- Ôngôngta giết tên cẩu quan ngươi.
Soạt
Chiết Ngạn Chất tính tình nóng nảy, lập tức rút đoản kiếm, nhấc Kỷ Mẫn Nhân lên, chính lúc đang muốn xuống tay, Lý Kỳ đột nhiên hét lên:
- Dừng tay!
Kỷ Mẫn Nhân ha ha nói:
- Ngươi biết rõ trước mắt không thể giết ta được mà, hà tất còn tỏ vẻ như vậy.
Lý Kỳ lại trầm giọng nói:
- Chiết Tướng quân, lẽ nào ngài muốn cãi lại quân lệnh?Chiết Ngạn Chất nắm chặt tay đến mức nghe thấy tiếng rắc rắc, hàng lông mày dày xoắn cả lại, đột nhiên nhắm chặt hai mắt, cuối cùng lý trí đã chiến thắng tình cảm, thả tay ra, lui sang một bên.
Lý Kỳ quay lại cười ha hả với Kỷ Mẫn Nhân, nói:
- Kỷ Tri phủ, ông nói ông xem thường ta, ta vốn dĩ cũng chưa từng xem thường ông, cho đến vừa rồi, ta mới cảm thấy mình đã xem thường ông. Ông thân là quan văn, nhưng đối diện với vòng vây trùng trùng, lại còn có thể lâm nguy không loạn, biết rõ lúc đó chỉ có nhân lúc hỗn loạn mà nhảy vào trong sông bỏ trốn, mới có thể bảo toàn tính mạng, đổi lại là ta, cũng không chắc có thể bình tĩnh mà làm như vậy đâu, thật là bái phục, bái phục.
Kỷ Mẫn Nhân cười nói:
- Bộ soái quá khen rồi, con người khi đã đến đường cùng, đều sẽ bình tĩnh vậythôi, chỉ đáng tiếc, cuối cùng ta cũng thất bại trong gang tấc.
- Ông nói rất có lý.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Có điều từ nhỏ tới lớn, ta chưa bao giờ bị người khác đùa bỡn như vậy, ông đúng là đã lừa ta rất thê thảm đó, vì ông, mà tóc ta đã bạc cả rồi.
Kỷ Mẫn Nhân cười nói:
- Như nhau thôi, như nhau thôi.
Lý Kỳ ha ha nói:
- Không thể không nói, ông giả bộ thật sự rất giống đó. Ngay từ đầu, ta còn cho rằng ông là một vị quan tốt vì nước vì dân. Lúc đó ta hoài nghi mỗi một người trong phủ Phượng Tường, chỉ ngoại trừ một mình ông thôi. Ta vốn cũng không nghĩ đếnông, mặc dù sao đó ta đã bắt đầu nghi ngờ ông, nhưng ta cũng không dám kết luận bừa bãi, ta sợ sẽ hại chết một vị quan tốt.
Kỷ Mẫn Nhân đột nhiên bật cười ha ha.
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Ông cười cái gì?
Kỷ Mẫn Nhân lớn tiếng nói:
- Ta vốn dĩ không hề giả bộ, người ngài nhìn thấy mới là Kỷ Mẫn Nhân chân chính.
- Hả? Thật là thú vị.
Lý Kỳ chỉ tay nói:- Vậy ông bây giờ là ai vậy?
- Kỷ Mẫn Nhân bây giờ chỉ là một kẻ liều mạng bị người khác dồn đến đường cùng thôi.
Kỷ Mẫn Nhân buồn bã cười, nói.
- Bị dồn? Ai dồn chứ? Ta tin ông không phải là môt kẻ thích đùn đẩy trách nhiệm.
Lý Kỳ khẽ cười nói.
- Đa tạ Bộ soái đã khen.
Kỷ Mẫn Nhân thở dài, nói:
- Ta xuất thân bần hàn, lúc nhỏ thường khổ đến mức không có cơm để ăn, ta cũng từng nhìn thấy những bách tính còn khổ hơn cả ta. Là do ai gây ra chứ? Đều donhững tên tham quan ô lại gây ra. Lúc đó thực sự ta nghĩ không ra, tại sao triều đình lại để cho những kẻ như vậy làm quan phụ mẫu của dân chứ. Quan, là cha mẹ của dân, thậm chí còn quan trọng hơn cả cha mẹ. Có khi, chỉ một sai lầm nhỏ của ngài thôi, cũng sẽ gây ra những tổn hại rất lớn cho bách tính, càng không cần nói đến việc cố ý gây ra. Cho nên, lúc đó ta đã lập chí sẽ trở thành một vị quan tốt phục vụ cho dân. Thế là ta liều mạng học hành, thật may ông trời không phụ người có lòng. Năm ta hai mươi tuổi, cuối cùng ta cũng đỗ tiến sĩ. Sau đó được phái làm Tri huyện huyện Khiên Dương, trở thành Tri huyện trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của phủ Phượng Tường.
