Những người này rốt cuộc là ai vậy?
Lý Kỳ thấy bọn thích khách này hạ thủ vô tình, mặc dù là đối xử với bạn
của mình thì Lý Kỳ cũng như vậy, không thể nào ngăn được mồ hôi lạnh
chảy thành từng dòng, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi từ tận trong tim.
Mà tên thích khách kia hình như không để ý đến người bạn bị thương của
mình, không hề do dự, gã một lần nữa giương kiếm về phía Mã Kiều.
Mã Kiều thuận theo đường kiếm của gã, lăn về đàng sau một vòng, khó khăn lắm mới tránh được.
Chỉ nhìn thấy mũi đao kia tóe lửa tại chỗ mà Mã Kiều vừa lăn qua.
Mã Kiều là một người ưa thể diện, bình thường nếu không phải là tình
huống nguy hiểm thì y tuyệt đối sẽ không không chọn cách lẩn tránh như
thế này, nhưng với tình hình vô cùng ác liệt trước mắt thì y không còn
sự lựa chọn nào nữa.
- Bịch, bịch!
- A!
Đúng là họa vô đơn chí, đúng lúc Mã Kiều chuyện của mình còn lo không
nổi thì bên kia một mình Lỗ Mỹ Mỹ phải chống chọi với nhiều cao thủ như
vậy, nên không thể cầm cự được lâu và đã bị hai cú đá của đối phương vào bụng, may mà công phu của nàng khá tốt nên chỉ đứng không vững, lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Dám đá sư muội của ta? hai mắt của Mã Kiều đỏ ngầu lên, rồi bất chấp tên thích khách đang đứng ở trước mặt, hùng hổ như một con sư tử đang tức
giận lao về phía Lỗ Mỹ Mỹ.
Đúng lúc đó, khi mà Lỗ Mỹ Mỹ chưa kịp đứng vững thì có hai thanh đao lướt gió phi về phía nàng.
Lỗ Mỹ Mỹ không nghĩ rằng Mã Kiều lại có thể nhanh như vậy, theo quán
tính nàng liền giơ tay lên đỡ, rồi đúng lúc đó, đột nhiên nàng bị một
bàn tay vô hình lôi về phía sau. Thì ra đó là sư huynh Mã Kiều đã cướp
nàng về từ tay của lão Tử Thần, lúc đó sau khi kéo nàng về phía sau, Mã
kiều đã thuận chân đá văng hai thanh đao đó.
Lý Kỳ nhìn thấy cảnh tượng đó cũng kinh hồn bạt vía, rồi hắn chợt nghe
thấy tiếng hét chứa đầy sự lo sợ của Phong Nghi Nô hướng về phía mình:
"cẩn thận".
Hóa ra tên thích khách phía trước căn bản là không nhằm vào Mã Kiều, mục tiêu của hắn là hướng lưỡi đao về phía Lý Kỳ- người vẫn chưa hoàn hồn
sau chuyện vừa rồi. Tên này ra tay hết sức độc ác, đến một con đường
sống cũng không chừa cho đối phương.
Lỗ Mỹ Mỹ vừ mới thoát chết trong gang tấc nên tinh thần vẫn chưa hết
hoảng hốt nhưng khi nhìn thấy Lý Kỳ rơi vào cảnh tượng như vậy vẫn dũng
cảm lao tới, đá tên thích khách kia ngã nhào xuống đất.
Cho dù tên thích khách kia là một người có cơ thể cường tráng nhưng bị
một người có võ công cao cường như Lỗ Mỹ Mỹ đá cho một cú thì vẫn phải
loạng choạng một lúc, nhưng ngay sau đó hắn lấy lại được thăng bằng liền lập tức vung đao lên chém tới tấp về phía nàng.
Lỗ Mỹ Mỹ cũng nhanh chóng tránh sang một bên nhưng mũi đao dường như vẫn xoẹt qua vùng eo của nàng, khiến cho y phục của nàng bị rách một miếng
khá dài, nếu như lúc đó mà nàng chỉ phản ứng chậm một giây thôi thì dúng là thần tiên cũng không thể cứu được.
