Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1945: Chương 1945: Đàm phán cuối cùng (Thượng) (1)




- Trương Bá Ngọc bái kiến Xu Mật Sứ.

- Miễn lễ.

Lý Kỳ thấy Trương Bá Ngọc trước mặt, trên mặt có chút buồn bực. Từ sau khi vào hoàng cung này, hắn không một ngày thanh tịnh, cho dù là đang ăn cơm, hay là đang ngủ đều bị quấy rầy. Lúc này, hắn vừa mới chuẩn bị ăn cơm trưa, Trương Bá Ngọc lại tới. Điều này khiến cho Lý Kỳ vô cùng chú ý tới chất lượng cuộc sống, cảm thấy buồn bực vô cùng.

Làm quan khó thật!

Muốn làm một vị quan tốt, khó càng thêm khó.

- Có chuyện gì?

Lý Kỳ chỉ có thể buông đũa xuống, bởi vì hắn thấy tinh thần của Trương Bá Ngọc đã thấy chuyện này chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi.

Quả nhiên là vậy, sắc mặt Trương Bá Ngọc ngưng trọng nói:

- Vừa rồi phương nam truyền tin tới, Chiêm Thành quốc bỗng nhiên đóng quân biên giới.

- Hả?

Lý Kỳ trừng mắt đảo đảo vài cái, giỏi thật, không cần ta lên tiếng đã tự giác như vậy rồi. Điều này khó trách chính là cái gọi là ăn ý, lại hỏi:

- Có thể khai chiến chứ?

Trương Bá Ngọc nói:

- Hiện tại thì chưa, nhưng nghe nói vô cùng bất lợi với quân đội phía nam của chúng ta. Chiêm Thành quốc rõ ràng là muốn đục nước béo cò, muốn cướp lại Ma Lệnh, Bố Chính.

- Còn chưa đánh à?

Lý Kỳ gãi đầu, dường như còn có chút bất mãn.

Trương Bá Ngọc hiếu kỳ nói:

- Xu Mật Sứ hy vọng khai chiến sao?

- Đương nhiên … không muốn rồi, bản nhân luôn thích hòa bình.

Lý Kỳ nửa đùa nửa thật đáp lại một câu, nói:

- Ngươi chắc chắn là đã nghĩ nhiều quá rồi, ngươi ta điều binh trong nước, chuyện này không có gì đáng trách, chúng ta cũng không thể can dự vào. Ngươi tới tìm ta, ta cũng chẳng có cách nào khác.

Trương Bá Ngọc nói:

- Nhưng dụng tâm của đối phương đã vô cùng rõ ràng rồi.

- Nhưng chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào! Ngươi muốn ta phải làm sao?

- Chuyện này … chuyện này chí ít cũng nên điều binh tới phòng thủ chứ.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Ta cũng nghĩ có lẽ quân đội phía nam đều vẫn chưa quy thuận. Lính của ta chạy đi giúp ai?

- Ách …!

Trương Bá Ngọc không nói gì.

- Hiện giờ chúng ta không bằng không chứng, chờ đánh rồi tính tiếp đi.

Lý Kỳ đĩnh đạc nói.

Trương Bá Ngọc nói:

- Ngộ nhớ những quân đội đó phía nam đầu hàng Chiêm Thành quốc thì làm thế nào?

- Đây cũng là một vấn đề.

Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, nói:

- Thế này đi, ngươi tung cho ta một tin tới phía nam, nói những quân đội đó ở phía nam là kẻ thù của chúng ta. Nếu ai dám giúp đỡ bọn họ, đó chính là kẻ thù của Đại Tống chúng ta. Nhưng nếu ai giúp chúng ta thanh lý môn hộ, chúng ta tất sẽ hậu tạ.

Trương Bá Ngọc vừa nghe thấy thế, ngươi làm vậy không phải là muốn đẩy những quân đội phía nam đó vào lửa sao?

Chiêm Thành quốc là một nước lớn có nhiêu đó, sao dám đối nghịch với Đại Tống. Sau khi họ nhận được tin này, chắc chắn không dám chiêu hàng những người đó, tránh rước hỏa đốt thân. Nhưng cứ như vậy, những quân đội đó ở phía nam chẳng khác nào bị cô lập ở bên ngoài, chỉ có nước nhảy xuống biển.

Lý Kỳ thấy Trương Bá Ngọc chần chờ không nói, liền nói:

- Thế nào? Ngươi có nghi vấn gì sao?

- Ồ, không có.

Trương Bá Ngọc hơi giật mình, cúi đầu nói:

- Hạ quan đi làm việc đây.

- Đi đi.

Thật không dễ dàng gì mới đổ đầy cái bụng, còn chưa kịp tiêu hóa, Đoàn Chính Nghiêm đã sai người tới thăm hỏi. Lý Kỳ đêm nay có rảnh không, ngụ ý đương nhiên không phải là muốn tìm Lý Kỳ hẹn hò, thật sự muốn đêm nay có thể nói chuyện với Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng không muốn kéo dài thêm nữa, do đó đã sai người đi mời Đoàn Chính Nghiêm tới.

