Một tiếng “Bãi triều” này khiến Lý Kỳ lòng tràn đầy hoang mang, không nói đến Tống Huy Tông còn chưa có nói câu “Khanh lập kỳ công này, đáng được trọng thưởng”, mấu chốt là việc này còn không có nói xong nha, chẳng lẽ hôm nay vào triều, chỉ là xem hắn và Tưởng Đạo Ngôn tranh luận với nhau?
- Ngươi còn có chuyện gì thượng tấu?
- Lĩnh thưởng ---!
Lời này vừa nói ra, Lý Kỳ liền lập tức tỉnh ngộ lại, nhìn chung quanh, gặp Thái Kinh, Cao Cầu, Lý Bang Ngạn mấy người đứng ở trước mặt hắn, mỗi người đều là vẻ sung sướng khi người gặp họa.Này --- mấy lão già này thật sự là già mà mất nết. Lý Kỳ vội sửa lời nói:
- Đây chẳng qua là thứ yếu, mấu chốt là thần còn có rất nhiều việc muốn nói với Hoàng thượng a!
Mấy người Thái Kinh ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nhiên đồng thời bật cười ha hả, lập tức đi qua bên cạnh Lý Kỳ.
Có ý gì? Chẳng lẽ trong đó có mưu mẹo?
Lý Kỳ đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, hãy còn không có hiểu rõ, quay đầu nhìn lên, thấy đám người Thái Kinh đã sớm ra khỏi đại điện, liền vội vàng đuổi theo.
Nhưng vừa mới qua một khúc quanh, chợt thấy Thái Kinh, Thái Thao, Cao Cầu, Chu Miễn bốn người đứng ở cạnh góc tường đang trò chuyện với nhau cái gì đó.Lý Kỳ khẩn trương đi tới.
Thái Kinh thấy Lý Kỳ đi đến, ha hả nói:
- Tiểu tử ngươi thật sự là bản lĩnh, không ngờ có thể khiến Tưởng Ngự Sử nói á khẩu không trả lời được, còn phải cúi đầu trước ngươi nhận sai, lão phu lên triều mấy thập niên, vẫn là lần đầu nhìn thấy Ngự Sử Trung Thừa đứng ở trên đại điện này chấp tay hành lễ xin lỗi người khác, thú vị, thú vị a!
Cao Cầu mấy người cũng cười theo lên.
- Thái sư, cái này không gọi bản lĩnh, cái này gọi là lấy lý bẩm báo, lấy đức thu phục người.
Lý Kỳ tức giận nói.Thái Kinh lườm hắn một cái, lập tức thở dài:
- Lão phu không ngờ ngươi làm trót lọt, thật sự là thay ngươi lo lắng vô ích nhiều ngày như vậy. Tuy nhiên, ngươi cũng chớ đắc ý, này chỉ là mở đầu trò chơi thôi, đợi chút nữa mới là tiết mục cuối cùng.
- Đợi?
Lý Kỳ tò mò nhìn Thái Kinh.
Thái Kinh nói:
- Lão phu thật không biết nên nói ngươi thông minh, hay là hồ đồ, chuyện lớn như vậy, ngươi cho là dựa vào mấy câu của ngươi nói có thể làm qua sao? Vậy ngươi thật đúng là coi người khác đều là đồ ngốc rồi.Lý Kỳ nhướn mày. Nói:
- Ý của Thái sư là?
Cao Cầu cười hỏi:
- Ngươi chẳng lẽ đã cho rằng chúng ta ở đây là chờ ngươi hay sao?
Lý Kỳ trợn hai mắt, nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng chút nữa còn có triệu kiến chúng ta?
Thái Kinh gật gật đầu, nói:
- Sau cuộc chiến ở Hoành Sơn, Tây Hạ cầu hòa Đại Tống ta, chuyện này ngươi có biết chứ?
Lý Kỳ gật đầu nói:- Ở Tây Bắc đã có nghe nói qua.
- Lúc ấy Hoàng thượng nhớ lại trên trời có đức hiếu sinh, thả Tây Hạ một lần, nhưng mà, bọn họ hiện giờ vẫn muốn mưu đồ Lan Châu, việc này không khác xé bỏ minh ước, phản bội Đại Tống ta. Tuy rằng bọn họ không thành công, nhưng việc này cũng không thể coi xong.
- Vậy vì sao mới vừa rồi Hoàng thượng không nói?
Cao Cầu nói:
- Đây cũng không phải chuyện vinh dự gì, hơn nữa còn đề cập Kim quốc, Tây Hạ, trước mắt còn không tiện trên triều đình nói, bởi vì một khi mở miệng nói chuyện này, như vậy tình thế tất nhiên sẽ khơi dậy một vòng tranh luận mới, kỳ thật Hoàng thượng một mực chờ ngươi trở về, dù sao sự tình này ngươi hiểu rõ nhất.Chu Miễn ha hả nói:
- Kinh Tế Sử, ngươi có lẽ còn không biết. Đã nhiều ngày trong triều đình vì ngươi, làm cho túi bụi, nếu là Hoàng thượng không để cho ngươi một cơ hội giải thích, vậy chuyện này vẫn không dứt rồi. Mới vừa rồi Hoàng thượng đáp ứng ngươi đặt cược. Đơn giản chính là nghĩ ngăn chặn từ từ miệng mồm mọi người, nếu mục đích đã đạt đến, như vậy lâm triều lần này dĩ nhiên là kết thúc.