Lý Kỳ sau mọt lúc ngơ ngác thì cũng đã lấy lại được tinh thần, hắn quay
sang nhìn vị nữ nhân đứng trước mặt mình mà trong lòng dấy lên đủ mọi
cảm xúc lẫn lộn, không chần chừ hắn nắm lấy tay của Phong Nghi Nô chạy
về phía trước. Đúng hiện tại không phải lúc nói đến chuyện nghĩa khí,
hắn cũng hiểu rõ, chuyện hắn không có mặt ở đây sẽ tốt hơn cho hai huynh muội Mã Kiều.
Nhưng mấy tên sát thủ kia lại không để cho Lý Kỳ được toại nguyện, bọn
chúng đột nhiên đuổi theo, không quên chĩa mũi đao về phía hắn.
Thấy vậy, Lý Kỳ theo quán tính liền lùi về phía sau.
Lỗ Mỹ Mỹ cũng chạy theo, tay trái xuất chiêu. Còn tên sát thủ kia thấy
Lý Kỳ lui về phía sau liên chuyển mũi đao về phía Lỗ Mỹ Mỹ.
Lõ Mỹ Mỹ lập tức từ phía sau tiến lên, giơ chân phải lên đá bay thanh đao.
- Bịch, bịch- vang lên hai tiếng.
Tên thích khách kia sau khi trúng một trưởng của Lỗ Mỹ Mỹ thì lùi về sau vài bước, nhưng cũng sau cú đá đó mà Lỗ Mỹ Mỹ bị ngã một cái thật mạnh
xuống đất.
Tên sát thủ kia đứng còn chưa vững nhưng đã hướng đao về phía của Lý Kỳ. sau khi chạm đất Lỗ Mỹ Mỹ cũng lợi hại như tên kia, ngay lập tức đúng
dậy, tiếp tục đấu chọi với tên thích khách.
Con đường này sao mà rộng đến như vậy, nếu như không có lỗ Mỹ Mỹ kịp
thời ra tay cứu giúp, chứ nếu không thì Lý Kỳ khó lòng mà chạy thoát
thân được.
Lý kỳ lúc này đây cũng đang rất lo lắng, dù hắn có chết ở đây thì đó
chính là số mạng của hắn, hắn vốn dĩ không thuộc về nơi này nhưng Phong
Nghi Nô thì khác, hắn tuyệt đối không muốn liên lụy đến nàng, hắn không
đủ nhẫn tâm để nàng cùng chịu chung số phận với hắn. nhưng khổ một nỗi
hắn lại không có võ công, mấy tên thích khách kia lại muốn đuổi cùng
giết tận hắn, hắn thực sự là chưa nghĩ ra cách nào cả.
- Sư muội.
Mã Kiều đã bắt đầu cảm thấy bất an, tuy rằng y liên tiếp đánh lui kẻ thù nhưng khổ một nỗi,trong tay y giờ đây lại không có vũ khí, không thể
nào mà giết được bọn chúng. Mặt khác bọn người này giống như người sắt
vậy, hết lượt này tới lượt khác, một khi chúng đã xuất chiêu thì đều là
những chiêu muốn lấy mạng đối phương. Hạ gục bọn chúng dường như là một
điều không thể. Đâu chỉ có vậy, bọn chúng người nào người nấy đều là
những cao thủ bậc nhất, nếu như không phải ở trong con ngõ hẻm này,
không thể nào mà phát huy được sức mạnh của tập thể, chứ nếu không thì
Mã Kiều cũng không có cách gì đấu lại bọn chúng.
Mã Kiều trong òng dang bận lo lắng cho Lỗ Mỹ Mỹ nên có bị phân tâm một
chút, xuất chiêu hơi chậm và chính điều này đã tạo cơ hội cho đối
phương. Ánh đao lóe lên khiến cho Mã Kiều hoảng hốt, y chỉ kịp lùi lại
phía sau để tránh nhát đao, tuy rằng Mã Kiều đã tránh được nhát đao chí
mạng đó nhưng nhát đao đó vẫn xoẹt qua bụng y và để lại một vết thương
khá nặng.