Đêm đó.

Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến ngồi trong ngự thư phòng chờ Đoàn Chính Nghiêm tới. Chuyện này Lý Kỳ không muốn quá nhiều người tham gia, cho nên từ trước tới giờ đều là hắn và Triệu Tinh Yến tiếp kiến Đoàn Chính Nghiêm.

- Không ngờ Đoàn Chính Nghiêm lại khuất phục nhanh như vậy.

Triệu Tinh Yến vừa nghe nói Đoàn Chính Nghiêm muốn gặp Lý Kỳ, trong lòng đã đoán được đến 7, 8 phần mục đích của Đoàn Chính Nghiêm tới lần này rồi.

Lý Kỳ mỉm cười một tiếng, nói:

- Đây chỉ có thể chứng minh Đoàn Chính Nghiêm quả thực là một Quốc Vương cần chính yêu dân. Ông ta biết càng kéo dài, ông ta không sao cả, nhưng càng bất lợi cho bách tính Đại Lý. Ông ta cũng hiểu, tình hình của Đại Lý đã không thể khống chế được nữa rồi. Trên thế giới này chỉ có Đại Tống ta có khả năng giúp ông ta. Nếu ông ta suy nghĩ thêm một chút, có thể lấy ra chút tiền từ chỗ ta, sau đó liền về nước ổn định đại cục. Nhưng điều này mạo hiểm rất lớn, làm không tốt, dân chúng Đại Lý sẽ gặp phải trận mưa to gió lớn. Nhưng phàm thì một người tự tư đều vì vương quyền, mà không quan tâm tới mọi thứ, rõ ràng Đoàn Chính Nghiêm không phải là loại người này.

Triệu Tinh Yến thoáng gật đầu nói:

- Trước đây ta cũng đã nghe thấy Đoàn Chính Nghiêm là người cẩn chính yêu dân, hiền chủ một phương, chỉ là bị Cao Thị khống chế. Bây giờ thấy, tin đồn bên ngoài không phải là sai.

Lý Kỳ cười nói:

- Nếu không phải như vậy, ta sớm đã muốn thu nạp Đại Lý vào bản đồ của Đại Tống, sao có thể chơi với ông ta trò này được.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, Đại Lý vương đã tới rồi.

- Mau mời Đại Lý vương vào.

- Vâng.

Không bao lâu sau, Đoàn Chính Nghiêm liền dẫn theo Đoàn Thế Văn đi vào.

- Đại Lý vương.

Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến đứng lên chắp tay hành lễ.

Đoàn Chính Nghiêm hồi một lễ, khẽ mỉm cười nói:

- Đoàn mỗ năm lần bảy lượt tới làm phiền Xu Mật Sứ, mong Xu Mật Sứ thông cảm.

Lý Kỳ liền nói:

- Đại Lý vương nói gì vậy? Về công về tư, giữa chúng ta đều có nhiều điều muốn nói, không phải ta đi tìm người, thì ngươi tới tìm ta. Nói đi nói lại, nhiều lần để Đại Lý vương đích thân tới nhà, ta cũng cảm thấy thật hổ thẹn, cũng xin Đại Lý vương thứ lỗi mới đúng.

- Đâu có, đâu có.

Đoàn Chính Nghiêm đã giao lưu với Lý Kỳ vài lần rồi, những lời khách khí này của Lý Kỳ đối với ông ta mà nói, đã hình thành miễn dịch rồi.

- Đại Lý vương, Đoàn huynh mời ngồi.

Vẫn là Lý Kỳ và Đoàn Chính Nghiêm ngồi xuống, Đoàn Thế Văn, Triệu Tinh Yến mới lần lượt ngồi sang hai bên trái phải.

- Hôm trước Đoàn mỗ vì nhất thời kích động ….

Không chờ Đoàn Chính Nghiêm nói xong, Lý Kỳ liền giơ tay lên nói:

- Ôi, Đại Lý vương, Lý Kỳ ta dù độ lượng không bằng được ngươi, nhưng cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi. Những chuyện không vui đó đừng nhắc tới nữa. Ồ, đúng rồi, không biết Đại Lý vương xử lý chuyện đó chưa?

Ngươi đây không phải là biết rồi còn cố tình hỏi sao? Nếu ta xử lý xong rồi, còn chạy tới tìm ngươi làm gì? Mặc dù Đoàn Chính Nghiêm không phải là kẻ ngốc, nhưng thực sự thì Lý Kỳ quá thông minh, không đề lại bất kỳ sơ hở nào. Cho nên Đoàn Chính Nghiêm cũng không dám chắc chắn tất cả những chuyện này chính là Lý Kỳ gây khó dễ từ bên trong. Nhưng ông ta cũng không phải hoàn toàn tin tưởng vào Lý Kỳ, chỉ là lúc này ông ta có tin hay không đều đã không quan trọng nữa rồi. Bởi vì ông ta không còn lựa chọn nào nữa, lắc đầu thở dài, nói:

- Thực không dám giấu, lần này ta tới chính là vì chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.