Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1347: Chương 1347: Đại hội chọn người tài (bốn)




Sau khi Thái sư phát biểu xong, Hứa Tiên đại diện cho các lão sư lại lên đài phát biểu. Ông ta không giống như Thái Kinh, Lý Kỳ, hai người này khi phát biểu đều hạ bút thành văn, hơn nữa có mục đích rõ ràng. Còn lời phát biểu của Hứa Tiên đã được chuẩn bị từ lâu, nói rõ về tình hình học tập ở trường của học sinh, rất có giá trị tham khảo.

Đến khi Hứa Tiên phát biểu xong, những học sinh được ký thác kỳ vọng cuối cùng cũng bắt đầu lên đài.

Sáu mươi học sinh chia thành mười nhóm, mỗi nhóm lên sáu người. Đầu tiên, đương nhiên không tránh được việc phải tự giới thiệu bản thân, mỗi học sinh ước chừng có khoảng hai phút để tự giới thiệu.

Do đều đã được luyện tập qua, cho nên hai phút cũng đủ để bọn họ nói cho mọi người biết ưu điểm của mình rồi.

Sáu học sinh lên đài đầu tiên này đứng thành một hàng trên đài, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười tự tin, hơn nữa cũng đều tỏ vẻ vô cùng trầm ổn, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tốc độ nói tuy rằng rất nhanh, nhưng phát âm vô cùng chính xác.

Khi bọn họ giới thiệu xong rồi, những thương nhân dưới đài bắt đầu hỏi bọn họ. Mỗi học sinh chỉ trả lời ba câu hỏi, cho nên việc này đòi hỏi các thương nhân phải dựa theo tài liệu mà Học viện Thái sư phát cho bọn họ, và phần tự giới thiệu vừa rồi của học sinh, suy nghĩ thật kỹ xem ai là người thích hợp với mình, sau đó mới đặt câu hỏi cho người này. Hơn nữa, ngươi cũng có thể có sự thay đổi thích hợp khi nghe những học sinh còn lại trả lời câu hỏi của những người khác.

Đối với đại hội chọn người tài lần này, những thương nhân này cũng thực hiện đủ các buổi tập huấn, có thể thấy bọn họ vô cùng coi trọng đại hội tuyển chọn lần này, cũng rất bức thiết hi vọng có thể chọn ra được vài nhân tài, bởi vì hiện nay tất cả những chính sách của Đại Tống đều xoay quanh việc phát triển thương nghiệp. Điều này cũng biểu thị trong hai năm tới sẽ tràn đầy kỳ ngộ, nhưng cũng tràn ngập cạnh tranh, vậy thì nhân tài rõ ràng rất quan trọng.

Nhưng hiện nay nhân tài trong giới thương nghiệp dường như đều dựa vào tích lũy kinh nghiệm để tiến thân, giống như những đại phú thương hàng đầu Đại Tống như Thái Mẫn Đức, Chu Thanh đều dựa vào kinh nghiệm trong mấy chục năm. Những kinh nghiệm này không phải thứ ngươi muốn có thì sẽ có được. Loại nhân tài như vậy, ngươi căn bản cũng không thể nào có được trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Cho nên, nhìn theo một mặt nào đó, thì Học viện Thái sư có thể nói là thành lập đúng lúc, có thể giải quyết rất tốt yêu cầu bức thiết của những thương nhân kia.

Còn những học sinh này, Lý Kỳ cũng bỏ không ít công sức vào. Phàm là những giáo trình về mặt quản lý kinh tế đều do hắn đích thân viết ra, soạn thảo giáo trình, bởi vì trên lưng những học sinh này đều gánh vác vận mệnh của Học viện Thái sư sau này, có thể giúp Học viện Thái sư nổ quả pháo đầu này hay không hoàn toàn phải xem bọn họ rồi.

Giờ phút này, Lý Kỳ cũng vô cùng căng thẳng.

Sau khi ngừng lại một lát, các thương nhân bắt đầu tích cực đặt câu hỏi, nhưng do bọn họ cực kỳ thiếu kinh nghiệm phỏng vấn, nên rất nhiều câu hỏi không thể nào diễn tả được suy nghĩ trong lòng của bọn họ, ngược lại những học sinh kia rất tự giác trả lời câu hỏi trong lòng bọn họ. Hơn nữa, phải biết những học sinh này đã trải nghiệm hệ thống học tập tiên tiến nhất, việc này khiến cho bọn họ và những thương nhân kia có sự khác biệt căn bản. Khi bọn họ trả lời câu hỏi, đều cẩn thận hóa một số thủ đoạn thương nghiệp và cũng lý giải vô cùng tốt tâm lý của khách hàng.

Đến phần cuối, bọn họ giống như đang lên lớp cho những thương nhân này vậy. Sau khi những thương nhân kia nghe xong đều cảm thấy hóa ra làm ăn còn có thể làm như thế này, làm như thế kia, hóa ra lúc trước bản thân mình đều vô thức làm tốt như vậy, có thể tham khảo làm theo vậy.

