Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2193: Chương 2193: Dẫn quân mưu phạt (1)




Do giai đoạn chuẩn bị đầu tiên khi xảy ra nguy cơ ở Yến Vân của Triệu Giai là chuẩn bị nghị hòa với Thổ Phiên, trước tiên là ổn định họ, để họ đừng quấy rối, vì thế Ngô Giới vì tránh xảy ra lửa đạn với Thổ Phiên, đã dẫn quân Trấn Tây men theo bờ đông sông Nhã Lung đi tới, cũng chính là tiến gần Thành Đô phủ vòng qua khu vực Hà Hoàng, tránh các ngươi, cách các ngươi một con sông là được rồi. như vậy thì không thể cướp cò được chứ.

Nào ngờ đi được nửa đường, sứ thần Triệu Giai lại sai tới đàm phán đều đang trên đường đi, nhưng lại bị triều hồi. Nguy cơ phương bắc này tạm hoãn, Triệu Giai há lại chấp nhận Thổ Phiên chạy qua chạy lại trước mặt mình, dùng khẩn cấp tám trăm dặm, lệnh cho Trấn Tây quân tấn công Thổ Phiên. Ngoài ra, lại điều Trấn Tây quân phối hợp với Trấn Nam quân xuất chinh Thổ Phiên.Lúc này Trấn Tây quân dường như đã sắp đi tới cuối sông Nhã Lung rồi. Hoàng mệnh này vừa tới, Ngô Giới liền phân phó cho đại quân dừng lại.

Trong đại trướng của Ngô Giới.

Các tướng sỹ đều ngồi trong trướng, so với mấy ngày trước, hôm nay họ đều có chút vui mừng rồi.

Ngô Giới nhìn thấy trong mắt, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bực, thầm nghĩ xem ra quân Kim này đối với chúng ta lại có ưu thế mang tính tiên thiên như vậy! Điều này rất rõ ràng, những tướng sỹ này vừa nghe thấy quân Kim rút về Vân Châu, cơm cũng có thể ăn thêm được vài bát, nhưng thấy quân Tống vẫn yếu hơn quân Kim, dù ban đầu đã đánh thắng được vài trận rồi.Nhưng Ngô Giới cũng không nói thêm gì nữa, dù sao sự tự tin này không phải một câu của y là có thể giải quyết được, trực tiếp đi vào chủ đề chính:

- Hiện giờ Hoàng thượng đã đích thân hạ lệnh để Trấn Tây quân chúng ta xuất chinh Thổ Phiên.

Trương Hiến liền nói:

- Chờ hai vị Ngô, Nhạc tướng quân dẫn Trấn Nam quân tới, chúng ta khó mà tránh khỏi nam bắc giáp công đối phương.

Ngô Giới lắc đầu nói:

- Nếu chờ đám người Ngô Lân, thì còn phải qua vài ngày nữa, thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, chậm thì sinh biến.

Triệu Ngôn Khâm liền lên tiếng:- Tướng quân chớ không phải muốn dựa vào sức của bản thân, đánh bại liên quân Thổ Phiên chứ?

Ngô Giới gật đầu cười nói:

- Ta đang nói ý này, ban đầu ta đã nói rồi, nếu không phải quân Kim tới xâm lược, ta sớm đã ăn được miếng thịt này. Cũng may mà hôm nay cũng vẫn chưa quá muộn.

Đám tướng sỹ nghe mà kinh ngạc không nói gì. Mặc dù Ngô Giới cũng đã từng đề cập tới, nhưng họ đều không để ý, còn cho rằng Ngô Giới là đang khích lệ sỹ khí, cũng là vì sự rút lui mà mình mà viện cớ, nào ngờ Ngô Giới lại nghiêm túc như vậy.

Triệu Ngôn Khâm nói:

- Nhưng binh lực giữa chúng ta và đối phương chênh lệch hơn mười mấy vạn.Ngô Giới cười nhạt một tiếng, định liệu trước nói:

- Quân địch tuy nhiều, nhưng lại đều là đám bao cỏ, hơn nữa xét từ phương hướng tiến quân của họ mà nói, có thể thấy kế hoạch của họ không hoàn thiện. Quân ta vừa rút lui, họ liền có chút không biết làm sao, hành quân cũng trở lên chậm chạp, là tiếp tục truy đuổi chúng ta, hay là nên chuyển đường đi Hà Hoàng. Vì vậy có thể thấy, ý kiến nội bộ bọn họ không thống nhất, mọi người đều vì lợi ích của mình mà nghĩ, binh pháp có viết, dẫn quân mưu phạt, một cánh quân không có mưu lược là không thể đánh thắng được, mà quân ta dù ít, nhưng vẫn là tinh nhuệ. Hơn nữa, chúng ta đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, có mục tiêu vô cùng rõ ràng.

