Hiển nhiên, lần đàm phán này Lý Kỳ lại một lần nữa nắm thế chủ đạo, cũng không phải Lý Kỳ có tài kinh thiên động địa, hay là có vận khí vương
bát gì, cũng không phải đầu năm nay thương nhân sẽ dễ đàm phán. Lần đàm
phán này sở dĩ vừa bắt đầu, hay có thể nói còn chưa bắt đầu, Lý Kỳ đã có thể chiếm được thượng phong, hoàn toàn là bởi hắn có được kĩ thuật ủ
rượu tiên tiến nhất trên đời, Thiên hạ vô song chỉ có duy nhất ở đây,
không có chi nhánh, ngươi không làm, sẽ có đầy người muốn giành lấy để
làm.
Bởi vì, ít nhất không phải vấn đề buôn bán bao nhiêu tiền, quan trọng là kiếm ít hay nhiều thôi.
Đây là ưu thế lũng đoạn đây.
Quá trình đàm phán tiến hành vô cùng nhanh chóng, bởi vì Lý Kỳ vừa mới
bắt đầu cũng chưa cò kè mặc cả gì, làm thì làm, không làm thì thôi, ta
đi tìm người khác, cho nên hai bên rất nhanh đã giao hẹn với nhau. Lý Kỳ cũng ghi chép lại yêu cầu mua sản phẩm và số lượng sản phẩm với bọn họ, đợi ngày mai viết xong hiệp ước, sẽ chính thức kí kết.
Những thương nhân Tây Hạ và Tạng Tộc chủ yếu mua Thiên hạ vô song, tiếp
đến là đồ hộp, tuy nhiên bọn họ cũng chưa vội mua số lượng lớn, số lượng cực kỳ ít, bởi vì bọn hò còn phải dò xét phản ứng của thị trường.
Lý Kỳ đương nhiên biết điều này, cho nên cũng rất sảng khoái đồng ý.
Mà Cao Ly, Đại Lý, còn có phía Nam lại mua một lượng lớn đồ hộp, thứ
nhất là vì Thiên hạ vô song không phù hợp với tình hình trong nước bọn
họ, thứ hai là bởi bọn họ giáp biển, nghiệp vụ trên biển rất phong phú,
đồ hộp với bọn họ mà nói hữu dụng hơn Thiên hạ vô song rất nhiều.
Về chuyện hợp tác mở quán rượu, Hạ Văn Nghị tỏ vẻ còn thật sự còn phải suy xét, cho nên tạm thời gặp trở ngại.
Lý Kỳ cũng không nôn nóng, hắn biết rằng một khi Thiên hạ vô song bán
chạy thì sẽ dễ nói chuyện. Hạ Văn Nghị đương nhiên sẽ tìm đến hắn, bởi
vì quán rượu chính là nơi bán tốt nhất. Từ hai đều trên có thể khẳng
định hắn tránh không được, có lẽ còn phải nhận càng nhiều ấy chứ.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa việc này, tâm trạng Lý Kỳ vô cùng khoái trá,
cuối cùng cũng giải quyết được một mối bận tâm, hát khẽ một giai điệu đi vào phòng khách, thấy tất cả mọi người vẫn đang rất nghiêm túc xét
duyệt hiệp ước mới kia, bởi vì trong hiệp ước có rất nhiều cái tên bọn
họ mới lần đầu nhìn thấy. Việc này phải hỏi rõ ràng, cho nên tới tận bây giờ vẫn chưa chứng thực được. Lý Kỳ yên lặng, quét mắt một vòng, chợt
phát hiện bốn tiểu công tử ngoại trừ Phàn Thiếu Bạch ở lại, ba người kia cũng không thấy bóng dáng đâu. Lặng lẽ gọi Tiểu Ngọc ra một góc, nhỏ
giọng nói: - Đám người Cao Nha Nội đâu rồi?
Tiểu Ngọc đáp: - Đám người Nha Nội chưa xem hiệp ước đã đi rồi.
- Cái gì? Bọn họ đến xem cũng không xem? Đây là vì sao?
Tiểu Ngọc chần chừ hồi lâu.
Lý Kỳ bất mãn liếc nhìn nàng, nói: - Còn có gì không thể nói sao?
- À. Không phải.
Tiểu Ngọc ngượng ngùng cười, nói: - Đám người Nha Nội và Sài quan nhân
nói bọn họ nghĩ đại ca người cũng không để họ dám động tay động chân vào hiệp ước, đã vậy cũng không cần ở đây làm chậm trễ thời gian.