Nhát đao này cũng được gọi là khá nặng thế nên Mã Kiều không tự chủ
được, loạng choạng lùi về sau vài bước, nhưng ngay sau đó, khi tên kia
chưa kịp phản ứng gì thì Mã Kiều đã đâm thẳng một đao vào người gã.
Các ngươi đúng là không coi ai ra gì! Mã Kiều lúc này thực sự là vô cùng tức giận, hùng dũng bước về phía tên này đồng thời dùng hai ngón tay
phải đâm mạnh vào mắt gã, động tác của Mã Kiều lúc này nhanh như chớp và cũng rất chuẩn xác.
Nhưng thật bất ngờ, một lưỡi đao đã lướt qua vành tai của Mã Kiều khiến
cho tai y bị mất một miếng nhỏ và những giọt máu đỏ tươi thi nhau chảy
xuống cổ.
- A !
Gần như trong giây phút lưỡi đao lướt qua tai Mã Kiều, thì hai ngón tay
của y đã đâm thẳng vào mắt tên này, khiến cho máu bắn ra tung tóe, lấm
tấm trên mặt Mã Kiều, lúc này đây vẻ mặt vốn đã không mấy hiền từ càng
thêm dữ tợn.
Những tên còn lại trông thấy cảnh tượng này thì không hề tỏ ra sợ hãi,
trong đó có hai tên nhất tề xông lên, một tên thì tấn công phía bên tay
phải của Mã Kiều, tên còn lại thì đâm thẳng phía ngực của Mã Kiều.
Trong nháy mắt, hai tay của Mã Kiều thu lại, quay sang nhìn thẳng vào tên kia, rổi nhanh chóng lướt về phía trước.
Sau đó một cảnh tượng huynh đệ tương tàn đã xảy ra vô cùng thảm thương,
cái tên định đâm vào ngực Mã Kiều thì lại đâm trúng ngực của đồng bọn,
còn cái tên định chặt đứt tay của Mã Kiều thì lại chặt đứt tay của tên
đã đâm vào ngực hắn.
Chính bản thân Mã Kiều khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi hoảng sợ.
Đúng là những tên sát thủ máu lạnh, thấy đồng bọn của mình như vậy, thay vì chạy đến cứu hai tên kia thì bọn chúng vẫn tiếp tục xông lên chém
tới tấp về phía của Mã Kiều.
Mã Kiều đã bắt đầu thay đổi chiến thuật, y vừa đánh vừa lui xuống, y
hiện giờ không chỉ nghĩ đến bản thân mà còn là vì Lỗ Mỹ Mỹ, y hi vọng
mình có thể lùi đến chỗ của của Lỗ Mỹ Mỹ, thứ nhất là có thể giảm bớt áp lực cho nàng, hoặc nếu không thì có thể chết cùng một chỗ với Lỗ Mỹ Mỹ.
Nhưng y càng lui thì càng bị đối phương đánh áp đảo.
Rồi lại nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng "bịch".
Võ công của Lỗ Mỹ Mỹ dù sao cũng không bằng Mã Kiều, nhưng đối phương
lại có vũ khí trong tay. Còn nàng thì lại không có vũ khí tốt, đấu với
người kia cũng được vài hiệp rồi nên nàng đã bị đuối sức. nhìn thấy đối
phương chĩa đao về phía mình thì nàng chỉ có thể nghiêng người để né
nhát đao đó. Tận mắt chứng kiến cảnh đó, Mã Kiều không màng đến vết
thương nặng ở bụng vẫn chạy đến đá bay tên này, khiến gã đập lưng vào
tường.
Tên thích khách này hiểu ràng không còn cơ hội để mà tấn công Lý Kỳ nữa
nên đã chuyển hướng tấn công sang Lỗ Mỹ Mỹ, gã xông lên định giơ đao
chém nàng.
- Đừng!
Lý Kỳ bị thấy cảnh tượng đó nên nhất thời bị kích động đến mức dũng cảm
quên mình. Hắn hiểu rõ hơn ai khác, bây giờ mạng của hắn và mạng của Lỗ
Mỹ Mỹ là một, nàng mà có mệnh hề gì thì hắn cũng sẽ chết, xét về tình và về lý, hắn đều không muốn Lỗ Mỹ Mỹ phải chết một cách oan uổng.