Ban đầu quân ta chọn cách rút lui, dù là có nguyên nhân khác, nhưng từ tình hình hiện tại cho thấy, có thể lấy yếu mà địch, liên quân Thổ Phiên lúc này nhất định là đang đắc trí, dương dương tự đắc. Nếu quân ta bỗng nhiên tiến công, nhất định có thể thu được thắng lợi lớn.Lời này của y là vô cùng chắc chắn, hơn nữa điều này không chỉ là xây dựng trên phương diện dẫn quân mưu phạt, quan trọng vẫn là thực lực mạnh, Thổ Phiên hiện giờ đã là thời kỳ vô cùng lỏng lẻo, quân phiệt hỗn chiến, chính quyền lớn nhỏ, bộ lạc không biết bao nhiêu, nội chiến tiêu hao vô cùng lớn. Hay nói cách khác, thời kỳ Tống Huy Tông không thể liên tục chiến thắng Thổ Phiên, còn cướp lại được vùng đất Hà Hoàng. Hơn nữa trong những chính quyền này vẫn có rất nhiều đều là thân Tống, không tham gia và hành động này. Không chỉ như vậy, họ vẫn cung cấp thông tin cho Đại Tống. Tuy nhiên, trong tình hình không có người thống nhất đã tổ chức liên quân lại đối kháng với Đại Tống. Điều này thậm chí có thể nói là phạm phải đại kỵ của binh gia.

Trái lại quân Trấn Tây đã đóng ở Thổ Phiên hơn 1 năm rồi, đã thích ứng với khí hậu địa phương, hơn nữa quân Trấn Tây thì không thiếu ngựa, Tàng mã thuần một sắc, chịu khó, vất vả. Phương diện vũ khí càng vượt xa liên quân Thổ Phiên. Kỳ thựcvũ khí mà liên quân Thổ Phiên dùng vẫn là cũ khí mà Đại Tống đào thải mấy năm trước. Đây là biết mình biết người, đâu có lý không thắng được.

Trương Hiến liền chắp tay nói:

- Mạt tướng nguyện làm quân tiên phong.

Những chiến sỹ còn lại thấy chủ soái này tự tin như vậy, sỹ khí trong lòng đã tăng lên gấp bội, đại đa số chiến sỹ trong đó đều cùng với Ngô Giới từ Đại Lý tới Nam Ngô. Đối với Ngô Giới cũng có chút kính phục, tôn thờ thần minh. Ngô Giới nói có thể đánh thắng, đó chắc chắn có thể đánh thắng, ai cũng không hoài nghi, lần lượt đứng lên xin chiến.

- Thật ra cũng không vội.Ngô Giới khoát tay nói:

- Lấy bản đồ ra.

Rất nhanh, một binh lính đã đặt tấm bản đồ lên bàn.

Một thiếu tướng nói:

- Hôm nay quân địch đã tới gần Đông Nữ quốc rồi, theo tin báo của lính thăm dò, quân địch không có đóng ở Đông Nữ quốc, đã dừng lại mấy ngày rồi, chuyển đường hành quân về phía bắc. Trong liên hợp lần này, Đông Nữ quốc không tham gia vào trong đó, cũng không cùng liên quân Thổ Phiên có bất kỳ liên quan gì, tất là muốn từ chối cho mượn đường. Hiện giờ từ động cơ của quân địch cho thấy, có lẽ là đang muốn tiến công khu vực Hà Hoàng.

Đông Nữ quốc này cũng chính là Nữ Nhi quốc hiện thực, là một đất nước phụ nữlàm chủ, Quốc vương của họ, đại thần đều là phụ nữ, đàn ông ngược lại trở thành nô lệ. Đây chính là đất nước mà Lý sư phó hướng tới. Đương nhiên, tiền đề là đừng để cho hắn đi làm nô lệ.

Ngô Giới cười nhẹ một cái, nói:

- Thật sự là trời đã giúp ta rồi. Nếu họ mượn đường từ Đông Nữ quốc, không những gần, hơn nữa còn không dễ bị đánh lén. Hiện tại họ đã đi đường vòng, chính là cơ hội tốt của chúng ta. Ta muốn tiêu diệt họ dưới chân phụ nữ. Trương Hiến, Triệu Ngôn Khâm nghe lệnh.

- Có mạt tướng.

Ngô Giới nói:

- Ta lệnh cho các ngươi dẫn một vạn kỵ binh tấn công thượng lộ của quân địch.- Mạt tướng lĩnh mệnh.

- Bạch Mao Phượng, Diêu Kha Long.

- Có mạt tướng.

- Ta lệnh cho các ngươi dẫn một vạn kỵ binh tấn công đường dưới kẻ địch.

- Mạt tướng lĩnh mệnh.

- Các tướng sỹ khác nghe lệnh.

- Có mạt tướng.- Các ngươi cùng ta tấn công trung lộ của quân địch.

- Mạt tướng lĩnh mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.