Lý Kỳ mở to hai mắt: - Bọn họ nói vậy thật sao?
- Đúng.
Shit. Đây là lực uy hiếp của thực lực mà. Lý Kỳ gãi đầu:
- Bọn họ trở nên thông minh như vậy từ khi nào nhỉ? Bọn họ về rồi à?
- Vẫn chưa, bọn họ nói tới văn phòng của người ngồi một chút.
- Á --- cái gì? Văn phòng của ta?
- Đúng vậy.
Không ổn. Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng, nói với Tiểu Ngọc:
- Nơi này giao cho cô. Đợi khi ký lại thì báo với ta, ta đi ra ngoài trước. Hắn nói xong liền vội vã chạy ra ngoài.
Lý Kỳ ra khỏi phòng khách, đi thẳng tới văn phòng của mình, đi tới chỗ
rẽ lập tức nhìn, chỉ thấy túi đựng gậy gôn thả ở đó, cả gậy và bóng đều
không thấy đâu. Mà ngay cả miếng vải kia cũng không thấy nữa, chỉ còn
lại một lỗ nhỏ. Ngay cả cọng lông cũng không giữ lại, hắn tức giận vo
chặt hai nắm đấm, thật sự là sơ suất làm hỏng việc lớn rồi, không ngờ mà phòng bị bầy thổ phỉ này. Hung hăng mắng:
- Tiểu tử chó má, ngày đầu tiên tới cửa đã trộm đồ của lão tử --
Mã Kiều thản nhiên nói: - Phó soái, bọn họ là lần thứ hai đến đây.
Lý Kỳ quay đầu lại, cả giận nói: - Ta nói lần đầu là lần đầu, ngươi có ý kiến gì nào? Ngươi nói ngươi đây là làm bảo tiêu kiểu gì vậy, ngay cả
đồ trong văn phòng của ta cũng không bảo vệ được, ta còn có thể trông
cậy gì vào ngươi đây?
Mã Kiều phản bác: - Phó soái, ngươi đây cũng không thể trách ta được, ta làm sao tài giỏi bằng ngươi.
- Mịe! Ngươi không phải là cao thủ sao, cao thủ không phải là mắt thấy mười hai đường, tai nghe mười hai hướng sao?
Mã Kiều kinh ngạc nói: - Phó soái, ai mà lợi hại vậy? Ta – ta cũng chưa
có cái bản lĩnh này, mà ngay cả sư phụ ta cũng không làm được.
Tên này cũng quá nghiêm túc rồi. Lý Kỳ khoát tay nói: - Thôi đi, thôi
đi, lão tử không thèm nghe ngươi nói nữa, bây giờ ngươi gọi mấy tên canh cửa tới cho ta, lão tử phải biến mấy tên đó thành mồi câu cá.
Mã Kiều rất sợ hãi, nói: - Phó soái, không phải chỉ là mấy tên đầu gỗ
thôi sao, ngươi lấy người ta làm mồi nhắm, vậy cũng quá tàn nhẫn, hơn
nữa đây còn là chuyện phạm pháp đó.
Tên trộm này sao lại luôn nhớ nói xấu ta đây. Lý Kỳ giận tái mặt, chỉ
vào Mã Kiều, nói không ra lời. Chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười. - Việc này không thể trách bọn họ.
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Tinh Yến đứng ở cửa cười dài, nhìn bọn họ.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Cô vẫn ở đây à?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Đang chuẩn bị đi.
- Vừa rồi cô nói vậy là có ý gì?
Triệu Tinh Yến mím môi cười nói: - Ta muốn nói cho ngươi biết, Cao Nha
Nội cũng không ngu xuẩn đến mức trực tiếp cầm giỏ trúc đi ra từ cửa
chính, y đã gọi người dưới lầu tiếp ứng từ trước, sau đó ném giỏ trúc
qua cửa sổ.
Ngươi nha, cũng đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Cao Nha Nội rồi,
điểm đó nhất định là do Tiểu Cửu khốn kiếp nghĩ ra. Lý Kỳ tức giận nói: - Cô đã nhìn thấy, vì sao không cản bọn họ lại?
Triệu Tinh Yến cười nói: - Ta cũng chỉ ở trên hành lang trước cửa sổ
đúng lúc đó, đợi khi ta phát hiện ra, muốn ngăn cũng không còn kịp rồi,
nói sao ta cũng không ngu xuẩn đến mức vì chút chuyện nhỏ mà đắc tội tứ
tiểu công tử tiếng ác đồn xa này.
