Bắc Tống Phong Lưu

Chương 907: Chương 907: Dạ tiệc thịnh soạn (3)




Nhưng, kỳ thực một bát mỳ ăn nhiều lắm cũng chỉ có ba sợi mỳ. Những người đó thấy một sợi mỳ ăn đi một nửa, liền khóc không ra nước mắt!

Những người vẫn còn đang đứng xếp hàng đó, thấy cảnh này đừng nói là nước bọt, ngay cả nước mắt, nước mũi cùng sắp chảy xuống rồi, bụng thì réo ầm ầm. Nhưng cũng là đang thèm ăn, thức ăn tới tay ngay cả ngồi cũng không kịp ngồi, đứng ăn luôn.

Có lẽ quả thực vắt mỳ mày quá dài, những người đó ăn được một nửa, dù hương vị vô cùng, nhưng cảm giác có chút mệt người, lặc cắnmột miếng bánh nướng. Miếng bánh này mùi vị đậm đà bỗng bốc lên, xông thẳng lên mặt họ, tan ra ở mũi họ, giống như bánh nướng này phun ra hương thơm vậy.

Bánh nướng có bốn đặc điểm chính, khô giòn, trắng và thơm.

Khô, chính là khô cứng chịu đựng. Giòn chính là trong xốp ngoài giòn. Trắng chính là trắng như ánh sáng. Còn thơm đương nhiên là thơm ngon rồi.

Có thể tưởng tượng được, bốn đặc điểm này được kết hợp vào một món ăn, thử hỏi sao mà không ngon chứ?Có những người cảm thấy chiếc bánh nướng này quá khô, lại cất đi khi nào rảnh rỗi sẽ ăn vài miếng. Hương vị của nó chính là càng ngon hơn. Những người còn lại liền làm theo.

Lúc này, một vị đại nương liền bước tới bên cạnh Lý Kỳ, thật thà nói:

- Đại nhân, hay là lấy một ít mang cho các quân gia ăn đi.

Những người dân này đều có tâm địa thật thà, họ đều nghĩ tới người khác trước.

Lý Kỳ mỉm cười, nói:- Không cần, họ ăn lương khô là được rồi.

Binh lính hắn đưa tới có lẽ đều đã được trải qua huấn luyện gian nan rồi, không được chiều chuộng như trước đây, có lương khô họ cũng đã rất mãn nguyện rồi. Đương nhiên, đó dù sao cũng là món ăn của Kim Đao Trù Vương, những người lính đó vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc. Đặc biệt là Chiết gia quân, họ có lẽ chỉ nghe tới tên ông, mà chưa được thưởng thức món ăn ông làm ra.

Chờ khi người dân đã ăn tương đối rồi, Lý Kỳ mới bắt đầu cùng Kỷ Mẫn Nhân, Chiết Ngạn Chất, chúng tướng lính Nhạc Phi và những người giúp đỡ đó ăn.Họ cũng không có đãi ngộ đặc biệt gì, trực tiếp ngồi xuống bậc thềm nha huyện ăn. Còn những người dân đó cũng không vội đi, ngồi lại với nhau, bàn luận về tài nghệ nấu nướng của Lý Kỳ, không ai không giơ ngón tay cái lên!

Nói thực, nhiều người cùng ăn như vậy, vẫn chính là ăn ngon một ít, cũng tạo được không khí ăn uống.

- Bộ soái, ông sao lại phải ngồi ăn!

Chiết Ngạn Chất thấy duy nhất một mình Lý Kỳ là ngồi xổm, không khỏi cảm thấy tò mò.Lý Kỳ cười nói:

- Các ngươi không hiểu rồi, món vắt mỳ này phải ngồi xổm ăn, bởi vì nó quá dài, ngồi mới ăn ngon. Hơn nữa bát mỳ đặt xuống thấp nhất mới có thể thưởng thức được hương vị đặc sắc của món mỳ này.

- Hả? Còn có cả chú ý này, vậy chúng ta cũng ngồi ăn đi.

Mấy người lần lượt ngồi xuống đất, học ăn theo Lý Kỳ. Những người dân đó thấy những đại quan này bình thường đều nghiêm túc lại làm ra động tác này đều tươi cười hớn hở.

Kỷ Mẫn Nhân ăn một miếng mỳ, nói:- Món mỳ này ăn thực sự rất thú vị.

Chiết Ngạn Chất nói:

- Hơn nữa còn rất ngon, cả đời này ta ăn món mỳ ngon thế này lần đầu tiên.

Ngưu Cao đĩnh đạc nói:

- Đó là đương nhiên, tài nghệ nấu ăn của Bộ soái vô song, đừng nói là mỳ, cho dù là người cho hắn một đống bùn cũng có thể làm ra món ngon.

Mã Kiều lắc đầu nói:- Điều này ta không tin.

