Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1956: Chương 1956: Dẫn dắt trào lưu.(2)




Lý Kỳ cười ha ha với Ngưu Cao:

- Đáng tiếc ngươi đã có thê tử, bằng không ta cũng tìm một người ở Nhật Bản cho ngươi, dù sao nữ nhân của Nhật Bản thích nhất nam nhân của Đại Tống đấy.

Ngưu Cao vội vàng khoát tay nói;

- Đa tạ Xu Mật Sứ để mắt đến ta, tuy nhiên chuyện này thì không cần, ta đây chỉ thích vợ mình thôi, còn những nữ nhân khác đều chướng mắt hết.

- Nói rất đúng.

Bên cạnh có một người đột nhiên nói chen vào.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, người nói đúng là Mã Kiều, OMG, lại tới nữa rồi. Hắn khẩn trương ngậm miệng lại, hắn không muốn nghe lại một bộ lý luận tình yêu kia của Mã Kiều đâu, bởi vì nó đập thẳng vào mặt hắn, dù sao hắn chỉ là người chuyên tình mà không phải là một người chuyên nhất.

Khi nói chuyện, ba người đã đi tới trước cửa cung.

Lý Kỳ nói:

- Hai người các ngươi dù sao cũng không có việc gì, hãy theo ta ra bên ngoài chạy một vòng đi.

Ngưu Cao vừa định gật đầu, nhưng đột nhiên đánh giá liếc nhìn Lý Kỳ một cái, hỏi:

- Xu Mật Sứ, ngài --- ngài cứ mặc như vậy đi ra ngoài, thật sự thích hợp sao?

Lý Kỳ nói:

- Có vấn đề gì sao?

Nhạc Phi cũng hiểu được có chút không ổn, mở miệng nhắc nhở:

- Xu Mật Sứ, ngươi dù nói thế nào cũng là quan to nhất phẩm của Đại Tống, mặc như thế có phải hay không có chút không hay.

Lý Kỳ nói:

- Các ngươi biết cái gì, ta đây mặc tên là thân dân trang, hiểu sao? Như thế nào là thân dân, chính là muốn cho dân chúng một loại cảm giác thân thiết, phải hòa mình, ta đều hận không thể mình trần ra trận, thật sự là quá nóng --- ồ không, ta đây mới gọi là vi hành, tự từ xưa đến nay, ngươi đã gặp qua Hoàng đế nào mặc long bào đi vi hành chưa. Còn có, các ngươi dầu gì cũng là do ta đề bạt lên đấy, phải hơi có thưởng thức biết không, bản quan luôn luôn tại dẫn dắt xu hướng của thế giới, lúc không có chuyện gì làm tốt nhất là nâng cao thưởng thức của chính mình đi.

Hắn nói xong cũng đi nhanh hướng ra phía ngoài cung.

Dẫn dắt xu hướng thế giới?

Ngưu Cao cùng Nhạc Phi ngơ ngác nhìn nhau, đều lắc đầu thở dài, nếu ngươi không phải Xu Mật Sứ thì mặc thế đi trên đường Biện Lương đều có thể có thể bị coi thành yêu quái bắt đi hàng phục.

Nhưng không có cách nào, ai kêu Lý Kỳ là lão đại chứ, bọn họ cũng chỉ có thể cứng nhắc vác đầu đi theo thôi.

….



Hiện giờ các chính sách quan trọng đều đã được ra lò, và được thực thi rồi, phủ Thanh Long từ lâu đã trở về bình thường rồi, khắp nơi trên đường phố đều là dân chúng đi lại vội vàng.

Lý Kỳ mặc một bộ trang phục “kỳ lạ”, vừa ra tới trên đường, đã đưa tới không ít người liếc mắt, có một chút dân chúng còn nhận ra được Lý Kỳ, khẩn trương tiến lên, nhưng trong lúc thi lễ, bọn họ đều dùng ánh mắt vụng trộm đánh giá Lý Kỳ.

Không ít người còn ở sau lưng xì xào bàn tán.

Ngưu Cao, Nhạc Phi theo ở phía sau, đều cúi đầu thật thấp, bọn họ thật sự không nâng nổi đầu để làm người a.

Mà Mã Kiều thì cố gắng hết sức kéo ra khoảng cách với Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng chú ý đến hiện tượng này, mặt già đỏ lên, thầm nghĩ, không thể nào, ở bị Biện Lương bị người khinh bỉ còn chưa tính, dù sao ở nơi đó mọi người tài trí hơn người, không thể tưởng được ở nơi thâm sơn cùng cốc này cũng thế, chẳng lẽ ta thật sự sai lầm rồi sao, nếu bây giờ ta trở về đổi một bộ quần áo lại đi ra, thì hẳn là còn kịp đi.

Nghĩ tới đây, Lý Kỳ bắt đầu nảy sinh ý muốn thoái lui, người này cần phải có mặt, cây cần phải có vỏ, tuy rằng hắn có da mặt dày, nhưng đi trên đường bị người trở thành động vật xem xét thì hắn cũng có chút không chịu nổi nha. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một tên đàn ông cởi trần đi bên cạnh hắn thì dùng một loại ánh mắt phi thường kỳ lạ đánh giá hắn, trong nhất thời nổi cơn giận dữ, lại cảm thấy cực kỳ oan ức, mẹ nó, một người cởi trần như ngươi lại cũng dám khinh bỉ lão tử, tốt xấu gì ta cũng mặc cả bộ đấy, người nào a.

- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.

Đột nhiên, nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng hô, chỉ thấy một người nam nhân trung niên chạy từ trong một cửa hàng đi ra, hành lễ nói:

- Thảo dân Tạ Mãn Nguyên tham kiến Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ nguyên bản nhìn chỉ thấy có chút quen mắt, thẳng đến đối phương nói ra tên, hắn mới nghĩ tới, tên Tạ Mãn Nguyên này lúc trước cũng bởi vì em rể của cậu của vợ của em trai vợ y cho nên bị thanh trừ khỏi phủ nha phủ Thanh Long đấy, hơn nữa tội danh còn do Lý Kỳ tự mình thiết kế đấy, cho nên tương đối khắc sâu a, hắn cười ha ha nói:

- Hóa ra là Tạ viên ngoại nha, thật sự là trùng hợp, miễn lễ, miễn lễ.

Tạ Mãn Nguyên đúng dậy, nói:

- Không dối gạt Xu Mật Sứ, gần đây thảo dân mở một cửa hàng ở chỗ này.

- Thế sao?

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, nói:

- Yêu! Hóa ra là cửa hàng vải vóc a!

- Vâng vâng vâng.

Tạ Mãn Nguyên cười nịnh nói:

- Sau ngày được Xu Mật Sứ chỉ điểm một lần, thảo dân lập tức hiểu ra, cảm thấy buôn bán mới là thích hợp nhất với những người như chúng ta đấy.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Ngươi có thể nghĩ vậy là tốt rồi, ngươi yên tâm, nhất định sẽ phát tài thôi.

- Đã tạ cát ngôn của Xu Mật Sứ, đa tạ cát ngôn của Xu Mật Sứ.

Tạ Mãn Nguyên hết sức vui mừng, lập tức lại đánh giá Lý Kỳ, dò hỏi:

- Thảo dân xin mạo phạm hỏi một câu, bộ quần áo này của Xu Mật Sứ ---.

Lý Kỳ không đợi y nói xong, liền vội vàng hỏi:

- Ngươi cũng cảm thấy khó coi sao?

- Không không không.

Tạ Mãn Nguyên vội vàng lắc đầu, nói:

- Hoàn toàn ngược lại ấy chứ, thảo dân cảm thấy bộ quần áo này của Xu Mật Sứ thật sự rất dễ nhìn, hơn nữa vô cùng thích hợp với thời tiết nơi này.

Mẹ nói! Khó được gặp một tri kỷ a! Lý Kỳ kiềm chế vui sướng trong lòng, sa sầm mặt lại:

- Ngươi cũng đừng nịnh bợ ta a.

- Thảo dân tuyệt đối không nói dối đâu.

Tạ Mãn Nguyên nói:

- Thảo dân vừa liếc mắt một cái đã bị bộ quần áo của Xu Mật Sứ hấp dẫn rồi, hơn nữa còn nghe được những người đi qua khen phục sức của Đại Tống thật là đẹp, thảo dân đã nghĩ trong lòng rằng, nếu chúng ta đã là con dân của Đại Tống rồi thì cũng có thể học tập nhân sĩ Trung Nguyên chứ, cho nên quần áo cũng phải thống nhất mới được, Xu Mật Sứ ngài nói có phải không?

- Có đạo lý.

Lý Kỳ gật đầu mạnh một cái, lại bổ sung một câu:

- Tương đối có đạo lý.

Hắn là một người làm ăn, sao lại không hiểu rõ tâm tư của Tạ Mãn Nguyên được chứ, rất rõ ràng, Tạ Mãn Nguyên muốn làm mua bán trang phục, hơn nữa muốn chế tác loại áo ngắn tay này, một khi đã như vậy, thì cũng thuyết minh một điều, Tạ Mãn Nguyên là thật tâm cảm thấy bộ quần áo trên người hắn là một bộ đẹp.

Không chỉ như thế, hiện tại hắn mới hiểu được, ánh mắt của những người qua đường vừa rồi căn bản không phải là khinh bỉ, mà là hâm mộ, chỉ là bởi vì lúc trước hắn nhận phải đả kích của Ngưu Cao cùng Nhạc Phi, cho nên mới tưởng là họ khinh bỉ hắn.

Trong lúc nhất thời như gặp được gió xuân, hãnh diện thật!

Sống lưng đều thẳng!

Không ngờ được địa phương nghèo như này mà dân chúng lại rất có phẩm vị đấy, đều sắp vượt qua ta rồi. Lý Kỳ cảm thấy bản thân mình xuất ra được cơn tức, nhịn không được trừng mắt đắc ý nhìn Ngưu Cao cùng Nhạc Phi, giống như đang nói, vũ phu chính là vũ phu, không biết thưởng thức chút nào cả, ngươi nhìn người ta chút đi, này gọi là gì, cái này gọi là biết hàng a!

Nhạc Phi, Ngưu Cao đều vô cùng khiếp sợ, quần áo kỳ quái thế này mà dễ nhìn kiểu gì, ánh mắt của các ngươi có phải là bị mù rồi hay không.

Lý Kỳ thật sự là mừng không khép miệng lại được, vỗ vỗ bả vai Tạ Mãn Nguyên, trên khuôn mặt nghiêm túc dùng giọng điệu chắc chắn nói:

- Ngươi làm thương nhân nhất định có tiền đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.