Lý Kỳ nhướn mày, liếc nhìn nàng, hỏi: - Cô ở đây có phải là muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận của ta hay không.
- Sao ngươi lại nghĩ vậy?
- Rất đơn giản, bây giờ mục đích cô đến cũng đạt được rồi, cô ở đây cũng không phải là muốn ăn cơm trưa cùng ta chứ, ngoài việc đó ra, ta thật
sự không nghĩ ra lí do nào khác.
Triệu Tinh Yến lại cười hì hì nói: - Có đôi khi quá thông minh, sẽ chỉ làm cho mình càng tức giận hơn thôi.
Lý Kỳ cắn chặt răng cười nói: - Ta đây tuyệt đối đồng ý. Hiện tại ta rất tức giận, cô đạt được mục đích rồi đấy.
- Có câu "Có được ắt có mất". Ngươi vừa mới bàn bạc được một vụ làm ăn
lớn, mất đi ít đồ này có đáng gì. Ta đi trước đây, cáo từ.
Triệu Tinh Yến lại cười hì hì, sau đó để lại cho Lý Kỳ một bóng lưng mê người.
- Đồ nhân yêu đáng ghê tởm. Lý Kỳ nghiến răng kèn kẹt, trầm giọng nói
với Mã Kiều: - Mã Kiều, nếu ta bảo ngươi đi bới tung quần áo các nàng
này lên, ngươi có làm không?
Mã Kiều sửng sốt, lập tức nghiêm mặt nói: - Nói rõ trước. Ta cũng không
phải không làm được, chỉ là ta sẽ không làm chuyện hạ lưu này, nếu để sư muội ta biết được, chỉ sợ nàng cả đời sẽ không để ý tới ta.
Điều này cũng liên quan đến sư muội ngươi? Lý Kỳ hơi trừng mắt nhìn Mã
Kiều, lập tức cười lạnh nói: - Không sai, không sai, nàng nói không sai. Có được ắt có mất, có mất ắt có được. Hay cho Cao Nha Nội ngươi, hôm
nay ngươi trộm của ta một cây gậy gôn, hôm khác ta sẽ đòi của ngươi một
cái sân gôn, dù sao trong nhà ngươi cũng có mà, oa ha ha.
Xem ra phó soái bị đả kích rất mạnh. Mã Kiều lắc đầu thở dài.
Lý Kỳ nghỉ ngơi ở phòng làm việc chưa được bao lâu. Tiểu Ngọc đã gọi hắn tới ký tên. Đi vào phòng khách, Lý Kỳ ngồi ở bàn ký hợp đồng đề tên
mình, bút lông ngỗng này không phải người bình thường có thể bắt chước
được.
Sau đó, Lý Kỳ sai người mời những người này tới Túy Tiên Cư dùng bữa.
Chu Thanh cũng không vội đi, đợi mọi người rời khỏi đây. Hắn mới nhỏ giọng nói: - Lý sư phó, có chuyện ta muốn nói với ngươi.
- Chuyện gì?
Bạch Thiển Dạ đã đi tới cười nói: - Lý đại ca. Là thế này, thương nhân
Tây Hạ tên Hạ Văn Nghị kia nói y có một người bạn tốt kinh doanh vải
vóc, y hy vọng được mang một ít trang phục kiểu mới kia trở về cho người bạn đó xem.
Lý Kỳ mừng rỡ nói: - Đây là chuyện tốt đó.
Chu viên ngoại thở dài: - Nhưng hiện giờ chúng ta còn không cung ứng kịp nơi gần, càng miễn bàn tới chuyện bán đi Tây Hạ, hơn nữa biên cảnh giữa Đại Tống chúng ta và Tây Hạ vẫn luôn không yên ổn, chuyện này quá mạo
hiểm rồi.
Lý Kỳ nhấc tay nói: - Chu viên ngoại, việc này ngài có thể yên tâm, nhà
xưởng đó chẳng phải đã xây xong rồi ư, đợi khi nhà xưởng ổn định, vậy
cũng không cần lo không có hàng rồi, hơn nữa đây tuyệt đối là thời khắc
lịch sử, về phần ngài lo lắng việc quá phiêu lưu, ta tự có cách giải
quyết giúp ngài, ngài chỉ cần đàm phán ổn thỏa là được.
Chu Thanh nghe xong, cười gật đầu nói: - Vậy được, Chu mỗ biết phải làm thế nào rồi, cáo từ.