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Ta cũng không tin.

Sắc mặt Ngưu Cao bỗng cứng đờ lại, đáng thương nhìn Lý Kỳ, dường như muốn nói, ta đang nịnh ngươi, ngươi còn chặn mất đường lui của ta.

Tửu Quỷ bỗng thở dài:

- Đáng tiếc, đáng tiếc!Kỷ Mẫn Nhân hiếu kỳ nói:

- Tiếc gì?

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Tiếc là thiếu rượu.

Tửu Quỷ gật đầu nói:

- Không sai, không sai, vẫn là Bộ soái ngài hiểu ta. Nếu có một chén rượu, đó mới gọi là hoàn mỹ.

Một vị đại nương liền nói:

- Nhà ta còn có hai ba vò rượu, không phải là rượu ngon gì, nếu đạinhân muốn uống, bây giờ ta về lấy.

Tửu Quỷ vui không gì tả nổi, liền gật đầu nói:

- Đa tạ, đa tạ, ta cũng không chọc tới uống rượu.

Ngươi chỗ nào là không chọc? Ngươi rõ ràng chính là có rượu là của đại nương. Lý Kỳ bỗng khoát tay với vị đại nương đó nói:

- Đại nương, bà không cần phiền thế, ta không uống rượu.

- Ta uống!

Tửu Quỷ reo lên, không để cho lão uống rượu, chẳng khác nào tước đoạt mất ý nghĩa sống trên đời này của lão.Lý Kỳ nhíu mày không vui nói:

- Ngươi trách cái gì mà trách? Tửu Quỷ ta đã nói với ngươi như vậy, Lý Kỳ ta thề với trời, nếu ngươi ở đây không được ta cho phép dù một giọt rượu cũng không được uống. Chờ sau khi trở về kinh thành, chỉ cần ngươi rời xa rượu 1m, nghênh đón ngươi nhất định là mấy trăm cung tiễn thủ.

Tửu Quỷ vừa nghe tới mấy trăm cung tiễn thủ, không khỏi lại nhớ tới cảnh tượng hai đêm đó, người run lên. Lão thực sự tin là Lý Kỳ có thể làm được chuyện này. Dù sao trước đây Lý Kỳ cũng làm không ít rồi, liền tức giận liếc nhìn Nhạc Phi.Trong lòng Nhạc Phi cảm thấy oan ức, ngươi không thể nhìn ta, ta cũng là phụng mệnh hành sự. Nếu không ai muốn dẫn mấy trăm binh lính tới đối phó với một Tửu Quỷ. Điều này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi y cũng không biết để vào đâu.

Kỷ Mẫn Nhân thấy đám người Lý Kỳ gọi người này là Tửu Quỷ, hơn nữa nhìn bộ dạng cũng quả thực rất giống với Tửu Quỷ, liền đứng ra giảng hòa:

- Nếu các hạ muốn uống rượu, trong nhà ta cũng có mấy vò rượu ngon, vẫn chưa bỏ ra uống, chờ xong việc chúng ta sẽ uống một trận không say không về.Mã Kiều lắc đầu thở dài:

- Nếu như vậy, vậy chúng ta nhanh chóng tan tiệc đi, không giấu gì ngươi, lão vừa uống là gục rồi.

- Hả?

Kỷ Mẫn Nhân, Chiết Ngạn Chất đồng thời kinh ngạc, kinh ngạc nhìn Tửu Quỷ. Trong lòng họ nghĩ, nếu ngươi dám gọi Tửu Quỷ, tửu lượng đó chắc chắn là rất cao, sao lại vừa uống là gục rồi.

Tửu Quỷ tức giận nói:

- Tiểu Kiều, ngươi nói cái gì? Vi sư không kém đến mức như vậychứ?

Mã Kiều kinh ngạc nói:

- Lẽ nào ta nói sai sao? Mỗi lần ta và ông uống rượu, ta đều còn chưa bắt đầu, ông đã gục rồi.

Tiểu tử ngươi sao lại uống không say chứ? Ta sao có thể so với ngươi chứ? Trong lòng Tửu Quỷ có một nỗi hận, bình thường lão thích uống rượu nhất, thậm chí là hơn cả tập võ. Nhưng chính là người chỉ hủy yêu quý nhất của lão, lão ngay cả Mã Kiều cũng không đấu nổi, liền cúi đầu dậm chân nói:

- Tiểu Kiều, ngươi biết bình sinh chuyện hối hận nhất của vi sư là gìkhông?

Mã Kiều này quả thực còn không biết, hiếu kỳ nói:

- Là gì?

- Chính là không dạy cho ngươi tửu lượng của vi sư đấy, để ngươi hàng ngày đem chuyện này ra sỉ nhục vi sư, quá ghê tởm.

- Ha ha!

Đám người Lý Kỳ vừa nghe xong liền bật cười ha hả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.