Nháy mắt hai ngày đã trôi qua, Lý Kỳ được sự chăm sóc của Trần đại nương và Qúy Hồng Nô bệnh tình cũng đã giảm đi nhiều, tuy trước mắt hắn vẫn
chưa có cách gì với Kim Lâu nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại
không đi xem thế nào thì đúng là cảm giác như mình không còn tồn tại
nữa.
Sáng hôm sau, Lý Kỳ và Mã Kiều cưỡi ngựa đi vào Kim Lâu.
- Hắt xì, hắt xì.
Mã Kiều che mũi nói: - Bộ soái, bệnh của đại nhân vẫn chưa khỏi sao?
Hắn trợn mắt lên nói:
- Đây không phải như ngươi muốn sao?
- Ý gì vậy? bệnh của đại nhân đâu có liên quan gì đến tôi. Mã Kiều lấy làm lạ nói.
Lý Kỳ chẳng phải biết ý của y sao? hắn thầm nghĩ, chuyện không thành để
cho thành nhãi này giễu cợt thật là thiệt đến thân. Hắn hừ nói: - Ta đổ
bệnh, cả ngày ngươi cứ ở bên cạnh sư muội của ngươi. Ta nghe A Nam nói,
đã mấy ngày nay ngươi không rời khỏi tiệm bánh ngọt, chưa biết chừng
ngươi còn mong ta khỏi bệnh muộn một chút ấy chứ.
Ánh mắt của Mã Kiều có vẻ né tránh, dường như bị Lý Kỳ nói trúng nhưng y lại ngụy biện nói: - Không thể nói như vậy được, tôi không nghĩ như
vậy, tôi chỉ mong Bộ soái có thể được ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
- Thế này thì có khác gì nhau? Ngươi cũng thật vô tâm, nếu hôm nay ta
không nói rõ chuyện này thì ta và ngươi sẽ không xong đâu. Chẳng trách
mấy ngày nay ta toàn hắt xì hơi, hóa ra là ngươi đang ở đây nguyền rủa
ta. Lý Kỳ tức giận mắng.
Mã Kiều bỗng chỉ về phía trước nói: - Bộ soái, đây không phải là Cao Nha Nội sao? Ôi, Hồng công tử cũng ở đó.
Lý Kỳ không quay đầu lại mà la lên: - Ngươi đừng có nói sang chuyện ngu
xuẩn của hai tên đó nữa. Hai tên ngu xuẩn đó bây giờ đang phải đóng cửa ở nhà suy nghĩ lỗi lầm, mau thành thật nhận sai cho ta.
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng tức giận ở phía trước: - Tên khốn kia, ngươi mắng ai ngu xuẩn đấy?
Không thể nào, là thật sao? đúng rồi, mình quên là thằng nhãi này không
biết nói dối. Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh rồi xoay đầu nhìn lại thì thấy
Cao Nha Nội đang đứng bên đường phố nhìn hắn với vẻ mặt tức giận.
Lại nghe thấy bên phải có người nói: - Đại ca, lời này của huynh làm tổn thương người khác quá. Vừa rồi ta cũng không đắc tội với huynh, quá
không biết nói nghĩa khí rồi.
Lý Kỳ quay đầu lại thấy Hồng Thiên Cửu đang đứng bên bờ vẻ mặt u oán
nhìn hắn. Ôi, bọn họ chơi trò gì vậy? sao mỗi người đi một bên. Không
đúng hình như trong đó có âm mưu gì. Hắn ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Hai vị, các vị không phải lại đang chơi trò gì mới đấy chứ?
Hồng Thiên Cửu hỏi ngược lại: - Trò mới gì?
Lý Kỳ chỉ tay vào hai tên ngu xuẩn này nói: - Vậy vì sao các ngươi mỗi người đi một bên?
- Hừ!
Hai người cùng hừ lên một tiếng.
Hóa ra là đang giận dỗi, cũng được, hai người bọn họ cùng liên kết lại
khó đối phó đây, ồn càng lâu càng có lợi cho ta, Lý Kỳ thấy sự chú ý của họ đều chuyển sang đối phương hắn chuẩn bị chạy rồi cười ha ha nói: -
Nếu mới sáng sớm tinh mơ mà hai vị đã có nhã hứng luyện công thiên lý
truyền âm, vậy tôi không quấy rầy hai vị nữa, tôi xin đi trước.
