người.
Ánh mắt Hoa công công bống quay sang Lý Kỳ, cười nói:
- Vị này chẳng phải là Kim Đao Trù Vương nổi tiếng sao?
Lý Kỳ thấy buồn nôn, chắp tay nói:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Hoa công công cười nói:
- Ngươi ở đây thì tốt rồi, bọn ta đỡ mất công xuất cung tìm ngươi. Chuyện là thế này, Hoàng hậu nói từ sau khi Phó tổng quản tới ngụ thiện phòng, cũng muốn thử tài nghệ của Phó tổng quản, trưa nay bỗng muốn thử tay nghề của Phó tổng quản.