Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1813: Chương 1813: Đại chiến ở thành Quảng Nguyên (hai).




Hóa ra từ ban đầu Ngưu Cao vẫn luôn ngầm chịu đựng không dùng hỏa khí, chính là vì chờ thời khắc này, y biết rõ nếu muốn công phá thành Quảng Nguyên, mấu chốt ngay tại đám xe ngỗng này có thể trôi qua sông đào bảo vệ thành được hay không, cho nên, khi chưa đến gần con sông đào bảo vệ thành thì quân Tống chỉ dùng cung tên bình thường để yểm hộ cho đại quân tiến lên thôi. Dù sao thì lúc chỉ vừa mới tiến nhập tầm bắn thì cung tên của kẻ thù cũng không thể phá nổi tầng áo giáp kiên cố bên ngoài của bộ binh kia, cho nên kẻ thù muốn ngăn cản quân Tống là điều không có khả năng đấy. Chỉ có những tảng đá lớn hoặc khúc cây to mới có thể tạo thành đả kích trí mệnh với quân Tống được.

Đợi đến lúc quân Tống đi đến phía trước sông đào bảo vệ thành, Ngưu Cao lại dùng quả cầu lửa hoặc cung nỏ trang bị thêm thuốc nổ mạnh mẽ công kích kẻ thù trên tường thành, với mục đích khiến cho kẻ thù không kịp trở tay, yểm hộ cho binh lính của mình bắc cầu.

Các tướng sĩ phía sau nhìn thấy cây cầu bằng sắt cao chót vót kia, nhịn không được sĩ khí đại chấn, cùng nhau hô lớn lên, mà một đám lính gõ trống trận thì lại dồn hết khí lực để gõ.

Đông đông đông!

Tiếng trống rung trời!

Các tướng sĩ ở tiền phương nghe thấy từng đợt, từng đợt tiếng trống không dứt truyền đến, dường như toàn thân tràn đầy lực lượng, liều mạng bắc cầu.

Trái lại, quân Nam Ngô bên kia, bị liên tiếp oanh tạc, khiến cho tiếng nổ tiếng than đầy trời, tử thương vô số, lại nghe thấy tiếng trống trận của đối phương càng phát ra dồn dập, bao phủ cả tiếng trống trận bên mình thì nhịn không được tâm thần đại loạn, không biết nên làm như thế nào.

- Tướng quân nguy hiểm.

- Mau ném đá lớn, mau ném đá lớn.

Lý Tương trong lòng nóng như lửa đốt, cũng không nghĩ được quá nhiều, bất chấp vọt đến phía trước, lớn tiếng la hét, nhưng lại thấy bọn lính đều luống cuống tay chân, y rõ ràng tự mình đến trước một chiếc xe bắn đá, hai tay nắm lấy một cây chùy thiết lớn gõ mạnh vào cái lẫy.

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn.

Chỉ thấy có hai ba binh Tống đang khẩn trương dựng cầu ở trong sông bị đập cho trực tiếp ngã vào nước, không thấy đứng lên nữa.

Một trận đá lớn bay xuống này cũng quấy nhiễu quân Tống vừa đi đến gần sông, bọn họ thấy khói trắng trên tường thành đã bắt đầu tiêu tan, lại cố gắng tăng tốc nhanh hơn.

Nguyên bản khói trắng tràn ngập trên tường thành, quân Nam Ngô sẽ không rõ ràng tình huống phía dưới, cũng không biết nên làm gì, chợt thấy Lý Tương tự mình nghênh địch, quân tâm từng chút đã ổn định lại, đều hăng hái tiến lên tiếp nhận cương vị của mình, nhìn xuyên thấu qua khói đặc mơ hồ, chỉ thấy một mảnh người rậm rạp dưới sông, tất cả đều thấy quá sợ hãi.

Lý Tương cũng nhìn ra cung tên này có lực sát thương không cao đối với quân địch, vì thế sai binh lính toàn lực dùng xe bắn đá oanh kích kẻ thù.

Đá bay rơi xuống, bọt nước văng khắp nơi, quân Tống bị nện cho cũng gào khóc liên tục.