- Đại ca, huynh đừng vội đi đúng lúc hay phân xử cho chúng tôi.
Việc này chưa xong, Hồng Thiên Cửu lại đột nhiên lao đến vẻ mặt oan uổng nói.
Cao Nha Nội cũng lao đến giận giữ nói: - Cũng được, Lý Kỳ ngươi hãy phân xử xem chuyện này ai đúng ai sai.
Hai người các ngươi còn cần người khác phân xử sao? các ngươi có thể làm ra chuyện gì có lý chứ? Ông đây rất bận rộn, Lý Kỳ nói với vẻ không
thích: - Rốt cuộc là chuyện gì?
- Còn không phải là vòng bán kết hôm qua sao?
- Oa! Đá đến vòng bán kết rồi cơ à?
Cao Nha Nội nhướn mày nói: - Ngươi không biết sao? đúng thế, hình như
hôm qua ngươi không đến. Đươc, đượ Lý Kỳ, phủ Thái úy thi đá cầu ngươi
không đến cổ vũ thật không nể mặt chút nào, sau này ngươi đừng mơ được
Cao Nha Nội này đi cổ động nhé!
- Còn tôi nữa!
Hay người các ngươi còn không phải là đang giận dỗi sao? sao lại cùng
chung mối thù? Không hợp lý chút nào. Lý Kỳ cười sửng sốt rồi làm lành
nói: - Lần này đúng là hai vị đã hiểu lầm ta rồi, mấy ngày nay ta bị ốm
suýt chết, dù gì các ngươi cũng là bạn chí thân của Lý Kỳ mà không đến
hỏi thăm lấy một tiếng, thật sự khiến trái tim ta lạnh giá rồi.
Cao Nha Nội gãi gãi đầu nhìn Lý Kỳ hoài nghi nói: - Có thật không? Ta nhìn ngươi không giống với người ốm nặng?
Hồng Thiên Cửu gật gật đầu nói: - Đúng đấy, đại ca, huynh không lừa người đấy chứ.
Ngươi mới mắc bệnh nguy kịch ấy. Lý Kỳ trợn mắt lên nói: - Chuyện này
ngươi có thể đi hỏi Tần phủ hỏi, hỏi Mã Kiều đi, cậu ta không biết nói
dối. Ngày đầu tiên Thái viên ngoại đã đến thăm ta.
Mã Kiều gật gật đầu nói:
- Đúng là mấy ngày nay Bộ soái ôm liệt giường.
Hai tên ngu xuẩn này ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt xấu hổ nói. Cao Nha Nội
đảo mắt nói: - Không phải là ốm sao? có gì ghê gớm chứ? Ai mà không bị
ốm, nhưng ngươi yên tâm, đến lúc ngươi sắp chết Nha Nội ta nhất định sẽ
đến thăm ngươi.
Ngươi nói vậy sao? Lý Kỳ cười lạnh nói: - Chưa biết chừng ta sẽ đi thăm
ngươi đấy. Nói xong hắn cũng không muốn nhiều lời nữa: - Được rồi, được
rồi, có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện gì thì ta đi đây.
Hồng Thiên Cửu tranh lời: - Ôi, đại ca, chuyện là như vậy vòng bán kết
hôm qua là phủ Thái úy đấu với Tề Vân xã. Vốn dĩ, chúng tôi định theo
cách của huynh để đối phó với họ nhưng là ca ca, huynh ấy đột nhiên lại
giả bộ khiêm tốn.
Cao Nha Nội giận giữ nói: - Cái gì mà giả bộ, vốn dĩ là ta không biết.
- Đệ lại không thấy như vậy.
- Ngươi...
Cao Nha Nội trợn hai mắt lên rồi lạp tức thở dài, hai tay chắp sau lưng
ngửa mặt lên trời cảm thán nói: - Tiểu Cửu, ngươi không hiểu cái này gọi là "làm người ngồi cao không muốn thắng".
Lý Kỳ bực bội nói: - Là người đang ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh đấy.