Ngoài ra, những học sinh này đều từng thực tập ở Túy Tiên Cư, Liên minh đá cầu, sòng bạc Hồng Vạn, cửa hàng tơ lụa Chu gia, cho nên về mặt kinh nghiệm cũng không phải là tờ giấy trắng, điều này khiến các thương nhân vô cùng hài lòng đối với bọn họ.

Những học sinh kia cũng cảm nhận được sự hài lòng của đối phương, lòng tin cũng được tăng thêm một bậc, khi trả lời câu hỏi lại càng thêm đâu đó rõ ràng.

Theo sự sâu sắc của câu hỏi, hai bên đều đã nhập tâm vào, sự giao lưu giữa hai bên cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vui mừng.

Thái Kinh nghe mà cũng gật đầu liên tục, trên mặt nở nụ cười hài lòng. Nghĩ cũng biết, sau này nếu những học sinh này trở thành trụ cột trong các ngành nghề của Đại Tống, thêm vài thế lực trong triều của Thái gia bọn họ, thì Thái gia của lão ta nếu muốn sừng sững không ngã cũng tuyệt đối không phải là nói suông thôi.

Đến khi kết thúc đợt thứ nhất, Lý Kỳ cuối cùng cũng thở phào một hơi, chợt thấy một người lặng lẽ đi qua, chính là Lương Sư Thành, kinh ngạc nói:

- Lương Thái úy, sao ông đến đây?

Thái Kinh cũng phản ứng lại, quay đầu qua hiếu kỳ nhìn Lương Sư Thành.

Lương Sư Thành ngồi bên cạnh Thái Kinh, hưng trí bừng bừng cười nói:

- Ta đương nhiên cũng đến tuyển chọn nhân tài rồi.

Lý Kỳ vừa nghe liền hiểu, hiện này Lương Sư Thành đang hợp tác với hắn, đã nếm được vị ngọt của chuyện làm ăn, hơn nữa ông ta nắm đủ quyền lực trong tay, so với người khác thì ông ta có ưu thế trời cho. Nhưng mà trong tay ông ta lại không có nhân tài trong lĩnh vực này, hơn nữa không ai giúp ông ta làm kinh doanh. Ông ta và Lý Kỳ hợp tác, có thể nói trên cơ bản đều là Lý Kỳ giúp ông ta xử lý việc làm ăn, ông ta chỉ cần thu tiền, cho nên, hôm nay ông ta đến đây, không chỉ đơn thuần là đi cùng Tống Huy Tông thôi.

Qua nửa canh giờ, tiết mục đặt câu hỏi cũng đã kết thúc, sáu mươi học sinh cũng đều biểu hiện cả rồi, tuy rằng cũng có một hai học sinh có vẻ căng thẳng, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục, tất cả mọi người đều bao dung cho.

Qua tiết mục này, những thương nhân dưới đài cũng có sự hiểu biết tương đối tỉ mỉ về bọn họ, bắt đầu thương lượng với trợ thủ bên cạnh xem ai mới là thiên lý mã cũa mình.

Đối với màn đặt câu hỏi này, có một điểm khiến Lý Kỳ có chút không ngờ được, chính là các thương nhân đều rất ít hỏi về việc đãi ngộ, phải biết rằng đây là việc phải làm ở hậu thế. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng nhanh chóng hiểu ra, vấn đề nảy sinh trên người những thương nhân này, bởi vì thương nhân đến đây hôm nay đều là những thương nhân cao cấp nhất Đại Tống, bọn họ căn bản sẽ không xem trọng chút tiền này, chỉ cần ngươi có tài năng thì tất cả đều không thành vấn đề.

Một lát sau, Lý Kỳ lại lên đài lần nữa, cười nói:

- Đợt vấn đáp vừa bắt đầu thật sự là lời hay không ngừng, cực kỳ phấn khích. Ở đây ta muốn nói một câu, ta cảm thấy vô cùng kiêu ngạo về học sinh của Học viện Thái sư ta, ta cũng tin tưởng các vị đang ngồi đây, lúc này chắc chắn muốn chiêu bọn họ về dưới trướng của mình, các vị cũng có thực lực này. Nhưng đáng tiếc, nếu là vậy thì sẽ tạo thành hiện tượng một nhà độc chiếm. Điều này sẽ có ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực đối với sự phát triển kinh tế của cả Đại Tống ta, điều này cũng không phù hợp với quan niệm của Học viện Thái sư, trăm hoa đua nở mới là điều mà Học viện Thái sư theo đuổi.

Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói:

- Thực không dám giấu, vốn dĩ ta còn định áp dụng chế độ ai trả giá cao thì được. Nhưng như vậy thì nhân tài ưu tú nhất sẽ bị những thương nhân có thực lực mạnh nhất giành được, điều này rõ ràng có chút không công bằng đối với những thương nhân thực lực hơi yếu. Cho nên, vì để làm được công bằng, công chính hoàn toàn, lần tuyển chọn này chúng ta áp dụng chế độ rút thăm.

Nói xong, hắn đưa tay chỉ vào hòm gỗ bên cạnh, nói:

- Trong hòm gỗ này có sáu mươi tờ giấy, ai rút được số một có nghĩa là có quyền lựa chọn đầu tiên, ngài có thể điền tên của ba học sinh theo thứ tự, vì sao phải điền ba tên, là bởi vì ngài rút được không có nghĩa là ngài có quyền lựa chọn tuyệt đối, vì mỗi học sinh đều có một quyền phủ định. Trước đó, bọn họ cũng đã chọn ra nơi mà bản thân mình không muốn đến nhất, cho nên nếu vận khí của các vị không tốt, được ưu tiên lựa chọn một người nào đó, nhưng đối phương lại bác bỏ ngài, thì chúng ta sẽ tiếp tục chuyển sang vị thứ hai mà ngài điền. Đương nhiên, nếu cả ba vị mà ngài chọn đều không chọn ngài, thì không phải là vấn đề của đối phương mà hẳn là ngài nên kiểm điểm lại một chút.

Những thương nhân kia ngơ ngác nhìn nhau, chiêu này của Lý Kỳ đích thực là khiến bọn họ không liệu được mà, trong lòng rất căng thẳng nha! Lỡ như thật sự bị bác bỏ cả ba lần thì thật sự là đã mất mặt lại còn mất người nha! Đánh mất nhân tài, cũng đánh mất luôn mặt mũi của mình, chắc chắn sẽ bị người chê cười nha.

Đây thật sự là cuộc chiến nhân phẩm nha!

Quả nhiên là vô thương bất gian mà! Lý Kỳ thấy thương nhân dưới đài ai ai cũng tỏ vẻ không yên, dường như đều không yên tâm lắm về nhân phẩm của mình, trong lòng lại cảm thán một câu, tiếp tục nói:

- Đây chỉ là thứ nhất thôi, còn một điểm nữa, chính là việc đãi ngộ. Những học sinh này đã viết những đãi ngộ mà mình mong muốn ra giấy, lát nữa sau khi các vị chọn được nhân tài mà mình muốn, thì cũng phải viết ra đãi ngộ mà mình cho đối phương, chúng ta sẽ so sánh đãi ngộ của hai bên với nhau. Nếu cách biệt quá lớn, chúng ta sẽ trực tiếp bác bỏ, và sẽ chuyển sang vị thứ hai. Nếu cả ba vị đều không được, thì ta cũng không còn gì để nói.

Lúc này, dưới đài có người chợt hô lên:

- Các vị làm như vậy, không khỏi quá không công bằng với chúng ta.

Người nói chuyện đúng là Hồng Bát Kim, trong nhất thời có không ít thương nhân đều hưởng ứng. Trong lòng của bọn họ, bọn họ hẳn phải chiếm địa vị chủ động tuyệt đối. Nhưng nghe Lý Kỳ nói xong, bọn họ phát hiện mình căn bản không có đủ quyền lực, điều này làm cho bọn họ không thể nào chấp nhận được.

Nào ngờ Hồng Bát Kim lại nhanh chóng nói tiếp:

- Hồng gia chúng ta quyên cho Học viện Thái sư không ít tiền, nhưng đổi lại cơ hội cũng giống như những người chưa từng quyên góp, ta không thể chấp nhận việc này được.

Cao Cầu cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, đích thật không công bằng

Những câu của hai người họ đã thể hiện trọn vẹn đặc tính của thương nhân, phàm là liên quan đến lợi ích của bản thân thì nhất định phải tranh giành, giao tình, mặt mũi gì chứ, đều đặt sang bên cả. Chuyện này không phải là hào phóng hay keo kiệt, cũng không phải vong ân phụ nghĩa gì, nếu ngươi không có đặc tính này, vậy nhất định ngươi sẽ là một thương nhân thất bại.

Đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa thấy cha đã lên tiếng, cũng nắm bắt cơ hội mà ồn ào.

Mà những thương nhân vừa rồi còn lên tiếng ủng hộ Hồng Bát Kim lập tức trầm mặc hẳn, đều thầm mắng bị Hồng Bát Kim lừa rồi.

Bởi vì đây là lần đầu tiên, Lý Kỳ vì muốn để nhiều người có thể tham gia vào, cho nên tổng cộng mời bốn mươi vị thương nhân có thực lực, trong đó hơn phân nửa không có bất kỳ qua lại gì với Học viện Thái sư.

Lý Kỳ nhấc hai tay áp lại, nói:

- Các vị an tâm chớ vội, yên lặng một chút, nghe ta nói xong đã.

Dưới đài lập tức yên tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.