Nhưng quân Tống ở bờ sông cũng không cam chịu yếu thế, dựa theo ưu thế tầm bắn đường xa của sàng tử nỏ để công kích kẻ thù. Hàng loạt tên dài vô tình bắn chết kẻ thù trên tường thành, yểm hộ binh lính của mình bắc cầu. Khuyết điểm của sàng tử nỏ là thời gian chuẩn bị khá lâu, cho nên thời điểm đối mặt với quân Kim, trừ phi là trong thời gian nhất định, hoàn cảnh nhất định thì mới có lực sát thương. Ở tình huống bình thường vẫn đều bị hành hạ nhưng xe bắn đá của đối phương cũng cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Mà quân Nam Ngô, bị Lý Tương kích động thì mỗi người cũng đều chiến đấu quên mình, người trước ngã xuống thì người còn lại tiếp tục nâng đá tiến lên, dùng cung tên bắn thương xa binh của địch nhân, dùng tảng đá tấn công mạnh bộ binh đứng trong sông bảo vệ thành.

Không ngừng có người rơi từ trên tường xuống, không ngừng có người chìm vào đáy sông.

Tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết.

Lý Tương hiện giờ cũng bất chấp mọi giá rồi, tự mình tiến lên chỉ đạo, không ngừng thúc giục binh lính, nhất định không thể khiến cho quân Tống bắc cầu xong được.

- Doanh trưởng, mưa đá của địch nhân rất mãnh liệt, phóng ra bạo vũ lê hoa tên đi.

Một người đi tới phía sau xe ngỗng, vội vàng nói với quan trên.

Doanh trưởng kia quyết đoán phủ quyết:

- Không được, bạo vũ liên hoa tiễn là để yểm hộ cho thang của chúng ta, cho nên không thể tùy tiện phóng ra được. Ra lệnh cho các huynh đệ nhanh chóng lắp xong cầu sắt đi.

Bạo vũ lê hoa tiễn tuy rằng có uy lực rất lớn trong nháy mắt, nhưng năng lực tấn công liên tục kém, đánh xong một pháo thì rất khó lắp đặt xong đợt thuốc nổ thứ hai được, cho nên không thể tùy tiện sử dụng, nhất định phải thực hiên theo kế hoạch.

- Sưu sưu sưu sưu!

Bỗng nhiên, không trung sáng lên, Lý Tương đưa mắt nhìn lại, lại thấy hơn mười cầu lửa bay tói, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Hóa ra bên phía Ngưu Cao lần thứ hai dùng xe bắn đá bắn lại đây.

Rầm rầm rầm!

Chỉ tiếc lần công kích từ xa này vẫn không đủ chính xác, hơn mười cầu lửa thì chỉ có bốn tập trung đúng vị trí mấu chốt, còn lại thì đều bị tường thành chắn lại, hoặc là bay hơi quá, không rơi xuống trong trận hình của đối phương, nhưng vì hỏa cầu đột nhiên bay tới đã làm cho binh lính Nam Ngô trên tường thành trốn tránh chung quanh, điều này cũng giúp binh lính trong sông tranh thủ không ít thời gian.

- Phóng phóng phóng!

Ánh lửa còn chưa biến mất, một vòng sàng tử nỏ mới lại bay đến đây, khắp nơi trên tường thành đều treo thi thể, trường hợp phi thường huyết tinh.

Ba ba ba!

Ba ba ba!

Dưới từng đợt thay nhau oanh kích, đã tranh thủ không ít thời gian quý giá, ba tòa cầu sắt rốt cục cũng dựng xong rồi.

- Rống --- rống ---!

Tiếng hô chém giết vang lên rung trời.

Lắp xong được cây cầu khiến cho toàn thể quân Tống vô cùng phấn chấn, mấy nghìn người phụ giúp xe ngỗng tiến lên, nghe tháy những tiếng vang ầm ầm phát nổ lúc kim loại va trạm vào nhau, ba chiếc xe ngỗng rốt cục lên được cầu sắt, những cung thủ ẩn nấp trong xe ngỗng liều mạng bắn người, yểm hộ cho bộ binh của quân mình tiến lên.

Cây cầu kia lắp xong thì Lý Tương cũng không còn thực lực ngăn lại quân Tống tiến công nữa rồi, mắt thấy quân Tống chia ra ba đường đồng thời qua sông, bóng người rậm rạp giẫm lên cầu sắt phát ra những tiếng cạch cạch cạch khiến cho lòng người sinh ra sợ hãi. Lý Tương giết địch đến hai mắt đỏ bừng, mắt thấy quái vật lớn kia đang dần dần tới gần, gần như cuồng loạn quát lên:

- Mau phá hủy cái xe lớn chết tiệt đó cho ta.