- Có gì khác sao? Dường như Cao Nha Nội không thích giọng điệu của Lý Kỳ.
- Không lớn!
- Đây không phải rồi. Cao Nha Nội hừ một tiếng lại nói: - Lý Kỳ, bây giờ thanh danh vang dội của Cao Nha Nội ta ở bên ngoài không ai là không
biết. Đương nhiên là ta không thể dạy cho ngươi thủ thuật này trước mặt
mọi người được, làm như vậy không phải là đã làm hỏng thanh danh của ta
rồi sao?
Bỉ ổi? Lý Kỳ không hài lòng nhưng thấy Cao Nha Nội cũng là kẻ có chỉ số
thông minh cao, hắn không cần nhiều lời mà chỉ thản nhiên nói: - Vậy nếu không ở trước mặt mọi người thì sao?
- Vậy thì đương nhiên là được rồi.
- Hiểu rồi.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Các ngươi cũng không cần nói nữa, ta hiểu hết
rồi đơn giản là cách đá của Cao Nha Nội đã làm hỏng hết chiến thuật của
phủ Thái úy, làm cho phủ Thái úy bị thua có phải không?
Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:
- Đúng là như vậy, đại ca, huynh nói như thế có phải là khiến người khác rất bực không?
- Chắc chắn là làm cho người ta bực rồi.
Cao Nha Nội giận giữ nói: - Lý Kỳ ngươi đứng về phía cậu ta sao?
Lý Kỳ lắc đầu đầu nói: - Không phải, không phải, thực ra Nha Nội ngươi làm như vậy cũng là có nguyên nhân của nó.
Cao Nha Nội hừ nói: - Đương nhiên là có nguyên nhân rồi.
Hồng Thiên Cửu ngu ngơ nói: - Đại ca vậy rốt cuộc là huynh có ý gì?
Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Ta cho rằng, việc này lớn nhỏ gì thì cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai vị. Nếu muốn là một người để phán xét thì
cũng gây cho ta áp lực rất lớn, cho nên ta đề nghị hai vị hãy mở một hội nghị chuyên đề, nghiên cứu và thảo luận sâu về chuyện này một chút. Nói rõ nguyên do xem rốt cuộc là lỗi của ai?
- Đúng, đúng, đúng ngươi nói có lý.
Cao Nha Nội suy nghĩ rồi gật gật đầu nói với Hồng Thiên Cửu: - Tiểu Cửu, dám đánh một trận không?
Hồng Thiên Cửu hừ nói: - Cho dù ca ca có muốn luận kiếm Hoa Sơn thì tiểu Cửu cũng hầu đến cùng.
- Vậy được, chúng ta sẽ đi đến chỗ Sài Thông ngay bây giờ.
- Đi thì đi.
- Đại ca, chúng tôi đi trước đây.
- Đi thong thả, đi thong thả.
Lý Kỳ cười ha ha, trong lòng hắ bắt đầu thương thay cho Sài Thông.
Sau khi đuổi hai tên ngu xuẩn này đi, hắn và Mã Kiều đi vào Đông thành,
Tần Cối đã chờ ở một quán trà ven đường từ lâu. Hôm nay, Lý Kỳ không lấy thân phận trước kia mà lấy thân phận là Kinh Tế Sử đến thăm Kim Lâu, vì vậy dẫn Tần Cối đi cũng thể hiện rõ lập trường của hắn.
Ba người vừa mới đến Kim Lâu, chủ quản Trình Tuệ liền ra đón mỉm cười nói: - Hai vị đại nhân, mời vào trong.
Lý Kỳ nhìn Trình Tuệ ngạc nhiên cười nói: - Này Trình tiểu nương tử, hình như ngươi biết là chúng ta sẽ đến.
Trình Tuệ ngạc nhiên nói: - Đại nhân sao lại nói vậy?
Toàn là diễn trò, Lý Kỳ cười cười, không nói nhiều mà nhìn liếc mắt một
cái, thấy khách bên trong cũng không ít, có một mùi hương xông vào mũi,
hắn nói: - Kinh doanh khá nhỉ?
- Đâu có, đâu có, để đại nhân chê cười rồi.
