Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1147: Chương 1147: Đánh chiếm Côn Du Sơn(3)




Chỉ thấy một đội kỵ binh vừa lao ra khỏi làn khói trắng, chính là đuổi theo trận mưa tên. Nhóm cung thủ này từ đầu đến cuối đều không lộ mặt, bị kẻ địch tạo thành tâm lý cực kì hoảng sợ, bọn chúng nghĩ rằng mũi tên này có phải từ trên trời rơi xuống không.

Nghe thấy một hồi tiếng rên rỉ, người mấy tên lính lập tức ngã xuống.

Dương Tái Hưng quơ trường thương ngăn tên, ghìm dây cương chỉ vào phía đông nói:

- Giáo chủ, bên này.

Lại thấy một đội binh mã cướp đường chạy về phía đông.- Dương Tiểu Nhi chạy đi đâu.

Khuôn mặt Ngưu Cao dữ tợn, toàn thân đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hiển nhiên là một người máu, trong đầu nhớ kỹ Dương Tái Hưng. Đào Định theo bản năng quay đầu lại, thấy một người đầy máu đang đuổi theo, tuy biết đối phương rất khó đuổi kịp, nhưng vẫn bị dọa kêu to lên một tiếng.

- Nhanh ngăn lại cái tên kia.

Chỉ thấy bốn tên địch giơ trường thương đâm về phía Ngưu Cao.

Ngưu Cao nghiêng người tránh né, tay trái cầm một cái, trực tiếp kẹp lấy bốn cái đầu thương, thét to:

- A a a a!Bốn tên lính kia chỉ cảm thấy đầu thương đã dính chặt vào giữa vách đá, không thể rút ra.

- Tránh ra cho ta.

Ngưu Cao mạnh mẽ quát một tiếng, đồng giản quét ngang qua, rầm rầm rầm vài tiếng, trong chớp mắt óc bốn tên tung tóe, phản quân này đa số là dân chúng, gặp được đám mãnh nhân này ở đây, sợ tới mức đều tui về phía sau, không ai dám bước lên phía trước.

Lúc này, một mũi tên bắn lén xé gió rơi xuống, Ngưu Cao không cần nhìn, cúi đầu theo bản năng, mũi tên kia bay sát da đầu y, suýt nữa thì lấy mạng của y, không khỏi sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.- Mau bảo vệ Ngưu tướng quân.

Phó tướng bên cạnh Ngưu Cao đang một đao chém quân địch trước mặt, bỗng nhiên thấy Cao Ngưu suýt nữa chết, la hét nói.

Dương Tái Hưng quay đầu lại thấy đánh lén chưa thành công, cũng không còn cơ hội ra tay, ảo não ném cây cung sang một bên, không tiếp tục dây dưa thêm nữa, phóng ngựa xuống núi chạy trốn.

Ngưu Cao thấy Dương Tái Hưng chạy, tức giận đến nỗi hai mắt trợn lên, thuận tay tóm lấy một người, một giản trực tiếp đập nát đầu của đối phương, kéo đầu người đó vừa đi vừa ngang ngược:

- Ngưu Cao ở đây, Ngưu Cao ở đây.Vài viên phó tướng thấy Ngưu Cao giống như bị điên, sợ bị tập kích, nhanh chóng bảo vệ xung quanh, đi theo một lão đại như vậy, thật sự vừa hưng phấn vừa đau khổ.

Có câu là, binh bại như núi đổ!

Các tên đứng đầu thì chạy, những tên khác sao còn dám chiến đấu, cũng chạt trối chết, nhưng tử thần núp trong bóng tối không tha cho chúng, tên bắn ra ngang trời trước sau như một xuyên thủng tim chúng, trước mắt chúng chỉ có một con đường, đó chính là con đường đi tới địa ngục. Bọn chúng một đường hát vang cuối cùng cũng nếm được mùi vị chiến tranh tàn khốc, nếu cho bọn chúng một cơ hội, chắc chắc chúng sẽ không chọn con đường này, thật sự quá kinh khủng.

- Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng.- Binh gia gia tha mạng! ta đầu hàng!

Chỉ lát sau, tiếng khóc vang lên bốn phía, phản quân đều hạ binh khí xuống, quỳ xuống đất đầu hàng.

Bởi vì Nhạc Phi đã căn dặn trước, nếu đối phương vứt bỏ vũ khí đầu hàng, thì không cần đuổi tận giết cùng. Nhưng mấy lần đối mặt với kẻ thù, dù đối phương đã đầu hàng, nhưng thu dọn chiến trường cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu không có năm trăm cung thủ đang âm thầm uy hiếp, Ngưu Cao cũng không dám dễ dàng dừng lại.

Tuy dù nói thế nào, bọn chúng đối mặt không phải quân Kim, không phải quânLiêu, mà là con dân Đại Tống. Ngưu Cao cuối cùng cũng nhịn xuống, đầu tiên sai người đi thu binh khí, trói bọn chúng lại, mặt khác điều động một trăm cung thủ áp tải những tù binh này khẩn trương đi dập lửa.

Đợi cho đến khi làn khói tan hết, những phản binh này thấy đối phương chọn người như vậy, không khỏi ngạc nhiên, nếu như chúng biết trước, phỏng chừng chết cũng không đầu hàng, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.