Tuy nhiên chiếc chiến xa lớn này chính là do Lý Kỳ tạo nên sau khi tiếp nhận Quân Khí Giám, chất lượng đó là vượt trội, thân xe đều được lá sắt bao quanh, chỉ một chút hỏa lực như thế cũng chỉ như gãi ngứa thôi, nhưng thật ra khi xe ngỗng bị tảng đá nện xuống thì đã đập thương không ít binh lính, nhưng do lúc trung gian cũng trải quan một lần bắn phản kích, mà quân Tống mặc đều là hạng nặng khôi giáp, cho nên không bị trúng vết thương trí mệnh.

Mắt thấy đã gần tường thành rồi, trên mỗi chiếc xe ngỗng đều phục sẵn cả trăm binh lính, chuẩn bị đáp thang trèo lên.

Ba vị doanh trưởng nấp ở phái sau xe ngỗng thấy vậy, đều giương cao cờ lục.

Chỉ thấy tấm ván gỗ ở bắp chân của xe ngỗng hạ xuống, một trăm mũi tên lộ ra hình dáng của nó, trên tường thành bao phủ trong một cỗ hàn ý nồng đậm.

Cờ lục vung xuống.

Sưu sưu sưu sưu sưu sưu!

Hàng trăm ngàn mũi tên đột nhiên bắn ra từ trong xe ngỗng, hỏa tiễn mang theo ánh lửa hướng thẳng đến trên tường thành.

Đây cũng không phải hơn mười mà là mấy trăm, hơn một ngàn quả cầu lửa đấy! Hơn nữa lại còn phóng ra cùng một lúc nữa.

Bạo vũ lê hoa tiễn cuối cùng cũng xuất hiện trên chiến trường rồi.

Ngưu Cao cũng phi thường chờ mong, gần như không buông kính viễn vọng xuống, nhìn từ phía xa thật giống như là có mấy trăm quả cầu lửa bay đến trên tường thành, khung cảnh vô cùng đồ sộ.

Binh lính Nam Ngô nhìn thấy từng trận hỏa tên rậm rạp bay tới, đều bị dọa chết. Cũng không biết trốn đi đâu, tất cả gần như ngơ ngác đứng nơi đó, chờ bị cắn nuốt.

- Tướng quân cẩn thận.

Một hộ vệ bên cạnh Lý Tương bị dọa tái mặt, không nghĩ ngợi nhiều đã đẩy mạnh Lý Tương về phía sau.

Rầm rầm rầm rầm rầm!

Sau một đợt oanh tạc này chỉ thấy trên ánh lửa tường thành văng khắp nơi, tiếng nổ đinh tai nhức óc, hỏa tiễn vô tình đã cắn nuốt từng cái tính mạng.

Chỉ thấy binh lính Nam Ngô đã rơi lả tả xuống dưới, hơn nữa bạo vũ lê hoa tễn đều dùng tên tẩm dầu hỏa, tên chứa sương khói, tên thuốc nổ hơn nữa tỉ lệ đều đã qua nghiên cứu rồi đấy.

- A --- a ---!

Trong làn khói trắng, chỉ thấy hơn mười người bốc cháy chạy như điên trên tường thành, cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn nhảy xuống tường thành.

Cạch cạch cạch!

Thừa dịp trận doanh của quân địch đại loạn, công binh trên xe ngỗng bắt đầu lắp thang, mỗi chiếc xe ngỗng đều trang bị ba chiếc thang, bởi vì mỗi chiếc xe ngỗng đều gần như cao bằng tường thành rồi cho nên thang kia không sai biệt lắm đều chỉ cần nghiêng khoảng ba mươi độ.

Không cần chờ rất lâu, chín cây thang đã lắp xong rồi.

- Giết a!

Quân Tống bắt đầu bò dọc theo thang hướng lên trên tường thành.

Mà ở hai bên thang có hai trạm đài, mỗi bên đứng năm mươi người cung thủ, không ngừng bắn tên, yểm hộ cho binh lính đi trên thang.