- Thật ra phải nói rằng, lúc đó có rất nhiều người không có thành tích tốt như ta, nhưng chức quan của họ lại cao hơn ta. Có điều, ta biết, đó là do gia thế của ta không bằng bọn họ. Ta cũng không ngưỡng mộ họ, có thể tạo phúc cho bách tính, thì ta đã mãn nguyện rồi. Sau khi ta nhậm chức, bắt đầu tiến hành chỉnh đốn huyện KhiênDương, cải thiện cuộc sống của bách tính. Ta tự hỏi những gì ta làm không hề thua kém người khác, ta cũng chưa từng nhận một văn tiền nào của bách tính. Cũng chính vì vậy, Tri huyện của các huyện khác đều không muốn qua lại với ta. Sau đó bởi vì thành tích vượt trội, ta trở thành Tri phủ phủ Phượng Tường. Lúc đó ta rất vui, bởi vì trách nhiệm trên vai ta càng lúc càng lớn, cũng có nghĩa là ta có thể giúp đỡ bách tính nhiều hơn nữa. Nhưng, ta tuyệt đối không ngờ rằng, chức quan càng lớn, thì vấn đề phải đối diện càng nhiều.
Lý Kỳ nói:
- Dường như đây là chuyện rất bình thường mà, việc mà Thái tể xử lý mỗi ngày còn nhiều hơn cả ông nữa?
Kỷ Mẫn Nhân lắc đầu nói:
- Việc này rất không bình thường, bởi vì đút lót tuy không phải là phận sự củaquan viên, nhưng mỗi năm người của triều đình đến địa phương kiểm tra, bọn họ đều không muốn quay về tay không. Không dối gạt Bộ soái, năm đầu tiên khi triều đình phái quan viên đến phủ Phượng Tường kiểm tra, lúc đó ta hoàn toàn không tiếp đãi rượu thịt, ngài có biết họ nói thế nào không? Họ nói ta vừa mới thăng chức, tuổi tác còn trẻ, không biết cũng có thể lượng thứ, còn bảo ta lấy số tiền dùng để đãi tiệc trực tiếp đưa cho bọn họ nữa. Điều này bình thường sao? Bọn họ đến từ Kinh thành, nhưng lại đưa tay đòi tiền, có gì khác với cường đạo chứ?
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Ông có đưa cho họ không?
- Không có.
Kỷ Mẫn Nhân lắc đầu nói:
- Bởi vì căn bản ta không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Nhưng bọn họ không tin,đường đường Tri phủ phủ Phượng Tường sao lại không có chút tiền ấy được chứ. Kết quả, kiểm tra năm đó ta kém cỏi nhất, vì thế triều đình còn đặc biệt phê bình ta.
Lý Kỳ gật đầu ra vẻ đã hiểu, nói:
- Ta nghĩ sau đó chắc ông đã nghĩ hết mọi cách để có tiền ứng phó với quan viên đến từ Kinh thành?
Kỷ Mẫn Nhân kinh ngạc nói:
- Sao ngài biết?
Lý Kỳ nhún vai nói:
- Thì dựa vào việc bây giờ ông còn ngồi ở vị trí này thôi.
Kỷ Mẫn Nhân sửng sốt, cười khổ nói:- Bộ soái quả nhiên thông minh hơn người. Ngài nói không sai, ta biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e ta sẽ mất cả chức quan này. Đây là tâm nguyện cả đời ta, không đến đường cùng, ta cũng không muốn từ bỏ dễ dàng vậy, hơn nữa còn trong tình cảnh như vậy. Nhưng mà, từ đầu đến cuối ta đều không lấy một đồng nào của dân chúng, cho đến hôm nay, cũng vẫn như vậy. Số tiền đó là do ta nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm tiền bổng lộc mới có được. Ngày tháng tuy cực khổ, nhưng chỉ cần bách tính khen ngợi ta một tiếng, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Đã như vậy, tại sao ông còn bước lên con đường không thể quay lại này?