- Khởi bẩm tướng quân, tên trộm phản bội huynh đệ Đào thị và đám người liên quan đến tên thủ lĩnh Dương Tái Hưng toàn bộ đã chạy về phía đông.

Ngưu Cao sau khi nghe xong, lạnh lùng cười, nói:

- Yên tâm đi, bọn chúng trốn không thoát đâu.Lúc này, đám người Đào Định đã chạy trốn dưới chân núi, không dám sơ ý, một đường chạy như điên về hướng đông hơn ba mươi dặm, thấy phía sau không có kẻ thù đuổi theo, tốc độ mới chậm lại, dừng lại thở một hơi.

Nếu như bình thường mà chạy, chắc chắn sẽ cực kì mệt mỏi, nhưng mới vừa rồi quá kinh sợ, khiến cơ thể và đầu óc đám người Đào Định đều mệt mỏi, quay đầu lại nhìn, mấy vạn quân chỉ còn hơn hai ngàn kỵ binh, mấy tháng cố gắng trong lúc này lại thành công cốc, không khỏi chán nản thở dài.

Một vài tên thủ lĩnh bỗng nhiên tiến lên, dâng một đôi giày nói:

- Giáo chủ, trước thay giày đi.

Đào Định sững sờ, cúi đầu nhìn, mới nhận ra chân trái mình trống không, không khỏi cảm thấy mất hết mặt mũi, thở dài một tiếng, lấy đôi giày kia để thay vào. Thậtra không chỉ có gã, rất nhiều người cánh tay trống không, nhưng, nếu bọn họ mặc quần áo tử tế, thì không thể đứng ở đây được.

Đào Phi cũng chưa phục hồi lại tinh thần, nói:

- Đại ca, cấm quân kinh sư từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?

Đào Định lắc đầu nói:

- Ta cũng không nghĩ ra.

Dương Tái Hưng nói:

- Chẳng lẽ mấy ngày trước, bọn chúng cố ý tỏ ra yếu thế, để cho chúng ta thả lỏng cảnh giác.

Đào Định trầm ngâm một lát, gật đầu thở dài:- Cấm quân này không thể coi thường được.

Đào Phi lại nói:

- Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?

Đào Định bây giờ trong lòng rất loạn, thấy đại thế lực đã mất, không còn lòng dạ nào tái chiến, nói:

- Làm như ban đầu đã nói đi, trước tiên giữ vững sơn trại, sau đó đi thuyền đến đảo Tô Sơn.

Dương Tái Hưng vẫn không cam lòng, nói:

- Giáo chủ, thắng bại là chuyện binh gia, sao có thể vì thua và chạy ra bên ngoài.Đào Định cười khổ nói:

- Tái Hưng đừng gấp, đây là kế tạm thời, chờ một năm nữa, chúng ta chắc chắn trở về.

Dương Tái Hưng dường như vẫn bất mãn, nhưng cũng không dám nhiều lời, gật gật đầu.

Thời gian ước chừng một bữa cơm, bọn họ tới một ngã ba, một tên binh lính tiến lên bẩm báo nói:

- Giáo chủ, hai con đường phía trước đều có thể thông tới huyện Văn Đăng, không biết nên đi đường nào, kính xin chỉ thị của giáo chủ.

Đạo Định từng đóng quân ở Đăng Châu, nên vô cùng hiểu rõ địa hình xung quanh, đưa mắt nhìn, nói:- Đi đường bên trái mặc dù nhanh, nhưng đường hẹp, nếu kẻ thù mai phục trên đường lúc này, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, vẫn nên đi con đường con phải hơn.

Cho nên bọn họ vòng sang đường bên phải đi, chạy được hơn mười dặm, phía trước không xa là một con dốc. Khứu giác Dương Tái Hưng nhạy bén dường như đã phát giác ra chuyện gì, nhìn xung quanh, thấy hai bên là đồi núi nhỏ, cây cối tươi tốt, định mở miệng nhắc nhở binh lính cẩn thận.

Bỗng nhiên, giữa rừng núi vang lên tiếng trống như sấm.

- Không xong, trúng kế rồi.

Đào Định ghìm dây cương, cả kinh kêu lên.Trên gò núi bỗng nhiên vang lên tiếng giết!

Một người đứng trên sườn núi quát:

- Đào tặc, Nhạc tướng quân chúng ta sớm biết ngươi sẽ chọn đường này chạy trốn, lệnh chúng ta mai phục ở đây, các ngươi còn không mau xuống ngựa đầu hàng.

Lại nghe thấy dưới sườn núi vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, rồi nhanh chóng chìm trong tiếng trống, một đám người đầy cát bụi như sóng to gió lớn, như từ đất chui lên, đột ngột cuốn tới. Có bao nhiêu người vậy?

Đám người Đào Định vốn chim sợ cành cong, nào dám tham chiến, quay đầu ngựa bỏ chạy.Chỉ nghe thấy phía sau không ngừng vang lên tiếng vó ngựa và tiếng hét truy đuổi.

- Đào tặc đừng chạy.

- Đào tặc đừng chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.