Hai tháng trước?
Cao Cầu cảm giác giống như nuốt phải một con ruồi nên vội vàng bưng
chung trà hớp một ngụm. Lý Kỳ nhìn vẻ mặt ông ta như vậy thì trong lòng
sợ hãi khẩn trương nói:
- Thái úy, ngài sao thế? Chẳng lẽ là thịt hộp này có gì không ổn à?
Người này rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngốc? Cao Cầu giận nói:
- Ngươi rõ ràng biết rõ còn cố hỏi hả, ta hỏi ngươi vì sao lại lấy thịt của hai tháng trước tới cho bản Thái úy ăn?
Chết tiệt! Ông đây đằng trước rõ ràng là đã nói với ngươi, đồ hộp này
bảo đảm chất lượng trong vòng một năm. Hiện giờ mới hai tháng vẫn chưa
vượt qua thời gian bảo đảm chất lượng. Ngươi có biết thuật toán không
vậy. Lý Kỳ gượng cười nói:
- Hạ quan không dám. Nhưng mà Thái úy, đồ hộp này nếu có thể giữ trong
vòng một năm thì hai tháng có là gì? Ngài mới vừa rồi cũng dùng qua có
cảm nhận được mùi vị gì khác thường, hoặc là thân thể có gì không ổn
không?
Hình như hắn nói cũng có chút đạo lý, thịt này chẳng những không có mùi
vị khác thường, ngược lại còn vô cùng ngon. Sắc mặt Cao Cầu thoáng dịu
lại một chút nói:
- Cho dù như thế, ngươi cũng không nên lấy đồ của hai tháng trước. Đại khái có thể lấy của những ngày gần đây làm chứ.
Chà! Ngươi sao không kêu ta làm cho ngươi ăn liền là được rồi. Lý Kỳ âm thầm xem thường nói:
- Thái úy, nếu là lấy ngày gần đây làm thì rất thiếu sức thuyết phục rồi, không thể chỉ ra chỗ đặc biệt của đồ hộp này.
Cao Cầu sửng sốt nói:
- Điều này cũng đúng.
Dừng một chút cười nói:
- Nói cho cùng thì đồ hộp này của ngươi đúng là kỳ diệu, đã để hai tháng rồi mà có thể giữ ngon như vậy thì khó được, thật sự là khó được.
- Thái úy quả là một câu trúng đích. Đồ hộp của hạ quan đây ưu thế lớn
nhất chính là ở chỗ này. Nếu là khẩu vị thì kỳ thật cũng không chắc ngon hơn so với những tửu lâu khác làm...
Cao Cầu giơ tay lên nói:
- Hộp thịt này của ngươi so với một số tửu lâu làm ngon hơn nhiều.
- Thái úy quá khen.
Lý Kỳ ha hả cười. Lại nói:
- Thái úy, kỳ thật tôi hôm nay mang đến đồ hộp không chỉ có thịt mà còn
làm từ nguyên liệu khác nữa, Thái úy không ngại cũng nếm thử một chút
chứ.
- Hả? Còn có cái khác à?
Cao Cầu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ một cái, lại nói:
- Sẽ không lại là làm từ mấy tháng trước chứ?
Lý Kỳ tận tình khuyên bảo nói:
- Thái úy, đồ hộp mấy tháng với làm cách đây vài ngày trên cơ bản không
có gì khác nhau. Chỉ cần không hơn một năm là được rồi. Thái úy yên tâm
ăn đi. Lý Kỳ tôi dám dùng đầu cam đoan tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn
đề gì.
Cao Cầu nghe hắn nói chắc chắc như thế, trên mặt hơi có chút biến sắc.
Kỳ thật trong lòng ông cũng hiểu cho dù Lý Kỳ có mười lá gan, Lý Kỳ cũng không dám lấy đồ ăn hỏng cho mình ăn. Chỉ có điều thịt làm từ hai tháng nghe ghê tởm đấy. Nói:
- Vậy được. Ta sẽ nếm thử một chút.
Mã Kiều nhận được chỉ thị của Lý Kỳ. Lại bắt đầu mở một hộp.
Cao Cầu nhìn vào bên trong ồ lên một tiếng nói:
- Là măng mùa đông?
Ông nói xong lại cầm lấy đôi đũa từ bên trong hộp gắp ra một miếng, sau
một lúc đấu tranh mới đặt vào miệng nhai nhai nuốt rồi lập tức nói:
- Khá ngon. Khá ngon, hương vị cũng vô cùng đặc biệt. Ta lần đầu ăn loại hương vị này. Đồ hộp của ngươi đúng là có một phong vị khác.
Lý Kỳ cười nói:
- Thái úy thích là tốt rồi, ngoại trừ măng mùa đông này ra. Còn có ...?
- Còn nữa à?
Cao Cầu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ thong thả nói:
- Hồi Thái úy, hạ quan hôm nay tổng cộng mang đến ba loại đồ hộp cũng có tính đại biểu.
Nói xong hắn lại hướng tới Mã Kiều gật đầu.