- Ngươi đúng là càng ngày càng biết ăn nói đấy. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hôm nay, ta đến là muốn tìm đông chủ của ngươi có chút chuyện.
Trình Tuệ chỉ tay lên lầu nói: - Mời đại nhân lên lầu.
Lý Kỳ sửng sốt nói: - Trương nương tử ở trên lầu?
- Đúng vậy.
- Ngươi không cần thông báo một tiếng sao?
- Không dám làm chậm trễ việc của đại nhân.
- Thú vị lắm!
Xem ra xung quanh Kim Lâu cũng có không ít tai mắt đâu. Hắn cười lắc đầu rồi đi lên lầu, vừa đi vừa cười nói: - Ôi, này tiểu Tuệ lâu ngày không
gặp, ngươi càng ngày càng mặt mà ra đấy.
Tần Cối đi phía sau đổ cả mồ hôi lạnh, dù gì hắn cũng là một quan to Tam phẩm, không ngờ lại còn đi đùa giỡn với một tiểu cô nương nhà người ta, phải nói sao đây chứ?
Mã Kiều thì thật ra đã quen rồi nên vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Trình Tuệ được Lý Kỳ "khích lệ" mặt cũng nóng lên rồi nói: - Đa tạ đại nhân đã khích lệ!
- Đúng rồi, không biết tiểu Tuệ, ngươi đã lập gia đình chưa?
Tần Cối vô cùng bối rối, y thầm nghĩ không phải hôm nay hắn đến tìm phụ nữ có chồng sao?
- Vẫn chưa lập gia đình ạ. Trình Tuệ nói mà toát cả mồ hôi lạnh.
Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy đã có ý trung nhân chưa?
Trình Tuệ sững sờ lập tức lắc đầu.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Hay là như vậy đi, Túy Tiên Cư hiện giờ có rất
nhiều thanh niên, ồ không phải nói là có rất nhiều thanh niên có chí.
Nếu không ta sẽ giúp ngươi làm một việc, chọn cho ngươi một lang quân
như ý, coi như Túy Tiên Cư và Lim Lâu các ngươi làm thông gia với nhau.
Một công đôi việc.
Hóa ra là như vậy, Tần Cối cảm thấy xấu hổ vô cùng, đi theo một ông chủ như vậy thực sự không biết bao giờ mới nổi tiếng được.
Trình Tuệ a lên một tiếng rồi duỗi tay ra phía trước nói: - Đại nhân, đến rồi!
- Đến rồi à! Hắn lấy lại tinh thần phát hiện ra mình đã đi đến cửa phòng rồi.
Trình Tuệ nhẹ nhàng gõ cửa nói: - Trương nương tử, Kinh Tế Sử đến rồi.
Một lúc lâu sau, cửa mở ra Trương Xuân Nhi mỉm cười nói: - Kinh Tế Sử
giá lâm, Trương Xuân Nhi không tiếp đón từ xa xin thứ tội, xin thứ tội!
- Đâu có, đâu có. Trương nương tử khách sáo quá rồi!
- Mời hai vị đại nhân vào!
Lý Kỳ gật đầu, rồi trừng mắt nói với Trình Tuệ: - Tiểu Tuệ, chuyện đó
ngươi cứ suy nghĩ đi, nếu cần... bản quan sẽ làm mai chuyện này cho.
Trình Tuệ xẩu hổ, thật thà gật đầu đợi Lý Kỳ đi vào mới thở phào nhẹ
nhàng. Nàng cũng là người từng trải nhưng đứng trước mặt Lý Kỳ nàng luôn thấy rất căng thẳng.
Lý Kỳ đi vào trong phát hiện có hai người nữa đang ngồi trong đó, hắn
sửng sốt. Hai người này đều biết Lý Kỳ, một người đã quen biết từ lâu là Vương Tuyên Ân, con trai của Vương phủ. Còn người kia là Trung thư thị
lang Trương Bang Xương. Ông ta cũng là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử, nếu nói đến Thái Kinh, Vương Phủ lầm nước vậy thì ông ta chính là
một tên phản quốc.
Hóa ra là các ngươi, đúng là cùng một giuộc với nhau mà. Ánh mắt của Lý Kỳ khiến người ta khó có thể đoán được.