Thái Kinh nói:
- Một chút ngươi nên thành thật đem sự tình khai báo rõ ràng, không được lại bán xách tài ăn nói của mình. Có chừng có mực.
- Ừ, ta hiểu rồi. Lý Kỳ gật gật đầu, nghĩ thầm rằng. Chẳng lẽ đây là đế vương thuật?Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy một tiểu thái giám đi tới, nói:
- Mấy vị đại nhân, Hoàng thượng gọi các ngài lập tức tiến đến Sùng Chính điện nghị sự.
Thái Kinh gật gật đầu, lại hướng tới Lý Kỳ dặn dò:
- Ngươi chút nữa nói chuyện phải chú ý chút.
- Ah.
Khi đám người Thái Kinh, Lý Kỳ đi vào Sùng Chính điện, Triệu Hoàn, Lý Bang Ngạn, Thái Du và đại thần nắm giữ thực quyền sớm đã đến, phân biệt ngồi ở hai bên.Mấy người đi tới trong điện hướng Tống Huy Tông thi lễ một cái.
Tống Huy Tông vẩy tay, nói:
- Các ái khanh ngồi đi.
Đợi sau khi bọn họ ngồi xuống, Tống Huy Tông liền liếc về hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, lúc trẫm mới vừa rời đi, dường như nghe khanh nói có bản thượng tấu, rốt cuộc là chuyện gì?
Lý Kỳ đứng dậy ngượng ngùng nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi vi thần chỉ là đứt quãng nói chút, vi thần còn muốn đem cả sự việc trải qua nói cho Hoàng thượng. Hắn đương nhiên sẽ không giáp mặt đòi ban thưởng, thứ này thật sự là xem duyên phận đấy.Tống Huy Tông rất nhanh liếc mắt đám ngươì Thái Kinh, cười nói:
- Nói đi.
Lý Kỳ đâu vào đấy đem trọn sự kiện khẩu thuật một lần, là như thế nào lợi dụng Đổng Trác vào kinh mê hoặc Tây Hạ, Nhạc Phi như thế nào hoàn mỹ ngăn chặn kẻ thù, còn có, hắn cũng không có dùng diễn tập để che dấu cả sự việc đích thực, đem mục đích thực của diễn tập nói cho Tống Huy Tông, còn đem nội dung cuộc nói chuyện với Lý Sát Nhĩ nói lại một lượt.
Đương nhiên, lúc ấy hắn vẫn kiên trì không có thông báo, là vì sợ việc quân cơ tiết lộ, vẫn chưa đem sự thật cách nghĩ của bản thân mình nói ra, mặt khác, hắn vẫn không ngừng dùng diễn tập từng từ nhắc nhở Tống Huy Tông, hắn cũng không có trái với quy củ.Tống Huy Tông nghe xong, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, biết Chiết Gia Quân vẫn còn lòng trung với Đại Tống, mà bọn họ làm như vậy, cũng là bị tình huống bắt buộc, hơn nữa phải tính toán, bọn họ vẫn là lập nhiều công lớn, làm đế vương lúc này nếu truy cứu thêm, ngược lại sẽ hoàn toàn ngược lại, cho nên ông ta cũng không có tính toán nghiên cứu sâu hơn việc này, nhưng đồng thời cũng tức giận không ngừng, hừ nói:
- Giỏi cho ngươi Lý Càn Thuận, trẫm tự hỏi đối đãi ngươi không tệ, ngươi hiện giờ không ngờ phản bội trẫm, hơn nữa còn muốn mưu đồ giành lãnh thổ của trẩm, thật sự là tức giận vô cùng.
Lý Càn Thuận chính là Tây Hạ Sùng Tông.
Thái Du vội vàng đứng ra nói:
- Hoàng thượng, vi thần nghĩ đến cách Kinh Tế Sử đẩy lùi quân địch lẫn lộn đầuđuôi, nếu Tây Hạ bất nghĩa trước, vậy đừng trách Đại Tống ta vô tình, vi thần nghĩ đến lúc ấy Kinh Tế Sử hẳn là lập tức báo lên, thừa dịp thắng truy kích, tam lộ đại quân lập tức tiến công Tây Hạ, cho Tây Hạ một bài học hung hăng.
Đồng Quán cũng đứng ra nói:
- Hoàng thượng, vi thần nguyện lãnh binh tái phạt Tây Hạ, dương hoàng uy của ta.
Ngô Mẫn đột nhiên đứng ra nói:
- Vi thần nghĩ hành động này Kinh Tế Sử chính là kế sách tốt nhất, hiện giờ Tây Hạ đã hướng Kim quốc xưng thần, Nếu Đại Tống ta tiến công Tây Hạ, nếu quân Kim mượn đây là lý do, xuất binh tương trợ, Đại Tống sẽ lâm vào hai mặt tác chiến, kính xin Hoàng thượng thận trọng suy xét.