Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1207: Chương 1207: Con đường sữa bột (1)




Sau khi rượu ngon mồi ngon xong rồi, lại là lúc phân ly.

Đám người Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến tiễn Tông Trạch khoảng chừng 10 dặm đường. Khi thấy sắp ra khỏi phạm vi của kinh sư, Tông Trạch liền dừng lại, lần thứ ba chắp tay nói:

- Các vị xin dừng bước, hôm nay đa tạ Kinh tế sử thịnh tình khoản đãi, Tông Trạch xin cáo biệt từ đây.

Lần này Lý Kỳ không miễn cưỡng nữa, chắp tay hồi lễ nói:

- Tông bá bá thuận buồn xuôi gió.

- Sau này gặp lại.

- Sau này gặp lại.

Tông Trạch lại chắp tay với hai người, sau đó đi về phía đông.

Triệu Tinh Yến nhìn theo bóng Tông Trạch, bỗng lên tiếng:

- Ngươi thật là may mắn, có thể gặp được Tông bá bá. Với tài năng của Tông bá bá, tương lai nhất định sẽ giúp được ngươi rất nhiều.

Giọng nói cực kỳ bình thản, giống như cuộc nói chuyện rất bình thường.

Lời này nghe thì có vẻ chua chát, Lý Kỳ nhíu mày lại nhìn Triệu Tinh Yến nói:

- Cô ghen tị à?

Triệu Tinh Yến hơi giật mình, nói:

- Ta ghen tị? Ta chỉ là cảm khái cho vận may của ngươi quá tốt.

Nói xong, nàng liền lên ngựa, quay đầu đi về phía trong thành.

Lý Kỳ cũng lên ngựa, đi theo, nói:

- Sai rồi! Chuyện này chẳng liên quan gì tới may mắn. Đây là nhân phẩm của ta tốt.

- Nhân phẩm?

Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói:

- Trên người ngươi còn có thứ này sao? Lẽ nào là ta nhìn lầm, không thấy được?

Trời! Người này quả đúng là muốn đả kích ta quá đi! Lẽ nào ngưỡng mộ ta là đường đường một người đàn ông? Ừ, nhất định là vậy rồi. Lý Kỳ nói tiếp:

- Xem con mắt vụng về của cô, ta không thèm chấp vặt.

- Thật là cảm ơn.

Triệu Tinh Yến mỉm cười, bỗng nghiêm mặt nói:

- Tuy nhiên, có chuyện ta thấy rất tò mò.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta có thể không trả lời đâu.

Triệu Tinh Yến hơi giật mình, lo lắng nói:

- Trước đây, ngươi và Tông bá bá chưa từng gặp mặt. Hơn nữa, Tông bá bá cũng không có danh vọng lớn như Chủng bá bá. E là ngay cả danh tiếng của đồ đệ ngươi cũng còn cao hơn ông ấy, vì sao ngươi lại tin ông ấy mà giao nhiệm vụ lớn như vậy cho ông ấy? Điều này khiến ta thực sự không hiểu được.

Chuyện này có gì mà lạ? Ta đã học qua lịch sử rồi, cô thì chưa! Nói đơn giản là vậy, nhưng đây là ưu thế duy nhất của Lý Kỳ. Cho dù là người thân cận nhất, hắn cũng tuyệt đối không thể nói thật được. Thậm chí có thể nói đây là một bí mật mà sớm đã xác định là phải mang vào quan tài rồi. Hắn bình thản nói:

- Đó là bởi vì Nhạc Phi ở trước mặt ta đã dốc lòng đề bạt Tông bá bá. Ta cũng có điều tra qua một chút, cũng chẳng phải là bảo sao nghe vậy, không có gì mà tò mò cả.

Triệu Tinh Yến lắc đầu nói:

- Cũng không thể nói như vậy được. Tông bá bá là một nhân tài. Chuyện này ta cũng hiểu. Tuy nhiên, ngươi cũng hiểu, phàm thì người trong chốn quan trường, tuyệt đối không có hạng người vô năng, chỉ là thấy họ chú trọng là đại nghĩa hay lợi lộc nhỏ mà thôi. Hơn nữa, con người ta đều là tư lợi. Ngươi cũng hiểu Tông bá bá là người thế nào chưa? Ngươi có biết trong lòng ông ta nghĩ cái gì chưa? Còn nữa, ngươi dám khẳng định Tông bá bá không có bất kỳ tâm tư riêng trong chuyện này chứ?

Xem ra ta vừa mới biểu hiện là quá nhiệt tình rồi. Từ nay về sau nhất định phải chú ý một chút. Lý Kỳ cười nói:

- Dùng người không nghi ngờ. Nghi ngờ người thì không dùng. Nếu không dùng ông ta, cô cho rằng bên cạnh ta còn có ai thích hợp hơn không? Làm kinh doanh đều không có ổn định mà không kiêm bồi thường. Làm quan lại không phải như vậy.

Triệu Tinh Yến nhíu mày, trầm lặng không nói.

Lý Kỳ liền chuyển đề tài:

- Đúng rồi, hình như cô còn nợ ta thứ gì đó?

Triệu Tinh Yến sửng sốt, nói:

- Ta nợ ngươi lúc nào? Nếu nói nợ, cũng là ngươi nợ ta.