Mã Kiều lại bắt đầu mở một hộp.
Cao Cầu nhìn lên, kinh ngạc nói:
- Quýt?
Ông cảm thấy rằng hộp đồ này thật không thể tin nổi. Nếu nói thịt hoặc
là măng mùa đông còn dễ lý giải. Dù sao thời đại này có thịt khô hoặc là măng khô. Mặc dù không có ngon như vậy nhưng cũng có thể bảo quản được
mấy ngày. Nhưng quýt thì chừng mười ngày hay một tháng thì nhất định sẽ
hư. Cẩn thận hỏi:
- Lý Kỳ, quýt này là làm trước bao lâu rồi?
Lý Kỳ đáp:
- Cũng là làm hai tháng trước. Tuy rằng hộp quýt này không bằng bảo quản lâu bằng hộp thịt nhưng nửa năm vẫn không có vấn đề. Thái úy có thể yên tâm dùng. Cam đoan so với trái quýt mới ăn còn ngon hơn một chút.
- Chuyện này là thật chứ?
- Hạ quan sao dám lừa gạt Thái úy!
Cao Cầu hồ nghi nhìn hắn một cái, lại đổi lấy thìa múc ra một miếng.
Thấy trái quýt màu sắc giống như vừa mới lột không bao lâu. Mặt lộ vẻ
kinh ngạc, lại hỏi:
- Trái quýt này thật sự là hai tháng trước sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu ngày hôm qua thì hạ quan chi bằng đưa đến đây một túi quýt là được rồi.
Cao Cầu thoáng gật đầu, lại liếc nhìn quýt trong thìa màu sắc tươi đẹp
nên trong lòng cũng yên tâm không ít. Đưa vào miệng, hai mắt trợn lên,
vẻ mặt so với diễn viên quảng cáo đời sau còn muốn khoa trương hơn. Một
ngụm nuốt xuống thì càng không thể cứu vãn. Chỉ thấy ông ta không ngừng
dùng thìa múc ra từng miếng quýt trong hộp đưa vào miệng.
Rất nhanh một hộp quýt đã bị ông ta tiêu diệt sạch sẽ rồi, mà ngay cả nước cũng không buông tha.
Chà! Sớm biết như thế, vừa rồi hộp thứ nhất nên lựa chọn hộp quýt cho
rồi. Hại ông đây tốn nhiều nước miếng. Lý Kỳ nhìn thấy bộ dáng Cao Cầu
trong lòng hối hận không thôi.
- Ừ ... Hộp quýt đúng là ngon. Ngươi nói không sai so quýt mới hái xuống ăn còn ngon hơn.
Cao Cầu lau miệng, vẫn chưa thỏa mãn lại nói:
- Còn nữa ... hay không?
Ngươi nha đừng chỉ cố ăn thôi nha, việc chính vẫn còn chưa nói. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Còn hai hộp.
Nói xong lại hướng tới Mã Kiều ra dấu tay.
Thịt thì không ăn, lại cứ muốn ăn quýt, xem ra làm đại quan quả nhiên có chỗ khác người. Mã Kiều rất hoang mang nhìn Cao Cầu lại bắt đầu mở một
hộp.
Cao Cầu lần này chậm rãi thưởng thức hộp quýt. Ăn được một nửa y bỗng
nhiên ngừng lại, một bên lông mi nhướng lên, mắt chứa ý cười nhìn Lý Kỳ
ha hả nói:
- Lý Kỳ, ngươi cố sức giới thiệu đồ hộp cho ta như vậy, không phải chỉ là muốn bản Thái úy nếm thử một chút chứ?
Không dễ dàng, lão rốt cục tỉnh ngủ rồi. Lý Kỳ lau nước mắt chua xót, hì hì nói:
- Thái úy thật sự là tuệ nhãn như đuốc, mọi cử động của hạ quan....
Cao Cầu khoát tay nói:
- Dừng lại, nói đi, ngươi muốn gì?
Lý Kỳ ngập ngừng một chút, lập tức nghiêm mặt nói:
- Thái úy, ngài cho rằng nếu là đồ hộp này dùng trong quân đang tác chiến thì thế nào?
Cao Cầu nhíu mày trầm tư một lúc mới nói:
- Nói tiếp.
Lý Kỳ nói:
- Có câu binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Có thể thấy được quân
lương là trọng yếu đến cỡ nào. Binh lính mà đói bụng đánh không đánh
thắng trận đấy. Hạ quan từ lúc đến Thị vệ mã tới nay đối với quân lương
cũng có chút hiểu biết. Bình thường đều dùng lương khô là chính, như
bánh nướng, thịt khô các loại...Nhưng lương khô cũng mất hương vị. Hơn
nữa để lâu, hương vị cũng sẽ trở nên nuốt không trôi. Ngoại trừ đỡ đói
ra, đối với binh lính là không có chút nào lợi ích gì. Ăn thời gian dài
thì thân thể nhất định sẽ chịu không nổi. Nếu sinh bệnh binh lính làm
sao có thể chiến đấu được. Cái này không thể nghi ngờ sẽ làm năng lực
chiến đấu của quân ta trở nên yếu đi.