Lúc này Lý Tương đã sớm đẩy ra thi thể của người kia, nhìn trên cây thang rậm rạp bóng người, nhưng y vẫn bình tĩnh ra lệnh:

- Địch tới trước mặt, bắn tên vô dụng, đều dùng đá đập đi.

Bởi vì quân Tống chủ yếu là bộ binh, lại là bò sát đi tới, cho nên nếu ngươi bắn tên thì gần như đều bị khôi giáp ngăn trở, vì vậy cũng không có tác dụng lớn, chỉ có thể dùng tảng đá đập chết hoặc là đập ngã bọn họ thôi.

Lý Tương vẫn còn có thể duy trì ý nghĩ tỉnh táo như vậy giữa thời khắc sinh tử này thì có thể thấy được bản lĩnh của người này rồi.

Bởi vì một trận oanh tạc vừa rồi, cho nên các tướng sĩ đứng phía trước tiên đều đã chết gần hết rồi, mặt sau bổ sung tới đều là dân chúng, tuy rằng thân thủ của bọn họ không tốt, nhưng bọn họ vẫn biết ném tảng đá đấy.

Giơ lên tất cả đá lớn đá nhỏ ném hướng quân Tống.

Đám hòn đá lớn nhỏ kia như mưa rơi trút xuống quân Tống trên thang, binh lính quân Tống ghé vào trên thang không còn chỗ để ẩn thân, chỉ có thể trơ mắt bị nện cho đầu rơi máu chảy, hoặc là bị nện cho rơi xuống thang.

Cung thủ hai bên thang thấy vậy, thì liều mạng bắn chết đám kẻ thù chuẩn bị ném đá này, từng binh lính leo lên thang có thể nói là đã đem tính mạng giao cho bọn họ rồi.

Mà bọn họ cách tường gần nhất, có thể vô cùng chuẩn xác bắn chết kẻ thù.

Hiện giờ đã không cần đẩy xe ngỗng vào nữa, cung thủ đều leo lên trên xe ngỗng, tìm một vị trí tốt, giống như phát điên liên tục bắn chết kẻ thù trên tường thành.

Trên tường thành, bởi vì đám dân chúng đều không có áo giáp bảo hộ, cho nên người trúng tên rất khó đứng lên để tiếp tục chiến đấu được, vì vậy cũng tổn thất rất lớn.

Chiến tranh đã đến hồi gay cấn, chỉ phải chờ xem ai có thể duy trì được lâu.

Lý Tương thấy bên cạnh mình đã dần dần bị áp chế bởi hỏa lực của đối phương, lại thấy đối phương đều an bài chủ lực ở phía bắc, thì lập tức phái người đi các cửa thành khác điều động người lại đây, về phương diện khác, y phái cả thân binh của mình lên, tình thế tất yếu phải ngăn cản kẻ thù.

Quân Tống cũng là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, bò lên từ thi thể của huynh đệ mình, từ chín cây thang cũng có người nhảy lên tường thành, rút ra đại đao vật lộn với kẻ thù gần mình.

Đáng tiếc chính là dưới sự chỉ huy của Lý Tương, thì những đợt tấn công mạnh của quân Tống đều bị ngăn chặn lại.

- Tên Lý Tương này quả thật là có chút bản lĩnh.

Ngưu Cao buông thiên lý nhãn, nhịn không được cảm thán một câu.

Vi Bình đứng ở một bên đưa tay nói:

- Tướng quân, cho ta xem một chút được không?

Trên đường hành quân, Vi Bình đã từng chứng kiến chỗ thần kỳ của thiên lý nhãn này.

Ngưu Cao đưa tới, Vi Bình nhận lấy, vừa nhìn, thấy tướng sĩ bên mình thủy chung không thể tiến thêm một bước, trong lòng tất nhiên là lo lắng vạn phần, cứ tiếp tục đánh như vậy cũng không phải là chuyện tốt a! Bỗng nhiên ai ui một tiếng.

Ngưu Cao vội hỏi:

- Xảy ra chuyện gì sao?

Vi Bình hỏi:

- Viện quân của quân địch đã tới rồi sao?

Ngưu Cao một tay túm lấy thiên lý nhãn, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành nhiều ra không ít binh lính, đột nhiên bật cười ha ha.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.