Tên thích khách kia đột ngột xoẹt qua một nhát đao lạnh, nhưng hướng đi của lưỡi đao đã chuyển hướng.
Và Lỗ Mỹ Mỹ hét lớn: - Cẩn thận!
- Sư muội!
Mã Kiều nhất thời cũng bị kích động, hoàn toàn không còn để ý đến tên sát thủ trước mắt, vội vàng xoay người về phía Lỗ Mỹ Mỹ.
Nhưng khi Mã Kiều làm như vậy thì chẳng khác nào tạo cơ hội cho tên
thích khách kia, còn y thì đời nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy nên y đã
chớp lấy thời cơ đâm người phía trước một đao.
Cho dù thân thủ của Mã Kiều cũng thuộc hạng cao thủ nhưng nhát đao này
quả thực là rất lợi hại, y muốn tránh cũng không tránh được.
- Lý Kỳ!
- Sư ca!
Phong Nghi Nô và Lỗ Mỹ Mỹ đồng thời kêu tên hai người đó trong hoảng loạn.
Trong khoảnh khắc cái chết cận kề đó, đột nhiên một tiếng "vút, vút"
vang lên, một người lạ nào đó lướt qua đám cỏ dại đánh thẳng vào mặt tên sát thủ đứng cạnh Lỗ Mỹ Mỹ, và cũng trong khoảnh khắc ấy một chiếc nón
lá bay trúng vào tay tên sát thủ đang định chém Mã Kiều.
Với sự xuất hiện của người bí ẩn này mà tính mạng của Lý Kỳ và Mã Kiều đã được giữ lại.
Phần eo của Lý Kỳ đột nhiên bị ai đó đá cho một phát, khiến hắn ngã nhoài trên mặt đất.
Mọi người có mặt ở đó vẫn chưa hết bàng hoàng thì ánh sáng chợt lóe lên, ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn thảm thiết của ai đó hét lên, thì ra
là tên thích khách đứng trước mặt Lỗ Mỹ Mỹ đã bị một lưỡi kiếm đâm trúng yết hầu, còn lưỡi đao của một tên sát thủ định đâm Lý Kỳ đã kịp thời
được chuyển hướng.
Hiển nhiên, nếu mà Lý Kỳ không bị ai kia đá cho một cái thì có lẽ hắn đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao kia.
Sự thay đổi đột ngột này đúng là khiến cho mọi người vần cứ ngây người ra, chưa kịp phản ứng gì hết.
- Trời ơi, trời ơi, đám tiểu tặc các ngươi đúng là to gan lớn mật, lại
còn dám bắt nạt Mỹ Mỹ của ta, các ngươi có chết cũng không đền hết tội.
Một âm thanh khàn khàn từ chỗ đất bằng vang lên.
Chỉ thấy một vị đại thúc trung niên với mái tóc lộn xôn, rối tung, tay
phải thì cần một thanh trường kiếm, nhưng tư thế thì như cầm một chiếc
cần câu, trông vị đại thúc này một chút mỹ cảm cũng không có, lại còn
việc cứ ở đây mà rung đùi đắc ý, chỉ riêng kiểu tóc vượt qua cả tính
thẩm mỹ đã khiến người ngoài cảm thấy bộ dạng của y như một kẻ bất cần
đời, đặc biệt là cái miệng nồng nặc mùi rượu.
Người này chính là kẻ nát rượu nằm ở bãi cỏ khi nãy.
Lỗ Mỹ Mỹ mừng rỡ kêu lên: - Sư phụ !
- Sư phụ?
Lý Kỳ mắt tròn mắt dẹt, ngơ ngác không hiểu chuyện gì: " vị này chính là kỳ nhân người mà trong truyền thuyết đã dạy dỗ ra đám người tài Mã Kiều đây ư? Ồ, nhưng cũng rất giống mà."
- Mỹ Mỹ, hì hì hì, sư phụ xin lỗi con nha.