Hơn nữa, lương thảo trên đường vận chuyển cũng thường xuyên vì trời mưa
và vì hoàn cảnh phần lớn sẽ bị hư mất. Nếu trong khi vận chuyển heo dê
trên đường sẽ chết một phần. Và thật vất vả đưa đến nơi chỉ sợ heo dê đã gầy ốm còn da bọc xương. Điều này thật sự là quá lãng phí. Quan trọng
nhất là rau quả, trái cây căn bản là không thể vận chuyển bởi vì trên
đường sẽ bị hư hết. Hơn nữa một người quá lâu không được ăn rau quả hoặc là trái cây thì cho dù mỗi ngày cho ăn thịt thân thể nhất định sẽ chịu
không nổi. Đại đa số thời gian những binh lính kia đều đi nhà dân chúng
vùng phụ cận cướp đoạt vật tư này. Như vậy không phải đối với dân chúng
đã tạo thành sự tổn hại rất lớn....
Cao Cầu ngắt lời của hắn nói:
- Ngươi nói mặc dù không sai nhưng đánh giặc không phải là như vậy sao?
- Thái úy nói rất đúng, nhưng nếu chúng ta có biện pháp tốt hơn sao không thử.
- Ngươi nói biện pháp chính là đồ hộp của ngươi?
- Không sai.
Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Thái úy, không phải hạ quan khoác lác. Đồ hộp này của hạ quan không
chỉ đáng kể về thời gian bảo tồn, mà còn giữ hương vị và dinh dưỡng của
thực vật rất tốt. Tuy rằng không bằng đồ mới nhưng trên chiến trường,
nếu binh lính của chúng ta có thể ăn vào cái này thì ở chiến trường sự
tổn hại về mặt quân số chắc chắn sẽ giảm bớt rất nhiều. Sức chiến đấu
cũng phải sẽ tăng cao hơn. Hơn nữa, đối với ngư dân thường ra biển lâu
dài cũng rất có sự trợ giúp, thậm chí còn có thể xúc tiến thuỷ quân Đại
Tống ta phát triển, có thể nói là trăm lợi mà không có một hại.
Thật ra đời sau rất nhiều người đối với đồ hộp có nhiều hiểu lầm, nghĩ
rằng đồ hộp là thực phẩm rác rưởi, không có dinh dưỡng, hơn nữa lại chứa chất bảo quản. Đây đều là lòng dạ hiểm độc của thương nhân làm ra mà
thôi. Một hộp đồ hộp đủ tiêu chuẩn thì bản thân nó có thể bảo tồn đã hơn một năm, cần gì chất bảo quản, phong vị cũng có thể giữ như vậy. Đương
nhiên cũng không cần phải tăng thêm tinh dầu và nguyên liệu rác rưởi.
Quan trọng nhất là giá trị dinh dưỡng của nó thậm chí còn cao hơn vừa
mới chế biến ra bởi vì đã trải qua tiêu độc và một loạt trình tự làm
việc nghiêm khắc. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của người làm đồ hộp là nguyên liệu phải thật mới.
Cao Cầu nghe được đã như mở cờ trong bụng rồi. nếu thật sự là như thế
thì đồ hộp đúng là một đại sát khí nha. Nhưng trên mặt vẫn như cũ không
kinh động khẽ cười nói:
- Nhưng đồ hộp này giá thành cũng không ít, binh lính Đại Tống ta rất
nhiều, nếu dùng đồ hộp của ngươi làm quân lương ..., triều đình gánh
không nổi đâu.
Biết ngay con mẹ ngươi sẽ lo lắng phương diện này. Lý Kỳ lắc lắc nói:
- Thái úy lời ấy sai rồi, bình thường triều đình phải xuất binh đều là
tạm thời trưng thu quân lương. Như vậy đối với dân chúng tạo thành
thương tổn rất lớn. Nhưng có đồ hộp thì không giống với lúc trước. Tới
mùa thu hoạch, chúng ta có thể trước tiên lấy nhiều thực vật, đặc biệt
rau quả, trái cây các loại dùng làm đồ hộp trước, để dành lâu dài. Mỗi mùa đều có thể trữ một ít, khi cần dùng là lấy ra cũng sẽ không luống
cuống tay chân. Giá thành đồ hộp có lẽ cao hơn chút, nhưng nếu là hoa
quả, trái cây giá thành cũng không cao lắm. Đặc biệt có chút rau xanh,
trái cây chổ nào cũng có thể dùng thì việc này áp dụng cho hành quân
đánh giặc, thật sự thích hợp hơn nữa.
Cao Cầu vuốt râu, trong mắt chợt lóe, híp mắt nói:
- Nếu thật như ngươi nói, phần công lao này cũng không nhỏ. Vì sao ngươi không trực tiếp dâng đồ hộp này hiến cho Hoàng thượng?