Kỷ Mẫn Nhân cười ha ha vài tiếng, nói:
- Bởi vì ta đã thất vọng với triều đình này rồi, cuối cùng ta cũng hiểu, bất luận ta cố gắng thế nào, chỉ cần người bên trên tùy tiện nói một câu, thì có thể đem mọi cốgắng của ta đổ sông đổ biển. Chính lúc ta cực kỳ hài lòng, ra sức nghĩ cách chấn hưng phủ Phượng Tường, triều đình lại đột nhiên quyết định xuất binh Hoàng Hà. Nhớ khi đó, lúc Đồng Quán dẫn đại quân đi ngang qua phủ Phượng Tường, ông ta muốn ta bổ sung quân lương, khi đó ta quả thực không dám tin vào tai mình. Về sau ta nghe nói, dọc đường đi, Đồng Quán đều làm như vậy. Những Tri phủ khác đều bổ sung quân lương cho ông ta, nhưng ta lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy cho ông ta chứ, hơn nữa thu hoạch năm đó cũng rất bình thường. Lúc đó ta quỳ xuống van xin ông ta, nhưng Đồng Quán không chỉ không thay đổi sắc mặt, còn kết tội ta cấu kết Thổ Phiên, có ý muốn làm chậm trễ thời cơ chiến đấu. Bị dồn vào đường cùng, ta chỉ có thể xin lương thực của bách tính. Bách tính địa phương hiểu cho nỗi khổ tâm của ta, rất nhiều bách tính tình nguyện lấy lương thực dự trữ trong nhà cho ta. Ta rất cảm kích bọn họ, nhưng ta đã thất hứa với dân chúng, còn mặt mũi nào mà ngồi trên cái ghế đó chứ, lúc đó ta đã nản lòng thoái chí. Đã vài lần muốn từ quan hồi hương, nhưng bách tính ra sức cầu xin ta, cuối cùng ta cũng ở lại.- Sau khi thu phục Hoàng Hà, Chiết gia quân lại trú tại Vị Châu. Bọn họ lo lắng thân nhân của mình sẽ bị tổn thương, vậy là sắp xếp thân nhân ở lại phủ Phượng Tường. Ta biết Chiết gia quân đời đời trung lương, cho nên ta rất hoan nghênh bọn họ. Nhưng thật không ngờ, nhiệt tình của ta không đổi lấy sự cảm kích, mà chỉ đổi lấy sự sỉ nhục của Chiết gia quân mà thôi.
Chiết Ngạn Chất quát:
- Ông đừng nói bậy, Chiết gia quân ta sỉ nhục ông lúc nào chứ.
Kỷ Mẫn Nhân bất đắc dĩ cười nói:
- Phải, điều này đối với các ngươi mà nói giống như một thói quen vậy, nhưng từ sau khi thân nhân của Chiết gia quân các ngươi đến đây, Chiết gia quân các ngươi không ngừng can thiệp vào nội chính của phủ Phượng Tường, suốt ngày đòi hỏi cái này, đòi hỏi cái nọ. Không vừa lòng một chút, thì Chiết Ngạn Chất ngươi liền tới hỏi.Nói là hỏi, là ta đang giữ mặt mũi cho mình thôi, chứ thật ra là ngươi đến ra lệnh. Ngươi chỉ là Phòng ngự sử Vị Châu thì có tư cách gì mà quát tháo ở phủ Phượng Tường của ta chứ? Ta nhịn hết lần này tới lần khác, nhưng các ngươi càng lúc càng quá đáng. Cứ lấy chuyện lần này ra mà nói đi, Chiết gia quân các ngươi hình như đã khống chế toàn bộ phủ Phượng Tường, Kỷ Mẫn Nhân ta căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Tất cả đều làm theo ý của ngươi, ngươi nói cướp lương thực thì cướp lương thực, ngươi nói bắt người thì bắt người, có khi nào ngươi hỏi ý kiến của ta không?
- Ngươi nói bậy, ta
Chiết Ngạn Chất mới nói một nửa, Lý Kỳ đột nhiên nhấc tay, cắt ngang lời hắn, nói với Kỷ Mẫn Nhân:
- Chiết Tướng quân dù sao cũng còn trẻ, có những chuyện làm không được thỏađáng, cũng có thể tha thứ được, ông chắc sẽ không chuyện nhỏ này mà phản quốc chứ.
- Đương nhiên không phải, Kỷ Mẫn Nhân ta há là kẻ hẹp hòi như vậy sao.