Cô sao phải kích động thế chứ? Lý Kỳ tức giận nói:

- Đương nhiên là một lời chúc mừng rồi, cô đừng nói là cô không biết.

Triệu Tinh Yến bừng tỉnh, vẻ mặt lúng túng, lúc này mới tháo chiếc khuyên tai đó xuống, đưa tới nói:

- Chúc mừng ngươi có được quý tử. Chiếc khuyên tai này là đồ vật có giá trị nhất trên người ta, ngươi ghét bỏ cũng vô dụng.

- Ây da, cô đang làm gì thế? Ta chỉ là muốn một lời chúc mừng mà thôi. Ha ha, cô thật là quá khách khí rồi, ta sao dám ghét bỏ chứ?

Trong lúc nói chuyện, Lý Kỳ đã cầm lấy ngọc bội. Nhưng thấy là một đóa hoa sen nở rộ, cảm xúc dâng lên, tuyệt đối là cực phẩm trong ngọc, thầm nghĩ, ôi trời! Người con gái này không thể là Bạch Liên giáo chứ? Nhưng, hình như là đầu năm nay không có Bạch Liên giáo!

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Ngươi nói với ta câu này không phải là ghi nhớ món quà này của ta đấy chứ?

Củ chuối! Điều này cũng bị cô nhìn ra. Lý Kỳ đỏ mặt lên, cúi đầu nhìn chiếc khuyên tai trong tay, bỗng nhíu mày nói:

- Nhớ lần đầu gặp cô, chiếc khuyên tai này cô đã đeo rồi. Đối với cô mà nói nhất định là có ý nghĩa rất lớn, sao cô lại tặng nó cho ta?

Triệu Tinh Yến bật cười ha hả, nói:

- Trí nhớ của ngươi quả thật rất tốt. Nhưng, những thứ này là vật ngoài thân, có ý nghĩa gì chứ? Trước đây món quà ta tặng cho ngươi còn có ý nghĩa hơn điều này. Huống hồ, đây cũng chẳng phải là tặng cho ngươi, mà là tặng cho lệnh lang. Được rồi, ta đi trước đây, cáo từ.

Nói xong, nàng liền phóng ngựa rời đi.

Lý Kỳ nhìn theo bóng Triệu Tinh Yến đi xa, ánh mắt bỗng trở lên thâm thúy.

…………

Trở về trong thành, Lý Kỳ liền tới lầu các của Lý Sư Sư. Ban đầu Tống Huy Tông nhờ hắn chăm lo tới việc ăn uống của Lý Sư Sư. Nhưng đúng lúc Lý Chính Hi ra đời. Cho nên, việc này Lý Kỳ đã lâu rồi không tới thăm Lý Sư Sư. Đương nhiên, chuyện cơm nước cũng đều là thực đơn của hắn đưa ra, chỉ có điều là do Ngô Tiểu Lục đi làm.

Tới lầu các của Lý Sư Sư, Lý Kỳ bỗng thấy Lưu Vân Hi một mình ngồi trong đại sảnh của tầng một, cầm một bình rượu và mấy chiếc ly nhỏ, đang làm cái gì thế? Hiếu kỳ bước tới, nói:

- Quái Thập Nương, cô ở đây làm gì thế?

Lưu Vân Hi ngẩng đầu lên, thấy Lý Kỳ, liền nói:

- Ngươi tới thật đúng lúc, ta đang nghiên cứu món sữa của ngươi.

Lý Kỳ vừa nghe xong, liền ngồi xuống nói:

- Thật sao?

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Loại sữa này của ngươi quả thực là rất tốt.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:

- Lời này là thế nào?

Lưu Vân Hi liền giải thích:

- Chuyện này bắt đầu từ khi ta trị bệnh cho Lý nương tử. Ban đầu, mặc dù hàng ngày ta đều cố gắng châm cứu cho nương tử, nhưng nhiều khi Lý nương tử vẫn vì bệnh cũ tái phát mà nửa đêm tỉnh giấc, khó mà ngủ lại được. Tinh thần giảm sút, dẫn tới hồi phục chậm. Ôi, tiếc là ta lại không thể kê đơn cho cô ấy, giúp cô ấy giảm đau. Khi đó, ta liền nhớ tới việc dùng thử mật ong. Nhưng, nếu chỉ ăn mật ong không, thì hiệu quả rất nhỏ. Sau đó, ta liền nghĩ tới sữa của ngươi. Còn nhớ lúc đầu ta cũng đã nói qua với ngươi rồi, sữa bò cộng thêm một chút mật ong, khẩu vị rất tuyệt. Do đó, ta liền mạnh dạn cho mật ong vào sữa bò, mỗi tối trước khi đi ngủ cho Lý nương tử uống một ly sữa mật ong nóng. Không ngờ, điều này lại có thể hóa giải được đau đớn của Lý nương tử. Thậm chí còn có thể khiến cho sức khỏe của cô ấy hồi phục rất nhanh, còn nhanh hơn cả dự kiến của ta. Bây giờ ta đang nghiên cứu xem rốt cuộc là nên chế biến thế nào mới có thể phát huy được công hiệu lớn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.