- Đi thong thả.
Đợi Chu Thanh đi rồi, Bạch Thiển Dạ chu miệng nói: - Chu viên ngoại thật là bất công, muội vừa rồi nhanh miệng nói thẳng ra, ông ta vẫn do dự
như trước, đại ca huynh nói một câu, ông ta đã đồng ý ngay.
Lý Kỳ cười nói:
- Tốt lắm, muội cũng đừng nóng giận, làm một thương nhân điềm đạm, tâm trạng nhất định phải ổn định mới được.
Bạch Thiển Dạ bĩu môi nói: - Đại ca, huynh đừng an ủi muội, muội biết
bọn họ đều không tin tưởng muội, hơn nữa về phương diện buôn bán, muội
chắc chắn không bằng huynh, tuy nhiên huynh yên tâm, sớm muộn cũng có
ngày, muội sẽ chứng minh rằng bọn họ đều sai hết.
Nàng rất hiếu thắng, nhưng vì sự thông minh lanh lợi của mình, lại là
thiên kim cao quý, cho nên rất ít khi bị suy sụp. nhưng từ khi tiếp nhận ngân sách, nàng nhiều lần bị hạ nhục, nhiều khi, lời nàng nói ra, người khác có lẽ sẽ không tin, nhưng từ lời Lý Kỳ nói ra, người khác lại tin
không chút nghi ngờ, điều này khiến lòng tự ái của nàng bị tổn thương.
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức cười nói đùa: - Đại ca sẽ chờ, nữ cường của ta – ôi, nếu phu nhân có thể có một nửa chí tiến thủ như của muội, vậy ta
cũng không vất vả thế này, cùng là nữ nhân, sao lại khác biệt lớn như
thế.
Lý Kỳ vừa dứt lời, phía sau chợt vang lên một thanh âm lạnh lùng: - Nói
xấu sau lưng người khác không phải việc làm người quân tử.
Bạch Thiển Dạ khẽ le lưỡi, không dám quay đầu lại, lặng lẽ liếc Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười khổ, phu nhân này đúng là xuất quỷ nhập thần. Quay đầu lại,
lộ ra nụ cười ôn hòa, nói: - Phu nhân, hình như ta chưa từng tự nhận
mình là quân tử, hơn nữa hiện giờ hình như phu nhân đang ở sau lưng nghe trộm ta nói đó.
Tần phu nhân hừ nhẹ một tiếng, nói: - Thất nương tới ngồi ở văn phòng của ta một lúc, ta có việc cần bàn với muội.
- À.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vừa lúc tiện đường, mọi người cùng đi đi.
Lúc này Tần phu nhân mới nghĩ đến văn phòng của mình ở trong văn phòng
của Lý Kỳ, nàng gọi Bạch Thiển Dạ đi, Lý Kỳ nhất định vui mừng khôn
xiết, nhất thời mặt đang tức giận lại đỏ bừng, càng thêm quyến rũ.
Kỳ thật Lý Kỳ nào có rảnh rỗi cùng Bạch Thiển Dạ, hắn còn rất nhiều việc phải xử lý, không chỉ có hắn, toàn bộ công ty đều đang chịu một sức ép
rất lớn, bởi vì có rất nhiều tư liệu cần xử lý.
Không để ý, màn đêm đã phủ xuống.
Mã Kiều đã uống cạn sạch rượu cuối cùng trong tủ từ lâu, sờ sờ bụng, nói với Lý Kỳ đang xem hợp đồng: - Phó soái, đi ăn cơm thôi.
Lý Kỳ nao nao, liếc nhìn sắc trời, cũng đến giờ ăn cơm rồi, cười khổ lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài, lúc này toàn bộ nến trong đại lâu đã được
thắp sáng trưng. Hắn vừa tới, gần như mọi người trong công ty đều nhìn
hắn, trong mắt đều chan chứa chờ mong. Khẽ mĩm cười, nói: - Mọi người
vất vả rồi, ta đã gọi người đưa cơm tối tới, mọi người tiếp tục cố gắng
tranh thủ hoàn thành công việc sớm một chút.
Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến mọi người xôn xao.
Lý Kỳ lần lượt nhìn từng khuôn mặt buồn bực, trong lòng rất vui mừng,
đây đã nói lên công nhân của hắn đã có ý thức giữ gìn lợi ích của bản
thân, cũng làm cho hắn nhớ đến cảm giác này của mình ở hậu thế.