Kỷ Mẫn Nhân lắc đầu nói:
- Thực ra từ sau chuyện của Đồng Quán, ta không khỏi có chút nản lòng với chính mình, hơn nữa đối với Đại Tống cũng đã nguội lạnh tâm ý rồi, triều đình, mọi người đều thấy rõ, chỉ một chuyến đá hoa cương đơn giản thôi, đã hại biết bao bách tính cửa nát nhà tan. Về sau còn có khởi nghĩa Phương Lạp, là họa vô đơn chí cho Đại Tống. Lúc đó, ta đã biết ngày Đại Tống diệt vong không xa nữa rồi, ta cũng biết rõ, chỉ có Đại Tống diệt vong, bách tính mới có thể sống lại một lần nữa.
- Thì ra là vậy.
Lý Kỳ nói:- Vậy là ngươi cấu kết Tây Hạ, ý đồ mưu phản?
Kỷ Mẫn Nhân chợt cười ha ha nói:
- Bộ soái, từ đầu đến cuối đều là ngài hỏi ta, ta cũng có vài vấn đề muốn hỏi ngài, không biết Bộ soái có thể giải đáp không?
- Ông hỏi đi.
- Ta muốn biết Bộ soái ngài sao lại biết ta là chủ mưu, hơn nữa biết được ta cấu kết với Tây Hạ từ đâu?
Lý Kỳ cười nói:
- Ta cũng vừa mới biết không lâu. Ban đầu sau khi ta biết sự thật, ta lập tức viết một phong thư gửi đến Kinh thành, nhưng phía Kinh thành lại chậm trễ không có tintức, lúc đó ta còn cho rằng phía Kinh thành xảy ra chuyện, cho đến sau này khi bọn Cao Nha nội đến, ta mới dám khẳng định, phong thư đó đã bị người khác cướp mất, bởi vì Cao Nha nội đến đây, Cao Thái úy nhất định sẽ phái người tới tìm, mà ta lại không thấy người của Cao Thái úy, cho nên nhất định trên đường đã xảy ra chuyện.
- Vậy cũng không thể chứng minh là ta làm.
- Đương nhiên không thể, ta cũng không nghi ngờ ông, mặc dù sau đó ta cũng nghi ngờ lương thực bị cướp, nhưng ta hoàn toàn không nghi ngờ ông. Cho đến khi kho lương Hoài Nam gửi đến một phong thư, mới khiến ta hoài nghi ông.
Kỷ Mẫn Nhân cả kinh nói:
- Hóa ra lá thư đó là từ kho lương Hoài Nam gửi tới, ôi, lúc đó ta cũng không ngờ ngươi sẽ nhanh chóng gửi thư như vậy. Lại càng không ngờ lá thư đó không phảicủa Kinh thành, mà là của Hoài Nam. Thế nên ta đã không chuẩn bị đầy đủ.
- May mà như vậy.
Lý Kỳ cảm thán một tiếng nói:
- Ta xem thư mới biết hóa ra tám vạn thạch lương thực đó đến Kinh Triệu mới bị người khác cướp mất, xem ra, chuyện này có thể hoàn toàn không phải do người nào đó làm. Vậy là ta lại nghĩ, tại sao đối phương lại vội vã đoạt lấy lá thư ta gửi đi Kinh thành chứ, lẽ nào chỉ vì lo lắng chuyện tham ô lương thực bị vạch trần? Ta thấy không phải, bởi vì Hoàng thượng vốn phái ta tới để điều tra việc này, cho dù Hoàng thượng biết, chắc chắn cũng sẽ bảo ta tiếp tục điều tra, vốn cũng không khác biệt gì. Đã như vậy, phong thư đó rốt cuộc còn chứa nội dung gì đáng để kẻ địch vội vã như vậy? Ta cẩn thận nghĩ lại một lượt, cuối cùng ta phát hiện trong thư còn có một nội dung mấu chốt, chính là ba bản tấu chương kia mà ông nói. Nếu việc này không liên quan gì tới Kinh thành, vậy ba bản tấu chương của ông sao lại như đá chìm dưới biển,một đi không trở lại như vậy? Có điều, nếu thư của ta đến được Kinh thành, vậy Hoàng thượng nhất định sẽ tra rõ việc này, đến lúc đó đương nhiên sẽ phát hiện, ông vốn dĩ cũng không dâng tấu gì cả. Ông rất khéo léo khi lợi dụng tư duy theo quán tính của ta, biết khi ta nghe thấy tấu chương của ông có đi mà không có về, thì nhất định sẽ cho rằng bị người ta giấu đi, căn bản sẽ không thể ngờ được tất cả đều do ông tự biên tự diễn. Một chiêu giấu trời qua biển này của ông đúng là lừa ta thảm hại mà, không chỉ ta, mà ngay cả toàn bộ bách tính phủ Phượng Tường và Chiết gia quân đều bị ông lừa, thực sự vô cùng cao minh mà!