Giọng điệu kiêu ngạo củavị đại thúc trung niên đột nhiên lại chuyển sang đầy ngẹn ngào, rồi quay đầu đi và nói: - Nếu không phải sư phụ thấy
tính mạng của mấy đứa đang gặp nguy hiểm thì sư phụ sẽ không bao giờ lộ
diện gặp mấy con đâu.
"Tình huống cấp bách?" Lý Kỳ nén nỗi đau đứng dậy, nhìn hai người họ bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Mã Kiều nhìn thấy Lỗ Mỹ Mỹ đã thoát hiểm rồi, lại còn được gặp lại sư
phụ, nên cũng thấy mừng thay cho nàng, nhưng niềm vui của y chưa được
bao lâu thì đột ngột có hai lưỡi kiếm lướt gió phóng tới, y lại phải vội vàng lăn một vòng, may mà tránh được.
Mã Kiều hiện giờ đã không còn lo sợ nữa, tự nhiên ý chí mạnh lên gấp
bội, sức khỏe cũng đã được hồi phục ít nhiều nên nhanh cóng xông tới ứng cứu Lý Kỳ.
- Rầm, rầm, rầm!
Liên tiếp mấy chiêu vừa rồi, Mã Kiều không thể đấu lại được với mấy tên
sát thủ kia. Có lẽ Mã Kiều đã quá đánh giá cao bản thân, tay không tấc
sắt liều lĩnh xông lên cho nên khi đối chọi với nhiều cao thủ như thế
này, y vẫn không chiếm được lới thế, thậm chí có lúc còn rơi vào thế bị
động.
Mấy tên thích khách này thấy đồng đội cũng đã ngã ngã xuống không ít nên xuất chiêu càng nhanh, nhằm bắt lấy Lý Kỳ và ngăn cản Mã Kiều.
Lỗ Mỹ Mỹ nhìn thấy tình hình bên Mã Kiều cực kỳ nguy hiểm, quay đầu về
phía sư phụ của nàng nói với giọng vô cùng khẩn trương: - Sư phụ, bây
giờ không phải lúc nói những chuyện này, người mau đi cứu sư ca đi!
Vị đại thúc trung niên kia đang nhâm nhi vài sợi cỏ dại non, dường như
với vị sư phụ này loại cỏ mà ông ta đang thưởng thức chính là mỹ vị trần gian, nên đáp lại Mỹ Mỹ bằng một giọng khá tức giận: - Cứu nó? Tên tiểu tử đó không phải là luôn cho rằng mình rất lợi hại hay sao, ra khỏi cửa có thanh kiếm cũng lười mang, đáng bị như vậy lắm!
Vừa nói xong vị đại thúc này đột ngột chuyển sang giọng nịnh nọt luôn: - Tuy nhiên, Mỹ Mỹ con yên tâm, có sư phụ ở đây, con không cần phải sợ,
ai dám bắt nạt Mỹ Mỹ, thì cũng sẽ có kết cục như thế này.
Nói xong, tay trái của vị sư phụ này liền cử động vài cái, hóa ra thanh
kiếm trong tay sư phụ vẫn còn đâm vào cổ họng tên thích khách kia, để
xem tên này đã chết hay chưa nên sư phụ mới dùng kiếm đâm vào gã để kiểm tra lại cho chắc chắn. Nhưng khi nhìn vào thì lại có cảm giác sư phụ
không hề dùng lực gì cả. Mà đúng là kỳ lạ, sư phụ vừa mới động vào thanh kiếm thôi mà vết thương của tên kia không những càng lớn hơn mà máu
tươi ở chỗ đó còn lập tức phun tung tóe ra nữa.
Lý Kỳ mặc dù rất tán thành những lời nói vừa rồi của vị đại thúc này,
đúng là Mã Kiều ngày thường quá tự tin và kiêu ngạo, đi ra ngoài luôn
không mang theo vũ khí, và nếu trong tay của hắn đúng là lúc này mà có
một con dao bếp thì mọi chuyện đã khác, nhưng nói đi thì cũng phải nói
lại, trong tình huống như thế này mà vị đại thúc vẫn còn tâm trí để nói
những lời này, liệu có nên không?